Sau khi lâm triều, Khương Sạn lại đến Nam Uyển cung.
Nguyệt Hoa vẫn nằm ườn trên giường nhỏ ngủ say, từ cần cổ mảnh khảnh đến sau lưng chi chít dấu hôn, trên cánh tay phủ đầy vết tích xanh xanh tím tím.
Người cẩn thận đến đâu cũng có lúc thất thủ, không biết tiểu tổ tông này tỉnh dậy sẽ lại ăn vạ đến mức nào nữa.
Khương Sạn bật cười, cúi người hôn bên tai Nguyệt Hoa.
"A..." - Nguyệt Hoa rên khẽ một tiếng, cái trán cà cà trên gối, không an phận mà trở mình, thân thể trơn bóng lộ ra ngoài, dấu vết tình ái từ hôm qua nhìn rõ không sót cái gì.
Không thể trách Nguyệt Hoa không biết quy củ, y đang nằm ngủ rất ngoan, chẳng qua có kẻ bên cạnh không ngừng chọc ghẹo y mà thôi.
Bên tai là tiếng cười khẽ như có như không của Từ Tu, y nghe không rõ ràng lắm, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy mình như bị gặp mộng yểm, nó vươn tay nắm lấy vành tai tê dại của y, túm chặt cổ tay nhỏ của y.
"Vật nhỏ..." – Khương Sạn nhẹ nhàng mắng: "Nhìn xem em lười biếng thành hình dạng gì đây này, có phải ta quá dung túng cho em đúng không?"
Trong mơ mà cũng bị Từ Tu nói đâu đâu, Nguyệt Hoa không thích chút nào, y bĩu môi, ngọ nguậy muốn tránh thoát khỏi Từ Tu đang lải nhải.
Nửa người trên đang đè lên người Nguyệt Hoa, Khương Sạn tức giận nói: "Còn dám trốn? Dám cau mày thiếu kiên nhẫn với ta?"
Tiếng lẩm bẩm lải nhải này khiến Nguyệt Hoa khó chịu không thôi, y mơ màng từ từ mở mắt ra, trước mắt là gương mặt phóng đại của Từ Tu.
"Hả?"- Nguyệt Hoa mơ hồ hừ mấy tiếng, vươn tay về phía Khương Sạn đòi ôm.
Vừa tỉnh ngủ đã biết làm nũng, Khương Sạn ôm eo y, ấn mạnh y vào ngực mình.
Xương cốt đồng loạt kêu đau, Nguyệt Hoa giật bắn người, bất chợt nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, y quát lên: "Chàng tránh ra!"
Đúng là kẻ vô lý nhất trên đời, người làm nũng là y, người trở mặt không quen cũng là y.
Khương Sạn bóp bóp eo y không nặng không nhẹ: "Tỉnh rồi mới biết xấu hổ."
Cũng may người mới tỉnh dễ dỗ dễ lừa.
Đêm qua bị bắt nạt một trận ra trò, Nguyệt Hoa vẫn ghi hận trong lòng.
Từ Tu lừa y, nói chỉ đau một lần thôi, vậy mà hôm nay y tỉnh dậy chỗ nào cũng đau, cả người không có chút sức lực nào như bị vỡ tung ra.
Không tránh được vòng tay của Khương Sạn, Nguyệt Hoa quay người kéo chăn đệm.
Thấy có người chuẩn bị tự chôn, Khương Sạn nhanh tay ngăn cản y.
"Lại trốn?""- Bàn tay to luồn vào vạt áo mỏng, cào cào khiến Nguyệt Hoa tránh trái tránh phải, cười thở hổn hển xin tha.
"Đừng...!Đừng..." – Đầu ngón tay cũng thấy tê dại, Nguyệt Hoa tức giận đánh lên bả vai Khương Sạn: "Chàng...!Chàng đáng ghét!"
Nắm đấm mềm nhũn không có một chút sức lực nào, Khương Sạn càng cười bỉ ổi, cúi đầu hôn lên con hồ ly nhỏ đang xù lông.
Đầu lưỡi dịu dàng nhanh chóng an ủi Nguyệt Hoa, khiến y dần ngoan ngoãn hơn, bàn tay nhỏ đang kéo tay Khương Sạn đã chuyển lên ôm lấy cổ hắn, eo cong lên một chút, dán sát vào người Khương Sạn không để lọt một khe hở.
Hôn đến khi người dưới thân nhỏ giọng xin tha, Khương Sạn mới lưu luyến chưa thỏa mãn buông môi y ra.
Nguyệt Hoa đỏ bừng mặt, ánh mắt đảo khắp phòng muốn che giấu xuân tâm đàng trào ra.
Khương Sạn chiếm thế thượng phong, tâm trạng rất tốt, thấp giọng trêu ghẹo y: "Còn dám lên mặt với ta không?"
Ngoài miệng nói không dám nữa, trong lòng lại không nghĩ như vậy, Nguyệt Hoa liếm môi theo bản năng, trên đó còn lưu lại nhiệt độ của Từ Tu.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng của cung nữ: "Công tử, nước đã chuẩn bị nước xong."
Nguyệt Hoa hoảng sợ, dùng hết sức lực kéo chăn đệm trùm lên mình và Khương Sạn, che hai người tít trong góc giường kín đáo.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, hai người chen chúc trong tấm chăn chật chội, khoảng cách không được nửa bàn tay, mũi kề mũi, trán tựa trán.
"Em thật nhiệt tình." – Khương Sạn cười nhạo y.
Cung nữ bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì, nhẹ nhàng mở cửa ra, nàng nhìn thấy một cục chăn to đùng trên giường đành giả mù giả điếc, nàng không nhìn thấy gì cả, đặt chậu nước xuống đất rồi nhanh chóng ra ngoài.
Nguyệt Hoa không phục, nhưng lại không dám thở mạnh, y muốn hù dọa Từ Tu, thế là nhe răng giả vờ định cắn lên chóp mũi hắn.
Khương Sạn không trốn, nói: "Không phải con mèo nhỏ, em thuộc họ cún mới đúng, dám cắn người."
Tiếng đóng cửa không lớn nhưng cũng nghe thấy rõ ràng, Khương Sạn vén chăn lên, nắm lấy cằm Nguyệt Hoa: "Để ta xem nào, em mọc mấy cái răng rồi?"
Lại cố ý trêu tức mình, con ngươi Nguyệt Hoa tức giận đảo liên hồi, thầm tìm đường lui cho mình, trong đầu lóe lên một tia sáng, y cười gian xảo: "Tranh chàng vẽ cho ta đến đâu rồi?"
Cả ngày bị cuốn vào một mớ hỗn độn từ việc nước đến việc nhà, Khương Sạn đã ném chuyện này ra sau đầu không còn một mống, lúc này bị vật nhỏ bắt bí, không thể để y làm mất mặt mũi của thiên tử được.
Khương Sạn ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: "Ngày mai cho em xem."
Tốt nhất là ngày mai mang được tranh ra, nếu không để xem ta sẽ giày vò chàng như thế nào, ta sẽ bắt chàng làm bài tập theo yêu cầu của ta.
Nguyệt Hoa thầm oán hắn.
Muốn cưỡi ngựa cũng không cưỡi ngựa được,bây giờ chỗ nào trên người Nguyệt Hoa cũng đau nhức ê ẩm, y oán giận: "Đều tại chàng! Chàng đã nói cho ta đi cưỡi ngựa rồi!"
Khương Sạn xoa xoa eo Nguyệt Hoa, dỗ dành y: "Chờ em khỏe chúng ta sẽ đi, em gấp cái gì? Trại ngựa cũng sẽ không mọc chân chạy mấy."
Chạng vạng, hắn thảo luận vài chuyện cùng đại thần trong triều, cùng Nguyệt Hoa dùng bữa tối, khuyên can đủ đường mới dỗ được người đi ngủ.
Ai mà nghĩ được, đường đường là thiên tử lại bị người ta đuổi theo đòi bài tập, Khương Sạn về ngự thư phòng, trải tờ giấy vẽ tranh.
Một tấm cũng phải xong, hai tấm cũng phải xong, thế nào cũng phải lấp kín miệng của vật nhỏ này.
Đã sắp đến giờ hợi, ánh nến trong ngự thư phòng vẫn còn sáng, nô tài đưa tin tới một người: "Tối nay hoàng thượng không qua đêm ở Nam Uyển cung, một lát nữa sẽ hồi cung."
Phất tay cho người rời đi, cung nữ bên cạnh hoàng hậu nói nhỏ: "Nương nương, hẳn là hoàng thượng đã không còn thấy mới mẻ nữa rồi.
Nào có người nào luôn luôn nhận được thánh ân chứ, người mới là chủ hậu cung, một tên nam sủng từ phía nam đúng là chẳng ra hồn."
Trên mặt hoàng hậu không nhìn rõ vui buồn, chỉ nói: "Bản cung đến thỉnh an hoàng thượng."
Nhắm mắt lại toàn là hình ảnh Nguyệt Hoa, lúc thì nhíu mày lúc thì cười cười, nếu không phải Khương Sạn không nỡ giày vò y, hắn đã đến tận giường kéo đứa nhỏ này dậy rồi.
Chỉ thích màu sắc sặc sỡ, không biết là ai đã dạy y nữa.
Khương Sạn cười khẽ một tiếng.
"Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương." – Bỗng, bên ngoài truyền đến tiếng của Nguyên công công.
Khương Sạn dừng bút, giọng trầm xuống: "Hoàng hậu vào đi."
Hoàng hậu cười bước vào: "Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nghỉ ngơi sớm kẻo hao tổn tinh thần."
Ánh mắt nàng chợt liếc qua bức chân dung trên án thư, nét mực vẫn chưa kịp khô.
Nụ cười trên mặt hoàng hậu cứng đờ, đúng là hoàng thượng, bận quốc sự, lo cho bách tính, lúc rảnh rỗi còn phải đến nơi Nam Uyển gieo vạ kia, sao còn thời gian nhớ đến người khác.
Khương Sạn lên tiếng: "Hoàng hậu cũng nghĩ ngơi sớm chút đi."
Hai người từ trước vẫn tương kính như tân, thái độ của hoàng thượng với các phi tần khác cũng không mặn không nhạt, bình thường nhiều phi tử vẫn còn cơ hội tranh sủng, nhưng hôm nay, bỗng có một người tên Nguyệt Hoa xuất hiện, không ai ứng phó kịp.
"Thần thiếp đến thương lượng cùng hoàng thượng chuyện danh sách đi cầu phúc."
Khương Sạn gật đầu: "Giống như các năm trước, không có thay đổi gì, hoàng hậu làm chủ đi."
"Vậy còn Nguyệt Hoa?" – Hoàng hậu vẫn chưa hết hi vọng, đã mấy lần nhắc đến người đang nắm giữ trái tim hoàng đế.
Khương Sạn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thẳng hoàng hậu, chậm rãi nói: "Nguyệt Hoa không phải người trong hậu cung, hoàng hậu không cần nhọc lòng."
Tức là, Nguyệt Hoa không nằm trong quyền kiểm soát của hoàng hậu, càng không bị hoàng hậu quản giáo.
"Nếu Nguyệt Hoa công tử không phải người trong hậu cung, bây giờ hoàng thượng quan tâm y quá nhiều sẽ lạnh nhạt các phi tần khác."
Khương Sạn yên lặng một lúc: "Là lạnh nhạt hoàng hậu, hay là lạnh nhạt các phi tần khác, hoàng hậu nói cho cẩn thận."
Hoàng hậu ngạc nhiên, biểu tình Khương Sạn âm trầm, không còn một chút ý cười như khi nãy hắn cười với bức chân dung.
"Thần thiếp là hoàng hậu, không thể trơ mắt nhìn hoàng thượng trầm mê sắc đẹp, không thể nhìn Nguyệt Hoa nhiễu loạn hậu cung."
Khương Sạn quay lưng lại, đứng chắp tay ra sau: "Hoàng hậu, trẫm mệt rồi, lui ra đi."
Sao hắn lại không biết đạo lý này, đám phi tử trong hậu cung y như xác chết di động, không một ai có thể cùng hắn tri âm.
Yêu chiều Nguyệt Hoa là do hắn tùy ý, tùy ý làm ra chuyện khác người.
Nếu đã quyết định, hắn sẽ không sợ người trong thiên hạ chê cười.
Hắn chỉ sợ, sợ là cánh chim của hắn cũng không thể che chở Nguyệt Hoa vẹn toàn..