Yêu Nữ kinh ngạc nói: "Yêu Say Đắm?"
Hách Liên Thu Thủy im lặng. Không chào hỏi nhưng vẻ mặt cũng không biểu hiện ra một tia ngoài ý muốn. Tựa hồ Yêu Say Đắm xuất hiện chuyện đã dự tính trước.
Yêu Say Đắm nhìn nam nữ trước nguyệt lão, trên mặt nhìn không ra thái độ gì, chẳng qua là thanh âm khẽ nói: "Sao vậy, không thông báo một tiếng đã thành hôn? Không khỏi có chút khó hiểu."
Hách Liên Thu Thủy nói: "Kết thúc buổi lễ , tự nhiên ngay cả không muốn biết cũng biết , chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Yêu Say Đắm cười nói: "Nói cũng đúng."
Hai người một câu một chữ đều hết sức khách khí, rồi lại ngầm có ý nói sắc bén. Tô Diêu vốn là người lười động não, đơn giản chỉ định mặc kệ hai nam nhân đấu đá, mình đi tới chỗ khác cách đó không xa ngồi xuống. Bộ dáng việc không liên quan đến mình, tựa hồ hồn nhiên vô cảm với hai nam nhân vì mình mà đối chọi gay gắt.
Rốt cục, Yêu Say Đắm làm rõ: "Nếu là người trong đồng đạo, Hách Liên, tựa hồ vấn đề giữa chúng ta còn chưa có giải quyết."
Dứt lời nhìn về phía Yêu Nữ.
Đại Thần mâu quang cũng thổi qua.
Mỗ yêu bĩu môi, không để ý tới ánh mắt của hai người, đem Tỷ Dực Điểu mới lấy được từ chỗ Đại Thần gọi ra ngoài, mình chạy mấy bước, hai tiểu tử này liền bay múa đuổi theo, ánh lửa từ hai cánh bay ra. Yêu Nữ càng xem càng thích, cho nên đổi tên cục cưng thành “ Xích Vũ”, một người hai điểu chơi vui không thiết gì trời đất.
Bên này hai nam nhân không khỏi than thở lắc đầu.
Yêu Say Đắm nói: "Nếu chúng ta coi trọng cùng một nữ nhân, như vậy cứ dựa theo quy tắc u Châu thời Trung cổ, làm hai nam nhân đồng thời coi trọng một nữ nhân —— như vậy, giữa chúng ta tới quyết đấu một cuộc."
Hách Liên Thu Thủy ánh mắt lóe lên.
Yêu Nữ trở về bất mãn, tới : "Hai người các ngươi lại không hỏi qua ta, coi ta là ngân phiếu sao? Nói cho các ngươi biết, đánh nhau là chuyện của các ngươi, đừng hòng lấy lão nương làm cớ."
Hách Liên Thu Thủy khóe mắt mỉm cười: "Tốt, không cần lấy em làm cớ, tiếp tục chơi với điểu của em đi, ngoan."
Mỗ Yêu vì cách nói mà Đại Thần chưa bao giờ dùng đến không khỏi rùng mình một cái. Nhưng chỉ cần bọn họ không lôi nàng vào, nàng cũng không xen vào, cho nên cũng tránh ra.
Hách Liên Thu Thủy ngưng mắt nhìn vào Yêu Say Đắm: "Chỉ là giữa chúng ta."
Yêu Say Đắm bật cười nói: "Ngươi sợ sẽ thua Yêu Nữ cho ta sao?"
Hách Liên Thu Thủy cũng cười nói: "Bất luận thắng hay thua, " ánh mắt chuyển hướng Yêu Nữ, cùng đôi mắt như nước của nàng, từ từ nói, "Nàng cũng sẽ là nữ nhân của ta."
Một câu nói làm hai người khác trong lòng run lên.
Yêu Nữ nhất thời không rời mắt. Chẳng qua là lẳng lặng nhìn thích khách Thiên Sơn cách mình mấy bước.
Hắn là kẻ mạnh ở Server này, thậm chí là vương giả. Mặc dù dùng không ít hèn hạ đối phó mình, nhưng tình cảm đối với mình chân thật đáng tin. Kiên định, bất luận là bá đạo hay là ôn nhu, giống như một cái rễ dày đặc, tạo thành một tấm lưới thuộc về Hách Liên Thu Thủy, làm cho nàng bị trói ở trong đó, không thể tự cứu, cũng không nguyện tự cứu.
Nhận thấy được ánh mắt Yêu Nữ nóng rực dị thường, Hách Liên Thu Thủy không khỏi mật ngữ tới nàng: “Sao vậy”
Yêu Nữ nháy mắt mấy cái, trả lời lại: “Không có chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy hôm nay anh cực kỳ đẹp trai!”
Nhận được quả nhiên là ký hiệu im lặng của Đại Thần “...”
Cảm nhận được hai người mặt mày đưa tình, Yêu Say Đắm trong bụng than thở, lên tiếng nói: "Tốt, chỉ là quyết đấu giữa nam nhân." Dứt lời leo lên Thụy Liên Hạc.
Hách Liên Thu Thủy cũng triệu hồi ra Vụ Ảnh Điêu.
Yêu Nữ ngăn cản hai người đang muốn đi tới giáo trường, "Chúng ta đổi chỗ, đi theo ta."
Dứt lời cũng sải bước tử điện, hướng tới NPC truyền tống.
Một nhóm ba người đi tới Đại Lý, Yêu Nữ mang theo hai người đi tới đài tỷ võ "Mặc dù không giống giáo trường nơi đó đi ra ngoài có thể mãn huyết khí trị giá trở lại, có chút phiền toái, nhưng là" nói cười nói, "Ở chỗ này sao."
Hách Liên Thu Thủy từ lúc chơi game tới nay trừ việc cùng Hoãn Hoãn Nhi Hành đối đầu với kẻ địch ngoài dã ngoại, hay là tại giáo trường Lạc Dương tỷ thí cùng một số người, nhưng lại chưa bao giờ chú ý đến chỗ tỷ võ trường núp sau ưu mỹ đình viện này. Cho nên đánh giá chung quanh một chút rồi gật đầu, xuống ngựa.
Mà Yêu Say Đắm thì hơi nhướn mày.
Lúc Hách Liên Thu Thủy mời Yêu Nữ vào đội, Yêu Nữ cự tuyệt, cười nói: "Nếu là quyết đấu giữa hai người nam nhân, em không nên xem . Ở bên ngoài chờ là được rồi."
Dứt lời hướng về phía hai người gật đầu.
Hách Liên Thu Thủy nói: "Cũng tốt."
Sau đó cùng Yêu Say Đắm thêm đầy trạng thái riêng của mình, vào tỷ võ trường.
Yêu Nữ nhìn hai đạo thân ảnh một đen một trắng từ biến mất trước mắt, thở ra một hơi, ngó chừng một đôi ân ái tiểu điểu bay múa trên đỉnh đầu vĩnh viễn không buồn không lo cười khổ nói: "Tiểu Vũ, đang chờ cùng ta sao."
******
Cảnh tượng trong trường tỷ võ vẫn là thành Đại Lý điểu ngữ hoa hương, đứng ở trên đài cao, phía dưới gần nửa thành Đại Lý thu hết vào mắt.
Vốn nên là không khí rất yên bình, nhưng bởi vì trên đài cao vốn là cuộc đối đầu của hai đại cao thủ trong Server, phong cảnh và hình ảnh cũng tràn đầy sát khí cùng quỷ dị.
"Ngươi hình như cũng không nghĩ tới việc ta sẽ xuất hiện lúc hai người các ngươi kết hôn." Yêu Say Đắm nhìn thích khách Thiên Sơn trước mắt, khẽ cười.
Hách Liên Thu Thủy cũng cười nói: "Ngươi cũng không vô tình đi đến nguyệt lão, nơi chúng ta kết hôn, ta tại sao muốn ngươi vô tình xuất hiện?"
Yêu Say Đắm khiêu mi, không tiếp tục cái đề tài này: "Ba ván thắng hai thế nào." (tức là đấu ba cuộc, thắng hai cuộc là thắng chung…anh này kiệm chữ quá)
Hách Liên Thu Thủy gật đầu: "Được."
Nói xong, thích khách Thiên Sơn trong nháy mắt biến mất.
Yêu Say Đắm cũng giương Vạn Nhẫn Long Uyên kiếm lên trong tay được ép Hoàng Tinh Thạch mà lóe ra kim quang vàng rực, tập trung tinh thần chuẩn bị nghênh chiến.
Cổ Long cổ đại sư không chỉ một lần đã nói trong sách, cao thủ so chiêu, đôi khi chính là chuyện trong nháy mắt. Chỉ xem người nào chiếm được cơ hội đầu, có lẽ đó chính là dấu hiệu thắng lợi, dấu hiệu sinh tử.
Trong trò chơi, bởi vì người trang bị thạch đầu, có lẽ không có cái mà cổ đại sư nói là trong nháy mắt đã thắng bại, đã chết cũng có thể sống lại vô số lần, song —— thành cùng bại, sự thật không thể sửa.
Cho nên khi thân ảnh thích khách Thiên Sơn mờ mờ xuất hiện trước mắt, lúc nam Võ Đang vì thân thể bị quản chế mà không cách nào cầm Vạn Nhẫn Long Uyên kiếm nghênh đón kẻ địch, Yêu Say Đắm biết, ván này mình hy vọng xa vời .
Mười lăm giây khống chế hoàn toàn, cùng với thân hình nam Võ Đang buồn bã ngã xuống, ván đầu tiên, Hách Liên Thu Thủy thắng.
Yêu Say Đắm từ dưới đài tỷ võ, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Yêu Nữ đi dọc thành thị từ chỗ “Giang Hồ Du Y” hồi máu. Nhưng trong lòng không vì chiến bại mà cảm thấy đưa đám, ngược lại có chút hăng hái hồi tưởng đến thao tác hoa lệ của Hách Liên Thu Thủy. Không khỏi cảm thấy hết sức thú vị.
Ván thứ hai, Võ Đang đệ tử cùng phái Tiêu Dao kỹ năng khống chế sàn sàn như nhau, cùng với kỹ năng mới cấp 80 Thất Tinh Tụ Thủ tác dụng tê dại đối thủ đáng sợ, thích khách Thiên Sơn cũng được một lần nhìn bầu trời bao la của Đại Lý tỷ võ đài.
Hách Liên Thu Thủy cũng lạnh nhạt ra khỏi tỷ võ đài đi đến Du Y hồi máu.
Chẳng qua khi đi qua đại kỳ chữ “Võ” trước đài tỷ võ, nghỉ chân chốc lát bên cạnh Yêu Nữ.
Yêu Nữ thu hồi tầm mắt từ trên người Tỷ Dực Điểu: "Hắn thao tác rất tốt có phải không?"
Hách Liên Thu Thủy gật đầu: "Hạng một."
Yêu Nữ cười nói: "Mỗi người một thắng một thua. Tỷ thí rất thú vị. Em bắt đầu hối hận vì không đi vào xem."
Hách Liên Thu Thủy cũng cười: " Đối thủ rất được."
Dứt lời đi lên tỷ võ đài, lướt qua Yêu Nữ, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn trên trán Yêu Nữ. Sau đó bất kể nữ nhân đằng đích đỏ mặt, mang theo nụ cười lần thứ ba tiến vào tỷ võ đài.
Yêu Say Đắm nhìn rất rõ thích khách đứng trước mắt mình, cười nói: "Tại sao ngươi không ẩn thân?"
Hách Liên Thu Thủy cười nói: "Không ẩn thân, ta không thể đứng ở trên lôi đài sao?"
Yêu Say Đắm khiêu mi.
Không biết từ lúc nào, ẩn thân tiến vào giáo trường đã thành quy tắc bất thành văn của Thiên Sơn—— rất nhiều người nói Thiên Sơn hèn mọn đại khái có chút quan hệ đến cái này. Nhưng Yêu Say Đắm không bao giờ nghĩ như vậy.
Cùng là kỹ năng môn phái, Hệ Thống cho như vậy chính là muốn người chơi biết lợi dụng —— thích khách thì sao. Thích khách không giống đại hiệp, bênh vực người yếu, có chuyện gì đều đến phiên bọn họ ra trận, đến cuồng phong đầy trời nổi lên hoàng hoa đầy đất, hoặc là từ nóc nhà ai nhảy xuống —— xây dựng hình tượng ra trận hoa lệ không phải là việc thích khách nên làm, thích khách cần làm có một việc, ám sát mục tiêu. Hơn nữa trước khi tiếp cận mục tiêu cố gắng hết khả năng để không bị phát hiện
Có người nói Thiên Sơn phải dựa vào vài giây bạo kích của Di Hoa Tiếp Mộc kia, đánh không lại bỏ chạy sao gọi là hán tử —— mà trên thực tế, toàn bộ tinh lực của thích khách, tinh hoa của võ học của thích khách chính là tập trung ở 10 mấy 20 giây này, ẩn núp, chờ cơ hội, chỉ vì một kích trí mạng này.
Chạy? Nếu là trạng thái Di Hoa Tiếp Mộc qua Thiên Sơn còn có thể là đòn trí mạng vào kẻ thù, càng đánh càng hăng, vậy hắn cũng cũng không phải là thích khách , mà là thần. Lãnh khốc, sự chịu đựng, nghị lực, một kích tất sát mới là từ đồng nghĩa với Thiên Sơn—— một thích khách trời sinh.
Không trực tiếp đối diện với ngươi, nhưng làm ngươi vĩnh viễn lo sợ bất an —— bởi vì ngươi sẽ không quên, phía sau mình sẽ có một đôi mắt như vậy.
Băng hàn thị huyết, ánh mắt tùy lúc có thể mang đến khả năng tử vong.
Mà giờ khắc này Hách Liên Thu Thủy, nam nhân Thiên Sơn lần đầu tiên giao đấu đã thể hiện đầy đủ khả năng thích khách thiên phú, ngạo nghễ đứng trước mặt mình nói "Không ẩn thân thì ta không thể đứng ở trên lôi đài sao?"
Yêu Say Đắm trong lòng không biết tại sao, dần hiện ra những lời này trên đó —— những lời này, khi hắn còn là một thích khách bị mọi người tranh nhau đuổi giết nhưng nhận được sự ủng hộ của một người, người nọ đã nói như thế với mình. Sau đó lời của nàng liền cùng hai chữ Thiên Sơn hoàn toàn dung hợp, đi vào đáy lòng.
Thân làm một thích khách, nhưng ngạo nghễ như thần đứng trước mọi người —— có lẽ chỉ có Hách Liên Thu Thủy mới quyết đoán như thế.
Bất quá nghĩ cũng phải, một thân trang bị như vậy, có khí thế như vậy là điều tất nhiên.
Cho nên cười nói: "Nói rất không khiêm nhường, nếu ngươi không ẩn thân cùng ta chính diện giao đấu, ta có 80% nắm chắc đánh bại ngươi."
Hách Liên Thu Thủy gật đầu: "Ta biết."
Yêu Say Đắm cảm thấy hứng thú nhướng mày: "Ah?"
Hách Liên Thu Thủy gương mặt sau mặt nạ nhìn không ra tâm tình, thanh âm bình tĩnh: "Võ Đang vốn là nghề nghiệp lúc ban đầu của ngươi, thủ pháp nhất lưu không gì đáng trách, mà kỹ năng Thiên Sơn cùng thủ pháp ngươi cũng quen thuộc rồi. Khắc chế như thế nào, bản thân ngươi rõ ràng hơn ai hết."
Yêu Say Đắm mỉm cười nhưng không nói lời nào.
Hách Liên Thu Thủy dừng chốc lát, nói: "Huống chi ván này, ngươi vốn không có ý tái chiến không phải sao?"
"Ngươi khẳng định?"
"Ngươi ngay cả trạng thái cũng không thêm."
Nam nhân này.
Mặc dù Yêu Say Đắm đối với cái nhìn sâu sắc và tự tin của hắn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn là nụ cười thưởng thức.
"Ngay cả môn phái ta chơi ban đầu cũng biết... Vậy ngươi cũng biết ta là ai."
Những lời này không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
Hách Liên Thu Thủy nâng khóe môi: "Ngươi nói xem."
Khi Yêu Nữ đứng ở lan can ngắm phong cảnh thấy hai nam nhân cùng nhau từ tỷ võ đài khí huyết đầy đủ đi ra ngoài, không khỏi nhoẻn miệng cười. Cặp mắt mỉm cười kia tựa hồ muốn nói, sớm đã biết là sẽ như vậy.
Yêu Say Đắm giả bộ nhìn bầu trời một chút, sau đó cười nói: "Bỏ lỡ giờ lành. Các ngươi nên trở về chuẩn bị hôn lễ đi?" Nghĩ tới điều gì lạ cười càng thêm vui vẻ, "Không ngoài dự đoán, bây giờ chắc đã có một nhóm người ở Nguyệt Lão chờ ngăn các ngươi ?"
Vốn là sự kiện cầu hôn của hai danh nhân trong server ở quảng trường Lạc Dương ầm ỹ như vậy, bị mấy người trong bang biết là chuyện sớm hay muộn, muốn im ắng kết hôn?
Rất không có khả năng?
Không đúng, là hoàn toàn không thể được.
Hách Liên Thu Thủy cùng Yêu Nữ nhìn nhau cười khổ. Có thể tưởng tượng được.
Yêu Say Đắm không cưỡi ngựa, chẳng qua là miễn cưỡng bước thong thả hai bước: "Tân hôn vui vẻ." Sau đó hướng về phía Yêu Nữ giảo hoạt cười cười, "Nếu lần sau ly hôn nữa, trực tiếp tới tìm ta nha."
Dứt lời Hách Liên Thu Thủy:"Thật không phải, ta nghĩ ngươi không có cơ hội này."
Hơn nữa sắc mặt có chút đen cười lớn hướng bậc thang tỷ võ đài đi xuống.
Yêu Nữ đột nhiên lên tiếng, hai chữ đơn giản làm dừng cước bộ Yêu Say Đắm.
Nàng gọi lớn:
"Sở Dương."
*****
Hách Liên Thu Thủy đi.
Yêu Nữ cùng Yêu Say Đắm hai người đi không mục đích khắp hẻm nhỏ thành Đại Lý.
Trừ hai câu mở đầu kia: "Gần đây khỏe không? "
"Cũng không tệ lắm, còn em? "
"Vâng, em rất khỏe."
Ở ngoài, hai người đều trầm mặc.
Rốt cục Yêu Say Đắm mở miệng: "Khi nào thì bắt đầu biết là anh?"
Yêu Nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Không biết."
"..."
"Trực giác mà thôi."
Yêu Say Đắm cười khổ. Quả nhiên hay là suy nghĩ chính tông kiểu Tô Diêu.
Lại nghe Yêu Nữ nói: "Cách nói chuyện, nơi thường xuất hiện, thường dùng dấu chấm câu —— anh đại khái không biết sao, mỗi lần anh viết chữ, chỗ ngừng lại cũng không thích dùng dấu phẩy, ngược lại ở phía trên chữ đánh hai dấu chấm thay thế.” Vừa nói vừa cười, "Rất nhiều chỗ... quan trọng nhất vẫn là, em có cảm giác."
Yêu Say Đắm trầm mặc. Hắn thật ra không nên hỏi chủ đề ngu xuẩn như vậy.
Từng thề sẽ yêu chân thành cả đời, đối với bản thân không biết như thế nào. Hắn thay tên họ đổi môn phái, thậm chí có lúc có thể bắt chước cách nói chuyện, tính cách của người hoàn toàn khác hắn, nhưng mà, thói quen trong xương cốt hơn hai mươi năm vẫn không sửa đổi được. Giống như hắn biết từng sở thích thói quen của nàng, nàng cũng biết hắn.
Một hồi lâu, Yêu Say Đắm nói: "Diêu Diêu."
Yêu Nữ dừng chân —— đã rất lâu, không nghe ai gọi mình như vậy. Ngay cả Trì Thủy Mặc, Từ Hoãn, tất cả cũng chỉ gọi mình Tô Tô. Mà không phải Diêu Diêu.
Có chút xa lạ, nhưng cũng là quen thuộc đã lâu. Cho nên nhẹ đáp: "Dạ."
"Hắn không tệ."
Yêu Nữ nhìn Yêu Say Đắm.
Võ Đang đệ tử tiên phong đạo cốt tiêu sái càng làm cho khuôn mặt hắn thêm thoải mái: "Giao em cho hắn, anh rất yên tâm."
Yêu Nữ có thể tưởng tượng được, Sở Dương trước màn ảnh, vẻ mặt như thế nào.
Một hồi lâu cũng cười nói: "Thật ra thì chính em cũng khá yên tâm."
Yêu Say Đắm cười.
Hai người từ một cái hẻm nhỏ nam thành Đại Lý đi ra ngoài, đi lên đường cái thành Đại Lý. Đi tới bên cạnh cửa thành đông, Yêu Say Đắm dừng lại, nhìn bên đường người nuôi điêu tên là Diêm Cách La, gửi ra lời mời:
"Diêu Diêu, ngồi điêu với anh."
Phảng phất trở lại mấy năm trước, mình mỗi ngày cũng lôi kéo Sở Dương thích PK tới Đại Lý cùng mình tham gia hoạt động "Không trung lữ hành". Chẳng qua là lần này, người yêu cầu cùng người bị yêu cầu có chút đảo ngược.
Cho nên cười gật đầu: "Tốt."
Yêu Nữ trèo lên lưng chú điêu bên cạnh người nuôi điêu, Yêu Say Đắm mới đi tới, ngồi phía sau người cô gái.
Cự điêu kêu lên một tiếng, vọt lên bầu trời bao la trong sự yên lặng ôn nhu của thành Đại Lý.
Nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái phía trước, Yêu Say Đắm không khỏi cúi người, gần sát tai Yêu Nữ. Thanh âm thật thấp, rất ôn nhu (đoạn này tác giả thật sự chém quá mạnh tay)
"Diêu Diêu, em nên vui vẻ một chút. Em lúc cười, là xinh đẹp nhất."
Yêu Nữ thân thể khẽ run, rốt cục nghiêng đầu, hướng người phía sau nở nụ cười như một đóa rực rỡ.
Chiều hôm đó, khi tất cả những người chơi cấp cao đều ở Tần Hoàng địa cung, Phiếu Miểu Phong, Yến Tử Ổ, Sát Tinh đài, Tàng Kinh Các đại chiến với BOSS lớn.
Có hai người cao thủ như vậy,lại im ắng ở bầu trời bao la thành Đại Lý trải qua đoạn thời gian này.
Từ thành cửa đông Đại Lý đến cửa nam, từ cửa nam đến cửa tây ——một lần rồi một lần nhìn phong cảnh thành Đại Lý.
Rốt cục xuống điêu, cáo biệt người nuôi điêu.
Yêu Say Đắm kéo tay Yêu Nữ, mang nàng đi tới thành Lạc Dương.
Một đường đi bộ, đi tới trước miếu Nguyệt Lão.
Quả nhiên, bang chúng “Hồng Hoang đế đô” cùng “ Ảo Ảnh” đã chờ chực.
Mà nam nhân đứng ngay giữa vòng vây kia —— cho dù là chuyện gửi thiếp mời phức tạp như vậy, tư thái của hắn vẫn cao ngạo kiêu căng như vậy.
Yêu Say Đắm trong ánh mắt nghi ngờ của bang chúng hai bang đem Yêu Nữ dẫn tới trước Hách Liên Thu Thủy: "Chăm sóc nàng tốt."
"Nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hách Liên Thu Thủy lạnh nhạt như ngày thường: "Ta sẽ."
Đơn giản hai chữ, cũng có sức nặng như bàn thạch trong lòng Yêu Say Đắm. Cho nên đem đôi tay kia giao cho nam nhân trước mặt Xoay người hướng về phía chúng nhân nói: "Này này, nhìn cái gì vậy? Mới vừa rồi tỷ võ chọn rể ta thua lão đại các ngươi, cho nên đảm nhiệm làm phù rể đem tân nương đưa tới đây mà thôi... Đồng Mỗ! Không nên dùng ánh mắt như điện cao thế nhìn ta, nướng cháy ta ngươi phải chịu trách nhiệm nuôi ta!"
Thiên Sơn Đồng Mỗ tàn bạo trừng mắt liếc hắn một cái.
Mọi người thoải mái, tiếp tục công việc đùa giỡn chú rể lúc trước —— hiện nay còn thêm tân nương.
Một vòng người trong nháy mắt vây quanh Hách Liên Thu Thủy cùng Yêu Nữ nước chảy không lọt —— muốn thiếp mời, chúc mừng, cười đùa...
Hoãn Hoãn Nhị Hành đi tới bên cạnh Yêu Say Đắm: "Chấm dứt rồi?"
Yêu Say Đắm cười, nhìn qua rất nhẹ nhàng: "Phải."
Hoãn Hoãn Nhị Hành cũng cười, vỗ vai Yêu Say Đắm, không nói gì nữa. Cũng thu xếp đi hỏi thiếp mời .
Lần kết hôn này, Yêu Nữ không muốn lại tổ chức trong lễ đường nhỏ hẹp, cho nên một nhóm người mở đường đi Tây Hồ.
Không thêm cảnh tượng sát khí—— nhất thời để cho một đám phần tử hiếu chiến hưng phấn mà gào khóc. Ma quyền sát chưởng chuẩn bị thi triển quyền cước.
Yêu Say Đắm đưa mắt nhìn đội ngũ rước dâu hùng mạnh biến mất ở cuối phố dài, Lạc Dương khẽ mỉm cười. Nhưng không theo sau.
Nhưng hắn biết rõ, trước chỗ rẽ, cô gái mình từng yêu quay đầu lại nhìn hắn một cái, mang theo một cái mỉm cười.
Nụ cười kia hàm nghĩa là:
Em rất vui vẻ.
Tỵ Dực Điểu (Đếm theo thứ tự trái sang phải, trên xuống dưới là số biến dị)
Cưỡi Điêu
Đám cưới
D�, ��Q����a ——
Giảo hoạt Trì Thủy Mặc!
Tô Diêu cắn răng: "Nếu như em không đáp ứng thì sao?"
Đại Thần nụ cười không thay đổi, chỉ hơi hơi khiêu mi: "Nữ nhân, không cho phép em cự tuyệt."
Cảm nhận được uy hiếp của hắn cùng tình thế bắt buộc, Yêu Nữ than thở —— thật là thua rồi.
Cũng được, chân tay mệt mỏi rồi cũng không muốn giằng co nữa, nhưng mà, vẫn không cam lòng.
Cho nên tức giận nói: "Một đôi điểu lừa lão nương về nhà, không có cửa đâu! Trừ phi anh quỳ xuống cầu hôn, mang theo đồ cưới bổn cô nương hài lòng!"
"Tốt." Đại Thần sảng khoái đáp.
Cho nên đóng giao diện cửa hàng, kéo tay Yêu Nữ đi tới quảng trường Lạc Dương người đến người đi.
Thành Lạc Dương phồn hoa, bối cảnh âm nhạc vui vẻ.
Đi qua quảng trường Lạc Dương những người đi đường rối rít nghỉ chân , nhìn chăm chú vào một màn động lòng người.trên quảng trường
Một hào quang của 999 đóa hoa hồng bao phủ một đôi nam nữ thiên nhân chi tư.
Giữa hai người không có bất kỳ tiếng nói, nam nhân chẳng qua là quỳ một chân trên đất, nữ nhân chẳng qua là mỉm cười.
Sau đó nam nhân đứng dậy, kéo tay của nữ nhân, hai người đưa mắt nhìn nhau ở giữa hoa hồng bốn phía.
Người vây xem vỗ tay ầm ỹ.
Một đôi bích nhân cứ như vậy rảnh tay, cưỡi tử điện sải bước uy phong, chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Trước Nguyệt lão.
Không báo cho bất kỳ ai. Một hôn lễ lặng lẽ đang dự mưu tiến hành.
Yêu Nữ nói: "Đồ cưới đâu?"
Đại Thần cười: "Chính là con người tại hạ đây, xin hỏi nương tử có hài lòng hay không."
Yêu Nữ cũng ngăn không được cười: "Dạ, miễn cưỡng thông qua đi."
Lần này không còn do dự, Tô Diêu đem con chuột dời đến cửa sổ “xác nhận” của Hệ Thống, có nguyện ý hay không cùng Hách Liên Thu Thủy hành tẩu giang hồ không chia ly.
Còn chưa kịp ấn xuống, một tiếng rõ ràng vang lên : "Chậm đã!"
Hai người kinh ngạc quay đầu.
Đằng kia phía sau mấy bước, nam Võ Đang một thân tiên lữ tình duyên, tiêu sái đứng ở nơi đó.