Tạ Na Anh cảm thấy cấn cấn, tuy giờ hạnh phúc bên Ngô Ngạn Thần, nhưng cô luôn cảm giác lo sợ một điều gì đó không hay.
Thậm chí cô còn nghĩ mình cô đơn lâu quá nên giờ sống êm đềm bên người lại thấy không quen.
Vì khó khăn lắm mới được sống bên người mình yêu, nên cô rất sợ mất đi.
Mà ở đời, đôi khi sợ điều gì, điều đó lại tới sớm.
Sau khi bị hủy hôn, Ngôn Nhã không những không xa cách Tạ Na Anh mà còn thân thiết hơn.
- Sếp Tạ, hôm qua chị đi trung tâm thương mại mua sắm được gì hay ho không?
Ngôn Nhã thấy sếp dạo này đã dùng xe xịn, mua thêm túi xách, ăn mặc cũng điệu đà trau chuốt hơn, với kiểu mê shopping như cô ấy nên đã hóng xem cấp trên mua những gì.
Hả? Trung tâm thương mại?Vâng, em thấy cả nhà chị đi cùng nhau mà.
Ngô Ngạn Thần, cả nhóc Anh Huy nữa.
Em định gọi chị nhưng ngại anh ấy nên lại thôi.Tạ Na Anh vẻ mặt điểm tĩnh nhưng lòng đã gợn sóng.
Hôm qua cô cùng con trai tham gia hoạt động ngoài trời ở trường, gần nhà ngoại nên đã về đó ăn cơm, còn Ngạn Ngạn Thần nói là đi tiếp khách công việc.
Trong tiềm thức của cô, lập tức hiện lên ba từ "Hoa Bạch Dương ".
Cô chưa từng thấy bạch nguyệt quang của người chung chăn chung gối bấy lâu ngoài đời thực, nhưng hẳn là cô và Hoa Bạch Dương giống nhau lắm.
Trước kia xem ảnh chỉ thấy mặt giống, xem ra đến ngoại hình cũng giống, giống đến nỗi Ngôn Nhã gặp cô hàng ngày mà cũng nhầm lẫn, không phân biệt nổi.
Đứa bé có lẽ là con trai của
Hoa Bạch Dương.
Tâm tình vui vẻ của Na Anh bỗng trùng xuống, cô lại trở về lo âu và nghĩ ngợi.
Quả nhiên giác quan thứ 6 của phụ nữ rất nhạy bén.
Tôi ấy ở nhà, cô ít nói hơn mà đăm chiêu quan sát Ngô Ngạn Thần.
Nhìn cảnh con trai tíu tít bên bố, cô lại nhoi nhói tâm can.
Hôm qua con cô còn khoe với các bạn về bố rất nhiều, chứng tỏ thằng bé đang rất hạnh phúc bên gia đình có đủ cả bố lẫn mẹ.
Một lần đã chấp nhận ra đi, nhưng lần này cô không đành lòng.
Nếu chỉ một mình thì cô đau cũng chẳng sao, dù gì cũng chưa đăng ký kết hôn với anh, cắt đứt cũng dễ hơn.
Nhưng con cô phải làm sao đây? Nếu tiếp tục ở bên, thì cô nên chấp nhận hay chất vấn anh? Để mỗi người tự do sống với đoạn tình cảm của riêng mình, hay níu kéo cố giữ lấy trái tim và buộc anh ở lại.
Cô khó nghĩ quá, điều này làm cô kiệt quệ và suy sụp rất nhanh.
Cô mong mình sẽ ổn, không bị rơi vào vòng luẩn quẩn của cơn trầm cảm như trước.
Giờ con cô cần cô, công ty phải có cô gánh vác, bố mẹ cô cũng lớn tuổi hơn rồi.
Trước khi đi ngủ, cô nói với Ngô Ngạn Thần.
- Anh à!
Ừm em.Chúng ta chưa là vợ chồng chính thức, nhưng giờ không khác gì vợ chồng.
Em và anh có thể không hoàn hảo, nhưng cả hai nhất định phải thành thật với nhau về mọi thứ.Ngô Ngạn Thần mỉm cười xoa đầu cô.
- Um, anh sẽ thành thật với em.
Giờ chúng ta đi ngủ nhé.
Vẫn là cô nằm trong vòng tay anh, nhưng lại có một sự trống rống khó chịu.
***
Hôm sau, Tạ Na Anh không tâm sự với ai, mà đi tới biệt phủ gặp ông cụ Ngô.
Ông ấy khá ngạc nhiên khi ngày trong tuần, giờ hành chính, cô không đi làm mà lại tới thăm, dự cảm có chuyện gì đó không ổn.
- Cháu tới tìm ta có việc gì à?
Na Anh cười nhẹ, rồi từ tốn đáp lời.
- Dạ, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ.
Chỉ là lần trước được thử trà của ông ngon quá, cháu mua không nổi nên mạn phép tới đây xin ông một chén trà.
Ông cụ Ngô nheo mắt nhìn cô, ông đâu keo kiệt tới mức không cho cô cháu dâu sinh cho mình chắt trai quý hóa một chén trà.
Đương nhiên ông cụ hiểu Tạ Na Anh tới không phải vì uống ké trà, mà là muốn được uống trà cùng ông.
Người trưởng bối chống gậy đi trước, Tạ Na Anh chậm rãi theo sau, hướng về phòng trà trong biệt phủ.
Nơi này không chỉ đơn thuần là phòng trà, mà còn là nơi trưng bày những bộ sưu tập đắt giá liên quan đến trà.
Có tới hàng trăm ấm tử sa trên kệ, rất nhiều loại trà được bảo quản kỹ lưỡng, không gian xa hoa nhưng toát vẻ truyền thống, trên tường có cả tranh hoa mẫu đơn, tứ quý...Phòng trà nhìn ra hồ cá, có hoa sen nhưng không phải sen dưới nước mà là loại sen cạn với bông to đùng, thân thẳng cứng.
Tạ Na Anh dù đã tới biệt phủ hai lần, nhưng lần đầu tới phòng trà của ông nội chồng.
Nghe nói không phải ai cũng được ông cụ cho phép đi vào đây, nói gì là ông ấy dành thời gian để uống trà cùng.
Khi tới nơi, cô cũng không nghĩ ông cụ sẽ đồng ý với yêu cầu có vẻ ngớ ngẩn kia.
Bất ngờ là ông không hỏi nhiều, lại dẫn cô tới đây, còn đích thân pha trà nữa.
Công đoạn khá kì công, ông cụ có vẻ rất tao nhã và chuyên nghiệp.
Không gian tĩnh lặng làm lòng người tĩnh lặng theo.
Na Anh chăm chú quan sát từng sự tỉ mỉ trong cách pha trà của người đối diện, bày tỏ sự tôn trọng, trân quý và nghiêm túc.