Thời gian trôi qua thật nhanh, kể từ khi tôi bắt đầu viết truyện đến giờ, đã sáu năm rồi.
Nhìn lại, tôi ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, trong quãng thời gian tuổi trẻ tươi đẹp của tôi, có người đến, có người đi, hoa tàn rồi hoa nở, chỉ có việc viết văn là luôn ở bên tôi.
Tôi luôn viết tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ, câu chuyện của Lạc Phán Phán không phải là ngoại lệ. Tôi thích văn học trẻ, khóc thoải mái, cười thoải mái, không có tính toán, chỉ có trái tim chân thành tha thiết. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của chúng ta nên vô tư như thế.
Nhưng gần đây có một số chuyện xảy ra, chú thỏ nhỏ bị chết, con người phân vân giữa ngã ba đường, do dự khi bước chân vào cuộc sống, tâm trạng lo lắng, tinh thần cũng vì thế mà buồn bã.
Bỗng nhiên muốn viết những dòng văn buồn.
Vì thế nên có đoạn ngoại truyện về Diêu Nguyệt Thi: "Đầu ngón tay lạnh cóng".
Diêu Nguyệt Thi là một nhân vật đáng để tranh luận, sự cảm tính của cô, sự trưởng thành trước tuổi của cô, sự cố chấp của cô, những điều đó chỉ là sự giả tạo? Tháo bỏ lớp mặt nạ kiêu ngạo, cô chỉ là một cô bé mười lăm tuổi hồ đồ mà thôi.
Trong xã hội có rất nhiều thiếu niên giống như Diêu Nguyệt Thi, những người khác không hiểu họ, thấy hành vi của họ vô cùng kỳ lạ. Sự thực là, nếu thử tìm hiểu, chỉ cần người thân kiên nhẫn theo dõi sự trưởng thành của họ, dẫn họ đi đúng đường, họ sẽ trở thành những người có nhiều cống hiến cho đất nước.
So với việc nói nhân vật Diêu Nguyệt Thi trong Lần đầu biết yêu là Diêu Nguyệt Thi, không bằng nói Diêu Nguyệt Thi trong: "Đầu ngón tay lạnh cóng" mới thực sự là Diêu Nguyệt Thi!
Sự thực tôi chỉ muốn nói, đời người thực sự rất ngắn ngủi, khóc hay cười thì ngày tháng vẫn trôi qua. Vì thế vì cớ gì chúng ta phải giữ lại những kỷ niệm đau thương? Hãy vui vẻ mà sống từng ngày là tốt nhất.
19.11.2010
Ni Xảo Nhi