Lam


Tiêu Thanh mặt không biểu tình, Hạ Khải thì hơi nhíu mày. Câu chuyện giữa Túc Lão và Thiên Lam Thư Viện hẳn không thể đơn giản như vậy. Nhưng có một điều cả hai đều chắc chắn là khu vực đó rất nguy hiểm, tốt nhất nên giữ khoảng cách.

Niệm Lam thấy lão Cửu đã nói xong, lập tức hỏi:

- Hạ Khải, Quỷ Sư đâu?

- Quỷ Sư? Ý ngươi là Quỷ?

- Ồ, ra ngươi gọi hắn là Quỷ. - Niệm Lam gật đầu. - Chính là hắn.

- Quỷ đang dưỡng thương, hắn nói với ta hỏi ngươi cách tu luyện ám năng. - Hạ Khải chần chờ một lát rồi nói. - Đương nhiên ngươi truyền cho ta công pháp thì càng tốt, nếu không Quỷ sẽ không tỉnh lại.

- Ta, con mẹ nó, tên giảo hoạt. - Trong thức địa của Niệm Lam, Lão Mặc chửi lớn. - Hắn rõ ràng là không biết cách tu luyện ám năng, lần trước bị đánh cho xơ xác rồi nên bây giờ mới lợi dụng chuyện này để moi công pháp của ta.

Niệm Lam nghi hoặc hỏi:

- Lão Mặc, hắn là vũ khí từ thời đại Ám Đồ Khởi Nguyên đó, chẳng lẽ lại không biết cách tu luyện.

- Không đơn giản như vậy. Đối với một món vũ khí mà nói, sẽ được chủ nhân bồi dưỡng bằng ám năng trong cơ thể, chứ không hề biết cách tự tu luyện. Nếu chúng ta muốn hắn có sức mạnh bảo vệ ngươi, vậy phải xì công pháp ra.

- Nhưng Quỷ Sư hắn ngủ đông rồi, kể cả ta có công pháp thì hắn làm sao tu luyện. Hạ Khải cũng là tu luyện lam năng chứ không phải ám năng.


- Ừ nhỉ. - Lão Mặc ừ hử một tiếng, đi qua đi lại. - Thế này đi, ngươi tu luyện trước, sau đó lay tỉnh hắn dậy. Ta sẽ truyền thụ công pháp tu luyện ám năng cho hắn.

Niệm Lam gật đầu đồng ý, nói với Hạ Khải:

- Hạ Khải, một thời gian nữa ta sẽ dùng ám năng gọi Quỷ Sư dậy. Hiện tại ta cần thời gian tu luyện.

Hạ Khải đồng ý, lập tức đứng dậy rời khỏi. Cũng như Niệm Lam, nó cần thời gian để khôi phục thương thế. Tiêu Thanh nói:

- Tiểu Niệm Lam, ta nên làm sao?

Niệm Lam gõ gõ đầu mình, khó xử hỏi Lão Cửu:

- Cửu bá bá, có thể báo cho các lão sư Tiêu Thanh đại ca chưa chết như thế nào đây.

Lão Cửu trợn mắt:

- Ta làm sao biết. Thì ngươi cứ bảo là hắn chưa chết, nửa đêm chui ra từ Táng Địa, vừa lúc ngươi đi ngang qua đó.

Niệm Lam cười khổ, việc sử dụng Nước Mắt Của Lam nó không muốn nói với lão, quá nguy hiểm.

- Tiêu Thanh đại ca, việc này phải nhờ huynh rồi. Bây giờ huynh ở tạm đây. Sáng mai đệ sẽ đưa huynh đi Nhất Điện. Huynh cứ nói là còn một hơi thở rồi cơ thể tự hồi phục lại. Các lão sư hẳn cũng không điều tra cặn kẽ đến tận Táng Địa đâu.


Tiêu Thanh nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, quan trọng là nó đã có được cơ hội thứ hai. Hơn nữa đã lấy lại được ký ức, vậy mối thù ngày xưa cũng nên tính toán rồi.

- Từ từ đã, làm sao mà các ngươi lại bị thương vậy. Còn có, tên này sao lại sống lại. - Lão Cửu thấy Niệm Lam định đuổi khách thì liến thoắng hỏi. Bình thường tên tiểu tử này cũng ít lời lắm, hôm này lại nói nhiều hơn hẳn mọi ngày làm lão nổi hứng tám chuyện.

Niệm Lam và Tiêu Thanh nhìn nhau một cái. Tiêu Thanh tỏ vẻ tùy tiện, nó không để ý. Niệm Lam suy nghĩ một hồi rồi cẩn thận hỏi:

- Cửu bá bá, bá bá kể cho ta một chút về tên Hiên Phiên Long được không?

- Hiên Phiên Long à, hắn nhập môn cách đây hai năm. - Lão Cửu nhăn mày nhớ lại. - Tính tình thì khá là dễ nói chuyện, thực lực lại mạnh một cách phi thực tế. Có thể nói lần đó hắn là đệ tử xuất sắc nhất, kể cả khi so với một đám biến thái các ngươi năm nay thì cũng không hề thua kém. Ngay hôm đó hắn được Phiến lão sư nhận làm đệ tử chân truyền. Sau khi đột phá Nhất Lam, hắn chỉ mất một tháng tiếp tục đột phá thành công Nhị Lam. Sau đó có một thời gian rời khỏi thư viện đi làm nhiệm vụ. Không biết gặp phải biến cố gì mà hắn dậm chân ở Nhị Lam ngót nghét hai năm rồi không thể tấn cấp được. Việc này làm sư phụ hắn phiền lòng không thôi, nhưng vẫn rất yêu quý tên đệ tử này.

- Đúng là rất mạnh. - Tiêu Thanh đồng ý. - Ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Nếu ta đột phá Nhị Lam thành công thì có cơ hội. Nếu ta đạt đến ranh giới đột phá Tam Lam như hắn thì hắn chắc chắn thua.

- Ngươi, ngươi… - Lão Cửu trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai tên tiểu tử đan dửng dưng trước mặt. - Các ngươi, con mẹ nó, đừng bảo ta là kết thù với Hiên Phiên Long rồi đấy nhé.

- Đúng rồi. - Niệm Lam cười cười. - Chúng ta còn làm hắn suýt chết nữa cơ, đáng tiếc vị lão sư của hắn đến kịp, cứu hắn đi.

- Liên quan cả Phiến lão sư, ta ngất. Cái thân già này còn trông chờ vào công việc ở đây đó. - Lão Cửu vội vàng đứng dậy. - Hai tên tiểu tử thối, các ngươi tuyệt đối đừng có nói đã kể với ta đó.

- Từ từ đã, Cửu bá bá. - Niệm Lam vội kéo cánh tay lão lại. - Làm sao mà bá bá lại có vẻ sợ hãi như thế.


- Ta có sợ hử, là ta không thích mấy chuyện phiền phức thôi. - Lão Cửu hừ mũi, sau đó nhíu mày. - Hiên Phiên Long tuy trong Thiên Lam Thư Viện có vẻ rất dễ mến, nhưng khi ra ngoài thì không như vậy. Các ngươi cũng biết chúng ta thường xuyên có nhiệm vụ. Lam Thế Giới rộng lớn, quân đội chỉ có thể bảo vệ lãnh thổ. Nhưng cái nhỏ hơn như sơn tặc, yêu thú thì Tây Đình thường sẽ là người phụ trách. Còn một số chuyện lặt vặt đôi khi sẽ rơi lên đầu chúng ta. Hoàng thất đối với thư viện không có nhiều yêu cầu, nhưng khi có chúng ta vẫn phải tham gia. Có tin đồn khi Hiên Phiên Long làm nhiệm vụ đã từng giết sạch người của cả một ngôi làng. Hắn báo lại chúng ta là do ngộ sát, lầm tưởng là sơn tặc. Sau đó cũng lùm xùm một thời gian rồi lắng xuống. Con người này ta thấy rất không ổn. Có thể kết giao nhưng tuyệt đối không thể thành đối đãi như tri kỉ.

- Thêm cả Phiến lão sư. - Lão Cửu cười khổ. - Các ngươi chọc ai không chọc, lại chọc đúng hắn.

- Phiến lão sư rất mạnh sao?

Lão Cửu lắc lắc một đầu ngón tay, trầm giọng nói:

- Không phải mạnh, là quỷ dị. Công pháp của Phiến lão sư rất đặc biệt, có thể đoán trước tương lai, thậm chí là thay đổi số mệnh của người khác. Hắn còn là người rất giảo quyệt, nếu thật sự hắn động sát tâm, vậy các ngươi chết không có chỗ chôn. Đáng sợ hơn là các ngươi không thể biết bản thân sẽ chết lúc nào, hay chết như thế nào.

- Thật sự có công pháp như vậy? - Tiêu Thanh tròn mắt. - Theo ta thấy cứ phải lao lên đánh mặt mới là anh hùng hảo hán.

- Có, đương nhiên có. Những công pháp quỷ dị hơn cũng có. - Lão Mặc lườm Tiêu Thanh. - Phiến lão sư cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì đâu. Đương nhiên là hắn cũng không dám làm quá ngay trong Thiên Lam Thư Viện, nhưng ra ngoài thì các ngươi phải cẩn thận đó.

***

- Tiêu Thanh!

Lưu Minh Viễn sáng sớm đã tới Nhất Điện, chuẩn bị buổi huấn luyện đầu tiên. Nhìn thấy Tiêu Thanh làm ánh mắt nó thoáng qua một tia kinh ngạc rồi biến mất ngay. Trường hợp thất bại khi tấn cấp mà vẫn còn sống không phải quá lạ, nhưng chuyện đột phá trong Thiên Lam Thư Viện đã thất bại mà vẫn còn sống thì đúng là chưa nghe nói bao giờ. Nhưng đối với Lưu Minh Viễn mà nói, chuyện Tiêu Thanh sống hay chết không liên quan đến mục đích của nó, không đáng để tâm.

- Tiêu Thanh, ta còn tưởng ngươi chết rồi. - Hiểu Phong hì hì cười, bước tới gần. Tiểu cô nương Họa Y cũng theo sát nó, ngọt ngào nói. - Chào Tiêu Thanh ca ca.

Tiêu Thanh dù không thích Hiểu Phong nhưng cũng hết cách với tên này, hơn nữa còn Tiểu họa Y bên cạnh, miễn cưỡng mỉm cười. Lúc đó Miêu Phỉ Nhi cùng Hạ Khải cũng đã tới. Tiểu cô nương Phỉ Nhi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi tự ngồi xuống một góc. Mỗi người ở đây đều lạnh lùng ít nói, trừ tên Hiểu Phong hay lân la thì ai cũng không quan tâm tới chuyện bên lề, tu luyện vẫn quan trọng hơn.

- Vậy, tập trung đủ rồi. Hôm nay ta sẽ không nói quá nhiều, chỉ giảng giải một chút về căn bản của việc tu luyện. Các ngươi nghe cho rõ…


Vũ lão sư đột nhiên xuất hiện. Ngoài dự đoán của Tiêu Thanh, Vũ lão sư không hề ngạc nhiên với sự có mặt của nó. Ánh mắt hắn chỉ dừng lại một chút trên người Tiêu Thanh rồi đảo qua chỗ khác. Trong khi đó, Niệm Lam hôm nay chỉ ru rú trong căn phòng nhỏ của mình. Cơ thể thì vẫn đang ngủ say nhưng tâm trí nó đã tiến vào Thức Địa, tiếp nhận huấn luyện từ lão Mặc.

Lão Mặc và Niệm Lam ngồi đối diện nhau, lão hỏi:

- Tiểu tử, mục đích tu luyện là gì?

- Là cường thân kiện thể, tự bảo vệ bản thân.

- Thối lắm, tu luyện chính là để giết người! - Lão Mặc cười khẩy, ngắt lời nó. - Tu luyện là để thoát khỏi sắp đặt của người khác, tự mình làm chủ bản thân. Tu luyện là để không bị ai sai khiến, chính ta chưởng khống tất cả. Tu luyện là để ai động vào ta và người thân của ta, giết hắn, giết cả nhà hắn!

Niệm Lam bất ngờ im lặng, nghiền ngẫm câu trả lời vừa rồi. Nó tuy nhỏ tuổi nhưng không hiểu sao tâm trí lại rất cẩn thận thành thục. Những lời của lão Mặc vừa nói có vẻ đúng, nhưng cảm giác hình như sai sai ở đâu đó.

- Có thể không giết người không?

- Không thể, kẻ đáng chết trên thế giới này rất nhiều. Hơn nữa, đây là thời loạn. Ngươi không thể lấy đạo lý ra nói chuyện với những tên sơn tặc hay yêu thú, hoặc những tên đại ma đầu giết người không ghê tay được. Lúc đó chờ ngươi chính là con đường chết. Đừng trách ta không nhắc ngươi trước, sinh mệnh chỉ có một, chỉ một sơ suất nhỏ cũng khiến ngươi không thể gượng dậy được. Cũng không phải ai cũng may mắn như Tiêu Thanh.

- Tạm thời coi là như vậy. - Niệm Lam ậm ừ, nó vẫn cảm giác lời nói của lão Mặc không đúng lắm, nhưng nó phản bác được.

- Không được coi là tạm thời, ngươi phải có mục đích rõ ràng mới có thể có động lực tiến tới. Như tên Lưu Minh Viễn tu luyện Miên Quỷ Phần Thiên, hắn bắt buộc phải mạnh lên, nếu không sẽ bị đốt chết. Như ta muốn ngươi tu luyện cũng là có mục đích, để ngươi có thể giúp ta sớm ngày khôi phục thân thể.

- Bây giờ ta tạm thời không nghĩ ra, có thể để sau được không?

Lão Mặc nở nụ cười thần bí, gật đầu. Trong lòng lão lại thầm nghĩ: “Tiểu tử, chờ khi ngươi vào Nhất Tuyến Thiên, ngươi sẽ có mục đích của riêng mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận