Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 6:
Ác ma trừng phạt

Trương Bưu cùng mấy anh em huynh đệ từ bệnh viện băng bó quay lại chỗ quán thịt nướng thì vị giai nhân cùng thằng ôn con làm hắn hận thấu xương đã đi từ bao giờ. Hôm nay nếu không phải hắn bất hạnh gặp đại tiểu thư có khi giờ này hắn đang vui vẻ mà nghiên cứu cấu tạo thân thể của tiểu mỹ nhân ý chứ…

Nhìn miếng băng trắng bao quanh chỗ từng thuộc về ngón út của hắn mà từng trận từng trận đau đớn kéo tới. Trương Bưu phẫn nộ đá mạnh một cước khiến thằng tiểu Mã bên cạnh văng ra xa.

ở cái vọng nguyệt thành này, hắn là “bảo an lão đại”, ở cái bạo lực nhai này cũng được coi như có tí máu mặt. Nhắc tới tên “Phì Bưu” ở đây cũng có tác dụng dỗ trẻ con đang khóc trở nên im bặt. Thế mà hôm nay hắn lại bị một thằng nhãi con một cắc cũng chả đáng vũ nhục. Ha ha, nói hắn không xứng lăn lộn hắc đạo, con mẹ nó thật là chuyện nực cười. Nếu như vậy để ông đây cho các ngươi thấy thủ đoạn của ông vậy nhé.

“đại ca, hai đứa kia chạy rồi.” một thằng tiểu đệ lấy lòng chạy tới bẩm báo.

Trương Bưu lập tức tát bốp một cái lên mặt thằng ôn vỗ mông không đúng lúc, hét lên nói: “Còn cần mày nói? Chẳng lẽ bố mày đây không có mắt? Đi tìm hiểu cho tao xem, nhất định phải đem thằng ôn con kia bắt lại cho tao.”

“đại ca, tiểu thư trách tội thì làm sao bây giờ?”

“tiểu thư…tiểu thư còn đang đi học, làm đéo có thời gian mà đi trông coi vài ba cái chuyện vặt vãnh ở đây. Lúc nãy là không may, làm gì có chuyện bố mày đây cả ngày đều không may. Đừng có lảm nhảm lắm mồm, đi tìm nó nhanh lên xem nó con cái nhà ai.”

Đám tiểu đệ không ai dám hỏi nửa câu, lập tức phân tán sang các con phố phụ cận nghe ngóng tin tức Lâm Phong.

“vị lão đại này đang muốn tìm tiểu tử vừa ở chỗ này bán thịt dê phải không?” một lão nhân mặc chiếc sơ mi trắng, dáng người có vẻ gày yếu phe phẩy chiếc quạt mo đi tới hỏi.
“đúng rồi, ông già, ông biết nó à?”

“biết, tiểu tử kia tên Lâm Bạch, ở tại…” lão già cười cười vuốt vuốt mấy sợi tóc trắng đầy đầu, ra vẻ cố gắng suy nghĩ.

“Được rồi, nói nhanh lên một chút.” Trương Bưu từ túi tiền móc ra hai trăm đồng đưa cho lão già.

“Ai nha, nhớ ra rồi. ngươi cũng biết, người lớn tuổi chút thường hay quên…” lão già cười hì hì cầm tiền hướng phía bóng đèn soi soi một chút rồi nhét tọt vào túi, còn cẩn thận vỗ vỗ cho thêm phần yên tâm rồi mới nói tiếp: “nhà nó ở khu có cây dong to, trong con hẻm đầu tiên phia tay trái, đi thẳng 300m, chỗ có cây hòe cổ thụ. Đúng rồi, thấy cây hòe lại rẽ phải đi qua 126 nhà chính là nhà nó.”

Trương Bưu nghe xong cũng thấy đầu óc quay cuồng, quay sang hỏi đám đàn em: “chúng mày nhớ kỹ không?”

“Dạ không.” Đám tiểu đệ lắc lắc đầu.

“Được rồi lão già. Cho ông thêm hai trăm, mang bọn tôi qua.” Trương Bưu không nhịn được phẩy phẩy tay, lại móc ra thêm hai trăm đồng đưa cho lão già. Hắn đối với cô bé đáng yêu kia thực thích tận tâm. Trà trộn hắc đạo có đến vài chục năm tới bây giờ vẫn chưa thấy qua con bé nào khả ái đáng yêu dường ấy. dù có thế nào cũng không để con bé chạy mất.

“Cái này…” lão già có vẻ như bị làm khó.

“Sao? Còn chưa đủ à? Ông già, làm người tham quá cũng không tốt.” Trương Bưu hung hăng nhìn chằm chằm lão già, từng khối từng khối thịt mỡ trên mặt không ngừng rung động. Hắn biết, cái bộ dáng này của hắn đem đe dọa đám tiểu dân nhát gan là xước xước có thừa.

Quả nhiên lão già vội vàng đáp ứng.

Bởi vì lão già nói khoảng cách cũng không xa. Hơn nữa, phần lớn đường đi vô cùng hẹp hòi, cho nên tất cả đều đi bộ mà không lái xa. Cũng không biết vòng vo qua bao nhiêu con ngõ, dưới sự thúc giục không ngừng của Trương Bưu, lão già rốt cuộc đem bọn du côn đến một mảnh đất hoang.

“Tới rồi.” lão già cười cười nói.

“Tới rồi á?” Trương Bưu nghi hoặc nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. “Lão già, là ông chơi bọn tôi phải không? Cái chỗ này đến chó cũng chả buồn ỉa, đào đâu ra người ở?”

“Đúng rồi, lão già. Ông cầm tiền của lão đại bọn tôi còn dám chơi bọn tôi, có phải muốn anh em bọn tôi giúp tẩm quất cho không?”

“Dẫn đường nhanh nhanh lên chút, bằng không đại gia đây cũng chẳng nể ông già mà chơi nát lỗ nhị lão đấy lão già.” Một thằng côn đồ lớn tiếng hò hét.

Mấy thằng du côn khác nghe thấy tiếng mắng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt cười ha hả. “Trường Mao, con mẹ mày chứ, đến là lão già cũng không tha….ha ha ha…”

“Ai biết, có khi lão già ấy cầu còn không được ấy chứ. Phía trước đã phế, có cho vàng cũng chẳng ngóc lên được, phía sau có người nguyện ý mở mang bờ cõi cũng coi như là một loại hưởng thụ a…”

“Trường Mao, lên đi, dũng cảm lên. Các anh em ủng hộ mày…”

Trường Maohắc hắc cười, xấu hổ muốn nhảy xuống lỗ. Đây là câu cửa miệng hắn uy hiếp người ta, không ngờ hôm nay có dịp dùng trên thân thể một lão già. Thật là đúng là thói quen mang họa.

Lão già vẫn lạnh lung cười nhìn đám du côn bỡn cợt mà chẳng biết sống chết.

“Câm mẹ chúng mày hết cho tao.” Trương Bưu hét lớn cắt ngang lời đám tiểu đệ đang đùa giỡn hỉ hỉ hả hả. Vẻ mặt hắn tức giận đến tái xanh, con mắt trừng lớn nhìn lão già, cười lạnh hỏi: “vị huynh đệ này đưa chúng ta đến đây hẳn xung quanh đây tất có mai phục. ngươi gọi người ra. Anh em ta chưa biết sợ ai là gì, cũng không làm mất uy phong của Thất gia.”

Trương Bưu tuy ngu nhưng cũng không phải là loại hữu dũng vô mưu. Hắn cố ý đem cái tên Thất gia đi ra là cố ý báo cho đối phương mình dưới quyền ai. Đối phương nếu muốn động thủ hẳn cũng phải cố kỵ một chút. Hắn biết, Thất gia ở cái thành thị này là địa hạ hoàng đế. Người bình thường không đến vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt không nguyện ý cũng thất gia đối nghịch.

Mặt khác, đám lưu manh này lúc thấy tình huống khác thường, cả lũ đều lục tục rút đồ chơi ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui