Lấn Đệ Tử Ta Ngươi Thật Sự Cho Rằng Ta Chỉ Biết Dạy Học


Thời kỳ loạn thế Chiến Quốc kéo dài hàng trăm năm cuối cùng cũng đã trở thành dĩ vãng.


Đại Chu triều từ một khởi đầu nhỏ bé từng bước phát triển, tựa như hóa rồng, thôn tính thiên hạ, diệt sáu nước, thống nhất Trung Thổ.


Trở thành triều đại thịnh vượng nhất dưới bầu trời này.


Tuy nhiên, hàng trăm năm chinh chiến đã khiến thiên hạ rách nát, đầy những vết thương chồng chất.


Vấn đề lớn nhất chính là các thế lực giang hồ chiếm cứ từng khu vực, các môn phái và bang hội ngang nhiên hoành hành, coi thường luật pháp Đại Chu.


Vì vậy, ngay sau khi đại quân Đại Chu vừa diệt xong sáu nước, một cuộc đại thanh trừng đẫm máu nhằm tiêu diệt giang hồ cũng được khởi động.


Đại thế cuồn cuộn đổ xuống, không biết bao nhiêu người vô tội đã bị liên lụy?

Thiên hạ hưng suy, dân chúng chịu khổ.


Năm đầu tiên của triều Đại Chu, giữa xuân.


Hai bên bờ sông Long Tuyền chảy qua trung tâm trấn Long Tuyền, liễu xanh rủ bóng, cỏ mọc chim hót rộn ràng.


Nhưng vì thiên hạ vừa được thống nhất, dân số hao hụt do hàng trăm năm chinh chiến không thể hồi phục trong ngày một ngày hai.


Do đó, dù tuyết tan, xuân về, đường phố và ngõ hẻm của trấn Long Tuyền vẫn vắng bóng người.


Chỉ có lác đác vài đứa trẻ vô tư đùa nghịch, hồn nhiên tận hưởng tuổi thơ.


Nhưng hôm nay, trấn Long Tuyền có một chuyện mới mẻ xảy ra.


Trên đoạn cuối bờ sông Long Tuyền chảy qua trấn, không biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy căn lều tranh và một sân rộng.


Sáng nay, người dân trong trấn ra ngoài làm đồng đã thấy ở cổng sân đó dựng lên một lá cờ đỏ.


Trên lá cờ đỏ có mấy chữ lớn viết bằng mực đen.



Nhưng cụ thể viết gì thì không ai trong trấn biết đọc.


Những người biết chữ trong trấn từ lâu đã bị Ngô Quốc cai trị nơi đây bắt đi hết hoặc giết sạch.


Những người may mắn sống sót vì muốn bảo toàn tính mạng cũng không dám hé răng thừa nhận mình biết chữ.


Thế nên mọi người đi qua chỉ coi đây là chuyện lạ mà xem, nhưng không ai biết rõ nơi này rốt cuộc là để làm gì.


Điều khiến mọi người tò mò hơn nữa chính là người thanh niên ngồi dưới lá cờ đỏ, dáng vẻ ung dung, gương mặt luôn mang nụ cười.


Có người nhận ra, thanh niên này chính là tên ăn mày vừa mới từ nơi khác chạy nạn đến trấn Long Tuyền, được quả phụ họ Triệu ở tửu điếm thương tình thu nhận.


Chỉ là mọi người không hiểu, sao tên ăn mày này đột nhiên biến thành bộ dạng như vậy.


Một ông lão tò mò không nhịn được, tiến đến gần hỏi:

“Này, tiểu ăn mày, ngươi đang làm gì vậy?”

Bị ông lão gọi là tiểu ăn mày, người thanh niên vẫn không giận, tiếp tục mỉm cười ôn hòa.


“Thưa bác, tại hạ đang chiêu sinh.



Ông lão ngẩn người.


“Chiêu sinh?”

Đây là một từ ngữ mới mẻ.


Thanh niên biết ông lão nghe không hiểu, kiên nhẫn giải thích:

“Tức là tuyển học trò, vào học đường để học chữ.



Nghe câu này ông lão hiểu ra.



Nhưng sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, những người xung quanh cũng không nhịn được mà tỏ vẻ lo sợ.


Chỉ có lũ trẻ vẫn nhìn thanh niên với ánh mắt ngây thơ.


Ông lão lùi lại mấy bước, chỉ tay vào người thanh niên, run rẩy mãi mới thốt lên được:

“Ngươi là thầy dạy học? Ngươi biết chữ? Trời sập rồi… mau chạy đi, đừng có liên lụy đến chúng ta.



Vừa nói ông lão vừa vội vàng quay người bỏ chạy, đến mức nông cụ rơi trên đất cũng chẳng màng nhặt lên.


Những người xung quanh cũng như thấy ma quỷ, lập tức xoay người bỏ chạy.


Người thanh niên bất lực, lớn tiếng giải thích:

“Các vị không cần hoảng sợ, Ngô Quốc đã là dĩ vãng, bây giờ là thiên hạ của Đại Chu, Đại Chu không giết người học chữ…”

Nhưng không ai nghe y nói.


Ngô Quốc hay Đại Chu gì thì trong trí nhớ của họ, tất cả đều là những kẻ coi dân đen như cỏ rác.


Chẳng mấy chốc, cửa sân khi nãy còn nhộn nhịp giờ đã trở nên lạnh tanh.


Người thanh niên thở dài bất lực, đứng dậy nhặt những nông cụ mà các nông dân đánh rơi, xếp gọn vào sân chờ họ quay lại lấy.


“Tri Hành ca, tiểu muội mang cơm cho huynh đây…”

Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau, người thanh niên quay lại, nhìn ra phía sân, thấy một tiểu cô nương thắt bím tóc, tay xách hộp cơm, đang cố gắng bước nhanh về phía y.


Dù tiểu cô nương chỉ mặc bộ quần áo vải thô, nhưng khí chất trong sáng, hồn nhiên của nàng vẫn tỏa ra.


Người thanh niên nhanh chóng bước tới, đỡ lấy hộp cơm trong tay tiểu cô nương, xoa đầu nàng và mỉm cười nói:

“Tiểu Chân Chân, vất vả cho muội rồi, cảm ơn muội.




Tiểu cô nương vốn không có tên, mẹ nàng – quả phụ họ Triệu – chỉ gọi nàng là con bé.


Sau khi được quả phụ họ Triệu cưu mang, để bày tỏ lòng cảm kích, người thanh niên đặt tên cho tiểu cô nương là Triệu Chân, tên thân mật là Chân Chân.


“Tựa như hoa đào, lá biếc sum suê,” tràn đầy sức sống và sự tươi mới.


Vì cái tên này, cô bé có ấn tượng rất tốt với người thanh niên.


Điều quan trọng nhất là người thanh niên còn thường kể cho nàng nghe những câu chuyện thú vị.


Như chuyện Hằng Nga bay lên cung trăng, chuyện Bạch Tuyết công chúa!

Vì vậy, trong lòng Tiểu Chân Chân, Tri Hành ca là người tốt nhất, ngoài mẹ nàng.


Nghe người thanh niên cảm ơn mình, Tiểu Chân Chân ngẩng đầu cười tươi hơn cả hoa bên đường.


Đôi mắt nàng cong cong như vầng trăng khuyết, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má làm cho gương mặt bé xíu của nàng càng thêm đáng yêu.


Trên đường mang hộp cơm về sân, Tiểu Chân Chân nhìn vào cửa vắng vẻ, thắc mắc hỏi:

“Tri Hành ca, sao không có ai vậy?”

Người thanh niên mỉm cười đáp:

“Không vội, cho mọi người chút thời gian để thích nghi, thời thế thay đổi, cần phải chấp nhận từ từ.



Tiểu Chân Chân không hiểu lời người thanh niên, chỉ cảm thấy dường như rất có lý.


“Ước gì ta có thể làm học trò của Tri Hành ca…”

Bé gái bỗng hơi buồn, nắm lấy một góc áo, lẩm bẩm vài câu.


Người thanh niên hơi ngạc nhiên, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói:

“Tiểu muội còn nhỏ, có những kiến thức và đạo lý, học quá sớm chưa chắc đã tốt.



Theo cách nói ở quê nhà y, tiểu cô nương hiện giờ vẫn thuộc độ tuổi trước khi vào học đường.


Ở độ tuổi này, trẻ nên hồn nhiên vui chơi khắp nơi, chứ không phải bị bó buộc vào sách vở.



Tiểu Chân Chân dù nghe những lời này nhiều lần, vẫn hỏi:

“Tri Hành ca, vậy khi nào muội có thể làm học trò của huynh?”

Người thanh niên suy nghĩ một chút, đứng dậy, đưa tay ước lượng từ ngực mình đến bụng, dịu dàng nói:

“Đợi khi nào muội cao đến mức này của Tri Hành ca thì được.



Tiểu Chân Chân ngẩng đầu nhìn chỗ tay người thanh niên chỉ, vui vẻ cười nói:

“Tuyệt quá, vậy muội sẽ ăn thật nhiều cơm, mau mau lớn…”

“Haha, được, chúc Tiểu Chân Chân tuổi nào cũng bình an, mau chóng trưởng thành…”

Bé gái gật đầu lia lịa.


“Vâng, muội sẽ lớn nhanh, Tri Hành ca phải chờ muội đấy nhé.



“Được…”

Sân vắng vẻ bỗng vì sự xuất hiện của bé gái mà có thêm vài phần sức sống.


Dù chưa chiêu sinh được học trò nào, người thanh niên dường như vẫn không vội.


Y mở hộp cơm, lấy ra một đĩa măng non xào và một bát cơm kê, thong thả nhai từng miếng một.


“Tri Hành ca, măng này là muội cùng mẫu thân đi hái đấy, ngon lắm, huynh ăn nhiều vào nhé.



“Ừ, được…”

“Có ai ở đây không?”

Lúc này, ngoài sân bỗng vang lên một giọng nói.


Người thanh niên và tiểu cô nương đồng thời quay lại nhìn, thấy một thiếu niên chừng mười tuổi đang đứng ở cửa, chân bước ngập ngừng, muốn vào mà lại lưỡng lự.


Người thanh niên nuốt miếng cơm, đặt đũa xuống, đứng dậy bước ra khỏi lều tranh, đứng trong sân nhìn thiếu niên, nói:

“Chào ngươi, ta là Hứa Tri Hành, là viện trưởng học đường Tri Hành.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận