Lâm Vũ Thiên Hạ

Thu dọn tàn cuộc xong hắn cùng Tiểu Bạch rời đi, bất tri bất giác đã đi hơn mười ngày, phương hướng cũng đã thay đổi hơn mười lần, trên đường đi còn giết mấy con yêu thú, lúc này mới đi đến một tiểu sơn cốc thập phần kín đáo.

Bởi vì sơn mạch phi thường lớn, địa hình núi non phập phồng, hình dạng mặt đất đa dạng, ngay cả hàn đàm cũng có, cho nên Trần Vũ đối với trong này lại có một tiểu sơn cốc như vậy cũng không thấy kỳ lạ.

- Không ngờ nơi đây lại có một cái sơn cốc như vậy!

Trần Vũ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng liền bình thản trở lại.

Đi vào trong sơn cốc, Trần Vũ quả nhiên phát hiện bên trong sinh trưởng đủ các loại Linh Dược trân quý, như Lam Thanh Quả, Tẩy Tủy Hoa, Vạn Niên Quả, Long Cốt Hoa,...Một cỗ mùi thuốc xen lẫn trong sương mù, khiến người vui vẻ thoải mái.

Hơn nữa nồng độ linh khí nơi này quả thực cao không thể tưởng tượng nổi.

- Linh khí nơi đây thật tốt, thích hợp cho việc tu luyện.

Có chút tham lam nhìn linh dược trong cốc, trong nội tâm Trần Vũ tràn ngập hưng phấn, bất quá nghĩ tới những linh dược này đang chờ mình, hắn ngược lại cũng chậm rãi bình tĩnh lại, hôm nay, chuyện trọng yếu nhất chính là tăng thực lực lên.

Đương nhiên, thân thể của hắn trải qua truyền thừa, hiện giờ đã đạt đến một trình độ tương đối cao, phục dụng một ít đan dược tăng lên cảnh giới, tin tưởng lấy thể phách hắn hiện giờ cũng có thể thừa nhận được.

Hắn đi lại trong dược cốc này ước chừng một khắc đồng hồ, lúc này mới đi qua dược đạo hương thơm thấm người kia, trên đường đi trông thấy các loại dược thảo quý hiếm càng khiến Trần Vũ tâm động không thôi, hận không thể lập tức ngồi xuống lấy ăn một phen.

- Ồ? Đây là...

Đột nhiên trông thấy trên một mảnh thổ địa trơn bóng bên cạnh con đường u tối, một gốc dây linh dược cao một xích đang duyên dáng yêu kiều đứng đó, trên đó kết lấy bảy tám linh quả thoạt nhìn lớn chừng ngón tay.

Thân cành linh dược này đều là màu xanh tươi, nhưng trái cây kết trên đó lại là màu xanh bóng, thoạt nhìn rất đáng yêu.

- Lam Băng quả!

Trần Vũ đột nhiên hưng phấn kêu lên, rốt cục cũng nhịn không được nữa đi tới, dùng tay vuốt ve lá cây linh dược trân quý chỉ có thể thấy trên sách cổ kia, nhưng cũng không dám đụng vào linh quả màu xanh da trời kia.

Trần Vũ men theo phương hướng nhìn lại, lại trông thấy đầy rẫy những trái cây màu phấn hồng rất giống đào mọc trên đó, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ tên.

Tuy rằng không biết hương vị thế nào, nhưng nghĩ đến đặc tính kỳ dị một tháng kết quả một lần cũng đã khiến hắn không khỏi âm thầm lấy làm kỳ rồi, sơn cốc này quả nhiên là một phúc duyên bảo địa!

- Hắc hắc thật tốt ta trước hết ở đây đột phá cảnh giới tiếp theo, linh khí nồng đậm như vậy mà không sử dụng đúng là đồ ngu rồi!

Trần Vũ lựa một chỗ ngồi xuống vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh cắn nuốt cổ thiên địa linh khí xung quanh.

Trên đầu liền xuất hiện một ngọn lóc xoáy không ngừng cuốn thiên địa linh khí tập trung vào người, do nhiều ngày chiến đấu hôm nay hắn mơ hồ cảm nhận được mình sắp đột phá một tiểu cảnh giới mới.

Đúng như hắn dự đoán, không lâu sau, có nhiều tiếng nổ lép bép không ngừng vang lên trong người hắn, linh lực trong người không ngừng sục sôi như muốn phun trào.

Đùng!

Tiếng nổ lớn vang vội trong người, linh khí không ngừng rót mạnh vào trong, linh lực trong đan điền cũng không ngừng lớn lên thêm một chút, tiếp tục hấp thu linh khí chuyển đổi thành linh lực.

Nửa ngày sau Trần Vũ nhả ra một ngụm trọc khí, khẽ cười một cái đứng dậy.

Đúng vậy vừa rồi hắn đã đột phá tới Luyện Khí hậu kỳ rồi!

- Thật tuyệt, bây giờ ta gặp Bạo Khí Cảnh cường giả cũng chưa cần sợ hắn, còn cộng thêm con ách chủ bài Băng Châm Quyết kia cũng hẳn đủ cho ta đánh một trận.

Trần Vũ hưng phấn khoa tay múa chân một chút, sau đó liếc mắt nhìn sang xung quanh.

- Nơi này linh dược nhiều như vậy chi bằng ta thu hết chúng vào bên trong Khai Thiên Tháp về sau có cần sử dụng thì cũng không cần tới nơi này!

Trần Vũ không chút khách khí, lấy một thanh đao ra bắt đầu đào từng gốc linh dược lên, sau đó thu vào trong tháp.

Trong tháp, hắn muốn lựa chọn một nơi thích hợp nên liền tiến đến tiểu đảo của thê tử mình, trên đó ngoài cung điện của nàng thì còn rất nhiều đất trống xung quanh. Hắn tùy tiện lựa một chỗ liền trồng những linh dược này xuống.

- Chàng lấy đâu ra nhiều linh dược như thế!

Một giọng nói ngọt ngào vang lên, hắn không cần nghĩ cũng biết đó là ai.

Cơ Nguyệt ở bên trong cung điện nhưng thần thức nàng phủ khắp tiểu đảo này, hắn làm gì trên đó làm sao thoát được con mắt của nàng?

- Ta tình cờ đi trong sơn mạch gặp được nhiều linh dược nên muốn thu vào đây để dành, khi nào cần thì lấy ra dùng.

Trần Vũ thành thật nói, hắn cũng không muốn giấu giếm nàng, chuyện này quá mức bình thường rồi.

- Để thiếp giúp chàng một tay!

Cơ Nguyệt ngồi xuống giúp hắn trồng xuống những cây linh dược còn lại, hắn cũng không ngờ một tiên tử như nàng lại làm những việc như vậy.

- Xem ra thê tử ta không phải dạng tiểu thư hóng hách làm giá, mà là người chịu khó, ta thật sự tìm được một người tốt rồi! hắc hắc...

Trần Vũ mừng thầm trong lòng, hắn vừa trồng linh dược vừa ngắm nhìn thê tử của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui