Ngày nào Nguyệt Hoa cũng gửi thư cho Từ Tu, nhưng thư hắn gửi lại không nhiều lắm, mỗi khi y hỏi "Ta viết có đẹp không?", trong thư của Từ Tu sẽ không nhắc đến chuyện này.
Trong cung trời đất xoay vần, Khương Sạn tóm được thích khách trong bãi săn, tra hỏi mới phát hiện người chủ mưu là hoàng hậu, hắn phế hậu, khiến cho dư luận xôn xao một trận.
Bên trong khu nhà nhỏ, ngày ngày bình lặng như nước, Nguyệt Hoa lúc nào cũng mang theo mệt mỏi trên mặt, cơm canh chẳng ăn được bao nhiêu, chỉ khi luyện chữ mới hơi hơi có tinh thần.
Cung nữ đau lòng nói: "Công tử, gần đây người không ăn được gì, cố gắng ăn thêm một chút đi."
Nguyệt Hoa mệt mỏi lắc đầu, trong lòng y ngộp phát hoảng, ăn cái gì cũng khó mà nuốt được, miễn cưỡng ăn sẽ không chịu được mà buồn nôn.
Có lẽ là tương tư quá độ, Nguyệt Hoa gian nan nuốt một ngụm canh rồi đứng dậy, bỗng y đầu váng mắt hoa, chỉ nghe thấy cung nữ hét lên một tiếng, y liền mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, cung nữ đang vui vẻ nhìn y: "Công tử, cuối cùng người cũng tỉnh rồi."
Nguyệt Hoa mơ mơ màng màng: "Ta bị làm sao?"
Cung nữ xấu hổ đỏ mặt, ấp úng không biết mở miệng thế nào, dù sao thân thể Nguyệt Hoa đặc biệt, khi nãy nghe thái y chẩn đoán, nàng cũng sợ hết hồn.
"Công tử...!Là chuyện vui..." - Cung nữ nhẹ giọng nói, thấy Nguyệt Hoa vẫn ngơ ngác không hiểu gì: "Công tử, người có thai."
Nguyệt Hoa si ngốc nhìn nàng, dường như y không hiểu được ý của nàng, cung nữ gấp gáp đỏ cả mặt: "Công tử...!Nghĩa là công tử có con..."
Nguyệt Hoa còn không biết y khác nam tử bình thường ở đâu chứ đừng nói đến nữ tử, y tỉnh tỉnh mê mê lặp lại lời cung nữ nói: "Ta có con..."
Dứt lời, Nguyệt Hoa xốc chăn đệm lên, vội vàng hỏi: "Vậy nó ở đâu rồi?"
Cung nữ chưa trải sự đời nhưng hiểu biết hơn Nguyệt Hoa nhiều, nàng ấp úng: "Đương nhiên là ở...!Ở trong bụng của công tử..."
Nguyệt Hoa chớp mắt, bàn tay nhỏ sờ soạng trên bụng, lẩm bẩm: "Vậy nó vào bằng cách nào...!Ta không biết...!Vậy bao giờ nó mới đi ra..."
Một loạt câu hỏi khiến cung nữ dở khóc dở cười, Nguyệt Hoa không hiểu, nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào,l: "Công tử phải chăm sóc thân thể thật tốt, không thể kén chọn như trước nữa, phải ăn nhiều hơn."
"Ta không ăn nó sẽ không thể lớn sao?" - Nguyệt Hoa gật gật đầu, dù y không quá hiểu lời nói của cung nữ, nhưng khi biết có một đứa bé trong bụng y vẫn thấy rất mới lạ, ra vẻ quyết tâm: "Ta sẽ ăn cơm thật ngon, cho nó mau mau đi ra ngoài."
Ngoài cung truyền tin Nguyệt Hoa có thai, Khương Sạn cưỡng chế tâm tư muốn xuất cung, viết thư hồi âm, hắn nói phải để Nguyệt Hoa dưỡng thai thật tốt, tuyệt đối không được để lộ tin tức này ra.
Muốn phế hậu phải nhổ tận gốc, bao gồm cả thế lực của gia tộc nàng, hiện giờ vị trí chủ lục cung còn trống, có biết bao ánh mắt đang nhòm ngó, tình thế như hổ rình mồi.
Khương Sạn không định lập hậu tuyển phi, đợi thêm một thời gian nữa, hắn sẽ có thể tới gặp Nguyệt Hoa.
Trong bụng có thêm một sinh mệnh bé nhỏ, ngày nào cung nữ cũng phải nhắc Nguyệt Hoa ăn cơm đúng giờ, lại không dám bỏ bê việc luyện chữ, cũng may Nguyệt Hoa viết chữ xong không còn ủ rũ mặt mày ngóng trông ngoài cửa nữa.
Cung nữ nói cho y biết, đứa bé có thể cảm nhận được sướng vui đau buồn của y, y nhất định phải vui vẻ hơn một chút.
Hai tháng sau, bụng đã hơi nhô lên một chút, Nguyệt Hoa mừng rỡ nói: "Nó lớn lên thật này."
Đi một lúc đã ngại mệt, Nguyệt Hoa ăn xong vẫn bị cung nữ đỡ tay đi dạo tiêu cơm, y hỏi không ngừng: "Đến khi nào nó mới chịu ra? Nó là nam hay nữ? Ai là mẹ của nó?"
Quá tò mò về đứa nhỏ trong bụng mình, ngày nào Nguyệt Hoa cũng hỏi cung nữ cả đống vấn đề khiến nàng vắt óc cũng chẳng trả lời được, nàng khổ sở đáp: "Công tử đợi thêm một thời gian nữa sẽ biết ngay."
"Ôi..." - Nguyệt Hoa thở dài như thể khổ đại cừu thâm: "Tỷ tỷ, sao tỷ cũng cũng không biết a, bao giờ tỷ mới có con được chứ?"
Cung nữ đỏ bừng mặt: "Công tử...!Nô tỳ..."
Có con là chuyện khiến Nguyệt Hoa cảm thấy suиɠ sướиɠ lạ thường, y không hiểu vì sao cung nữ lại lúng túng như vậy, vẫn hỏi không tha: "Rốt cuộc là nó đi vào bụng ta kiểu gì? Tại sao ta không biết, tỷ tỷ có biết không?"
Khương Sạn không cho người thông báo, lặng lẽ đứng trước cửa nghe Nguyệt Hoa hỏi người ta vấn đề buồn cười, ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn vào bộ dáng bất tiện của y.
Có vẻ y sắp mệt mỏi, cung nữ đỡ y về nhà, Khương Sạn nhẹ giọng gọi: "Nguyệt Hoa."
Bóng lưng mảnh khảnh dừng một chút, không dám quay đầu lại, chỉ có cung nữ lanh lợi quay đầu hành lễ, Khương Sạn dịu dàng gọi thêm một lần: "Nguyệt Hoa."
Người trước mắt chậm rãi xoay người, rõ là y vừa cười cười nói nói với cung nữ, trong nháy mắt đã biến thành khóc lóc nức nở: "Hức..."
Khương Sạn bước nhanh tới chỗ Nguyệt Hoa, bế y vào nhà.
Nguyệt Hoa co rúc trong lồng ngực hắn không chịu xuống, hắn đành bế y ngồi trên chiếc giường nhỏ.
Sức lực của Nguyệt Hoa lớn cực đại, y bám chặt vào bả vai Khương Sạn, đầu dựa vào cổ hắn, nước mắt chảy xuống rơi hết vào hõm cổ, gương mặt trắng nõn khóc đến mức đỏ bừng.
Bàn tay to xoa nhẹ bụng, Nguyệt Hoa, y túm chặt lấy nó không cho sờ, lắp ba lắp bắp: "Có...!Hu hu...!Ta có em bé...!Hu hu..."
Khương Sạn không lên tiếng, thật lâu sau hắn mới mở miệng, giọng nói khàn khàn nghèn nghẹn: "Vậy có phải ta sắp được làm cha không?"
Người nào đó nước mắt như mưa nghi hoặc nhìn hắn, nức nở đứt quãng: "Ta...!Mới là cha của nó mà...!Hu hu...!Nó không phải con của chàng..."
Chẳng trách cung nữ bị làm khó, Khương Sạn bật cười, ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Nguyệt Hoa, dịu dàng hỏi: "Vậy ai là mẹ đứa bé?"
Câu hỏi này đúng là làm khó Nguyệt Hoa, không phải y chưa từng nghĩ tới mà là y nghĩ thế nào cũng không ra, y tha thiết nhìn Khương Sạn, hai mắt chớp nhẹ một cái, giọt nước mắt còn đọng lại rơi xuống dưới.
Đúng là cái gì cũng không hiểu, Khương Sạn hôn nhẹ lên môi y: "Vậy nó tới bằng cách nào?"
Chính Nguyệt Hoa cũng tò mò vô cùng, ngập ngừng nói: "Thì...!Lén lút tới...!Hu hu..."
"Ai đưa cho em?" - Khương Sạn dừng một chút, ngón tay vuốt nhẹ trên da thịt mềm mại: "Ta đưa cho em."
Nguyệt Hoa mở to hai mắt, không thể tin được, nếu đúng là Từ Tu cho y thì tại sao y lại không biết gì cả?
Thấy Nguyệt Hoa không nói lời nào, Khương Sạn lại hỏi: "Không tin?"
Nguyệt Hoa lắc đầu, khăng khăng cho rằng đứa bé lén lút chạy tới.
Khương Sạn nhịn cười: "Vậy em nói xem nó đến như thế nào?"
"Lén lút tới..." - Nguyệt Hoa nhỏ giọng, nhỏ giọng nức nở, dường như y sợ làm đứa bé trong bụng bị giật mình: "Chắc chắn là nó chạy nhầm chỗ rồi...!Hức...!Nó chạy linh tinh đến..."
Bị dáng vẻ thần bí của Nguyệt Hoa chọc cười, Khương Sạn xoa nhẹ bàn tay nhỏ của y: "Là ta lén đưa cho em, em không tin? Hôm ấy ta đưa em đi cưỡi ngựa, rồi lúc hồi cung..."
Khương Sạn cố ý nói thật chậm, chờ Nguyệt Hoa phản ứng lại, ánh mắt si mang bắt đầu né tránh.
Dường như nhớ lại cảnh tượng đêm đó, đôi môi y hơi phát run, bàn tay bám chặt ống tay áo Khương Sạn không chịu buông, mãi sau mới hừ mấy tiếng.
"Nhớ rồi?" - Khương Sạn dịu dàng hỏi.
Nguyệt Hoa mơ hồ hiểu một chút, luống cuống hỏi: "Thế ta là...!mẹ của nó? Nhưng ta là nam mà..."
"Ừm, sau này cho nó gọi em là cha."
Nguyệt Hoa nhìn Khương Sạn: "Nó có hai người cha?"
"Không được à?" - Khương Sạn dụ dỗ từng bước, Nguyệt Hoa này cái gì cũng không biết, nhưng lại thích nhất là để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hình như cũng không phải không được, Nguyệt Hoa không tranh cãi nữa, dựa vào bả vai Khương Sạn: "Chàng tới đón ta hả?"
"Đón em." - Khương Sạn ôm y thật chặt: "Đón em và con của chúng ta.
-HẾT CHÍNH TRUYỆN-.