Về đến nhà, Giang Vãn Ninh gấp rút quay về phòng của mình.
Cô vừa giấu kỹ mấy hộp đồ thì nghe thấy tiếng Văn Thiệu gõ cửa.
“Rót bình nước nóng cho em này.”
“Anh vào đi!” Giang Vãn Ninh đóng ngăn kéo lại một tiếng “bịch”, sau đó ngồi bên giường.
Văn Thiệu ôm một bình nước ấm màu men trắng đi vào, rót nửa ly nước nóng đặt ở đầu giường của cô để nguội.
“Em đi tắm trước.” Giang Vãn Ninh đứng dậy muốn đi ra ngoài, Văn Thiệu lại chặn đường.
Cô nhẹ nhàng đẩy vai Văn Thiệu: “Tránh ra.”
Văn Thiệu không động đậy mà cúi đầu hôn cô.
Khi môi anh dán sát vào, Giang Vãn Ninh mất mấy giây mới phản ứng lại, vội đẩy anh ra.
Vẫn chưa tắm…
Nhưng điều kỳ lạ là, hôm nay cô lại đẩy ra được.
Giang Vãn Ninh sững sờ trước hành động khác thường này của anh, sau đó nghe thấy anh nói…
“Ngủ ngon.”
Ngủ ngon?
Ngủ ngon cái gì cơ chứ???
Vừa rồi, lúc Văn Thiệu ôm cô, cô cảm nhận được rõ ràng là anh đã động lòng rồi mà…
Anh đã, đã như vậy rồi, thế mà sau đó chẳng định làm gì cả, cứ chúc cô ngủ ngon như vậy thôi ư?
Sau khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng thì rơi vào sự nghi hoặc vô cùng sâu sắc.
Có phải là anh không được không???
Bình tĩnh lại trong chốc lát, Giang Vãn Ninh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Ngâm trong bồn tắm một hồi lâu rồi cô mới lau khô.
Sau khi Giang Vãn Ninh sấy khô tóc xong thì khoác áo choàng tắm đến gõ cửa phòng Văn Thiệu.
“Vào đi.”
Giang Vãn Ninh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh đang dựa vào đầu giường, đeo một cặp kính gọng trong suốt, tay cầm…
Cô đã tháo kính áp tròng, không nhìn thấy rõ chữ trên đó.
Sau khi đi vào hai bước, Giang Vãn Ninh nhìn thấy ba chữ lớn trên gáy sách… Chú Thanh Tâm.
Văn Thiệu đặt sách sang bên cạnh, nhìn về phía cô: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
“Không có…” Giang Vãn Ninh gãi đầu, không biết vấn đề nằm ở đâu nữa.
Văn Thiệu thà kìm nén rồi hơn nửa đêm đọc Chú Thanh Tâm chứ cũng không muốn làm chuyện đó với cô ư?
Cô tiến tới: “Em đi ngủ nhé?”
“Đi đi.” Văn Thiệu cúi đầu chạm vào môi cô: “Ngủ ngon.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Chỉ vậy thôi?
Ừm, thôi.
Quý ngài hãy ngủ ngon đi!
Giang Vãn Ninh nhỏ giọng nói ngủ ngon, sau đó quay về phòng mình.
Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại nghĩ mãi mà vẫn không thông, bèn nhắn tin cho Trần Thư Nhiễm.
Giang Vãn Ninh: [Đang làm gì vậy?]
Trần Thư Nhiễm: [Vừa làm xong.]
Giang Vãn Ninh hết hồn trước sự ngay thẳng của cô ấy, không cần coi cô là người ngoài luôn rồi chứ gì?
Giang Vãn Ninh: [Ờ, cái đó, tớ hỏi cậu nhé…]
Trần Thư Nhiễm: [Sao vậy? Tổng giám đốc Văn và cậu đắp chăn bông trò chuyện tâm tình thôi à?]
Giang Vãn Ninh: [??? Sao cậu biết tớ muốn hỏi chuyện này!]
Trần Thư Nhiễm còn đoán rất chuẩn nữa chứ, có điều, cô ấy đã đánh giá cao Văn Thiệu rồi.
Đắp chăn bông nói chuyện thôi thì ít nhất cũng nằm trên cùng một chiếc giường, bây giờ hai người họ còn cách nhau cả một bức tường lận đấy.
Trần Thư Nhiễm: [Nếu không thì lúc này cậu nên bận rộn rồi, đâu có rảnh nhắn tin cho tớ?]
Giang Vãn Ninh: [Dù sao thì trông anh ấy cũng không nhiệt tình lắm…]
So với hai ngày trước, thậm chí anh còn lạnh nhạt một cách quá đáng.
Trần Thư Nhiễm: [Chúng ta nên làm rõ một chút, là con người anh ấy không nhiệt tình hay là chuyện đó không nhiệt tình.]
Trần Thư Nhiễm: [Sự khác biệt này rất lớn, liên quan đến việc anh ta có cần đi bệnh viện khám nam khoa hay không.]
Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút, khẳng định chắc nịch với cô ấy, là con người Văn Thiệu không nhiệt tình.
Trần Thư Nhiễm: [Không có bao.]
Trần Thư Nhiễm: [Không phải là tớ không nghĩ đến khả năng thứ hai.]
Trần Thư Nhiễm làm bạn thân của Giang Vãn Ninh từ rất lâu rồi, cô ấy vô cùng tin tưởng vào sức hấp dẫn của cô, hơn nữa, cô không phải là người dễ ngại ngùng, khi tình đã đến lúc nồng thì sẽ không ép Văn Thiệu phải dừng lại.
Trần Thư Nhiễm: [Thật ra, vẫn có thể là do anh ấy quá bảo thủ, nhưng tớ cảm thấy anh ấy đã sắp ba mươi tới nơi rồi, cũng không đến mức… cho nên, lời giải thích tốt nhất chính là, anh ấy chưa chuẩn bị, không có biện pháp an toàn nên anh ấy sẽ không chạm vào cậu.]
Giang Vãn Ninh nhìn chằm chằm tin nhắn của cô ấy rồi rơi vào trầm tư, cô kéo ngăn kéo ra, nhìn ba cái hộp cỡ lớn, trung bình, nhỏ kia.
Giang Vãn Ninh: [Thật ra tớ có…]
Trần Thư Nhiễm: [???]
Trần Thư Nhiễm: [Vậy thì còn đợi chờ gì nữa? Cầm đi đi! Xông lên nào!]
Cầm đi?
Giang Vãn Ninh nuốt nước bọt, tự tưởng tượng cảnh mình gõ cửa, mở cửa phòng anh, sau đó đưa đồ đến tay anh, hỏi anh có muốn hay không…
Thôi thôi, hình như cô không làm được chuyện này đâu, vẫn nên thuận theo tự nhiên thì hơn.
Giang Vãn Ninh: [Thôi, tớ vẫn nên đi ngủ thôi:)]
Trần Thư Nhiễm: [Ngủ đi, ngủ ngon.]
Cô ấy vừa nhắn tin xong, khi đang muốn để điện thoại qua một bên thì người đàn ông phía sau đột nhiên quấn lấy.
“Chúc ai ngủ ngon đấy?”
“Thím của anh.” Trần Thư Nhiễm quay người lại, vén mái tóc dài ra sau.
Cô ấy dán mặt vào cánh tay cậu, bàn tay không chịu an phận: “Chẳng phải lần trước họp lớp anh lạnh nhạt với em lắm à?”
Tôn Thanh Viễn dùng ngón tay mình xoa xoa bờ môi đỏ bừng của cô ấy: “Không lạnh nhạt thì em có thể nhớ đến anh à?”
Trần Thư Nhiễm cười một tiếng: “Ninh Ninh còn nói anh không có kinh nghiệm yêu đương gì cả…”
Chẳng phải bây giờ rành lắm à?
Còn biết lạt mềm buộc chặt nữa chứ.
“Đúng là không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng sau khi nhìn thấy em thì đã tự học được rồi.”
Tôn Thanh Viễn trở mình, chống hai tay bên bả vai cô ấy, giọng nói khàn đi trông thấy: “Em vẫn được chứ?”
“Anh được thì em được.”
Cậu cười cười, vừa muốn cúi đầu xuống thì đã bị Trần Thư Nhiễm cản lại.
“Chờ đã, chú nhỏ của anh chưa từng yêu đương thật sao?”
“Ừm.” Tôn Thanh Viễn biết cô ấy muốn hỏi điều gì: “Sinh vật giống cái chưa bao giờ đến gần, không có phụ nữ.”
Cậu dừng lại một chút: “Cho nên hơi ngây thơ một chút thì cũng bình thường thôi, bảo thím của anh khoan dung một chút.”
Trần Thư Nhiễm “ừ” một tiếng rồi chủ động ôm cổ cậu mà hôn.
…
Ban đêm Giang Vãn Ninh ngủ không ngon, có lẽ do tối hôm qua Văn Thiệu quá lạnh nhạt với cô, khiến giấc mơ của cô hiện lên các kiểu Văn Thiệu khác nhau.
Đủ loại Văn Thiệu, vô cùng nhiệt tình…
Cô mang theo quầng thâm mắt đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy người nào đó đang ngồi bên bàn ăn, xem báo một cách nghiêm túc, cô không nhịn được mà đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình.
Quả nhiên giấc mơ luôn trái ngược với thực tại, đây mới là người bạn trai lạnh lùng có tính tự chủ cực mạnh của cô.
Ngoại trừ việc có khuôn mặt giống Văn Thiệu thì người đàn ông lẳng lơ trong mơ chẳng có chỗ nào giống anh nữa cả.
Giang Vãn Ninh thở dài, quay vào trong rửa mặt.
Cô rửa mặt xong thì bước ra, đi đến ngồi vào cái ghế bên cạnh Văn Thiệu.
“Cà phê gần được rồi.” Văn Thiệu đưa sandwich đã được làm nóng tới.
Phô mai đã nóng chảy ra, rau xà lách cũng không còn giòn, bánh mì nóng hầm hập mềm nhũn, cực kỳ quái dị.
Giang Vãn Ninh khó hiểu xem dự báo thời tiết, nhiệt độ hôm nay là ba mươi lăm độ mà, không thể sai được.
Trời ba mươi lăm độ mà vì sao lại không thể ăn sandwich ở nhiệt độ bình thường?
Cô thầm nghĩ, có lẽ là Văn Thiệu muốn chăm sóc kỹ càng cho cô trước, Giang Vãn Ninh cũng không nói gì, cúi đầu cắn một cái.
Cô nhai sandwich, nhìn thấy máy pha cà phê trên bàn đảo bếp đang chạy, bèn nói: “Hôm nay em muốn uống latte.”
“Được, anh đi hâm sữa.” Sau khi Văn Thiệu ăn xong miếng sandwich cuối cùng thì anh đi thẳng đến tủ lạnh lấy sữa.
Giang Vãn Ninh ăn hai miếng thì thấy nghẹn, tiện tay bưng ly Americano đá của Văn Thiệu lên: “Em uống hai miếng.”
Văn Thiệu còn chưa kịp ngăn cản thì cô đã uống ừng ực hai ngụm lớn.
“Em uống đồ lạnh không đau bụng à?” Văn Thiệu thấy cô không hề khác thường một chút nào.
“Hả? Không đau.”
“Ồ, nhưng vẫn nên uống ít thôi.” Văn Thiệu dặn dò một câu.
Nhớ đến trước kia Giang Vãn Ninh đã từng nhắc đến chuyện đau bụng kinh, anh bèn cho rằng Giang Vãn Ninh không có chứng đau bụng kinh, trong kỳ kinh nguyệt vẫn có thể ăn đồ lạnh giống người nước ngoài.
“Được…” Giang Vãn Ninh trả lại cái ly cho anh, yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Thật ra dạ dày của em tốt lắm.”
Hơn nữa, bình thường cô cũng không ăn nhiều đồ lạnh.
Văn Thiệu cầm latte đưa cho cô: “Anh đi làm đây, hôm nay em định làm gì? Có muốn cùng ăn trưa không?”
“Buổi sáng phải chạy bản thảo, buổi trưa hẹn Nhiễm Nhiễm ăn cơm rồi, sau đó chiều đi bơi.” Giang Vãn Ninh cười với anh: “Buổi trưa không thể ở cùng nhau được rồi, cơm tối chúng ta làm ở nhà được không anh”
“Được.” Văn Thiệu vừa mặc áo vào, đột nhiên anh chợt nhận ra: “Em muốn đi bơi à?”
Mặc dù từng nghe nói có rất nhiều vận động viên bơi lội vẫn có thể huấn luyện trong kỳ kinh nguyệt, nhưng mà…
Văn Thiệu không biết có nên nói lời này ra hay không, anh thấy hơi xấu hổ, cuối cùng chỉ dặn dò cô: “Chú ý vệ sinh.”
Giang Vãn Ninh chớp mắt, sao hôm nay người này kỳ lạ vậy nhỉ?
“Bể bơi mà tụi em bơi có chất lượng nước đạt tiêu chuẩn đấy.”
Văn Thiệu gật đầu: “Anh đi đây.”
“Đợi đã!” Giang Vãn Ninh đặt ly xuống, bỗng nhiên bổ vào về phía anh: “Trước khi đi thì hôn một cái đã!”
Tốc độ của cô rất nhanh, va thẳng vào ngực Văn Thiệu.
Văn Thiệu lùi về sau một bước, lưng chống vào chiếc tủ thì mới giữ thăng bằng được cho bản thân mình và cô.
Anh ôm eo Giang Vãn Ninh, nhìn cô một cách bất đắc dĩ: “Chậm một chút, đang trong kỳ kinh nguyệt mà cũng hấp tấp như vậy à.”
“Ồ, không phải là em vội hôn…” Giang Vãn Ninh dừng lại: “Kỳ kinh nguyệt?”
Ai đang trong kỳ kinh nguyệt cơ?
Cô nhớ lại sự khác thường bắt đầu từ tối hôm qua của Văn Thiệu, cuối cùng thì mới chậm chạp nhận ra: “Anh cho rằng em đang tới tháng hả?”
Nhìn thấy vẻ mặt như đang ngầm thừa nhận của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh chỉ biết dở khóc dở cười: “Đâu có, sao anh lại nghĩ như vậy…”
Hai ngày nay cơ thể cô tốt đến mức có thể lên núi săn hổ luôn ấy chứ, đâu hề có dáng vẻ yếu ớt khi đang tới tháng đâu?
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Giang Vãn Ninh sợ làm anh trễ giờ làm, mau chóng hôn một cái lên mặt anh: “Anh đi làm trước đi.”
Văn Thiệu nhìn người trước mắt, thật ra anh không muốn đi làm cho lắm…
Nhưng không đi thì không được, Giang Vãn Ninh sẽ không cho phép anh có những suy nghĩ lung tung kia vào ban ngày.
Cô nhét cặp công văn vào tay Văn Thiệu, mở cửa cho anh rồi thúc giục: “Đi đi, tạm biệt anh nhé!”
Thấy Văn Thiệu rời đi, Giang Vãn Ninh cũng nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Bộ truyện tranh cô đang vẽ đã tới đoạn kết rồi, công việc tiếp theo chính là chuẩn bị hiện thực hóa nó.
Trang bìa, chữ ký đặc biệt, quà tặng… Cô phải tự thiết kế hết.
Đồng thời, Giang Vãn Ninh cũng đã chuẩn bị xong truyện ngắn mới để đăng nhiều kỳ.
Biên tập: [Buổi sáng chị thấy đồ em gửi tới còn tưởng mình bị hoa mắt đó.]
Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Giang Vãn Ninh chăm chỉ như thế, thậm chí gần như không nhận ra đó là cô.
Bắt đầu từ khi cô ấy quen biết Giang Vãn Ninh, cô chưa bao giờ xem việc vẽ truyện tranh là công việc chính, có hào hứng thì mới vẽ, nếu như không có hào hứng thì mấy tháng đến nửa năm cũng không cầm bút vẽ được.
Biên tập: [Sau này còn nhận quảng cáo nữa không?]
Mấy ngày trước Giang Vãn Ninh nói với cô ấy là việc gia đình đã được giải quyết, bảo cô ấy đừng liên hệ công ty phát trực tiếp và ekip chương trình giải trí cho mình nữa.
Giang Vãn Ninh: [Nhận quảng cáo, nhưng sản phẩm thì phải được sàng lọc, dùng tốt thật thì em mới nhận.]
Giang Vãn Ninh: [Chị sắp nhận được một bé con Ninh Ninh chăm chỉ rồi đó!!!]
Sau chuyện lần này, Giang Vãn Ninh đã nghĩ thông suốt rồi, bất kể tình hình gia đình có như thế nào đi chăng nữa thì bản thân cô cũng không thể nằm yên được.
Nếu cô đã thích vẽ tranh vậy thì phải làm việc này cho thật tốt, thể hiện giá trị của chính mình.
Cho dù chút tiền đó không có ý nghĩa gì so với số tiền công ty gia đình kiếm được, nhưng cũng là thứ cô tự cố gắng đánh đổi và có được, hơn nữa, nếu sau này cháy lớn, vậy số tiền bản quyền tác giả đó cũng là một khoản thu nhập rất lớn.
Buổi sáng, sau khi cô làm việc xong thì gọi điện thoại video cho Ninh Lăng, sáng nay họ vừa làm thủ tục nằm viện, mấy ngày nay đang lần lượt tiến hành các đợt kiểm tra.
“Mẹ, mẹ và bố khỏe cả chứ?” Giang Thành Quân không muốn để cho Ninh Lăng cực nhọc quá, lúc nằm viện, phần lớn đều do hộ lý chăm sóc.
“Khỏe, bác sĩ nói tạm thời tình hình của bố con không tệ, phương án trị liệu tiếp theo thì phải chờ kiểm tra xong hết mới xác định được.”
Ninh Lăng xử lý công việc ở phòng khách nhỏ trong phòng bệnh, phần lớn chuyện bên công ty đều do Phó tổng giám đốc quản lý, nhưng một vài quyết định lớn vẫn phải do bà và Giang Thành Quân xử lý.
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa con và Trừng Tử cùng đến đó một chuyến nhé, bố mẹ ở đó con cảm thấy không an tâm.”
Giang Vãn Ninh không tận mắt thấy một chút thì sẽ luôn trong trạng thái lo lắng.
“Con đi với Văn Thiệu hả?” Bây giờ Ninh Lăng không từ chối việc cô muốn đến đó nữa.
“Văn Thiệu? Anh ấy muốn đi à?” Giang Vãn Ninh không nghe anh nhắc đến chuyện muốn đến thành phố Kinh: “Anh ấy không nói với con.”
“Lúc sáng thằng bé nhắn tin cho mẹ, nói muốn tới thành phố Kinh thăm một người bạn, tiện thể tới thăm bố con luôn.”
Bạn ở thành phố Kinh.
Giang Vãn Ninh nghĩ đến người bạn bác sĩ mà lần trước anh nói, cong cong khóe miệng: “Đúng rồi, con nhớ ra rồi, đúng là anh ấy muốn đi thăm một người bạn, đến lúc đó tụi con đi cùng nhau.”
“Được.” Ninh Lăng thấy sắc mặt con gái rất tốt, còn cười khanh khách thì yên tâm hơn không ít.
“Mẹ nghe nói con với nó sống với nhau à?” Quan hệ hai mẹ con rất tốt, bình thường mà có chuyện gì thì cũng nói thẳng ra được.
“Vâng…” Giang Vãn Ninh cúi đầu, thấy hơi xấu hổ: “Máy lạnh ở nhà hỏng nên con mới chuyển qua, Trừng Tử không chịu đi cùng con, tụi con ở hai phòng riêng.”
Ninh Lăng cười một tiếng: “Vậy mẹ không quản con nữa, con tự chú ý an toàn, con hiểu được chứ?”
Mang tai Giang Vãn Ninh hơi nóng lên: “Hiểu ạ, mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa.”
Biện pháp an toàn còn do con gái mẹ tự đi mua đó…
…
Buổi chiều, Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm đến bể bơi.
Sau khi cô nhìn thấy áo tắm của Trần Thư Nhiễm thì kinh ngạc đến há hốc mồm, đi qua nhìn trái nhìn phải, đi vòng quanh cô ấy một vòng.
“Đây là cái gì vậy? Cậu muốn đi tham dự thế vận hội Olympic à?”
Kiểu dáng tay ngắn quần cụt liền thân, bao bọc cả thân mình chặt chẽ, ngay cả xương quai xanh cũng được giấu nhẹm vào bên trong.
Giang Vãn Ninh lại nhìn áo tắm của mình, váy lộ lưng, có vẻ giống như xuống nước để chơi vậy.
“Không có, chỉ là… thay đổi phong cách mà thôi.” Trần Thư Nhiễm kéo kéo phần vải ở chỗ đùi.
Giang Vãn Ninh cau mày: “Cậu không bình thường.”
“Có gì mà không bình thường…” Trần Thư Nhiễm vừa chuẩn bị đóng tủ trong phòng thay quần áo lại, đột nhiên điện thoại cô ấy có một tin nhắn được gửi đến.
Tôn Thanh Viễn: [Buổi tối chờ em ăn cơm.]
Giang Vãn Ninh tinh mắt liếc nhìn thấy tên của Tôn Thanh Viễn, lập tức nhảy dựng lên: “Trần Thư Nhiễm, người tối hôm qua là?”
“Ừm…” Thấy không giấu được nữa, Trần Thư Nhiễm dứt khoát ngả bài: “Là anh ấy.”
Giang Vãn Ninh không biết nói gì nữa: “Ngày hôm qua hai người mới nhìn nhau thôi là đã ưng nhau rồi hả?”
Tốc độ này cũng hơi bị nhanh quá rồi đó?
“Không phải.” Giang Vãn Ninh chợt nghĩ đến điều gì đó: “Có phải hôm qua cậu đến buổi tiệc từ thiện với tớ vì người ta không?”
“Không phải.”
Hôm qua Trần Thư Nhiễm thật sự sợ một mình cô sẽ không cãi lại được Trương Hân Duyệt, hôm qua cô ấy mới biết “Tôn” của Tôn Thanh Viễn và Tôn Thanh Châu là cùng một “Tôn”.
“Lần trước họp lớn đã thêm WeChat của anh ấy.” Trần Thư Nhiễm mang dáng vẻ thẹn thùng hiếm có khi nhắc đến một người đàn ông: “Hôm qua ăn khuya xong có uống chút rượu, nên…”
Giang Vãn Ninh vỗ vào bờ vai cô ấy: “Văn Thiệu nói cậu cháu trai đó rất ngây thơ, cậu…”
“Khỉ khô.” Trần Thư Nhiễm đỡ eo, khẽ phàn nàn: “Rõ ràng là có nhiều trò lắm…”
Sau khi hai người bơi xong, lúc đi ra khỏi hồ bơi, Giang Vãn Ninh nhìn thấy người đàn ông có rất nhiều trò nào đó ở nhà để xe dưới hầm.
À không, cháu trai chứ.
“Thím nhỏ.” Tôn Thanh Viễn gọi, nghe cực kỳ thuận miệng.
Giang Vãn Ninh gặp lại Tôn Thanh Viễn sau khi biết chuyện của Trần Thư Nhiễm và cậu, không nhịn được mà thấy hơi xấu hổ.
“Cậu vẫn nên gọi tên của tôi đi.” Giang Vãn Ninh cảm thấy vai vế của hai gia đình quá hỗn loạn, vẫn là cái nào ra cái đấy thì tốt hơn.
Nếu không, lỡ như sau này Trần Thư Nhiễm và cậu thật sự “tu thành chính quả”, cô ấy cũng phải gọi bạn thân của mình là “thím nhỏ” ư?
Tôn Thanh Viễn cười một tiếng, cũng không nói là được hay không, chỉ nói: “Chú nhỏ ở bên kia.”
Giang Vãn Ninh vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Văn Thiệu đang đi về phía bên này.
Buổi chiều hai người họ họp cùng nhau ở chỗ của bố Tôn Thanh Viễn, lúc đi ra ngoài, Tôn Thanh Viễn nói muốn đi đón Trần Thư Nhiễm, nhân tiện hỏi Văn Thiệu có muốn đi hay không.
Khi đó Văn Thiệu vẫn còn có vài dự định đi ra ngoài, anh nói anh không biết Giang Vãn Ninh bơi ở đâu, còn bị cháu trai mình nói là anh không để tâm đến bạn gái.
“Chúng ta đi thôi.” Giang Vãn Ninh kéo cánh tay Văn Thiệu.
Sau khi hai người đi xa, Văn Thiệu mới lên tiếng nói: “Sau này đi đâu thì nói cho anh biết địa chỉ.”
“Hả?”
“Anh có thời gian rảnh sẽ đến đón em.”
Cái gọi là “khát khao chiến thắng của đàn ông” sẽ được thể hiện bất kể mọi lúc, trên bất kể mọi nơi.
Sau khi Giang Vãn Ninh nghe xong nguyên nhân kết quả thì bất đắc dĩ bĩu môi: “Anh đến mức đó luôn hả? So bì với cháu trai anh xem ai chu đáo với con gái hơn à?”
“Đến mức đó chứ.” Văn Thiệu trông khá nghiêm túc: “Bạn của em có người đón, em không thể không có được.”
“Được, vậy sau này em rảnh thì sẽ đến công ty đón anh tan làm.”
Giang Vãn Ninh cũng học theo dáng vẻ đầy nghiêm túc của anh: “Bạn nhỏ khác có người đón, anh cũng phải có.”
Xe chạy đến siêu thị gần nhà nhất, Giang Vãn Ninh định sẽ lấp đầy tủ lạnh.
Hôm qua Văn Thiệu nói với cô chuyện nhà ở Hoa Cư Bắc Uyển đã được quét dọn xong rồi, nhưng Giang Vãn Ninh lại không muốn chuyển qua đó.
Phải ở trong căn nhà lớn vắng vẻ như thế một mình thì chẳng thà làm ổ trong căn nhà nhỏ kia cùng Văn Thiệu còn hơn.
“Anh biết làm sườn xào chua ngọt không?”
“Chắc là biết.”
Bàn tay cầm sườn của Giang Vãn Ninh khựng lại, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Chắc là biết nghĩa là sao vậy anh?”
“Về xem sách dạy nấu ăn.” Văn Thiệu lấy một hộp bỏ vào xe đẩy: “Em muốn ăn gì thì cứ lấy, không cần hỏi anh đâu.”
Văn Thiệu chưa từng cảm thấy nấu cơm là một việc quá khó, lần đầu tiên anh làm bữa trưa là ở nước ngoài, làm từng bước theo sách dạy nấu ăn, thành phẩm cuối cùng hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của mình.
Bình thường anh không muốn tốn nhiều thời gian, cho nên lấy món ăn đơn giản làm chủ đạo, nhưng nếu Giang Vãn Ninh đã muốn ăn thì anh cũng sẵn lòng tốn hai, ba tiếng đồng hồ trong phòng bếp.
“Ý của anh là, anh chưa từng nấu thất bại à?”
“Gần như là chưa từng.” Chỉ cần công thức đủ rõ ràng, gia vị và thời gian nấu chính xác đến từng phút từng giây, Văn Thiệu có thể làm theo trình tự được.
Giang Vãn Ninh giơ ngón cái với anh: “Lợi hại.”
“Ngoại trừ sườn xào chua ngọt thì còn muốn ăn gì nữa?” Văn Thiệu lại hỏi cô.
Giang Vãn Ninh vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Cá quế chiên xù.”
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô hai giây: “Vẫn nên ăn ở ngoài tiệm đi.”
Cuối cùng, Giang Vãn Ninh đổi cá quế chiên xù thành cá hấp, Văn Thiệu mới từ bỏ ý nghĩ muốn ra nhà hàng ăn với cô.
Sau khi hai người về nhà, Văn Thiệu nhanh chóng rửa tay nấu cơm.
Giang Vãn Ninh lại tắm rửa một hồi, trời quá nóng, chỉ cần đi hai bước ở nơi không có máy lạnh là trên người sẽ đổ mồ hôi ngay.
Cô mặc một chiếc váy ngủ rồi ra ngoài, nhìn thấy sườn xào chua ngọt đã cạn nước.
Màu hồng hào bóng loáng, vừa nhìn đã biết là nó chua ngọt ngon miệng.
Giang Vãn Ninh ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng nhúc nhích.”
Cô dán khuôn mặt vào lưng Văn Thiệu, bàn tay thì siết chặt hơn.
“Trong phim truyền hình đều thích ôm thế này hả?” Khi còn bé, Văn Thiệu cũng từng xem phim ngôn tình chiếu lúc tám giờ tối với mẹ.
“Đúng vậy.” Giang Vãn Ninh cọ vào lưng anh: “Anh không cảm thấy như vậy rất ngọt ngào à?”
“Không cảm thấy.” Văn Thiệu im lặng một lúc, nhẹ nhàng lấy tay cô ra: “Sẽ muốn.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Quả nhiên, tối hôm qua Văn Thiệu là người đàn ông bị kỳ kinh nguyệt của cô phong ấn lại.
Bây giờ biết cô không đến tháng nên bắt đầu nói đầy lời mê sảng, trong đầu toàn là dụ.c vọng.
Giang Vãn Ninh lặng lẽ đi ra khỏi phòng bếp, dọn dẹp chỗ này, sửa soạn chỗ kia, lăn lộn cho đến khi đồ ăn được đưa lên bàn thì mới đi qua.
“Mẹ em nói anh muốn đến thành phố Kinh à?”
“Ừm, đi thăm một người bạn.” Văn Thiệu gắp một miếng cá cho cô.
“Thăm bạn? Người bạn làm bác sĩ đó ấy à?”
Giang Vãn Ninh quen biết Văn Thiệu bốn tháng rồi, nhưng cô chưa nghe anh nói có bạn ở thành phố Kinh bao giờ, lần này bố cô nằm viện chưa được hai ngày thì anh lại “vừa hay” muốn đến thành phố Kinh thăm bạn.
Lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ?
“Ừm, tiện thể mời người bạn đó xem cho bố em một chút.”
Giang Vãn Ninh bật cười một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, bố vợ tương lai mà, điều nên làm cả thôi.” Văn Thiệu nhìn sơ qua lịch trình: “Ngày mốt lên đường, em hỏi Trừng Tử xem nó có đi hay không.”
Từ sau lần nghe Giang Vãn Ninh gọi là Trừng Tử thì anh cũng gọi theo.
“Đi chứ, hôm nay nó còn hỏi em khi nào bay đến thành phố Kinh, bảo em đặt vé máy bay giúp nó.” Buổi trưa, sau khi gọi video với Ninh Lăng xong thì Giang Vãn Ninh đã gọi cho Giang Vãn Trừng: “Thế mà thằng nhóc đó lại đi học cùng bạn gái ở thư viện, trước kia khi tụi em yêu đương lúc học đại học toàn đi vào rừng cây nhỏ thôi…”
Văn Thiệu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em cũng vậy à?”
“Đương nhiên là không rồi, lúc học đại học em không có bạn trai.” Giang Vãn Ninh cười với anh một cái: “Thật đó, không tin thì anh có thể hỏi Trần Thư Nhiễm thử xem.”
Văn Thiệu không trả lời, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong bữa tối, hai người dọn dẹp chén đũa bỏ vào máy rửa chén.
“Bây giờ anh đi tắm à?” Giang Vãn Ninh bưng một ly nước chanh ngồi trên ghế sô pha xem phim.
“Ừm.” Văn Thiệu cầm quần áo đi vào nhà tắm, mãi cho đến khi phim truyền hình đã chiếu được một nửa thì anh mới đi ra.
Làn da anh trắng trẻo, có lẽ là do đã ở trong phòng tắm quá lâu, giờ phút này, làn da ấy ánh lên chút màu phơn phớt hồng.
Văn Thiệu ngồi bên cạnh cô, vân vê tay của cô.
Đầu tiên là tay, sau đó bắt đầu di chuyển lên trên, bóp bóp phần thịt mềm mại trên cánh tay cô.
Phim vẫn còn chiếu cỡ nửa tiếng nữa mới hết, Văn Thiệu từ từ tới gần cô, thỉnh thoảng còn hôn một cái.
“Ôi chao, đừng động…” Giang Vãn Ninh đang đắm chìm trong tình tiết phim, nếu anh cứ lại gần mãi thì hình ảnh sẽ bị cắt ngang mất.
Cô đang xem một bộ phim tình cảm, lúc này nam nữ chính đã nước chảy thành sông, nằm trên cùng một chiếc giường lớn.
Sau đó, nam chính cởi áo, để lộ cơ bụng tám múi.
Giang Vãn Ninh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, nghe thấy bên tai mình truyền đến giọng nói u oán của người nào đó: “Đẹp không?”
“Đẹp chứ…”
Sao lại không đẹp cho được?
Dáng người của Ôn Hoài Thanh nổi tiếng là đẹp vô cùng trong giới giải trí, bộ này còn là tác phẩm ước hẹn của anh ấy và bạn gái, khi diễn thì đã hoàn toàn nhập tâm vào tình tiết, cực kỳ sống động và chân thực.
Nửa tiếng cuối cùng của phim, Văn Thiệu không nói một lời.
Mãi đến khi nhạc kết phim vang lên, anh lập tức đưa tay tắt màn hình tivi.
Anh ôm Giang Vãn Ninh ngồi lên đùi mình, những nụ hôn không ngừng rơi xuống người cô…
Giang Vãn Ninh ngửa đầu, mặt thì đỏ au, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Văn Thiệu.” Cô không nhịn được mà vỗ vai Văn Thiệu: “Em…”
Văn Thiệu dừng động tác lại, dựa trán vào đầu vai cô, thở hổn hển.
“Anh xin lỗi.” Anh dần lấy lại lý trí, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa lưng Giang Vãn Ninh: “Nếu như em vẫn chưa muốn thì anh có thể đợi em chuẩn bị xong.”
Văn Thiệu buông tay ra, ra hiệu cho cô có thể rời đi trước.
Giang Vãn Ninh lắc đầu, ôm cổ anh không buông, cô nhẹ nhàng cọ bên tai Văn Thiệu.
Hô hấp của Văn Thiệu hơi chậm lại, yết hầu trượt lên xuống, bàn tay nắm chặt váy ngủ của cô.
Giờ phút này, cả người Giang Vãn Ninh đều đã dán sát vào anh, hai người chỉ còn cách nhau bởi hai lớp vải thật mỏng manh, có thể bỏ qua không tính.
Đôi môi cô không ngừng hôn vành tai và bên gáy của anh, hơi thở phả ra giống như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến Văn Thiệu khó mà kiềm chế được.
Giang Vãn Ninh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn thấy nút áo ngủ của Văn Thiệu được cài lại không sót một nút nào, cô không nhịn được mà cười cười.
Cô đưa tay tháo hai nút áo trên cùng của áo ngủ, mau chóng dùng môi mình dán sát vào phía dưới xương quai xanh của anh, vị trí gần kề trái tim anh.
“Em muốn…”.