Lân Gia Hữu Nữ Sơ Trưởng Thành

Lân gia hữu nữ sơ trưởng thành
(Nhà bên có cô bé hàng xóm mới lớn)
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Dịch giả: A Lìn (kiemgioi )
Chương 8:
Nhất chi hồng hạnh lai gõ cửa

Hai người bối rối tách ra. Loại tư thế mập mờ này nếu để người ngoài chứng kiến được khó tránh khỏi suy nghĩ ngay đến loại vận động mạnh gây sung sướng. Đường Giai Di đi lòng vòng trong phòng tìm chỗ nào tránh né nhưng căn phòng quá nhỏ, đồ đạc cũng chẳng có gì ngoài mấy thứ đồ lặt vặt. Lâm Phong chỉ chỉ nhà tắm. Đường Giai Di vội vã chạy tót vào.

“Có phải là mẹ em không?” Đường Giai Di từ trong phòng tắm ló đầu ra khẩn trương hỏi. nàng vẫn còn học cấp III, hơn nửa đêm chạy sang nhà zai. Nếu để mẹ biết không mắng cho bạc mặt ra ý chứ.

“Chờ chút biết liền à.” Lâm Phong trừng mắt nhìn, vừa cười vừa nói.


“em không dám hỏi đâu. Anh đi hỏi đi.” Lâm Phong vừa nói xong đóng cửa cái rầm.
“Ai thế?” Lâm Phong mặc vội cái áo, hướng ra cửa hỏi.

“Lâm Phong, tôi đây.” Giọng nói thanh thúy dễ nghe nhưng trong đó không thiếu phần gấp gáp đáp trả.

“Uyển tỉ đấy à.” Lâm Phong kinh ngạc mở cửa phòng nhìn người đàn bà hỏi: “uyển tỉ, muộn thế này, có việc gì à?”

Người đàn bà trước cửa rất đẹp, mái tóc dài phi tán chảy dài trên vai, ngũ quan xinh xắn không có lấy một chút khuyết điểm. Đôi môi đầy đặn, trong đôi mắt to tròn như chứa bên trong là cả một hồ nước khiến cho thoạt nhìn chúng trở nên ươn ướt lúng liếng như buồn tủi như sầu khổ ẩn sâu. Có cảm giác như cả trăm cả nghìn năm nữa cũng không ai có thể giải mã nguồn cơn sầu khổ của người đàn bà đẹp kiều mỵ ấy. Dáng người thanh mảnh, những đường cong hiện lên rõ nét. Đôi gò bồng đảo cùng cặp mông săn chắc tròn trịa. nàng đứng đó, làn hương thơm của loại đàn bà thành thục như lao ập đến chiếm hữu toàn bộ không gian.

Nhìn bộ ngực như ẩn như hiện trong bộ áo ngủ mỏng manh, con lợn lòng bị Đường Giai Di khơi gợi vừa bị Lâm Phong cưỡng chế đi xuống mới hạ hỏa đã lại trầm trọng bột phát. Lén thò tay bấm vào bắp đùi một cái thật mạnh cố ý thức tỉnh chính mình dời mắt khỏi chỗ cám dỗ đó…áo ngủ, áo ngủ…ta lại thấy áo ngủ.

“Lâm Phong, nhanh giúp tôi với. Tiểu Tuyết bị bệnh rồi. Con bé sốt cao lắm. Tôi muốn đưa nó đi viện. Thật ngại gõ cửa nhà cậu lúc nửa đêm như thế này nhưng ngoài cậu tôi cũng chẳng quen ai cả. Cũng không biết có xe không nữa. Thật xin lỗi. Tôi cũng không có ý quấy rầy cậu. Chỉ vì thấy nhà cậu vẫn sáng đèn nên mới gõ cửa…Tôi thật không tìm được ai khác…” Tô Uyển nắm chặt bàn tay Lâm Phong, gấp gáp nói. Đứa con gái là sinh mệnh của nàng. Nếu nó có mệnh hệ gì nàng thật sự chẳng còn dũng khí để sống.


“uyển tỉ, chị cũng đừng vội. Tiểu Tuyết bây giờ đang ở đâu? Chúng ta lập tức đưa nó đi bệnh viện.” Lâm Phong vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi.

“Nó đang trong phòng. Tôi muốn bế nó đi viện nhưng ôm một mình tôi sợ không nổi.” vừa nói nước mắt lại từng giọt từng giọt rớt xuống. Đầu Lâm Phong cũng sắp to gần bằng cái thúng. Thì ra đàn bà được chúa tạo ra từ nước. Cái thằng ranh Cổ Bảo Ngọc ấy thế mà lợi hại. Ở cái thời đại Hồng Lâu Mộng khoa học kỹ thuật lạc hậu như thế mà nó cũng nhìn ra phân tử kết cấu của đàn bà. Tài thật!

“Không sao. Có tôi đây rồi.” Lâm Phong kéo Tô Uyển đi về phía phòng nàng. Lúc đi hắn chỉ khép hờ cửa để tiện Đường Giai Di về nhà.

Tô Uyển cũng là hàng xóm của Lâm Phong. Một năm trước, căn phòng bên trái có một đôi vợ chồng dọn đi. Tô Uyển liền về đây ở. Phía bên phải phòng Lâm Phong là nhà Đường Giai Di ở phía đông. Có nhiều lúc Lâm Phong cũng không khỏi cảm than cái số cứt chó của hắn. bên trái là thiếu phụ, bên phải là gái mới lớn. hưởng hết…nói thế thôi chứ chả được sơ múi gì, chỉ càng thêm ngứa con mắt bên phải đỏ con mắt bên trái. Nháy vài cái là đau cả hai bên.

Tô Uyển là một quả phụ, ở một mình nuôi đứa con gái năm tuổi. Lúc nàng dọn đến, Lâm Phong thấy cũng xinh xinh nên giúp đỡ mang vác vài thứ. Hai người cũng được coi như là có nhận thức. Bình thường gặp nhau cũng gật đầu mỉm cười chào hỏi vài câu nhưng cũng không đến mức được gọi là thâm giao.


Tuểy Tuyết là con gái Tô Uyển, phấn điêu ngọc trác, một bé con xinh đẹp như thiên sứ, lại cực kì thông minh lanh lợi. Cái miệng nhỏ nhắn luôn cười nói rất ngọt, hễ gặp người khác là gọi ông, gọi bà, gọi chú, gọi dì… Lúc Lâm Phong bước vào thì con bé đang nằm lẳng lặng trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Lâm Phong nhẹ nhàng tiến đến đặt tay lên trán con bé thấy trán nóng rực, thật sự là con bé sốt rất cao.

Lâm Phong lập tức điểm vài huyệt vị trên người con bé, cũng chẳng buồn giải thích cho Tô Uyển, suy tư nói: “Tiểu Tuyết cũng không có gì phải lo lắng, chỉ bị cảm lạnh bình thường mà thôi. Nhanh đưa con bé đến bệnh viện là được.”

Thật ra thì tiểu Tuyết cũng không có bệnh gì trầm trọng, chỉ là mấy bệnh cảm mạo thông thường của trẻ con. Lâm Phong đến hỗ trợ điểm vài huyệt vị tất nhiên là không có vấn đề gì nữa rồi. Có điều hắn hiểu rõ tâm tư Tô Uyển, mình nói không có việc gì khẳng định nàng cũng không tin. Nếu chỉ nói không mà không đưa đến bệnh viện thì nàng nhất định không chịu cho nên hắn vẫn có ý đưa con bé đi bệnh viện. Chỉ nói thêm vài câu an ủi tâm lý làm mẹ của Tô Uyển.

Bây giờ là gần 2h sáng, xung quanh đây cũng không có bệnh viện, mấy phòng khám tư giờ này thì đào đâu ra chỗ nào mở cửa. Lâm Phong bế tiểu Tuyết được tầng tầng quần áo quấn chặt như nêm, Tô Uyển cũng vội vội vã vã theo sau. Đường phố nửa đêm vắng tanh, đến một bóng ma cũng chả buồn ra dọa người chứ đừng nói taxi.

“Lâm Phong, cậu nghỉ đi để tôi ôm con bé cho.” Lâm Phong đi phía sau áy náy nói. Lâm Phong thoạt nhìn dáng cũng cao cao gầy gầy, không phải loại cơ bắp cuồn cuộn nhìn đâu cũng thấy nổi cộm lên. Trông hắn ôm con bé đi một lúc lâu nàng sợ hắn mệt.

“Uyển tỉ, không sao. Dù sao tôi cũng là đàn ông, ôm một đứa bé lẽ nào cũng không được. Nếu đổi lại là ôm chị thì đảm bảo đi vài bước là ngã.” Lâm Phong thuận miệng trả lời bậy. Dứt lời mới thấy những lời vừa xong có vấn đề. Tô Uyển là một quả phụ, bình thường cũng không có giao tình mà mình bỡn cợt như thế có phải là hơi quá phận không.
Tô Uyển ở phía sau cũng không lên tiếng. Lâm Phong cũng ngại mà không quay lại xem vẻ mặt nàng.

Hai người trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là Tô Uyển mở miệng trước: “Lâm Phong, khi nào mệt thì nói cho tôi, đừng sĩ diện mà cậy mạnh, đến lúc mệt chết tôi lại không có tiền bồi thường cậu đâu. Muộn thế này rồi, đường lại vắng vẻ thế này có lẽ chẳng tìm được xe đâu.”


Nghe ngữ khí Tô Uyển thì có vẻ nàng cũng không giận. Lâm Phong mới yên lòng cười cười nói: “lúc nào không chịu nổi nữa tôi sẽ nói. Chị yên tâm, tôi cũng không dám đánh rơi cô công chúa nhỏ.”

“Ui, cậu đừng dọa tôi.” Tô Uyển vừa nghe đến đánh rơi liền chạy nhanh vài bước, hai tay liền đỡ một bên che chở tiểu Tuyết sợ con bé thật sự bị Lâm Phong làm rơi.

Chứng kiến tình cảm mẹ con thương yêu nhau trước mặt, trong lòng Lâm Phong cũng buồn rười rượi. Tiểu Tuyết mặc dù không có cha nhưng so với hắn thì cũng hạnh phúc hơn nhiều. Mẹ mình đâu? Mẹ, cái chữ đấy sao xa vời quá.

Đi bộ hơn nửa tiếng mới đến bệnh viện nhi gần nhà. Với thể chất của Lâm Phong thì ôm một cô bé con đi xa như vậy cũng chẳng mệt mỏi gì cho cam nhưng cảm giác nóng thì vẫn có. Vừa đi bộ hơn nửa tiếng, lại chạy lên chạy xuống hỗ trợ lấy thuốc nhận giường…trăm công nghièn việc, không mồ hôi đầy đầu chớ kể.

Đang định đi vào nhà vệ sinh rửa qua cái mặt thì một trận gió thơm ập tới. Một bàn tay mịn màng trắng nõn như ngọc cầm một chiếc khăn ướt lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Trời thì nóng, khoảng cách thì gần. Từ người Tô Uyển tản mát ra mùi hương thơm nồng.

Đương nhiên, Lâm Phong cũng đem thứ mùi mồ hôi chua lòm của hắn tản mát ra, đưa đến cái mũi tinh xảo của nàng. Nhận thì phải trả. Lâm Phong là người không muốn chiếm lợi của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận