Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 11:
Hắn là nam nhân của ta
Lâm Phong đi ra khỏi thị trường tuyển dụng lao đông, đứng ở trước ngã tư đường, xung quanh mờ mịt, tứ phía xa xăm khiến hắn cũng mất đi phương hướng. Tựa như quang cảnh tứ phía trước mắt kia tuyệt đối xa xôi mà không thể hòa làm một. Trong thâm tâm một mảnh trống không, không hề có tình cảm. haizzz, nhân sinh…cuối cùng mình cũng chỉ là khách qua đường. (nếu ai chưa trải qua cảm giác này thì người đó thật đúng là kẻ may mắn.)
Về nhà? Đống phim ở nhà đã xem đến phát chán, những động tác kinh điển đều thuộc nằm lòng chỉ còn chờ cơ hội kiểm nghiệm. (kiến nghị nên xem The fobidden legend sex and chopsticks hay còn có tên tiếng Việt là cuộc đời của Tây Môn Khánh để học hỏi thêm nhiều động tác kinh điển hơn nữa. Ai có nhu cầu trao đổi cũng như học tập có thể liên lạc dịch giả để đàm luận vê mấy lĩnh vực cao thâm này a.)
Tìm bằng hữu uống rượu chém gió ngắm mỹ nữ? Ở cái thành thị này, Lâm Phong không có bạn.
Đường Giai Di, đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh khuôn mặt tươi cười dễ thương, cái vẻ mặt ấy từ lần đầu tiên gặp hắn vẫn luôn tươi cười như vậy mà mở miệng ngọt ngào gọi: Phong ca ca. Cái cảm giác đó thật ấm áp.
Được rồi, đi tìm Đường Giai Di.
Lấy cớ gì đây? Đúng rồi, cứ coi như là tìm được việc làm mà tìm nàng chúc mừng một phen.
Thị trường tuyển dụng lao động cách trường trung học số một (gọi tắt là Nhất Trung đi) cũng không xa. Lúc Lâm Phong đi tới thì vẫn còn khá sớm, cửa trường vẫn đóng chặt. Lâm Phong đành phải đứng trước một quầy báo mà xem trộm báo.
Khi hắn xem xong … vài tờ báo thì tiếngười chuông tan học vang lên. Đầu tiên là một mảnh yên tĩnh vô cùng, đột nhiên như ong vỡ tổ, từng đám từng đám học sinh ào ào như bầy ngựa hoang lao ra. Cảm giác như cả trường học đều như muốn vỡ tung ra.
Dưới con mắt khinh bỉ của ông già bán báo, Lâm Phong chạy tới cửa trường học nhìn quanh.
Không lâu sau liền dễ dàng thấy Đường Giai Di cùng mấy tiểu nữ sinh vừa đi vừa cười đùa chầm chậm bước ra ngoài. Lâm Phong đang muốn lên tiếng gọi thì đột nhiên một sự việc phát sinh khiến hắn thay đổi chủ ý.
Một thằng học sinh dáng người cao cao gầy gày mặc một bộ Anh đi đất (Adidas) che trước mặt nàng, ánh mắt nhìn Đường Giai Di nóng rực lửa nói: “Đường Giai Di.”
“Triệu Khải, có việc gì không?” Đường Giai Di tuy hơi kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi hỏi.
“Lời đề nghị làm bạn gái của tôi, bạn đã suy nghĩ chưa?”
“Tớ thật không thể đáp ứng bạn.” Đường Giai Di lạnh lung cự tuyệt. Nữ sinh đi bên cạnh nàng ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu, Đường Giai Di cười cười bấu chặt cánh tay nữ sinh bên cạnh. Hai nữ sinh đáng yêu hi hi ha ha đùa giỡn giữa đám đông học sinh xung quanh.
“Tại sao?” trong mắt Triệu Khải lóe lên một tia âm lệ nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Lâm Phong đứng từ xa nhìn lại cũng cảm thấy thằng ranh này nhất định phải đề phòng.
“Triệu Khải, tớ và bạn bây giờ còn là học sinh, tất cả sự chú ý của tớ lúc này đều đặt vào học tập. Tớ không muốn chuyện này ảnh hưởng quá sớm. Tớ hy vọng bạn cũng giống tớ, có thể thể thực hiện ý tưởng của mình, vào được trường đại học như ý.” Đường Giai Di nghiêm túc giải thích.
Lâm Phong đứng cách bọn họ cũng không xa, hơn nữa thính lực của hắn vượt qua người thường. Mặt khác, tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Đường Giai Di nên mặc dù ngoài cổng trường ồn ào như ong vỡ tổ, những lời đối thoại của bọn họ vẫn lọt vào tai hắn rõ ràng rành mạch.
Lâm Phong âm thầm buồn cười, cô gái nhỏ này nói phét mặt cũng không đỏ. Mấy hôm trước con nhỏ nói gì với mình, giờ lại nghiêm trang giáo dục người khác không nên yêu sớm, phải lấy học tập làm trọng. Xem ra đám trẻ con lại sắp tái diễn vở tiểu kịch Phượng Cầu Hoàng giữa đời thường đây.
“Được rồi, Đường Giai Di, tôi biết bạn rất cố gắng học tập, tôi bây giờ không bức bách bạn. Chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, thi xong bạn nhận lời làm bạn gái tôi được không?” thằng nam sinh ôn nhu nhìn Đường Giai Di.
Sự dũng cảm cùng thành tâm của hắn cũng cảm động đám con gái đứng cạnh Đường Giai Di. Một đứa nhỏ giọng nói: “Đường Giai Di, Triệu Khải cũng không đến nỗi nào mà. Trông cũng vừa mắt, lại thích mày. Ta cũng nghe nói nhà nó có chút bối cảnh…mày cứ suy nghĩ kĩ đi.”
“Đúng đấy Đường Giai Di, ta cũng thấy thằng Triệu Khải không tồi. Ít nhất là trong đám theo đuổi mày thì nó là thằng ưu tú nhất.” con bé vừa đùa giỡn với Đường Giai Di cũng lên tiếng khuyên.
“Không nên cổ súy Đường Giai Di, cứ để nó tự mình lựa chọn đi.” Cô gái phía sau đeo cặp kính cận màu đen vẫn lãnh đạm phía sau đột nhiên lên tiếng ngăn lại.
Những lời này của con bé đổi lấy ánh mắt hung ác của Triệu Khải.
Cả đám đều không mở mồm nói chuyện nữa mà chỉ chăm chú nhìn Đường Giai Di đưa ra quyết định.