Trên thảm cỏ của nhà họ Hướng, Hàn Thần Dật ngẩng đầu nhìn lên phòng của Hướng Vũ Phàm, gọi vài câu không được, nụ cười trên khuôn mặt cậu dần biến mất. Nhìn lên cánh cửa sổ im lìm, trong đầu cậu lóe lên câu nói của Đoàn Khanh Nhi ngày hôm đó.
“Điểm yếu lớn nhất của Phán Phán là Hướng Vũ Phàm, điều cấm kỵ lớn nhất là Diêu Nguyệt Thi. Cậu chỉ cần tận dụng hai điều này, muốn cướp được Lạc Phán Phán trong tay Hướng Vũ Phàm không phải là điều quá khó."
Dù sao người đó cũng là điểm yếu của cô ấy, vậy thì việc này trở nên dễ dàng rồi.
Ngẩng đẩu nhìn lên cửa sổ trong ánh nắng chói mắt, ngừng một lát, cậu rút điện thoại ra...
Điện thoại vẫn rung lên không ngừng như thúc giục Lạc Phán Phán nghe máy. Tuy nhiên, nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, cô lại do dự.
"Là Hàn Thần Dật?" Hướng Vũ Phàm nghi ngại bước đên bên cạnh cô, định lấy điện thoại ra khỏi tay cô. Liếc nhìn màn hình điện thoại không ngừng lóe sáng, cậu giơ tay định vứt nó lên chiếc sofa thì cô giữ lại.
"Có lẽ là có việc gì đó quan trọng." Cô cắn môi, nói nhỏ, ánh mắt trong suốt thể hiện thái độ không chịu khuất phục.
Nhìn cô một lát, cậu miễn cưỡng bỏ tay ra.
Cầm điện thoại, Lạc Phán Phán bước về góc phòng mở máy nghe. "Xin chào, tôi là Lạc Phán Phán..."
"Gấu nhỏ yêu quý, tôi là Thần Dật." Trên bãi cỏ của nhà họ Hướng, Hàn Thần Dật dựa vào một gốc cây to. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt cậu, hai má lúm đồng tiền lấp lánh. "Lát nữa cậu kèm học cho Hướng Vũ Phàm xong, chúng ta đến phố sách được không? Cô giáo chủ nhiệm cho chúng tôi bài tập ngoại khóa, tôi cần đến phố sách tìm một ít tài liệu."
Lạc Phán Phán nhìn Hướng Vũ Phàm, giọng điệu có vẻ khó xử: "Hàn Thần Dật, xin lỗi, tôi không đi cùng cậu được. Kiến thức cơ bản môn hóa học của Hướng Vũ Phàm không tốt, tôi nay có thể tôi sẽ về nhà muộn hơn".
Dường như sớm đoán trước được những gì cô nói, cậu chỉ điềm nhiên nhếch môi tỏ vẻ hơi lạnh lùng. "Phán Phán, lẽ nào cậu muốn mãi mãi như thế này sao?"
Cầm điện thoại chặt hơn, cô cắn môi, không nói gì. Người ở phía bên kia không hề ngạc nhiên, giọng nói trầm trầm tiếp tục vang lên: "Cậu đừng quên rằng, anh ấy đã có bạn gái rồi".
Anh ấy đã có bạn gái rồi...
Câu nói khiến cho Lạc Phán Phán cảm thấy đau đớn.
Cánh tay buông thõng xuống rồi bám lấy vạt áo, cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên u buồn. "Tôi biết, tôi ra đây."
"Ừ, tôi đợi cậu trước cửa nhà..."
Lạc Phán Phán không nghe thấy những câu tiếp theo nữa bởi cô không còn tâm trạng để lắng nghe. Cất điện thoại, cô thở dài rồi thu dọn sách vở.
Thấy vẻ thất thường của cô, Hướng Vũ Phàm cảm thấy vô cùng căng thẳng. "Phán Phán, cậu đi đâu đấy?"
Lạc Phán Phán không giải thích, thậm chí không nhìn cậu, chỉ thờ ơ nói: "Sắp năm giờ rồi, tôi phải về thôi. Nêu cậu không hiểu gì, có thể lên mạng hỏi cô giáo dạy hóa của cậu".
"Cậu đi với Hàn Thần Dật đúng không?" Hướng Vũ Phàm lo lắng giữ lấy cánh tay cô. "Có phải là cậu đã đồng ý hẹn hò với cậu ta?"
Cô nhìn xuống, giấu đi tâm trạng thật sự của mình, nói nhỏ: "Hướng Vũ Phàm, cậu can thiệp vào chuyện của tôi nhiều quá. Tôi làm bạn với ai là việc của tôi, cậu có tư cách gì để quản lý tôi?"
"Tôi không quan tâm! Dù sao thì tôi cũng không cho cậu đi với Hàn Thần Dật!" Cậu giống hệt như đứa trẻ sợ bị mất thứ đồ chơi yêu thích, cố gắng giữ tay cô chặt hơn, thậm chí không cần biết có làm cho cô bị đau hay không.
Lạc Phán Phán im lặng giây lát rồi quay đầu lại nhìn cậu. Gió thổi nhè nhẹ làm rung tấm rèm cửa màu trắng tinh và mái tóc mềm mại của cô.
"Cậu đừng quên", cô nói, "là cậu đã có bạn gái".
Cậu đã có bạn gái... Những chữ đơn giản mà nặng như có ngàn vạn ngọn núi đè lên người Hướng Vũ Phàm.
Cậu cứng đờ người, hai tay buông thõng vẻ bất lực. Trong ánh nắng chiều, tay cô rời khỏi tay cậu...
Ánh mặt trời nhức mắt, những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí. Cậu cúi đầu vẻ ủ rũ, những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt trở nên mơ hồ.
Cô lặng im nhìn cậu, khẽ thở dài rồi cầm ba lô bỏ đi. Trong lúc quay người bước đi, rõ ràng có giọt nước mắt lăn trên gò má cô rồi nhanh chóng biến mất...
Bầu trời vẫn trong xanh, mây trắng mềm mại bay, gió se lạnh thổi.
Dưới bóng cây, Hàn Thần Dật im lặng nhìn lên cửa phòng Hướng Vũ Phàm. Tim cậu thắt lại, tâm trạng có vẻ rất căng thẳng.
Cuối cùng, cánh cửa gỗ cũng mở, một cô bé gầy nhỏ bước ra.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, khẽ nở một nụ cười, vội vàng bước tới đón cô. Tuy nhiên, nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ, cậu bất ngờ và lo lắng hỏi: "Cậu khóc à?".
Cô bé lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
Hàn Thần Dật thở dài, nhẹ nhàng khoác vai cô, dịu dàng nói: "Chúng ta đi thôi!".
Cô bé không từ chối, ngoan ngoãn đi theo cậu. Trong ánh nắng chiều, bóng họ đổ dài trên con đường rải sỏi...
Sau cánh cửa sổ tầng hai, một bóng người đứng im lặng dõi theo hai người, ánh mắt như có lửa, thể hiện sự tức giận vô bờ.
Cậu đứng bất động ở đó. Cho đến khi bóng dáng hai người kia đã khuất từ lâu, mặt trời lặn ở phía tây, cậu mới hơi cử động, nét mặt đau khổ.
Một lát sau... Những ngón tay dài nắm chặt lại, bực bội đâín mạnh vào cừa sổ trước mặt!
Lớp cửa kính yếu ớt vỡ ra, những miếng thủy tinh vỡ vụn. Từng giọt máu đỏ từ tay cậu nhỏ xuống song cửa sổ.
Cũng giống như trái tim cậu, đang rạn vỡ và chảy máu.
Thờ ơ đi cùng Hàn Thần Dật đến phố sách, ăn tối với cậu ta, Lạc Phán Phán về đến nhà thì trăng đã lên cao, trên trời lâp lánh những vì sao.
Cô đứng ngẩn người ra một lát, chợt nhớ ra ngày mai có cuộc thi tiếng Anh, cần phải ôn lại từ mới, thì phát hiện ra mình đã quên quyển sách tiếng Anh ở nhà Hướng Vũ Phàm. Đắn đo một hồi rồi cô quyết định cầm khóa bước ra khỏi cửa.
Khu Cảnh Lam Viên vào buổi tối đẹp lạ thường. Dưới ánh trăng mờ ảo, con đường với những viên sỏi tròn trông rất đáng yêu, ánh sáng từ chiếc đèn có hình đóa hoa tỏa ra ấm áp. Tiếng nhạc nước du dương, hương hoa thơm ngát, chiếc xích đu màu trắng giống hệt như trong truyện cổ tích, có tiếng trẻ con nô đùa vọng lại.
Ngược lại với không gian sống động ở bên ngoài, nhà họ Hướng đã tắt đèn, căn phòng tối om, ánh trăng chiếu qua tấm kính cửa sổ lạnh lẽo.
Lạc Phán Phán chau mày, đang nghĩ xem có phải là Hướng Vũ Phàm đi vắng không thì nghe thấy có một âm thanh kỳ lạ phát ra từ bãi cỏ.
Quay lại nhìn, chỉ thấy trên bãi cỏ có một bóng đen, dưới ánh trăng mờ, có thể nhận ra đó là một người.
"Ai đấy?" Lạc Phán Phán bám chặt dây ba lô, cố gắng giữ bình tĩnh bước lại gần.
Đường nét của người đó dần dần trở nên rõ ràng. Dưới ánh đèn vàng, Lạc Phán Phán phát hiện ra đó chính là Hướng Vũ Phàm! Cậu đang nằm thu người trên bãi cỏ, hai mắt nhắm chặt, miệng lảm nhảm gì đó, hai gò má đỏ ửng. Bên cạnh cậu là rất nhiều lon bia đã uống hết, thoạt nhìn phải đến hai mươi cái. Gió đêm nhè nhẹ thổi, cô ngửi thấy có mùi bia.
Người này uống bia, lại còn uống đến mức say xỉn!
Cô trợn mắt nhìn cậu rồi quyết định gọi điện cho bà Hướng.
Điện thoại được kết nối, bà Hướng nói bà đang đi công tác chưa về ngay được nên nhờ cô chăm sóc Hướng Vũ Phàm.
"Nhưng, cô Hướng..." Cô lo lắng gọi nhưng chỉ nghe thấy tiếng "tút, tút, tút" cho biết người ở đầu dây bên kia đã tắt máy.
Bây giờ phải làm thế nào? Lạc Phán Phán đau đầu nhìn người đang nằm trên thảm cỏ, say đến mức không biết gì nữa, than thở: "Đúng thật là... tự nhiên uống say làm gì! Lại gây thêm phiền phức cho người ta!".
Buồn bực nhìn cậu, Lạc Phán Phán tức giận không thể đá cậu ta lên hành tinh Pandora1 cho khuất mắt. [Pandora là hành tinh có thể sinh sống và con người đã định cư ở mặt trăng Pandora trone bộ phim Avatar.]
Tuy nhiên, cô vẫn phải đau đầu vì không thể bỏ mặc cậu được. Phân vân một lát, cô lấy chìa khóa trên người cậu rồi mở cửa nhà, vừa lôi vừa kéo, cuối cùng cũng đưa được cậu nằm lên sofa trong phòng khách.
"Đáng chết! Bình thường cậu vẫn ăn sắt thép à? Sao mà nặng thế!"
Lạc Phán Phán thở dốc, cho cậu nằm ngay ngắn, giúp cậu đắp chăn rồi đứng dậy chuẩn bị về thì đột nhiên bị giữ lại.
"Đừng đi... Phán Phán..."
Lạc Phán Phán ngạc nhiên, không phải là con người này đang giả vờ say đấy chứ?
Cô giật mình, tim như muốn rơi ra ngoài.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng tỏ vẻ giận dữ, quay người định mắng cho cậu một trận thì phát hiện ra cậu vẫn nằm ở đó mắt nhắm chặt hai má hồng như màu hoa đào, tóc hơi rối.
Hóa ra là nói mơ...
Lạc Phán Phán thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, trong lòng tự nhiên có một cảm giác hụt hẫng như mất mát thứ gì đó.
Cầm lấy tay cậu, cô quỳ gối trước mặt cậu.
Khuôn mặt đang ngủ say, bình yên và thơ ngây như một thiên sứ, lông mày cậu rất dài và đẹp. Không biết từ lúc nào, trên môi cậu mất đi nụ cười vô tư, trong sáng, cậu hơi chau mày lại như đang lo lắng điều gì, ngay cả trong mơ cũng không thoát ra được.
"Rốt cuộc vì điều gì mà cậu lại trở nên như thế này? Con người vô lo vô nghĩ của cậu đâu mất rồi?" Cô thẫn thờ nhìn cậu, thầm than thở.
Có lẽ nghe thấy lời cô nói, khóe miệng cậu hơi động đậy như đang nói điều gì đó.
"Cậu đang nói gì? Cậu đang trả lời tôi à?"
Cô nhìn cậu giây lát rồi cúi người, ghé sát tai vào miệng cậu.
"Vừa rồi cậu nói nhỏ quá, tôi không nghe rõ, câu nói một lần nữa được không?"
"... Phán Phán... Chuyện không như cậu nghĩ... Tôi chỉ coi Tiểu Thi như em gái... Phán Phán, người tôi thích là cậu..."
Tôi chỉ coi Tiểu Thi như em gái...
Phán Phán, người tôi thích là cậu...
Cậu ấy nói...
Phán Phán, người tôi thích là cậu?
Giống như bị điện giật, Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẹp như thiên sứ của cậu, ngổi bệt xuống nền nhà. Cậu ấy nói...
Phán Phán, tôi thích cậu...
Mặt Lạc Phán Phán đỏ bừng lên. Cô không tin nổi, vội cấu vào bàn tay mình, rồi im lặng nhìn xuống nền nhà.
Trong lớp học, Lạc Phán Phán thẫn thờ nằm bò ra bàn. Đoàn Khanh Nhi ngồi bên cạnh, không nói được lời nào, cũng thẫn thờ hỏi: "Phán Phán, cậu ấy nói thế thật à?".
"Ừ", Lạc Phán Phán khẳng định.
"Diêu Nguyệt Thi thì sao? Diêu Nguyệt Thi là gì? Rõ ràng là coi người ta như em gái, vì sao hai người lại hẹn hò với nhau?"
Đoàn Khanh Nhi suy nghĩ, đặt ra các giả thiết nhưng đều thấy không hợp lý, cô lo lắng thay cho bạn.
"Làm sao mình biết được, đừng hỏi mình! Mình nghĩ cả tối mà cũng không hiểu được, mình mệt đến chết mất!" Lạc Phán Phán buồn bã vò đầu, tựa cằm xuống bàn.
Trong lòng Đoàn Khanh Nhi cũng rối tung, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu buồn bực chau mày, có vẻ rất phiền muộn. "Trời ơi! Thế là mình trách nhầm hoàng tử Vũ Phàm rồi?... Trước đây mình còn nói lời quá đáng với cậu ấy... Còn kể cả điểm yếu của cậu với Hàn Thần Dật... Hoàng tử Vũ Phàm sẽ giận mình chết mất…”
Lạc Phán Phán ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Điểm yếu? Cậu nói gì với Hàn Thần Dật thế?".
"Ừ... Mình nói Hướng Vũ Phàm là điểm yếu của cậu, Diêu Nguyệt Thi là điều cấm kỵ đối với cậu..." Đoàn Khanh Nhi nói nhỏ, trong lòng rất lo lắng.
Hóa ra là như vậy, chẳng trách hôm qua Hàn Thần Dật lại gọi điện nói như thế.
"Cậu là đồ ngốc!" Lạc Phán Phán tức giận nhìn bạn vẻ trách móc, tự nhiên lại tùy tiện đi nói với người khác như thế.
"Mình không cố ý mà!" Đoàn Khanh Nhi mím môi, sau đó không nén được tò mò hỏi: “Phán Phán, cậu định làm thế nào?".
Nhắc đến vấn đề này, Lạc Phán Phán nằm bò ra bàn, giả bộ như chết. "Mình cũng không biết, mình đang suy nghĩ xem có nên đi tìm Hướng Vũ Phàm hỏi cho rõ ràng không. Nhưng mình lấy có gì mà đi hỏi người ta đây? Dù sao đó cũng chỉ là những lời cậu ấy nói mơ mà thôi! Nếu cậu ấy không thừa nhận thì không phải là mình sẽ mất mặt sao?"
"Cũng phải!" Đoàn Khanh Nhi nghiêng đầu suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến: "Hay là cậu đi hỏi Hàn Thần Dật? Không phải cậu nói cậu ấy là em họ của Hướng Vũ Phàm sao? Hai người lại sống cùng một khu, chắc chắn Hàn Thần Dật sẽ biết điều gì đó".
Lạc Phán Phán suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Được, tan học mình sẽ đi gặp Hàn Thần Dật hỏi cho rõ ràng". Nói đến đây, cô nhớ lại chuyện vừa rồi, tức giận trợn mắt nhìn Đoàn Khanh Nhi. "Còn chuyện điểm yếu của mình, về mình sẽ tính sổ với cậu!"
Đoàn Khanh Nhi mím môi lộ vẻ đáng thương, bất giác rụt cổ lại.
Hàn Thần Dật học ở trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố, học sinh trong trường đều là con nhà giàu, đi học bằng ô tô, mặc toàn hàng hiệu.
Kiến trúc của trường rất đẹp, cổng trường sơn màu xanh da trời, thiết bị cảm ứng tự động rất hiện đại; một bức tượng nữ thần Venus rất lớn sáng bừng dưới ánh nắng, xung quanh là đài phun nước; sân chạy điền kinh được thiết kế hoàn hảo, có vườn hoa và những thiết bị tiên tiến giống hệt một khu giải trí.
Lạc Phán Phán đứng đợi ở cổng trường. Cô mặc một bộ quần áo bình thường, không trang điểm, buộc tóc đơn giản. Những người đi qua đều trang điểm, ăn mặc theo mốt đang thịnh hành. Họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ khiến cho cô mất tự nhiên, đầu cúi xuống.
Hàn Thần Dật bước ra khỏi cổng trường và nhìn thấy cô đang ngượng nghịu, lo lắng đứng ở đó. Cậu ngạc nhiên rồi nở một nụ cười vui vẻ bước lại phía cô. "Gấu nhỏ yêu quý, tại sao cậu lại đến đây? Cậu đến để quản lý tôi sao? Không phải là nhớ tôi đây chứ?"
"Không, cậu đừng hiểu nhầm, tôi đến đây vì có việc muốn hỏi cậu." Lạc Phán Phán cắn
môi, lo lắng nhìn quanh. "Này... Ở đây nhiều người quá, hay là chúng ta đến đâu đó ngồi rồi nói chuyện?"
"Được, tôi biết gần đây có một quán đồ uống lạnh, hay là chúng ta đến đó?"
“Ừ.”
Mười phút sau, hai người đã ngồi trong một quán nước đơn giản nhưng sạch sẽ.
Quán nước rất nhỏ, diện tích hơn năm mươi mét vuông, có tám bộ bàn ghế mọi người đã ngồi kín chỗ. Hai người phải đợi rất lâu mới tìm được chỗ ngồi.
Gọi đồ uống xong, Lạc Phán Phán không để mất thời gian, vào thẳng câu chuyện: "Cậu biết gì về chuyện của Hướng Vũ Phàm và Diêu Nguyệt Thi?".
Hàn Thần Dật không ngờ cô lại hỏi thẳng thắn như thế ngạc nhiên mất hai giây rồi hỏi: "Vì sao cậu muốn biết chuyện của họ?".
Lạc Phán Phán cắn môi, im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt rất kiên định, nói: "Tôi thích Hướng Vũ Phàm".
Nụ cười của cậu biến mất. Cậu im lặng nhìn cô rồi hỏi: "Có phải là cậu biết chuyện gì rồi không?".
"Tôi không biết gì cả, chỉ là trực giác mách bảo tôi là mọi người đang giấu tôi chuyện gì đó." Lạc Phán Phán không trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi: "Vì sao Hướng Vũ Phàm đột nhiên hẹn hò với Diêu Nguyệt Thi? Rõ ràng có điều gì đó uẩn khúc. Tôi nghĩ là cậu biết".
"Vậy thì sao?" Cậu nheo mắt lại nhìn cô hỏi. "Cho dù tôi có biết sự tình, cậu lấy gì để tin tôi sẽ kể cho cậu nghe?"
"Hàn Thần Dật... Cậu..." Lạc Phán Phán tỏ ra vô cùng tức giận.
"Cậu không cần nói gì cả, tôi sẽ không kể cho cậu nghe chuyện gì hết." Cậu đứng dậy, đang quay người chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy giọng cô lạnh lùng như gió đông.
"Cậu không nói cho tôi cũng không sao, tôi sẽ trực tiếp đi hỏi cậu ấy. Nhưng tôi đến tìm cậu không chỉ vì việc này, tôi còn muốn nói với cậu..." Cô ngẩng mặt lên, điềm nhiên và lạnh lùng nhìn cậu nói tiếp: "Cho dù trước đây cậu tiếp cận tôi vì ân oán cá nhân hay vì bất kỳ mục đích gì, từ sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa".
Cậu sững sờ, khi hiểu ra ý nghĩa câu nói của cô, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. "Cậu nói thế là có ý gì?"
Cô không giải thích, đứng dậy bước ra khỏi quán nước, không thèm quay đầu nhìn lại.
Sau khi rời khỏi quán nước, không do dự, Lạc Phán Phán đến khu Cảnh Lam Viên tìm Hướng Vũ Phàm.
Cửa mở ra, Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên nhìn người đứng trước cửa. "Là cậu?" Cậu hơi ngạc nhiên, cổ họng khô rát, giọng hơi khàn. "Sao cậu lại đến?"
"Tôi có chuyện muốn hỏi cậu." Ánh chiều tà nhuộm hồng khuôn mặt trái xoan của cô, đôi mắt đẹp sáng bừng.
"Cậu muốn hỏi gì?"
Cô nhìn cậu một lát rồi hỏi nhỏ: "Cậu có thực sự thích Diêu Nguyệt Thi không?".
Cậu ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ cô lại hỏi như vậy. Cậu im lặng rất lâu, tránh ánh mắt của cô rồi trả lời: "Đây là chuyện của tôi và Diêu Nguyệt Thi".
"Không! Đây là chuyện của tôi!" Cô phản bác lời cậu, khẳng định chắc chắn. "Cậu không thích Diêu Nguyệt Thi, đúng không? Trong lòng cậu, Diêu Nguyệt Thi chỉ là em gái! Tình cảm giữa hai người là tình anh em chứ không phải tình yêu!"
"Ai nói cho cậu điều đó?" Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên, không hiểu vì sao cô biết được chuyện này.
"Không ai nói cả, là tôi tự phát hiện ra, nhưng cậu không thừa nhận thì cũng không sao. Hôm nay đến đây, tôi muốn hỏi cậu một câu: Cậu có thực sự muốn yêu Diêu Nguyệt Thi không?" Lạc Phán Phán dường như muốn ép cậu phải nói, không giống với con người luôn bị mê hoặc vì tình cảm của cô trước đây.
"Phán Phán, tôi..." Mắt cậu như phủ một lớp mây mù, chưa nói ra được đã bị cô ngắt lời.
"Cậu không nói? Không sao! Nếu cậu không trả lời có nghĩa là cậu thực sự thích Diêu Nguyệt Thi. Tôi, Lạc Phán Phán, không thể là người thứ ba, sau này không gặp cậu nữa, tôi hy vọng từ giờ cậu sẽ không đên tìm tôi. Về việc gia sư cho cậu, mong cậu tìm một người khác!" Nói xong, cô không do dự quay người bỏ đi, thái độ rất quả quyết.
Cô ấy nói...
Mãi mãi không gặp lại?
Lòng cậu như đóng băng, máu như ngừng chảy. Cậu thấy rõ mình đang sợ hãi, trong lòng rối loạn và đau đớn, dường như có một bàn tay nào đó đang bóp chặt trái tim cậu.
Cậu muốn khóc nhưng không khóc được, trong lòng thấy hụt hẫng vô cùng.
"Phán Phán, đừng đi." Giống như một phản ứng vô điều kiện, cậu nắm chặt tay cô.
Cô vẫn đứng ở đó, không quay đầu lại, cũng không giằng tay ra khỏi tay cậu, chỉ hỏi nhỏ: "Cậu muốn gì?".
"Phán Phán, tôi... Tôi chi coi Tiểu Thi là em gái. Về việc tôi hẹn hò với cô ấy, tôi rất khổ tâm. Cậu tin tôi đi, đợi cô ấy về tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy." Rốt cuộc, những tâm sự tận đáy lòng cũng được nói ra.
Lạc Phán Phán im lặng giây lát rồi quay đầu nhìn cậu hỏi: "Cậu khẳng định?".
"Tôi khẳng định!" Hướng Vũ Phàm rút điện thoại trong túi ra, đặt vào tay Lạc Phán Phán, trịnh trọng nói: "Cậu cầm lấy, nếu Tiểu Thi gọi điện, cậu hãy nói với cô ấy, tôi luôn coi cô ấy là em gái, người tôi thích là Lạc Phán Phán, mãi mãi là như vậy!".
Sau đó cậu giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên trời, tuyên bố: "Tôi xin thề những lời tôi nói là sự thật. Người tôi thích chỉ có Lạc Phán Phán...".
Thấy hành động trẻ con của cậu, Lạc Phán Phán thấy buồn cười, trong lòng trào dâng lên cảm giác vô cùng hạnh phúc. Cô đưa tay lên chặn miệng cậu, không cho cậu nói tiếp rồi đặt điện thoại vào tay cậu, giả bộ như không thèm để ý: "Được rồi! Được rồi! Tôi tin cậu! Cậu cầm lấy điện thoại đi, nếu không cô Hướng không tìm được cậu thì làm thế nào?".
Hướng Vũ Phàm biết lần này cô thực sự tin câu. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy điện thoại từ tay cô, bất ngờ kéo cô vào lòng.
"Cậu làm gì thế?" Lạc Phán Phán bị hành động đột ngột của cậu làm cho giật mình, sợ hãi, muốn đẩy cậu ra.
Hướng Vũ Phàm ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai cô, hai mắt nhắm lại, dịu dàng nói: "Phán Phán, mình sẽ làm cho cậu hạnh phúc".
Lạc Phán Phán không đẩy cậu ra nữa, ngoan ngoãn dựa vào cậu, yên lặng lắng nghe và mỉm cười hạnh phúc...
Cạch...
Có tiếng vật gì rơi xuống đất, hai người ngạc nhiên vội vàng quay đầu lại. Dưới bậc thềm, trên con đường rải sỏi được ánh dương nhuộm hồng, một cô bé đang đứng ở đó, sắc mặt tái xanh.
Rõ ràng cô bé vừa xuống máy bay là về đây ngay, hành lý vẫn đặt bên cạnh. Chiếc túi đựng hành lý kẻ ca rô đen trắng rơi xuống đất, đồ đạc rơi cả ra ngoài.
Gió lạnh thổi rơi những giọt nước mắt của cô bé và làm cả ba người lúng túng.
"Tiểu Thi..."
Hướng Vũ Phàm tiến lên một bước, cô bé như nhìn thấy một con thú dữ, bất giác lùi lại một bước. Tiếng nức nở không ngăn lại được, cô bé ôm mặt chạy đi.
Lạc Phán Phán kinh ngạc, vội vàng đẩy người Hướng Vũ Phàm. "Cậu mau đuổi theo đi! Đừng để xảy ra chuyện gì với cô ấy!" Cậu do dự nhìn cô rồi vội vàng đuổi theo.
Nửa tiếng sau, Hướng Vũ Phàm cúi đầu, chán nản trở về.
Lạc Phán Phán đứng chờ trước cửa nhà lo lắng, vội vàng chạy ra đón hỏi dồn dập: "Thế nào rồi? Thế nào rồi? Cậu đã đưa Diêu Nguyệt Thi về nhà chưa?".
"Cô ấy không chịu đi cùng mình."
"Vậy phải làm thế nào? Cô bé đang ở đâu? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Cậu đừng lo lắng, mình đã gọi chú Diêu đến đưa cô ấy về nhà rồi."
“Tốt rồi." Lạc Phán Phán thở phào, chợt nghĩ ra điều gì, cô hỏi: "Vì sao cậu không vui? Lẽ nào cậu không bỏ được cô ấy?".
"Không phải, mình chi thấy có lỗi với cô chú Diêu." Hướng Vũ Phàm cúi đầu, giọng có vẻ áy náy. "Trước đây hai nhà là hàng xóm, họ đã chăm sóc mình rất nhiều."
Lạc Phán Phán thở dài, ôm lấy cậu. "Vũ Phàm, điều này không thể trách cậu, cậu không nên tự trách mình, trong tình yêu không thể tùy tiện, gượng ép được."