Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 10:
Chém gió được việc

Lúc chờ xe bus, ở trạm xe thấy trên đấy ghi rất nhiều quảng cáo: chiêu mộ nam nữ nhân viên – nam đẹp trai nữ xinh gái, lương tháng hơn vạn. Lâm Phong thật muốn giật tung tóc trên đầu. Hắn cảm thấy mình thật anh tuấn, thật thích hợp cái công việc kia. Cũng không biết có cần tốt nghiệp đại học không nữa. Lần tới nhất định phải gọi điện đến hỏi mới được.

Lâm Phong âm thầm quyết định nếu lên tầng ba mà còn không có công việc nào phù hợp với hoàn cảnh của mình thì nhất định phải tìm thằng bảo vệ kia đòi lại tiền vé. Một xu cũng chả kiếm được, một việc cũng chả có mà dám thu của ông đây vé vào cửa giá tận mười lăm tệ, thật con mẹ nó quá không chuyên nghiệp đi. Theo lẽ thường phải là chờ đến khi người ta tìm được việc rồi mới thu tiền chứ.

Diện tích sử dụng ở lầu ba nhỏ hơn lầu hai nhiều. Các công ty chiêu mộ nhân viên đặt ở lầu ba cũng ít hơn ở lầu hai nhiều lắm. Nếu đem lầu hai với lầu ba ra so sánh thì ở đây không khí thanh tĩnh hơn không ít.

Lâm Phong vừa đi vừa đánh giá, hy vọng có thể tìm được một công việc phù hợp. Lúc trước khi còn bán thịt dê nướng cũng chẳng lãi lời được bao nhiêu. Không cẩn thận bị công an bắt còn phải nộp tiền để lấy các thứ về. Bây giờ trong tay chẳng có gì, nếu không tìm được việc cũng chả biết móc đâu ra gạo mà ăn nữa.

Đột nhiên hai mắt Lâm Phong sáng rực lên, bước nhanh đến một chỗ tuyển dụng lao động.


“Mỹ nữ, khỏe không? Tôi đến xin việc.” Lâm Phong nhìn người tuyển dụng trước mắt vừa cười vừa nói, không hề thu liễm ánh mắt thưởng thức mỹ nhân.

Mỹ nữ mặc một bộ đồ công sở màu café, mái tóc vấn cao. Khuôn mặt tinh sảo trang điểm nhẹ. Đôi chân nhỏ mảnh khảnh từ dưới lớp váy lộ ra một đôi tiểu cước tinh mỹ. Có lẽ xem mấy tuyệt phẩm của Maria hơi nhiều, đối với loại trang phục này Lâm Phong cảm thấy đặc biệt hứng thú.

Mỹ nữ phì cười, trừng mắt nhìn Lâm Phong, ngả tấm lưng ong ra sau ghế, lấy một tư thế thoải mái nhất, tinh mỹ nhất mà nhìn Lâm Phong, nhẹ giọng nói: “còn có loại xin việc như thế à? Tôi là người đi tuyển dụng, cậu tùy tiện xưng hô không sợ tôi giận sao?”

Lâm Phong cũng tự nhiên hơn ruồi ngồi lên chiếc ghế chuẩn bị cho người xin việc, nghiêm trang lắc đầu: “không sợ.”

“Cậu không cần việc này?” mỹ nữ nghi hoặc hỏi.

“không, tôi rất quan tâm. Nếu trong tháng này không tìm được việc, tháng sau tôi chuẩn bị bát ra đường xin cơm.” Mặc dù chỉ là nói đùa nhưng Lâm Phong không hề biểu lộ ý cười. ngữ khí chăm chú pha lẫn trầm trọng cứ như hắn chuẩn bị phải đi ăn xin thật khiến cho khí chất của hắn cùng với lời nói không hề có mâu thuẫn.

“Thế mà cậu còn dám nói như vậy?”


“Mỗi người trên thế giới này đều có rất nhiều loại thân phận. Ví dụ như người đàn bà còn có thân phận khác là vợ người ta, mẹ của con người ta, giáo viên trong trường học vân vân…đại loại thế. Tôi đầu tiên thấy cô xinh đẹp, sau đó mới chú ý đến nghề nghiệp của cô. Mỗi người đàn ông gặp cô đều nhìn cô chằm chằm, trong lòng thầm than sao có người xinh ra đẹp nhường ấy. Thế nhưng khiến cho bọn họ mở mồm ra nói trước mặt cô thì khó như lên trời. Cho nên, gọi một người xinh đẹp như cô làm mỹ nữ cũng không có gì sai. Tôi chỉ nói lên sự thật trong lòng cảm nhận thế mà thôi.” Lâm Phong cầm lấy cái bút cùng tờ giấy sơ yếu lý lịch trên bàn chầm chậm viết tư liệu của mình.

“Người Trung Quốc vô cùng hàm súc nội liễm, đặc biệt là thái độ của nam nhân Trung Quốc đối với phụ nữ càng như thế. Người vợ đi làm tóc trang điểm làm đẹp, rõ ràng trong lòng người chồng vô cùng thích ý nhưng ngoài mặt cũng đạm mạc coi nhẹ nhưng lông hồng. Loại thái độ này thực sự không tốt chút nào. Một khi người đàn bà đã nguyện ý thay đổi trang phục, thay đổi hình tượng. Mục đích để làm gì? Không phải để cho đàn ông ngắm, đàn ông thưởng thức, đàn ông mê say mà buông ra những lời ca ngợi sao? Đẹp là đẹp, cần phải dũng cảm nói ra.”

Dù sao vỗ mông ngựa cũng không mất tiền, Lâm Phong cứ vỗ cho to tay đi đã, cứ đem mỹ nữ trước mặt này ngất ngây đi đã.

Quả nhiên mỹ nữ tuyển dụng xinh đẹp này cười sằng sặc: “trông thế mà nói cũng có lý. Nhưng mà nếu cậu khen tôi vài câu mà cho rằng tôi vì thế sẽ phá lệ khai ân thì cậu nhầm rồi. Nói đi, cậu xin vào vị trí nào?”

“Một nam nhân chân chính mà đi dựa vào một người phụ nữ khai ân mới tìm được công việc thì thật đáng buồn. tôi không có tài hoa, nhưng tôi có tôn nghiêm của nam nhân. Tôi cũng không hi vọng xa vời chị chiếu cố tôi. Nếu không thì tôi tình nguyện xin việc chỗ khác.” Lâm Phong làm bộ phải đi nói.

Thân thể chỉ động có chút, mông còn chưa rời ghế. Mỹ nữ phụ trách tuyển dụng lập tức nói: “ai nha, tôi chỉ nói rõ lập trường của tôi. Quay lại chúng ta bàn bạc lại.”

“được rồi.” Lâm Phong trầm tư một chút, càng khiến cơ thể trầm xuống. Thoạt nhìn như là bộ dáng một lần nữa ngồi xuống.


“Những lời tôi vừa nói cậu bỏ qua đi.”

“Không sao, tôi cũng không giận. Án theo tập tục của Trung Quốc chúng ta mà nói thì tôi thật sự có hiềm nghi vỗ mông ngựa.” Lâm Phong khoát khoát tay. Hiềm nghi vỗ mông ngựa là cái chó chết gì thế nhỉ? Chính ý hắn là vỗ mông nhiệt tình cơ mà.

“Ừ, được rồi. Bây giờ chúng ta chú ý nói chuyện. Cậu muốn xin vào chức vị gì?”

“Bán hàng.”

“Cái gì?” Nữ chủ khảo kinh hô lên tiếng. Sau đó mới thấy chính mình thực sự quá thất lễ mới cười cười với Lâm Phong hỏi lại: “cậu thật sự ứng tuyển làm người bán hàng sao?”

“Vâng, mà hình như tôi cũng chỉ có thể làm loại công việc đấy.” Lâm Phong cười khổ nói.

“Chỉ biết bán hàng?” nữ khảo quan cũng không phải xem thường Lâm Phong mà chỉ là hơi kì quái. Lấy ánh mắt quan sát của hắn mà nói còn tưởng rằng hắn có năng lực gì đặc biệt. Không nghĩ tới hắn chỉ mong làm người bán hàng.

“Cậu học cái gì?”

“Tôi không đi học. Trong nhà cũng nghèo, lắm con lắm cháu. Tôi từ sáu tuổi bắt đầu chăn trâu cho địa chủ, hơn mười tuổi mới được về. không có bằng cấp, không có tay nghề, chỉ có thể làm những công việc bán sức lực thôi.” Lâm Phong buồn bã nói.


Lắm con lắm cháu là thật. Lâm Phong cũng có mấy sư huynh muội. khi còn bé chăn trâu cũng là thật, mỗi tội không phải chăn trâu cho địa chủ mà chăn cho ông già. Mỗi năm, mỗi đợt đầu năm có mấy món thịt bò, đó là thành quả của Lâm Phong.

“Không sao, người bán hàng của công ty chúng tôi điều kiện đãi ngộ cũng không tồi. Trước tiên cần tích lũy chút kinh nghiệm, sau đó sẽ chậm rãi đi lên. Công ty chúng tôi cũng có mấy người quản lý cũng thuộc tầng chót, từ vị trí bán hàng mà đi lên. Chỉ cần cậu cố gắng cũng có thể được như vậy.” nữ khảo quan cố gắng an ủi. Nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Phong khắc đầy ưu thương, cũng trở nên đau lòng thay cho hắn.

“Được rồi, cám ơn chị.” Lâm Phong cắn cắn môi dưới, khóe mắt rưng rưng gật đầu.

“Cậu tên gì? A, Lâm Phong. Được rồi, hôm nay tôi mở cửa sau cho cậu, ngày mai cậu có thể đến công ty báo danh. Đến lúc đó tôi giúp cậu lưu ý, phân cậu đến một cửa hàng có doanh thu tương đối khả dĩ. Lương thử việc tám trăm, có thêm thu nhập tiêu thụ. Cố gắng lên.”

“Vâng, cám ơn. Xin hỏi phương danh vị mỹ nữ này?”

“Tôi tên Chu Hàm. Sau này cậu gọi tôi là chị Chu đi.”

“Được, chị Chu.” Lâm Phong thuận miệng trả lời.

Vừa rồi còn nói không bởi vì được khen vài câu mà phá lệ khai ân, bây giờ thì hay rồi. Ngay cả hỏi cũng chưa từng hỏi lấy một câu, cũng chả buồn biết mình đã từng làm qua loại công việc này chưa, lập tức ình trúng tuyển.

Thật đúng là đàn bà. Hình như tất cả các loại động vật tính nữ đều ngoài mặt và trong lòng không đồng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận