Trực tiếp gặp cô ở ngoài, anh thấy cô xinh hơn trong ảnh rất nhiều, cảm giác trong lòng anh đối với người con gái này rất đặc biệt.
Giai Nghị ôn nhu, lời lẽ nhỏ nhẹ, quả đúng như những gì nhóc Kỳ Ngôn đã nói.
- Không sao đâu, cô từ từ trả lại cho tôi cũng được.
Dù sao tôi cũng không cần gấp.
Nhìn thấy Tiểu Ngôn đang cầm hộp kem trên tay, anh khụy chân ngồi xuống rồi nói với cậu bé:
- Con thích ăn kem lắm sao? Vậy chú mua cho con chịu không?
Chỉ cần nghe đến kem thì Kỳ Ngôn chẳng còn để ý đến chuyện đang diễn ra xung quanh nữa, cậu bé gật đầu, hai mắt sáng lóa như bóng đèn chiếu sáng ban đêm.
- Dạ được, con thích lắm.
Con cảm ơn chú.
Nhưng Lam Yên lập tức ngăn lại, cô đang muốn tìm cách để nhóc con giảm bớt sự thèm kem, còn anh lại tiếp tay cho cậu bé, thật là chán không nói nổi.
- Không được, mẹ chỉ cho con mua một hộp thôi.
Cô nhíu mày nhìn anh, chưa gì mà anh đã cảm nhận rõ sức nặng của "nóc nhà" quyền lực:
- Kỳ Ngôn rất nghiện ăn kem, anh làm như vậy là dạy hư con đấy!
Đột nhiên cô bảo "dạy hư con" khiến anh cảm thấy nhóc nhỏ như thể là con chung của cả hai vậy.
Lam Yên cũng lập tức nhận ra điểm lấn cấn trong lời nói mình vừa thốt ra.
Không để anh kịp cất lời, cô vội chấn chỉnh lại:
- Ý tôi là, Kỳ Ngôn ăn nhiều kem sẽ không tốt, nên anh không cần mua cho nhóc đâu.
Cô nắm lấy tay con trai:
- Bây giờ tôi có việc rồi, mẹ con tôi xin phép đi trước.
Tôi sẽ sớm liên lạc với anh để trả lại áo vest.
Nói dứt lời cô nắm tay bé con kéo đi, Kỳ Ngôn ngây ngô ngoảnh đầu lại nhìn chú đẹp trai, nhóc chợt thốt lên:
- Mẹ ơi, sao con thấy con cứ có nét giống chú ấy...
Tâm can Lam Yên lập tức rối bời, nào ngờ con trai bé nhỏ lại nhận ra điều này, đã vậy bé con rất vô tư nà nói ra suy nghĩ của mình.
- Mẹ thấy có giống đâu chứ.
Mà đôi khi người giống người cũng chỉ là trùng hợp thôi con.
Trong lòng Lam Yên rối bời khó tả, cô biết rõ người đàn ông mình vừa gặp chính là ba ruột của Kỳ Ngôn.
Ấy vậy mà cô không thể nói ra sự thật này, đặc biệt khi giờ đây, anh chẳng còn nhận ra cô nữa.
- ------------------------------------
Sau khi xem qua căn biệt thự, cô và Tiểu Ngôn đã quyết định trong vòng một nốt nhạc, hôm nay cũng là ngày dọn về nhà mới sống.
Huân Giai Nghị rất cẩn trọng, anh đã thuê người đóng giả làm chủ nhà, thay anh gặp mặt cô để tránh việc Lam Yên sẽ nghi ngờ.
Vốn dĩ cô rất tin tưởng Trịnh Uy nên khi được anh ấy giới thiệu cô thuê căn biệt thự này, cô chẳng chút hoài nghi hay nghĩ ngợi nhiều.
Phía trước nhà có một sân vườn rất rộng rãi.
Bên trong là kiến trúc hiện đại, đầy đủ tiện nghi, cô chẳng cần phải mua sắm gì nhiều vì đồ nội thất trong căn nhà gần như đã đầy đủ cả.
Lam Yên thật không ngờ bản thân có thể thuê được căn nhà tốt như vậy.
Người cho thuê nói rằng chưa có ý định bán nên muốn cho thuê, lấy giá hữu nghị xem như có người trông nom nhà cửa còn hơn là bỏ trống thời gian dài.
Bé Kỳ Ngôn rất thích căn biệt thự này, cậu bé chạy lon ton khắp nhà mới để nhìn ngắm toàn diện.
Nhóc nhỏ còn ngắn nghía khoảng sân trống trước nhà sẽ dùng để chơi đá bóng.
- Mẹ ơi căn nhà này tuyệt quá, con thích lắm.
Thấy con trai thích chỗ ở mới như vậy nên cô rất yên tâm.
Lam Yên không nghĩ lần này về nước lại tìm được chỗ ở tốt như thế, một căn biệt thự hoành tráng nhưng giá cho thuê chỉ bằng một căn nhà nhỏ, tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng.
- Bây giờ mẹ đi nấu cơm, mẹ vừa pha nước ấm cho con rồi, con tranh thủ tắm rửa đi.
Tuy chỉ mới bảy tuổi nhưng Kỳ Ngôn rất tự lập trong những việc nhỏ nhặt như vệ sinh cá nhân nên Lam Yên cùng phần nào được thư thả.
- Dạ, con đi tắm ngay đây.
Cô nở nụ cười hạnh phúc, từ bây giờ hai mẹ con không phải lo lắng về vấn đề chỗ ở nữa.
- ---------------------------------
Ngồi trong phòng ngủ, anh nhâm nhi chút rượu vang, nghe người đứng ra đại diện thay anh nói rằng đã bàn giao nhà cho cô, mọi chuyện diễn ra thuận lợi khiến Giai Nghị rất hài lòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ, tuy nhiên linh cảm lại mách bảo anh rằng người gọi đến cũng là người anh đang nghĩ tới:
- Alo, tôi nghe đây.
Giọng nói nhỏ nhẹ ở đầu dây bên kia vang lên, Giai Nghị khẽ cong môi đắt ý.
- Là tôi đây, người đang giữ áo vest của anh.
Tôi muốn hỏi ngày mai anh có rảnh không? Có thể cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến tận nơi trả lại áo cho anh.
Lam Yên nào biết rằng bản thân cô chỉ là một chú "thỏ nhỏ" đã bị rơi vào tầm ngắm của "sói già" gian xảo.
- Trưa ngày mai tôi sẽ đến chỗ cô để lấy áo.
Cô nghe vậy thì vội đáp:
- Không cần phiền anh cất công, cứ để tôi đến chỗ anh.
Mọi chuyện đều đã được Huân Giai Nghị tính toán cả rồi.
Anh vẫn khăng khăng lặp lại:
- Trưa mai tôi cũng có việc ra ngoài, sẵn tiện ghé chỗ cô.
Cứ nhắn địa chỉ qua cho tôi.
Anh thừa biết ngày mai Lam Yên sẽ đến công ty Eric làm việc nên chắc chắn cô phải gặp mặt anh.
Lần này cô thật sự ngây ngô mà rơi vào hang sói..