Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại ở dưới lầu của nhà hàng.
Văn Thiệu nhìn thực khác tụm năm tụm ba đi ra, khẽ híp mắt, kiếm tìm bóng dáng quen thuộc.
Nhìn một lúc, anh lại cúi đầu nhìn WeChat, không ngừng lướt vòng bạn bè của người nào đó.
Lướt được một cái là lại ngẩng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cửa lớn.
Chú Vương, tài xế lái xe, thấy anh nhìn chằm chằm vào cửa gần mười phút mà không hề nhúc nhích gì, cuối cùng thì chú ấy không nhịn được mà hỏi: “Hay là tôi gọi điện thoại cho Tiểu Viễn nhé? Nếu như cậu có việc thì đi làm trước.”
Chú Vương đã ở nhà họ Tôn hơn mười năm, là người chứng kiến cảnh mấy người bọn họ lớn lên, hiểu rất rõ mấy đứa trẻ nhà họ Tôn này.
Việc Văn Thiệu chạy một chuyến đến đây chỉ để đón Tôn Thanh Viễn – người đã uống say, hoàn toàn không thể xảy ra được, ngay từ đầu chú Vương đã rất chắc chắn với suy đoán này, bây giờ, khi trông thấy dáng vẻ này của anh thì chú ấy lại càng xác định chắc chắn hơn, anh đang đợi người, và, người mà anh đang chờ đợi không phải là Tôn Thanh Viễn.
“Chú Vương, chú để lại xe cho tôi, chú lái xe của Tiểu Viễn về đi.” Đã nói là tới đón Tôn Thanh Viễn, dù gì thì anh cũng phải đón cậu về.
“Được rồi.”
“Chờ đã.” Văn Thiệu chợt nghĩ đến cái gì đó: “Tôi gọi điện thoại cho nó.”
“Alo? Ăn xong chưa?”
Sau khi điện thoại kết nối, Văn Thiệu nghe thấy bên chỗ Tôn Thanh Viễn vẫn còn đang hò hét ầm ĩ, hẳn là đa số mọi người chưa đi.
Họp lớp mà chỉ ăn có một bữa cơm thì không đủ đô, nói chuyện mới là màn kịch quan trọng.
“Ăn xong rồi chú nhỏ ạ, chú đến rồi à? Cái đó, cháu cháu cháu, cháu ra ngay…”
“Nếu như bạn học chưa đi thì ở lại thêm một lúc nữa đi.” Khi Văn Thiệu nói ra lời nói này, giọng điệu của anh nghe vô cùng kiên nhẫn, bản thân anh cũng cảm thấy kỳ dị, như thể là bên kia điện thoại không phải là đứa trẻ ranh to xác hơn hai mươi tuổi, mà là người bạn nhỏ mới học lớp hai.
“Không cần đâu ạ, đâu thể để chú nhỏ chờ cháu được, cháu xuống ngay đây.”
Văn Thiệu chợt nhìn thấy gì đó, vội nói: “Chú có việc, chú Vương sẽ chờ cháu, một lát nữa cháu ra thì liên hệ thẳng với chú ấy, cúp đây.”
Chú Vương vẫn luôn biết cách nhìn sắc mặt người khác, bây giờ thấy Văn Thiệu vội ngắt cuộc gọi với Tôn Thanh Viễn, chú ấy đoán là anh đã chờ được người mà anh muốn chờ rồi, thế là rất biết điều mà xuống xe ngay.
“Tôi đi tìm chỗ hút thuốc.”
“Được, tối nay làm phiền chú rồi.” Văn Thiệu nhìn chú Vương đi xa, sau đó anh xuống xe.
Anh dựa vào đầu xe, lẳng lặng nhìn mấy nữ một nam đứng ở cửa.
Mấy cô gái đều đang cười, mà người đàn ông duy nhất kia đang đứng ở vị trí phía sau Giang Vãn Ninh, cách cô chưa đến nửa mét, rất gần.
Hứa Tại Xuyên.
Văn Thiệu đã nhớ ra tên của cậu ta, nhìn từ xa có vẻ vừa mắt hơn tên Tống Thiên Kỳ “vắt cổ chày ra nước” lần trước.
Thi thoảng thì bên cạnh bọn họ sẽ có người qua kẻ lại, lần nào Hứa Tại Xuyên cũng sẽ chú ý phương hướng của người đang đi đến, dùng tay ôm hờ bả vai của Giang Vãn Ninh để bảo vệ cô, dáng vẻ dịu dàng mà phong độ.
Có lẽ con gái đều sẽ dính chiêu này.
Không lâu sau, hai cô gái trong số đó rời đi trước, chỉ còn lại ba người.
Vẫn còn đang nói chuyện…
Văn Thiệu không kiên nhẫn, trực tiếp lái xe đi thẳng qua đó.
Xe dừng lại trước mặt ba người, ba người bọn họ lùi sang bên cạnh mấy bước theo bản năng.
Khi Văn Thiệu hạ cửa sổ xe xuống thì vừa đúng lúc nghe thấy Giang Vãn Ninh từ chối Hứa Tại Xuyên lần thứ một trăm lẻ tám…
“Thật sự không cần đâu, Thư Nhiễm sẽ đưa tôi về nhà, cậu đi trước đi.”
Giang Vãn Ninh đã lúng túng đến mức khuôn mặt sắp nứt ra tới nơi rồi, Hứa Tại Xuyên cứ dịu dàng nhìn cô cười mãi không thôi, cô cũng không thể nặng lời được, chỉ có thể liên tục lặp đi lặp lại mấy câu “Không cần”, “Cảm ơn cậu”, đồng thời, cô cũng trông mong tài xế của Trần Thư Nhiễm nhanh chóng lái xe tới đây.
Văn Thiệu thấy Giang Vãn Ninh không chú ý tới mình thì chỉ đành hạ cửa sổ xe xuống hết, sau đó thò đầu về phía bên đó với một biên độ rất nhỏ.
“Giang Vãn Ninh.” Anh hơi cao giọng mà gọi cô.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Giang Vãn Ninh giật mình một cái, gần như là cô đã xoay người nhìn vào trong xe ngay tức thì, quả đúng là Văn Thiệu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Văn Thiệu lái xe, trước kia đều là tài xế hoặc là trợ lý lái.
“Sao anh lại ở đây thế?”
Cô còn đang muốn hẹn Văn Thiệu ra ngoài ăn khuya sau khi đuổi Hứa Tại Xuyên đi, không ngờ là anh lại “tự dâng mình tới cửa”.
“Đi ngang qua có công việc.”
“Cái đó, đây là bạn học của em, bạn học lớp bên cạnh hồi cấp ba…” Giang Vãn Ninh vô thức bước hai bước về phía chiếc xe, còn trong lòng lại chẳng nhịn được cảm giác chột dạ, như thể là đang bị ông xã bắt quả tang mình và người đàn ông khác dây dưa mập mờ.
“Đó là Trần Thư Nhiễm, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cậu ấy cũng có mặt, anh có nhớ không?”
Nương theo ánh mắt của cô, Văn Thiệu cũng nhìn sang đó, anh không nhớ rõ tướng mạo của Trần Thư Nhiễm, chỉ nhớ lúc Giang Vãn Ninh và mình mới gặp mặt thì còn một cô gái khác nữa.
Nhìn thấy Trần Thư Nhiễm vào giờ phút này đang kinh ngạc mà nhìn mình, Văn Thiệu hơi gật đầu với cô ấy, xem như là chào hỏi.
Trần Thu Nhiễm nhìn thấy anh gật đầu với mình thì biểu cảm càng khoa trương hơn, giơ tay phải lên vẫy vẫy với anh một cách điên cuồng: “Hi…”
Khóe miệng Văn Thiệu hơi cong lên, sau đó anh hỏi Giang Vãn Ninh: “Đi với tôi không?”
Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie cổ tròn dài tay, giờ đây, một tay anh đặt trên tay lái, trông có vẻ hơi lười nhác.
Giang Vãn Ninh gật đầu liên tục, không chờ nổi mà mở cửa xe ra: “Đi đi đi…”
Cô quá sẵn lòng đi với Văn Thiệu luôn ấy chứ.
Trần Thư Nhiễm thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, cô ấy chỉ vào chiếc xe phía sau: “Tớ cũng đi đây Ninh Ninh, xe tới rồi.”
“Ừm ừm, tạm biệt cậu.” Giang Vãn Ninh quay đầu vẫy tay với cô ấy, sau đó ánh mắt cô rơi vào người Hứa Tại Xuyên.
Nụ cười nhạt đi, giọng điệu cô cũng không thân thiết như lúc chào Trần Thư Nhiễm: “Tạm biệt.”
Giang Vãn Ninh vừa bước một chân vào thì đã bị Văn Thiệu gọi lại.
“Túi xách của cô đâu?”
Văn Thiệu nhớ, trong tấm ảnh của Tôn Thanh Viễn, hình như Giang Vãn Ninh có mang theo một cái túi xách nho nhỏ.
Giang Vãn Ninh phản ứng chậm mất mấy giây, hơi chán nản: “Quên lấy rồi, chắc đang ở trong phòng bao…”
Mãi chẳng sửa được cái tật vứt đồ bừa bãi của cô.
“Anh đợi em một chốc được không? Em đi lên lấy.” Giang Vãn Ninh dùng đôi mắt trông mong mà nhìn Văn Thiệu, sợ anh không muốn chờ mình: “Anh làm xong việc hết rồi chứ?”
“Ừm, cô đi đi.” Văn Thiệu lái xe đến chỗ đậu xe tạm thời.
Ban đầu thì anh định đợi cô ở trong xe, nhưng khi nhìn thấy Hứa Tại Xuyên đứng một mình ở cửa thông qua kính chiếu hậu, ngay khoảnh khắc ấy, chân của Văn Thiệu không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ nữa, ma xui quỷ khiến mà bước xuống xe rồi đi qua đó.
Đứng ở nơi cách Hứa Tại Xuyên hơn ba mét, Văn Thiệu nhìn vào áp phích quảng cáo trong nhà hàng.
Nhà hàng này là của anh ba anh, cũng chính là bố của Tôn Thanh Viễn đầu tư, trước đó Văn Thiệu đã tới một, hai lần, chủ yếu là làm hải sản nhập khẩu.
Nhà họ Tôn rất hiếm khi chen chân vào ngành công nghiệp ăn uống, hình như nhà hàng này là hàng quán duy nhất.
Văn Thiệu vẫn còn nhớ, lần trước Giang Vãn Ninh nói muốn ăn nấm Truffle, có lẽ lần sau có thể bảo bên này…
Ý nghĩ này bất thình lình nảy ra, trong khoảnh khắc nó vừa xuất hiện, Văn Thiệu kịp thời phản ứng lại và nhận ra sự bất thường.
Phải thêm nửa năm nữa thì nấm Truffle mới được đưa ra thị trường.
Thời gian nửa năm cũng đã đủ để thay đổi rất nhiều thứ, cũng đủ để Giang Vãn Ninh thích một người đàn ông khác.
Trong lòng dâng trào thứ cảm giác chua xót lạ kỳ, Văn Thiệu hơi khinh thường sự chiếm hữu đối với người khác này, thế là anh nhanh chóng đè suy nghĩ đó xuống.
“Chào anh.”
Ngay tại lúc anh đang mất hồn, không biết Hứa Tại Xuyên đã đến bên cạnh anh từ khi nào, còn đưa danh thiếp cho anh nữa.
Văn Thiệu ngước mắt nhìn cậu ta, lịch sự nói: “Chào cậu, xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo danh thiếp.”
“Không sao.” Hứa Tại Xuyên cười cười với anh.
Văn Thiệu nhanh chóng nhìn lướt qua mấy chữ ghi trên danh thiếp: Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công thương nghiệp Minh Dương, quản lý dự án nhóm ba, Hứa Tại Xuyên.
Công thương nghiệp Minh Dương?
Văn Thiệu thấy hơi quen tai, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, anh lại không nghĩ ra được mình đã từng nghe thấy cái tên này trong tình huống nào.
Anh cất danh thiếp vào trong túi, sau đó đối diện với ánh mắt dò xét đến từ Hứa Tại Xuyên.
Lúc nói chuyện với người khác, Hứa Tại Xuyên sẽ luôn cười, nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Văn Thiệu nhìn nụ cười của cậu ta thì cảm giác không thoải mái cứ dâng lên mãi, theo bản năng, anh cũng chẳng có cảm tình gì với cậu ta.
Hơn nữa, sau nhiều năm gặp lại, đột nhiên cậu ta lại cảm thấy hứng thú với bạn học cũ cấp ba, Văn Thiệu không cảm thấy đây là tình cảm sâu nặng gì, chỉ cảm thấy cậu ta có mục đích riêng.
“Vãn Ninh đang theo đuổi anh sao?” Hứa Tại Xuyên đột nhiên hỏi anh như thế.
Van Thiệu không hề trả lời mà anh chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, Giang Vãn Ninh đã đi vào gần mười phút, không biết đã tìm được túi của cô hay chưa.
“Cô ấy đã từng theo đuổi tôi.” Hứa Tại Xuyên lại nói: “Lúc nào cô ấy cũng thoải mái như vậy, thích là theo đuổi.”
Văn Thiệu cảm thấy, lúc nói chuyện, cách người này nhả chữ cũng có ý tứ sâu xa, nặng nhẹ vô cùng rõ ràng, ví dụ như “theo đuổi tôi” và “lúc nào cũng” trong câu nói đó vậy, cậu ta đã dùng trọng âm.
Chắc chắn là khi cậu Hứa này còn học tiểu học, cậu ta chính là kiểu học sinh mà giáo viên Ngữ văn yêu thích nhất, bởi vì cậu ta rất giỏi sử dụng nhấn âm, sợ người khác không hiểu được trọng tâm lời nói của mình, thế nên cậu ta dứt khoát đập thẳng trọng tâm câu nói đó vào tai bạn.
Văn Thiệu hơi nhướng mày mà nhìn sang Hứa Tại Xuyên, chờ lời nói tiếp theo của cậu ta.
“Lúc đó tôi chỉ muốn gắng sức thi đại học để xin xuất ngoại, không quý trọng tình nghĩa của cô ấy, rất hối hận.”
Thật ra giác quan thứ sáu của đàn ông cũng rất chuẩn, bọn họ có thể phân biệt tình địch một cách nhanh chóng, đồng thời, có thể phân chia cấp bậc tình địch.
Khi Hứa Tại Xuyên nhìn thấy Văn Thiệu thì cậu ta đã rất hoảng loạn, cho nên cậu ta mới cố ý tiến lên thăm dò, thuận tiện nói cho anh biết rằng mình và Giang Vãn Ninh từng có tình cảm thanh mai trúc mã, dùng phương thức vô cùng trẻ con để anh biết khó mà rút lui.
“Ồ, không biết cậu Hứa đây tốt nghiệp trường đại học nào ở nước ngoài?” Đến cùng, Văn Thiệu vẫn lớn hơn cậu ta mấy tuổi, liếc mắt một cái là đã thấy ngay cậu ta đang nghĩ gì, nương theo lời cậu ta mà hỏi.
Hứa Tại Xuyên cảm thấy, bàn về điều kiện gia đình thì chắc chắn mình không thể đánh đồng với người trước mắt được, chỉ có thể lấy trình độ mà cậu ta khá là tự hào ra mà thôi.
Khi vừa lên cấp ba là Hứa Tại Xuyên đã biết, thường thì con nhà giàu giống như Giang Vãn Ninh đều không cố gắng học hành, vậy nên, theo một lẽ hiển nhiên, cậu ta cảm thấy người đàn ông trước mắt mình cũng sẽ như vậy.
“Tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở Đại học Boston.”
Văn Thiệu nhếch khoé môi lên mà đáp rằng: “Trùng hợp quá, đàn em của tôi khi tôi còn học nghiên cứu ở Đại học Columbia cũng tới từ Đại học Boston.”
Sắc mặt Hứa Tại Xuyên cứng đờ, suýt chút nữa đã không giữ được nụ cười trên môi.
Đúng ngay lúc này, Văn Thiệu nhìn thấy Giang Vãn Ninh đi từ thang máy ra, chỉ trong nháy mắt, anh không còn hào hứng tiếp tục trò chuyện với Hứa Tại Xuyên nữa.
Anh liếc mắt nhìn Hứa Tại Xuyên một cái, hờ hững nói: “Cậu Hứa, trái tim cô ấy cũng đã bay đến chỗ tôi rồi, bây giờ cậu mới nhớ tới việc theo đuổi, có phải là hơi muộn rồi không?”.