Lâm Vũ Thiên Hạ

- Ngươi...ngươi đến cầm thú cũng không bằng!

Liễu Mộng Nhiên nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Tử Thanh Sơn giọng vẻ không cam chịu.

- Ha ha, nàng không cần quan tâm, đến đây với ta nào!

Tử Thanh Sơn cười đê tiện nhìn chằm chằm vào bầu ngực của Liễu Mộng Nhiên, giọng thèm thuồng không dấu vào đâu được.

- Hai người các ngươi đến đến bắt nàng cho ta!

Được thiếu chủ ra lệnh, hai tên thị vệ đứng kế bên cười dâm dê nhìn vào Liễu Mộng Nhiên chầm chậm đi lại.

- Tiểu thư ngươi đừng chống cự vô ích, không ai cứu được ngươi đâu, nếu không sẽ ăn không ít đau đớn!

Hai tên thị vệ giọng châm chọc đi lại gần nàng, giọng nói đó khiến nàng rùng mình một cái, liền lấy trong tay ra một tấm phù liền bóp nó đi.

Đây chính là phù cứu mạng mà cha nàng đưa cho nàng, người nhà nhận được sẽ theo thông tin người gửi mà lần theo.


- Không tốt, nàng ta vừa mới bóp một tấm phù truyền tin, phải mau bắt nàng lại!

Tử Thanh Sơn thấy hành động của Liễu Mộng Nhiên thì con ngươi co rụt lại quát lớn, hai tên thị vệ giật mình liền phóng tới bắt lấy nàng.

Liễu Mộng Nhiên thi triển thân pháp liền né tránh, cố chạy về phía Âm Phong Vực phía trước, cố tình câu kéo thời gian chờ người thân tới cứu giúp.

...

Lúc này Trần Vũ đang đứng gần vách Âm Phong Vực nhìn xuống, đang ra vẻ nghiên cưu cái gì đó rất sâu xa.

Liễu Mộng Nhiên từ xa chạy lại thấy tình cảnh phía trước, hơi khựng lại một chút, liền hết sức chạy tới thiếu niên cùng yêu thú chỗ đó.

Nàng trong tâm liền vui mừng một chút, xem ra cũng không tuyệt đường người, nàng muốn nhờ thiếu niên phía trước cứu giúp một chút.

Hắn phía trước vẫn nghiềm ngắm phía dưới, nhưng thần thức vẫn thả ra xung quanh, liền phát hiện có người đang chạy về hướng mình vẻ mặt rất hốt hoảng.

Nhưng hắn không quan tâm nhiều như vậy, hắn không muốn lo quá nhiều chuyện bao đồng, mất công lại phiền phức đến thân, nếu người khác không nhờ.

- Công tử, xin người cứu giúp ta, ta ất sẽ đền đáp.

Liễu Mộng Nhiên hốt hoảng khi thấy phía sau người của Tử Thanh Sơn đã đuổi gần tới, liền khẩn cầu hắn, bây giờ chỉ còn hi vọng vào nam nhân trước mặt này sẽ cứu được mình.

Một thiếu niên mà có yêu thú làm thú sủng đây không phải người thường, mà làm nàng sợ hơn chính là con sói đó, nó hẳn là yêu thú tam cấp trở lên, đây là điều mà nàng bám vếu vào giờ này.

Trần Vũ nghe xong chỉ quay đầu lại nhìn nàng một chút, sau đó nhìn về phía trước vực thẳm.

Liễu Mộng Nhiên thấy tình thế như vậy, liền sợ hãi, sợ hắn không đồng ý liền khẩn cầu tiếp:

- Cầu xin người cứu giúp, ân tình về sau tất báo, công tử ngươi muốn gì cũng được!


Trần Vũ cũng không phản ứng gì, hắn không phải vô tâm không giúp mà hắn muốn xem xét phía dưới một chút, nếu nàng đã khẩn cầu như vậy hắn sẽ giúp, thấy chết mà không cứu đây không phải tính cách của hắn.

Liễu Mộng Nhiên thấy thiếu niên trước mặt mình không có phản ứng gì, thì trong lòng tuyệt đối thất vọng, xem ra lần này nàng không thoát được kiếp nạn này rồi!

Phía sau nhanh chóng có ba người đuổi đến, thần thức Trần Vũ đánh giá ba người phía trước. Hai tên đại hán kế bên là võ giả Bạo Khí Cảnh trung kỳ, còn tên thiếu gia thì là Bạo Khí Cảnh sơ kỳ, mà thiếu nữ mới cầu cứu hắn cũng là Bạo Khí Cảnh sơ kỳ.

- Ha ha, nguyên lai là tìm được người cầu cứu sao, vô dụng thôi, bọn ta có ba người Bạo Khí Cảnh cao thủ, mà ngươi được mấy người? Chưa kể tên thiếu niên phía trước không có một chút chân khí nào, ha ha, lần này ta xem nàng chạy được ta sao!

Tử Thanh Sơn cười lớn, cho dù nàng cộng với tên phế vật đó cộng thêm con yêu thú kia chưa chắt khiến hắn sợ hãi.

- Các ngươi xông lên bắt nàng cho ta!

Tử Thanh Sơn ra lệnh, hai tên thị vệ liền nhanh chóng tiến tới, thấy không ổn, nàng tuyệt vọng quay sang cầu cứu thiếu niên lần nữa.

Trần Vũ thở dài một cái, Tiểu Bạch cũng xoay người lại đối diện với ba tên phía trước nhìn chằm chằm vào mấy tên đó ra vẻ khó chịu.

- Ngươi nếu muốn sống thì tốt nhất đừng xía vào chuyện này, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm.

Tử Thanh Sơn thấy thiếu niên cưỡi Thiên Lang phía trước xoay người lại, liền lên tiếng đe dọa.

Liễu Mộng Nhiên thấy vậy liền vui mừng, cảm thấy mình đã an toàn hơn một chút, hai tên thị vệ liền xông tới ý định bắt nàng Liễu Mộng Nhiên liền rút kiếm ra chống đỡ.


Thấy Liễu Mộng Nhiên chống đỡ thì ba tên đồng thời cười lớn, Tử Thanh Sơn đồng dạng cũng ra tay, một quyền tiến đến muốn bắt nàng.

- Tiểu Bạch đùa chơi một chút đi!

Trần Vũ nhàn nhạt nói, nhảy xuống đất đối kháng vài quyền với mấy tên kia, bây giờ hắn là Ngưng Thần Kỳ tu sĩ, mà còn có nhiều pháp thuật nên không sợ những tên Bạo Khí Cảnh này.

Cho dù là Binh Khí Cảnh hắn cũng có sức đập nhau một trận, huống chi hắn còn nhiều chiêu áp chủ bài chưa lật.

- Tiểu tử dám ngông cuồng trước mặt ta.

Một tên thị vệ đánh tới Trần Vũ, quyền ra như vũ bão, liên lục đánh tới, Trần Vũ chỉ lách người sau đó một quyền đối lại với đối phương.

- Ta ghét nhất là bị người khác đe dọa!

Trần Vũ lạnh lùng nói ra, sau đó quyền hai người chạm nhau, tên thị vệ liền cười lớn:

- Ha ha không biết lượng sức mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận