Hôm sau, Giang Vãn Ninh bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.
Cô mơ màng cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên: [Chị ơi, hôm nay em có chút việc phải làm, buổi tối em đi thăm chú sau.]
Giang Vãn Ninh trả lời tin nhắn của cô ấy xong thì chậm rãi rời giường rửa mặt.
Rửa mặt xong cô đi sang phòng bên cạnh gõ cửa, chưa tới mười giây thì cửa đã mở ra.
Văn Thiệu mang theo quầng thâm đi ra, sau khi nhìn thấy cô thì thẳng thừng cúi đầu xuống bế cô lên.
“Làm gì vậy? Mới sáng sớm…” Giang Vãn Ninh ôm eo anh, vô tình liếc mắt nhìn thấy hai cái chân ở cuối giường, không động đậy.
“Trừng Tử chưa dậy hả?”
“Ừm.” Văn Thiệu ôm lấy cô, nhắm mắt lại, người hơi mơ hồ: “Nó chưa dậy, anh không ngủ.”
Văn Thiệu định nằm ngủ trên sô pha, nhưng không dễ chịu cho lắm, sau nửa đêm đã lên giường nằm.
Nhưng cái tật ngủ không yên của chị em nhà họ Giang bọn họ như được kế thừa vậy, Văn Thiệu vừa mới ngủ, Giang Vãn Trừng không vung tay tới thì cũng đạp chân… Nếu không nữa thì là dùng cả tay lẫn chân gác lên người anh.
Lúc nằm cùng với Giang Vãn Ninh, cùng lắm là Văn Thiệu ôm cô vào lòng, Giang Vãn Ninh sẽ không lộn xộn nữa.
Nhưng tối hôm qua người nằm bên cạnh anh lại là Giang Vãn Trừng…
Không thể ôm, không thể quấn lấy.
Văn Thiệu chỉ đành liên tục hất tay chân cậu ra, dẫn đến việc cả đêm anh đều không hề ngủ.
Văn Thiệu bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: “Đầu hơi đau.”
“Vậy anh về phòng ngủ đi.” Giang Vãn Ninh vỗ lưng anh, vừa thấy buồn cười vừa thấy hơi đau lòng: “Dù gì thì bây giờ nó cũng ngủ rồi, không có gì đáng ngại đâu.”
“Không cần, đã nói là sẽ đưa bữa sáng cho chú dì rồi.” Văn Thiệu đóng cửa phòng bên cạnh lại, đi đến phòng kia của Giang Vãn Ninh rửa mặt.
Giang Vãn Ninh và anh đứng cạnh nhau bên bồn rửa mặt để đánh răng, cô đưa tay sờ lên quầng thâm mắt của anh: “Em và Trừng Tử đi là được rồi, nếu bố mẹ biết tối hôm qua anh đã chịu cực hình gì thì chắc chắn sẽ không trách anh đâu.”
“Không sao.” Trước kia Văn Thiệu bận rộn công việc, một ngày cũng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ, thiếu ngủ một chút cũng không có gì đáng ngại.
Anh kiên trì muốn đi, Giang Vãn Ninh cũng không nói gì nữa.
Sau khi rửa mặt xong, cô gọi điện cho Giang Vãn Trừng mấy cuộc mới gọi cậu dậy được.
Sau khi Giang Vãn Trừng đi ra, nhìn thấy quầng thâm mắt của Văn Thiệu thì cậu thấy hơi xấu hổ, cúi đầu gọi một tiếng: “Anh rể…”
Văn Thiệu đáp một tiếng sau đó hỏi: “Ngủ thế nào?”
“Rất, rất ngon…” Giang Vãn Trừng cười ngượng ngùng: “Hay là đêm nay để em ngủ trên sô pha đi.”
Sắc mặt Văn Thiệu cứng đờ, còn đêm nay nữa…
Bọn họ đặt vé máy bay quay về vào bốn ngày sau, nói cách khác, anh phải ở cùng phòng với Giang Vãn Trừng thêm bốn đêm nữa.
…
Tiểu Tề chờ ở dưới lầu, đã mua bữa sáng dựa theo yêu cầu ngày hôm qua của Văn Thiệu.
Trên đường, Văn Thiệu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nói chuyện với Tiểu Tề vài câu về nghiệp vụ của công ty chi nhánh thành phố Kinh.
Hai chị em ngồi hàng ghế sau mang theo tâm sự riêng, Giang Vãn Ninh lấy điện thoại ra nhắn một tin WeChat cho Giang Vãn Trừng.
Giang Vãn Ninh: [Nhan Nghiên có biết chuyện mày không thể ở khách sạn một mình không?]
Hôm qua cô mới chậm chạp nhớ ra, bọn họ đã xác định quan hệ được hai tháng rồi.
Hơn nữa, sau khi hết kỳ nghỉ hè, bọn họ cũng đã lên năm hai, năm ba rồi, theo lý thuyết thì ngủ cùng một phòng sẽ không sao cả.
Giang Vãn Trừng: [Tôi không nói cho cô ấy biết.]
Giang Vãn Trừng nhìn thoáng qua Giang Vãn Ninh, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Giang Vãn Trừng: [Tôi sợ cô ấy cảm thấy tôi đang kiếm cớ muốn ở cùng phòng với cô ấy, cho nên tạm thời không muốn nói với cô ấy.]
Cậu cảm thấy mình và Nhan Nghiên yêu đương chưa được bao lâu, bây giờ mà nhắc đến chuyện này thì hơi sớm.
Hơn nữa, cái chuyện không dám ở khách sạn một mình này, nói ra thì ít nhiều gì cũng sẽ có hơi mất mặt…
Giang Vãn Ninh: [Được, không sao, vậy mày cứ giày vò Văn Thiệu đi.]
Cô thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì Văn Thiệu sẽ bớt giày vò cô hai ngày.
Giang Vãn Trừng: [Có khi nào anh rể không vui không…]
Hôm qua Giang Vãn Trừng nhìn sắc mặt của anh, dường như anh rất ghét bỏ mình.
Giang Vãn Ninh: [Không đâu, anh ấy tốt tính lắm.]
Giang Vãn Trừng: [???]
Giang Vãn Trừng nhìn người ngồi ở phía trước, giờ phút này, người anh rể “tốt tính lắm” kia đang lạnh mặt hỏi Tiểu Tề đến mức người ta á khẩu không trả lời được, nghẹn họng đến mức tai cũng đỏ bừng hết lên.
Giang Vãn Trừng nhìn Giang Vãn Ninh, ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, thôi, người tình trong mắt hóa Tây Thi, cậu cũng không có gì để nói nữa.
…
Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Giang Thành Quân giữ Văn Thiệu lại nói chuyện công ty, Giang Vãn Ninh ra ngoài gặp bạn.
Khi cô quay lại bệnh viện thì đã hơn ba giờ chiều, ở cổng quán cà phê của bệnh viện, Giang Vãn Ninh nhìn thấy Ninh Lăng đang xử lý công việc.
“Mẹ, sao mẹ lại làm việc ở đây?” Giang Vãn Ninh đi vào gọi một ly trà chanh.
Ninh Lăng nhìn cô, con gái lại mang vẻ mặt sáng láng…
Chờ sau khi trà chanh của Giang Vãn Ninh được bưng lên, Ninh Lăng ra hiệu cho con gái lại gần.
Bà nhỏ giọng nói: “Mẹ biết là các con vừa yêu đương, chắc chắn không tiết chế được trên phương diện kia lắm.”
“Gì ạ?” Giang Vãn Ninh ngẩn ra.
“Nhưng con cũng phải thông cảm cho Tiểu Văn, nó làm việc bận rộn như vậy rồi thì buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ninh Lăng thấy phản ứng của cô khá lớn thì cười nói: “Không cần xấu hổ, ý của mẹ là, dù sao đàn ông cũng khác phụ nữ, hơn nữa Tiểu Văn lại lớn hơn con mấy tuổi, việc này…”
“Mẹ!” Giang Vãn Ninh lập tức ngắt lời bà.
Cô cắn môi dưới, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình cần phải lên tiếng thanh minh cho bản thân mình.
Đâu phải Văn Thiệu bị cô vắt kiệt đâu!
“Tối hôm qua anh ấy ở với Trừng Tử.” Giang Vãn Ninh dùng hai tay nâng má: “Trừng Tử không dám ở khách sạn một mình mà nó ngủ lại không yên, thỉnh thoảng đá Văn Thiệu một cái, anh ấy không ngủ được…”
Ninh Lăng nghe xong thì sửng sốt, sau đó không nhịn được mà cười thành tiếng, bà cũng đã quên mất chuyện này rồi.
“Cũng đúng, Nhan Nghiên còn nhỏ.” Ninh Lăng lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng đã làm khó Tiểu Văn rồi, buổi tối con thuê phòng đôi cho tụi nó là được rồi, như vậy thì cả hai đều có thể ngủ ngon giấc.”
“Được ạ.” Giang Vãn Ninh bưng trà chanh chuẩn bị lên lầu: “Vậy con đi lên xem anh ấy trước, mẹ cũng đừng làm quá cực nhọc.”
“Đi đi, lúc vào phòng thì nhẹ nhàng một chút.”
Đến trước phòng bệnh, Giang Vãn Ninh rón rén đẩy cửa đi vào.
Giang Thành Quân thấy cô đi vào thì lập tức làm hành động tay ra dấu im lặng cho cô, sau đó chỉ vào chiếc giường xếp ở trong góc.
Giờ phút này, Văn Thiệu đang vùi mình trên chiếc giường xếp nhỏ ngủ say.
Có điều, tay chân anh dài, nằm trên giường xếp sẽ khó tránh khỏi việc trông anh có vẻ khó chịu.
Giang Vãn Ninh chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống sờ lên mặt anh, hình như hơi nóng, cô chỉnh tấm chăn trên người Văn Thiệu đi một chút.
“Tối hôm qua nó ngủ không ngon nhỉ.” Giang Thành Quân dẫn theo Giang Vãn Ninh đi ra ngoài, hai bố con ngồi trên ghế dài của hành lang: “Trừng Tử nói với bố rồi.”
“Đúng là ngủ không ngon, bảo anh ấy ở lại khách sạn ngủ bù mà anh ấy cũng không chịu.”
“Ở cùng bố cả buổi sáng, ăn cơm trưa xong thì ngủ mất, bố và mẹ con cũng không dám đánh thức nó.”
Giang Thành Quân chỉ vào ghế đẩu ở cửa phòng bệnh: “Bố đã ngồi ở đó rất lâu, y tá vào phòng bố cũng phải bảo người ta nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức con rể của bố.”
“Vậy là bố đã kêu là con rể rồi à?” Giang Vãn Ninh cười nói.
Giang Thành Quân bắt lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: “Nhìn thấy nó tốt với con là bố yên tâm rồi.”
“Anh ấy cũng rất tốt với bố mẹ và Trừng Tử mà.”
“Đúng.” Giang Thành Quân bật cười: “Buổi sáng y tá đến lấy mấy ống máu, trông nó còn căng thẳng hơn cả bố.”
Lần trước ở nhà họ Tôn, thật ra Giang Thành Quân có chút bất mãn với nhà họ Tôn và Văn Thiệu, ông cảm thấy người nhà Văn Thiệu xem hôn nhân là trò đùa.
Nhưng mấy ngày nay chung đụng, Giang Thành Quân cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt của Văn Thiệu và bố của anh.
Anh không có nhiều sự tính toán của người làm ăn, hơn nữa, cũng thấy được sự dụng tâm của anh với Giang Vãn Ninh.
“Nó nói nó được mẹ nuôi lớn à?” Giang Thành Quân thở dài: “Hiếm có, tính cách cũng không tệ lắm.”
Giang Vãn Ninh gật đầu: “Cảm thấy chắc mẹ anh ấy là một người rất dịu dàng, có tri thức và hiểu lễ nghĩa…”
Sau khi Văn Thiệu đề cập với cô về chuyện của bố mẹ anh, mỗi lần Giang Vãn Ninh nhắc đến chuyện này thì đều vô cùng tiếc hận.
“Buổi sáng mẹ con ở bên ngoài họp, bố được dịp nói chuyện với Tiểu Văn ở bên trong.
Bố nói với nó, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, bố muốn đổi hai khoản tiền lúc trước nó bỏ ra thành cổ phần công ty đưa cho nó.”
Giang Vãn Ninh không ngờ là Giang Thành Quân sẽ nói chuyện này với Văn Thiệu: “Chắc anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Ừ, nó không chịu.
Nói là, nếu như bố cứ muốn cho thì cứ cho con.” Giang Thành Quân thở dài: “Nhưng nó còn nói, vẫn hy vọng để con và Trừng Tử mỗi đứa một nửa, hoặc là giữ thêm một ít cho Trừng Tử, nó và con đều sẽ không có ý kiến gì.”
“Vâng, con đã nói chuyện này với anh ấy rồi, chắc chắn công việc sau này của Trừng Tử sẽ không kiếm được nhiều tiền, có điều, con cảm thấy bố mẹ cũng sẽ không trọng nam khinh nữ đâu.” Bố mẹ cho cô rất nhiều tình yêu thương nên Giang Vãn Ninh sẽ không so đo những thứ này, nhưng cô cũng hiểu Giang Vãn Trừng, cậu sẽ không đòi nhiều hơn.
“Đúng rồi, bố biết cậu của bạn gái Trừng Tử là ai không?”
“Tiểu Văn nói rồi.”
Nhà họ Tôn và nhà họ Thẩm có danh tiếng vang dội ở Giang Thành và mấy tỉnh lân cận, việc làm ăn của Giang Thành Quân ở Giang Thành đã được xem như là không tệ, nhưng cả đời này chưa từng tiếp xúc với mấy người nhà họ Tôn và nhà họ Thẩm.
Ai ngờ con trai con gái ông mỗi đứa tìm một người về.
“Được rồi, con vào trong với nó đi.” Giang Thành Quân đứng dậy hoạt động một chút: “Bố đi xuống dưới xem bác sĩ Tô có ở đó không, tìm bọn họ nói chuyện một lúc.”
Giang Thành Quân có hai người bạn nói chuyện rất hợp ở khu bệnh khoa ngoại tim mạch dưới lầu, lại thêm một người bạn vong niên là Tô Dương, thời gian nằm viện cũng không quá khó khăn nữa.
Giang Vãn Ninh nhìn Giang Thành Quân đi thang máy rời khỏi rồi rón rén vào phòng.
Văn Thiệu vẫn còn ngủ, anh lưng dựa vào tường, đầu đặt ở góc của giường.
“Cũng không sợ rơi xuống à…” Giang Vãn Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Cô đi qua đó rồi ngồi xuống, dùng tay đẩy đầu Văn Thiệu vào trong.
Sau khi đẩy một cái, anh lại cọ về phía trước…
Nhìn thấy đầu anh sắp rơi ra khỏi giường xếp, Giang Vãn Ninh nhanh tay lẹ mắt chặn đầu của anh lại, sau đó cố hết sức đẩy về.
Cô bất đắc dĩ chọc vào mặt Văn Thiệu, gần như là dùng giọng thì thào mà nói với anh: “Phiền chết mất…”
Nhìn anh ở khoảng cách gần, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cong khóe miệng.
Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên xương lông mày của Văn Thiệu, sau đó vuốt ve dưới mắt anh, lại chạm vào đuôi mắt.
Anh không có nếp nhăn, làn da cũng rất mịn màng.
Giang Vãn Ninh hâm mộ mà thở dài, vừa nghĩ tới mấy ngày trước Văn Thiệu dùng sữa dưỡng thể của mình để bôi lên mặt, cô đã cảm thấy, chắc chắn là khi Nữ Oa nặn hình anh, bà đã dùng loại đất sét tốt nhất, nếu không thì sao có thể tạo ra được làn da trơn bóng căng mịn, không nhờn rít, không hanh khô thế này.
Cô nhìn chằm chằm vào môi Văn Thiệu một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng đến gần rồi hôn một cái.
Mềm mại quá.
Giang Vãn Ninh lại cọ vào, dần dần cười tươi hơn.
Cô không tự chủ được mà hôn anh mấy cái, khi đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì người trước mắt đột nhiên tỉnh dậy.
Văn Thiệu đưa tay bắt lấy cổ tay cô, lười biếng mở mắt nhìn cô: “Không hôn nữa à?”
Anh không thay đổi tư thế, môi nở nụ cười nhạt.
Giang Vãn Ninh lại ngồi xổm xuống, bị anh vạch trần việc mình hôn trộm thì cũng không giận dỗi gì, mà chỉ tiến tới hôn mặt anh một cái, hỏi anh: “Anh tỉnh từ lúc nào thế?”
“Không biết.” Văn Thiệu nhướng mày: “Anh chỉ biết là em đã hôn anh tổng cộng bảy lần.”
“Ồ…” Giang Vãn Ninh gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy thì tỉnh dậy khá trễ rồi đó, em đã hôn anh tổng cộng khoảng hơn một trăm cái đó.”
Văn Thiệu sờ lên môi cô: “Chẳng trách hôn đến nỗi tróc da luôn rồi.”
Giang Vãn Ninh cười đánh anh: “Anh mới tróc da ấy.”
Thành phố Kinh hanh khô, khi đến cô còn mang theo sản phẩm dưỡng môi.
“Rõ ràng là lúc sáng em đã tẩy da chết rồi, mềm lắm đó…”
“Vậy à?”
Văn Thiệu không thay đổi tư thế, hơi ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ cô để sát gần mình rồi hôn môi cô: “Để anh nếm thử xem.”
Nụ hôn này kéo dài chưa được bao lâu, chẳng mấy chốc chân của Giang Vãn Ninh đã tê, cô giãy giụa đẩy anh ra.
Sau đó cô nhớ tới gì đó, lại không động đậy nữa.
Văn Thiệu thấy thế thì ngồi dậy, sau đó đứng dậy nhấc cô lên.
“Ôi ôi!” Giang Vãn Ninh vỗ vai anh: “Má, má ơi tê…”
“Ừ!” Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói.
Ninh Lăng bước nhanh vào: “Con gọi mẹ à?”
“Hả?” Giang Vãn Ninh phản ứng mất hai giây: “Không, không phải, chân con, tê…”
Ninh Lăng bất đắc dĩ trừng cô một cái, sau đó lập tức quay người đi ra ngoài.
Con gái dựa vào người Văn Thiệu giống như không có xương, bà thật sự ngại nhìn.
Giang Vãn Ninh hòa hoãn lại một lúc, sau đó kéo Văn Thiệu đi ra ngoài.
Giang Thành Quân tới cùng với Tô Dương, anh ta đã cởi áo blouse trắng ra rồi.
“Này, A Văn, tớ đã nói với bố vợ cậu là cho tớ mượn cậu một lúc, vừa hay hôm nay A Uông có thời gian rảnh, chúng ta ra ngoài uống một chút nhé?” Tô Dương nói xong thì nhìn về phía Giang Vãn Ninh: “Chanh nhỏ, cho anh mượn bạn trai mấy tiếng nhé? Sẽ trả lại cho em trước mười một giờ.”
“Được, các anh đi đi.” Giang Vãn Ninh buông bàn tay đang kéo Văn Thiệu: “Một lát nữa em xuống quầy lễ tân thuê phòng đôi cho anh và Trừng Tử được không?”
“Được.” Văn Thiệu chào bố mẹ Giang Vãn Ninh, sau đó vào phòng lấy đồ chuẩn bị đi với Tô Dương.
Trước khi đi, Tô Dương mở album ảnh ra báo cáo với Giang Vãn Ninh: “A Uông chính là người mập mập ở giữa.”
“Cũng là người các anh quen biết ở nước ngoài sao?”
“Đúng vậy, lúc đó anh phụ trách chăm sóc sức khỏe, A Uông phụ trách sinh hoạt thường ngày.”
“Vậy Văn Thiệu phụ trách cái gì?” Giang Vãn Ninh suy nghĩ một chút: “Không phải là phụ trách nấu cơm chứ…”
“Không, cậu ấy phụ trách đưa tụi anh đi đầu tư kiếm tiền.”
Người có thể đi du học thì gia đình vẫn có thể xem là giàu có, khi đó Văn Thiệu dẫn theo hai người họ dùng tiền để không đầu tư quản lý tiền bạc, trong vài năm đã kiếm được không ít lợi nhuận.
Ba người họ hẹn gặp nhau ở một quán bar yên tĩnh cách bệnh viện không xa, Uông Huyền Đức nhìn thấy bọn họ thì đứng dậy vẫy tay: “Cậu Văn.”
Sau khi Văn Thiệu ngồi xuống thì liếc nhìn cái bụng đó, nhàn nhạt nói: “Lại mập lên rồi.”
“Cái đó thì không sánh bằng cậu được, tớ kết hôn sáu năm, béo dần theo năm tháng.” Vợ của Uông Huyền Đức là Hoa kiều quốc tịch Mỹ, sinh trưởng ở nước ngoài từ nhỏ, có thói quen ăn uống những thứ dễ bị mập.
“Sao cậu không dẫn theo Chanh nhỏ tới?” Uông Huyền Đức cũng muốn nhìn thử xem bạn gái của anh ra sao đấy.
“Lần sau đi.” Hôm nay chỉ có ba người họ gặp mặt, Giang Vãn Ninh tới thì có lẽ cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Văn Thiệu uống một ngụm rượu tây, sau đó nhìn Tô Dương mở một lon sữa Vượng Tử.
“Bố cậu vẫn khỏe chứ?” Uông Huyền Đức thuận miệng hỏi.
“Khỏe lắm.” Giọng điệu của Văn Thiệu nhàn nhạt.
Im lặng mấy giây, anh nói tiếp: “Mấy năm trước khi ông ấy bị bệnh tớ không đi qua đó được mấy lần, hai ngày nay cảm thấy hơi hối hận.”
Tôn Hoàn Nam lớn tuổi rồi, trận bệnh nặng mấy năm trước suýt chút nữa đã khiến ông ấy không cố gắng được cho đến bây giờ.
Khi đó Văn Thiệu vừa về nước, anh không chịu đụng vào việc làm ăn của nhà họ Tôn, bắt đầu chuẩn bị lập nghiệp, cũng không thường về nhà họ Tôn.
Bởi vì mẹ mất, anh oán hận Tôn Hoàn Nam rất nhiều năm.
Hơn nữa, Văn Thiệu vẫn luôn khăng khăng cho rằng, nếu như bây giờ anh và Tôn Hoàn Nam như “cha hiền con hiếu” thì sẽ có lỗi với mấy năm khổ cực của mẹ.
Tô Dương và Uông Huyền Đức cũng biết được ít nhiều về mối quan hệ giữa anh và bố, Uông Huyền Đức vỗ vỗ vai anh, dùng hết sức lực nên khiến cho cả người Văn Thiệu đều run lên.
“Bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Thật ra ông cụ không tệ với cậu.” Tô Dương thu lại ý cười: “So với nhà tớ thì quả là có thể xem là người bố tốt rồi.”
“Ừm, cứ cảm thấy có rào cản.” Văn Thiệu lắc lắc đá trong ly, rượu trong veo trôi xuống theo yết hầu, cơ thể chậm rãi nóng bừng lên.
Sao anh không biết là Tôn Hoàn Nam rất tốt với anh được chứ, nhưng anh luôn cảm thấy mẹ vì ông ấy nên mới mất sớm, khi nhìn thấy ông ấy thì khó mà tránh khỏi việc sẽ nghĩ tới dáng vẻ của mẹ trước khi qua đời.
Mặc dù mẹ từng nói với anh là đừng hận Tôn Hoàn Nam, nhưng lòng Văn Thiệu lại không thể vượt qua được khúc mắc đó.
Có điều, trong hai năm này, anh đã dần nghĩ thông suốt, chậm rãi xoa dịu thái độ với Tôn Hoàn Nam, cũng đã vào tập đoàn Tôn thị.
“Thỉnh thoảng nửa đêm sẽ mơ thấy mẹ tớ nói không muốn nhìn thấy ông ấy…” Văn Thiệu khẽ cười, anh cảm thấy, cho dù có vì như vậy đi chăng nữa thì anh cũng muốn để Tôn Hoàn Nam khỏe mạnh, đi làm phiền mẹ anh trễ một chút.
“Thôi, không nói chuyện này nữa.” Văn Thiệu lại rót thêm nửa ly rượu rồi cụng ly với bọn họ.
Bình thường anh rất ít khi có tâm tình như thế này trước mặt người khác, lần này là vì đã đi kiểm tra cùng Giang Thành Quân cả một buổi sáng, Văn Thiệu bận rộn tới trưa mới biết được việc nằm viện phiền phức đến mức nào.
Bởi vậy mà anh nghĩ tới trước kia, khi Tôn Hoàn Nam nằm viện, mình chưa từng đi thăm bệnh được mấy lần, cảm thấy anh làm con trai mà không quá xứng đáng với hai chữ “con trai” này.
“Vậy nói một chút về Chanh nhỏ đi.” Uông Huyền Đức thúc giục anh.
Anh ta là người đã chứng kiến Văn Thiệu từ chối không biết bao nhiêu cô gái, thật sự rất tò mò về trải nghiệm tình cảm của anh.
“Xinh đẹp.” Tô Dương tiếp lời.
Uông Huyền Đức lườm anh ấy một cái: “Cần cậu phải nói à?”
“Có điều, tớ nhớ là, chẳng phải cậu nói là khi cậu còn nhỏ, có một hòa thượng nói duyên phận của cậu ở trên núi sao?”
Ông nội của Uông Huyền Đức biết về âm dương bát quái, thỉnh thoảng cũng có xem tướng tay, cho nên cả nhà anh ta đều rất tin vào chuyện này.
Văn Thiệu cười: “Hai chúng tớ gặp nhau trên núi đó.”
Khoảng thời gian trước anh còn gặp trụ trì Tịnh Huyền ở núi Thanh Nguyên, sau khi trụ trì nhìn thấy chuỗi Phật châu mười tám hạt trên cổ tay anh thì cũng nhắc đến câu nói mà mười mấy năm trước ông ấy từng nói với anh.
Thật ra, chung quy là duyên phận mà trụ trì nói tới không chỉ là nhân duyên.
Có điều, Văn Thiệu rất ít khi xoắn xuýt về những thứ này, nếu là duyên, vậy thì cứ tùy duyên đi thôi.
Thật ra, trong một vài việc, anh tin rằng con người sẽ thắng ý trời.
Nhưng trong những việc mà bản thân anh còn mơ hồ, ví dụ như tình cảm, anh cảm thấy thi thoảng tin vào số mệnh cũng không tồi.
Điều gì nên tới thì cũng sẽ tới, nên xảy ra thì ắt sẽ xảy ra.
Cô đơn hai mươi chín năm chưa từng yêu đương thì đã làm sao?
Chẳng phải ông trời vẫn đưa Giang Vãn Ninh đến bên anh à?
…
Ba người uống đến mãi, sau cùng, trước mặt Tô Dương đã bày ra một loạt lon sữa Vượng Tử.
Anh ta là người duy nhất tỉnh táo, lái xe lần lượt đưa Uông Huyền Đức và Văn Thiệu về.
Đến dưới lầu khách sạn của Văn Thiệu, Tô Dương còn đang muốn cùng anh đi lên lầu, lại bị Văn Thiệu từ chối.
“Tớ tự đi được.” Mặc dù Văn Thiệu say nhưng đầu óc vẫn còn hoạt động được.
Làm ăn mấy năm nay cũng không phải chơi, có mối làm ăn lớn thì vẫn cần anh đích thân đi bàn bạc, tửu lượng không kém.
“Cậu chắc không? Cậu có nhớ cậu ở phòng nào không?”
“8816.” Sau khi Văn Thiệu nói xong thì duỗi một ngón tay ra lắc lư, cười nói: “Tớ không ở phòng này.”
“Ninh Ninh đã thuê phòng mới cho tớ rồi, ở 8609.”
Tô Dương gãi cổ: “Được, cậu tự lên đi.”
Trông vẫn rất tỉnh táo, ngoại trừ việc mặt hơi đỏ, tính cách hoạt bát hơn thì không có gì không ổn.
Sau khi nhìn Văn Thiệu vào khách sạn thì anh ta mới đi, nghĩ, dù sao thì anh cũng đã đến khách sạn rồi, không thể xảy ra chuyện gì được.
Văn Thiệu vào thang máy, nghĩ mình sẽ về phòng rửa mặt trước rồi lại đến tầng tám chúc Giang Vãn Ninh ngủ ngon.
Trên người anh toàn là mùi rượu, anh sợ bây giờ đi thì sẽ khiến Giang Vãn Ninh ngạt thở.
Anh tìm được phòng 8609 rất thuận lợi, cửa của hai phòng bên cạnh mở ra, hình như là người đến thành phố Kinh du lịch, đang thảo luận xem ngày mai đi ăn vịt quay ở quán nào.
Văn Thiệu gõ cửa một cái: “Trừng Tử.”
Bên trong không có ai đáp lời, Văn Thiệu lại gõ tiếp.
Nửa phút sau thì cửa mở ra.
Giang Vãn Trừng dùng khăn quấn quanh hông: “Anh rể, anh về rồi à?”
“Ừm…” Văn Thiệu chống vào khung cửa.
“Chị em đâu? Chị em biết anh tới đây không?”
“Không biết, anh, anh vào tắm rửa, lát nữa lên đó chúc chị em ngủ ngon, sau đó lại quay về với em, cùng em đi ngủ…”
Giang Vãn Trừng gật đầu: “Được, vậy anh vào trước đi…”
Vô tình cậu nhìn thấy hai cô gái ở phòng đối diện, hình như biểu cảm của họ vô cùng… kích động?
Giang Vãn Trừng dìu Văn Thiệu vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Giang Vãn Trừng chợt nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng kêu gào.
“Vãi, trước kia tớ chỉ thấy anh rể và cô em vợ, thế mà còn có anh rể và cậu em vợ nữa sao!”
Giang Vãn Trừng: “???”
“Trời ạ, đã thế cả hai người đều rất đẹp trai nữa chứ! Vừa rồi cậu nhìn thấy không? Là chàng cún con ngọt ngào đó!”
Giang Vãn Trừng: “…”.