Năm Giai Nghị mười hai tuổi, trong một lần tình cờ, anh vô tình nghe được cuộc nói chuyện của vợ chồng Huân phu nhân bên trong phòng ngủ.
Qua cánh cửa khép hờ, Giai Nghị biết rõ bản thân anh là con riêng của Huân lão gia.
Đến năm mười sáu tuổi, khi ấy anh thấy bản thân đã trưởng thành hơn, Giai Nghị đã hỏi vú nuôi về thân phận của mình để biết rõ hơn những điều còn khúc mắc.
Trước sự gặng hỏi cũng như lời khẳng định đã biết được sự thật từ anh, vú nuôi đành kể lại tường tận sự việc.
Sau khi kết hôn với nhau được năm năm, vợ chồng Huân lão gia vẫn chưa có tin vui.
Bà nội của anh lại là người rất quan trọng chuyện cháu chắt, chính vì vậy bà ấy luôn hối thúc Huân phu nhân phải mau chóng sinh con nối dõi cho Huân gia.
Dù suốt bao qua hai vợ chồng Huân lão gia đã cố gắng rất nhiều, cũng chưa từng dùng biện pháp trong sinh hoạt vợ chồng, tuy nhiên họ vẫn không có được mụn con nào.
Với sự hối thúc liên tục từ phía bà nội anh, Huân phu nhân đã cùng chồng đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả cho thấy bà ấy không có khả năng mang thai.
Đau khổ tột cùng trước sự thật tàn nhẫn, Huân phu nhân đã bỏ ăn suốt nhiều ngày liền, tâm trạng lẫn sức khỏe xuống dốc trầm trọng.
Sau thời gian đấu tranh tư tưởng, hai vợ chồng đã cùng nhau đưa ra quyết định "nhờ người mang thai hộ".
Huân lão gia vốn dĩ rất yêu vợ, ông ấy biết rằng nếu mẹ ông biết chuyện con dâu không thể mang thai, chắc chắn sẽ ép ông cưới vợ khác để có cháu nối dõi.
Cuối cùng hai vợ chồng đã đến bệnh viện để lấy "giống" của Huân lão gia cấy ghép vào cơ thể của một người phụ nữ khác, nhằm thực hiện mong muốn có cháu trai kế thừa Huân gia.
Trong suốt thời gian chờ đứa trẻ chào đời, Huân lão gia đã lấy cớ vì công việc để đưa vợ sang nước ngoài sinh sống, nhằm tránh sự phát hiện của mẹ ông ấy.
Hai vợ chồng giấu nhẹm chuyện Huân phu nhân không thể mang thai và cả việc họ thuê người mang thai hộ.
Huân lão gia đã nói dối với bà nội Giai Nghị rằng Huân phu nhân đã có thai.
Ông ấy lo sợ khi biết được sự thật, mẹ của ông ấy sẽ không chấp nhận Huân phu nhân và một mực muốn ông ấy ly hôn vì vợ không thể sinh được con.
Đến khi người mang thai hộ sinh con thì hai vợ chồng bế đứa bé về nước để ông bà nội gặp mặt cháu.
Chuyện sinh cháu đích tôn để nối dõi đã được như ý, nhưng phía sau dáng vẻ diễn vai người mẹ tốt ở trước mặt mẹ chồng thì sau lưng, Huân phu nhân luôn bỏ bê Giai Nghị.
Một điều thật dễ hiểu, vì anh không phải con ruột của bà ấy.
Thực chất Huân phu nhân là người phụ nữ có tính chiếm hữu cao.
Việc để Huân lão gia có con với người phụ nữ khác là một nỗi đau đớn, nhịn nhục, chịu đựng và chấp nhận vì không còn cách nào khác.
Có thể nói vì đến bước đường cùng nên bà ấy mới phải chấp nhận điều đó.
Chính vì vậy, Huân phu nhân không yêu thương anh, bà ấy cảm thấy chán ghét con riêng của chồng.1
Dù không chăm lo cho con trai, nhưng Huân phu nhân lại muốn anh nghe lời bà ấy, muốn Giai Nghị ngoan ngoãn làm theo những gì bà ấy sắp xếp.
Nào ngờ cuộc đời không như mơ, từ nhỏ Giai Nghị đã rất độc lập và bản lĩnh, anh học giỏi lại mạnh mẽ khi tiếp xúc với xã hội.
Hơn nữa, anh cũng dọn ra ở riêng từ sớm, vậy nên dù Huân phu nhân cau có, cọc cằn vì không thể kiểm soát được anh theo ý muốn nhưng cũng chỉ biết im lặng, nhắm mắt cho qua chứ chẳng thể làm gì được.
- Mẹ...
Bà ấy khó mở lời trước sự đột ngột này, từ lâu Giai Nghị đã tập quen dần với sự thật, đến thời điểm hiện tại, anh chẳng còn bận tâm hay buồn phiền vì chuyện chẳng thể thay đổi.
- Cả con mẹ cũng chẳng thể yêu thương thì sao có thể đòi hỏi mẹ đối tốt với Tiểu Ngôn.
Vậy nên tốt nhất là mẹ đừng xen vào cuộc sống của con.
Ít gặp nhau thì ít chuyện để mệt mỏi.
Con xin phép.1
Anh quay lưng bước vào trong, dù bà ấy không phải mẹ ruột của anh, nhưng dù sao cũng là người Giai Nghị đã gọi bằng mẹ suốt ba mươi năm qua.
Sau cuộc nói chuyện rõ ràng, Huân phu nhân không ở lại nhà anh dùng bữa mà gọi tài xế đến đưa về.
Cô thấy anh trở lại một mình thì có chút thắc mắc:
- Sao mẹ không vào cùng anh?
Giai Nghị mỉm cười với vợ và con trai, lời lẽ nhẹ nhàng:
- Anh nghĩ có lẽ mẹ sẽ trở về nhà.
Thôi chúng ta ăn cơm đi.
Lam Yên không biết giữa hai mẹ con anh đã xảy ra chuyện gì, cô càng không rõ cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng lúc này có mặt Tiểu Ngôn nên cũng không tiện để hỏi thẳng.
Dùng bữa xong, nhân lúc bé con đã ngủ trưa, lúc này cô mới bắt đầu hỏi rõ:
- Anh à, ban nãy có phải anh và mẹ giận nhau không? Sao mẹ không ở lại dùng cơm?
Anh nằm xuống đùi cô, ngước mắt nhìn vợ, cả hai tình tứ đến mức người ngoài nhìn vào cũng phải ganh tị:
- Lúc nãy anh nói với mẹ chuyện chúng ta đã kết hôn.
Cũng như hy vọng bà ấy nếu cảm thấy không vui vẻ thì đừng đến đây.
Dù sao Tiểu Ngôn cũng không phải cháu ruột của mẹ, muốn bà ấy yêu thương con của chúng ta thì quả thật rất xa vời.
Cô hoang mang với điều vừa nghe thấy, Lam Yên sợ bản thân nghe nhằm nên vội hỏi lại:
- Tiểu Ngôn không phải cháu ruột của mẹ anh? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em không hiểu gì cả.
Giai Nghị từ tốn kể lại chuyện năm xưa, nói ra sự thật anh chẳng phải con ruột của Huân phu nhân.
Lam Yên không tin được đây chính là sự thật, cô sốc đến không nói nên lời, thảo nào trước đây anh nói Huân phu nhân không yêu thương anh, cô còn nghĩ mẹ nào lại chẳng thương con.
Nhưng giờ Lam Yên cũng đã tỏ tường nguyên do..