Lạn Kha Kì Duyên

Dịch: Cái Bang

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Nói cho chính xác, tuyến đường của các thương nhân so với nơi mấy người Doãn Thanh dự định đến có sự khác biệt rất lớn nhưng cũng không thể vượt qua hơn phân nửa Đại Thông Sơn, cho nên có thể xem như bọn họ chọn con đường ngắn nhất mà đi.

Nhưng khi đi qua bên kia ngọn núi, mọi chuyện liền đơn giản hơn rất nhiều, nhất là lúc này có thể thuê xe ngựa ở dịch trạm lớn gần đây.

Dù đám người Doãn Thanh và những thương nhân này chỉ quen nhau trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng tình cảm đôi bên không tệ chút nào, chẳng qua đến đây cũng là lúc phải chia tay, mỗi người đi một ngả.

Mặc dù đã tìm được thảo dược để ổn định thương thế nhưng đám lái buôn vẫn muốn tìm đại phu để kiểm tra vết thương. Doãn Thanh và bạn mình cũng cần thuê xe ngựa đi đến Lệ Thuận Phủ. Vì vậy mọi người nói lời tạm biệt, mạnh ai nấy đi. Chỉ là những chuyện phát sinh mấy ngày qua nhất định suốt đời họ khó có thể quên được.

Xe ngựa đi dọc theo một con đường lớn tương đối bằng phẳng. Lúc này, bốn thư sinh ngồi trên xe mới thực sự an tâm.

"Phù… Lúc quay về thư viện, nếu kể lại chuyện mấy ngày nay cho phu tử và đồng môn khác thì các ngươi nói bọn họ có tin không?"

Lâm Hâm Kiệt, người nói nhiều và hay tranh cãi nhất, lúc này cũng bắt đầu cảm khái.

"Có lẽ… Nhiều nhất chỉ như nghe một câu chuyện xưa nhỉ?"

Lôi Ngọc Sinh không chắc lắm, còn Mạc Hưu lúc thì nhìn bọn họ lúc lại nhìn Doãn Thanh.

"Bên trong Đại Thông Sơn có hồ ly tinh, những người khác gặp phải thì làm sao bây giờ? Trước đó, có nghe mấy người ở dịch trạm nói qua nhưng dường như cũng chẳng có ai quan tâm…"

Trước khi rời khỏi, bọn họ có kể lại chuyện gặp phải trong núi cho quan viên dịch trạm nghe. Người ở đó nghe xong thật ra cũng không khịt mũi coi thường. Họ nói rằng cũng có một số người từng kể lại chuyện bị nữ tử quyến rũ trong núi, sau khi ra khỏi núi thì tinh thần suốt ngày uể oải, thậm chí phát hiện có người trong đội ngũ bị mất tích. Người của dịch trạm tỏ ý đã bẩm báo lên quan phủ từ lâu.

Nhưng nhìn tình hình này, dường như cũng không có tác dụng gì.

Doãn Thanh nhìn Mạc Hưu.

"Ài, người ở huyện nha chắc chắn sẽ đi kiểm tra một chút. Nhưng yêu quái vẫn rất khác biệt với đám tội phạm, đoán chừng không dễ xử lý. Thay vào đó, họ phát thông báo đến từng thôn xóm gần ngọn núi, để cho những thợ săn lão luyện dẫn theo chó đi vào trong núi săn hồ ly. Việc này nói không chừng sẽ có kỳ tích."

Đây là kết quả suy luận của Doãn Thanh. Sau khi nhìn thấy mấy con hồ ly tinh, kết hợp với tình huống của Hồ Vân, cậu cảm thấy lời lão Quy nói rất đúng. Đại Trinh quá thái bình, yêu quái thành tinh rất ít gặp. Thợ săn lão luyện cùng chó săn chắc có thể đối phó một hai con yêu vật như loài hồ ly tinh này.

Nói đến đây, Doãn Thanh cũng an ủi một câu.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, không chừng mấy con hồ ly tinh kia đã tiêu đời rồi. Các người không thấy bãi máu hồ ly và vết tích đánh nhau sao. Đêm hôm trước còn có rất nhiều sói…"

"Đúng vậy… Ừm, Doãn huynh nói đúng. Hơn nữa ta cảm thấy Đại Thông Sơn này thật sự có Sơn Thần."

"Đúng vậy, lần này ta tin rồi… Đúng rồi, còn có phong thư của Doãn Thanh. Đêm đó nó chắc chắn đã phát sáng, ta không bị hoa mắt phải không?"

"Ừm ừm! Hơn nữa chữ viết kia thật đẹp!" "Đúng vậy, chắc chắn là tác phẩm của người có danh tiếng."

Doãn Thanh thấy ba người lôi vụ phong thư ra, cũng tức giận trả lời một câu.

"Thường nói người đọc sách sẽ thai nghén ra Hạo Nhiên Chính Khí. Phong thư kia cũng gần được như vậy. Chỉ cần trong lòng chúng ta có Chính Khí, sớm muộn cũng có ngày có Hạo Nhiên phòng thân."

Mặc kệ người khác tin hay không, dù Doãn Thanh biết phong thư này không thuộc trường hợp đó nhưng cậu tin chuyện về Hạo Nhiên Chính Khí.



Kế Duyên không trực tiếp đi Lệ Thuận Phủ. Lúc đến khu vực Uyển Châu, hắn bấm đốt ngón tay tính toán đại khái vị trí của Doãn Thanh. Khi bay đến vùng trời của Đại Thông Sơn, hắn vừa vặn cảm ứng được khí cơ từ bức thư, nhờ vậy mà biết rõ Doãn Thanh đã xảy ra chuyện.

Chỉ là khi tới nơi, ba con hồ ly đang bị một đám thương nhân loạn đao truy giết phải chạy trốn khỏi dịch trạm. Điều này khiến Kế Duyên cảm thấy buồn cười.

Thật ra, ba con hồ ly tinh này vẫn chưa hóa hình nhưng dù sao bọn chúng cũng là yêu vật đã luyện hóa được xương ngang. Chúng bị đuổi giết thế này, Kế Duyên cũng thấy mất mặt thay.

Quả nhiên, ba con hồ ly này vẫn ôm hận trong lòng. Bọn chúng cẩn thận quan sát khắp nơi, còn nảy sinh ác tâm muốn hại người.

Kế Duyên ngay lập tức vận dụng thuật Ngự Lôi nhập môn, dù không làm được chuyện tụ mây tạo sét nhưng vẫn thành công trong việc dẫn dắt một tia sấm chớp trong ngày mưa giông. Đáng tiếc hắn không thể điều khiển được tia sấm chớp đó.

Vốn hắn định thuận tay trực tiếp bắt ba con hồ ly, nhưng trên đường tới đây, hắn thấy Uyển Châu vốn là vùng đất giàu có và dồi dào Nhân Đạo khí cơ nhưng có nhiều chỗ lại giống như xảy ra tai họa. Đại Thông Sơn này không tính là ngọn núi quá lớn, vậy mà vẫn có thể sinh ra ba Hồ ly tinh tà niệm cực nặng. Đương nhiên, không có khả năng địa linh nơi đây phát triển khiến cho động vật bình thường khai mở linh trí được.

Nhờ vào thế núi, Đại Thông Sơn sung túc hội tụ linh khí bốn phương, cũng như hội tụ lượng lớn tà khí xung quanh đây. Nếu không giải quyết cốt lõi vấn đề, Đại Thông Sơn này có lẽ sẽ tiếp tục sinh sôi tà vật.

Nghề nào thì chuyên ngành đó, muốn giải quyết gốc rễ của vấn đề vẫn phải là xem quan phủ dân chúng thế nào. Nhưng Kế Duyên tự nhận mình là một người tu tiên, cho nên có thể giải quyết được một phần nào đó. Nếu Đại Thông Sơn được hắn chiếu cố, ít nhất người dân xung quanh sẽ giảm bớt được một phần uy hiếp từ tà ma.

Lúc ấy Kế Duyên dò xét trong núi nhưng không phát hiện ra Thần linh khí cơ. Sau đó hắn đáp xuống núi và sử dụng thuật Câu Thần, không nghĩ đến phát hiện một con quái vật bắt đầu kết nối với địa mạch thế núi.

Đã như vậy, Kế Duyên dùng Pháp Nhãn quan sát đối phương, vì đây cũng không phải tà vật, nên hắn giải thích rõ lợi hại, đồng thời nói thêm đây là cơ hội tu hành để trở thành Sơn Thần.

Là một con quái vật muốn trở thành Sơn Thần, có thể nó chưa hẳn đã quan tâm đến mấy chuyện đúng sai này, nhưng thượng tiên trước mắt đạo hạnh sâu không thể dò là điều chắc chắn. Tất nhiên, nó cũng không dám làm trái, vì vậy mới có những chuyện tiếp theo xảy ra với bọn Doãn Thanh.

Dặn dò mấy việc, Kế Duyên cũng không dừng lại lâu mà đi lòng vòng đến mấy vùng lân cận. Khi ở trên trời, ngoại trừ thấy rất nhiều ruộng dâu lớn ở đằng xa, hắn cũng chẳng nhìn ra bất cứ chuyện nào khiến lòng người oán trách.

Đối với bói toán chi đạo, trong trường hợp có một ít tin tức trung gian thì Kế Duyên có thể bấm ngón tay tính toán để biết việc của ai đó, nhưng nếu liên quan đến hướng đi của Nhân đạo khí cơ thì hắn chịu. Không biết người khác làm được hay không nhưng Kế Duyên tự nhận bản thân chưa có năng lực đó. Muốn hiểu rõ chỉ có thể hỏi người trong nghề rồi. Ở Uyển Châu, bằng hữu Doãn Triệu Tiên tốt xấu gì cũng đã làm quan vài năm, có thể xem là một người như vậy.

Lệ Thuận phủ mặc dù không phải châu phủ của Uyển Châu, nhưng sản nghiệp tơ lụa chắc chắn nằm trong ba hạng đầu của Uyển Châu, nói cách khách thì kinh tế nơi đây thuộc ba phủ lớn đứng đầu.

Kế Duyên đạp không mà đến, trên đường đi có thể nhìn thấy cảnh chỗ nào cũng có ruộng dâu và không ít xưởng dệt cùng xưởng nhuộm, thoạt nhìn rất phát triển.

Thành Lệ Thuận phủ cũng không thể coi là nhỏ. Sau khi đáp xuống đất, hắn vào thành, nhưng cũng không đi dạo mà tiến thẳng tới nha môn phủ thành để hỏi thăm.

Kế Duyên muốn đi gặp người quen nên không hề dùng Chướng Nhãn Pháp để che mắt người khác nữa.

Trên thực tế, tuy hai mắt hắn nửa khép nửa mở, nếu người khác không chú ý thì cũng ít có ai thấy rõ sự đặc biệt của đôi mắt hắn. Người hắn muốn gặp là Tri phủ nên sai dịch cũng nhìn hắn thật kỹ. Nghe thấy hắn ở Kê Châu được mời đến Lệ Thuận Phủ, sai dịch cũng không dám lãnh đạm, lập tức đi thông báo đại nhân nhà mình.

...

"Người tới tự xưng Kế Duyên?"

Buổi sáng, Doãn Triệu Tiên ra ngoài, đi xung quanh mấy thôn xóm một vòng, dò xét tình hình áp dụng chính lệnh mới nhất. Lúc này đây, y vừa lúc ở phòng ngủ bồi phu nhân, nghe được sai dịch đến báo thì rất ngạc nhiên vui mừng.

"Đúng vậy đại nhân, người kia nhìn qua rất nhã nhặn, đôi mắt còn đặc biệt quái dị, màu trắng xám."

"Đúng rồi đúng rồi, là Kế tiên sinh! Một mình Kế tiên sinh đến thôi sao?"

Doãn Triệu Tiên cùng phu nhân của mình tự nhiên hi vọng Doãn Thanh theo cùng, nhưng sai dịch lắc đầu.

"Chỉ có một người."

"Tướng công, người đi gặp Kế tiên sinh đi, đừng để nhân gia đợi lâu!"

Doãn Triệu Tiên nắm chặt tay thê tử mình rồi gật đầu nói.

"Được, phu nhân nghỉ ngơi thật tốt đi, ta đi gặp Kế tiên sinh. Đoán chừng Thanh nhi cũng tới đây nhanh thôi, không có khả năng Kế tiên sinh không dẫn nó theo."

"Ừm!"

Doãn phu nhân ôm cái bụng lớn ngồi ở trên giường được che chắn cẩn thận. Nàng nở nụ cười, gật đầu lên tiếng.

Nàng đã rất lâu không gặp Doãn Thanh, thân là mẫu thân nên rất nhớ thương con.

Bên trong phòng tiếp khách phía sau phủ, Kế Duyên sớm đã pha trà chờ ở đây. Chén trà chưa uống xong đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vội vàng đi tới. Mấu chốt nhất, mắt hắn thấy được một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí gần như xuyên tường xuyên cửa.

Người mới vào cửa đã chắp tay vấn lễ.

"Kế tiên sinh! Ngài rốt cục đã đến Uyển Châu rồi, ngài để Doãn mỗ chờ đợi rất lâu! Ừm, tất cả các ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Hai hạ nhân bên cạnh nghe vậy khom người lùi về phía sau rồi rời đi. Kế Duyên cũng buông chén trà xuống, mỉm cười chắp tay trêu chọc.

"Doãn phu tử, à không, Doãn Tri phủ có khỏe không?"

"Ấy ấy Kế tiên sinh, người cũng đừng chê cười ta, chức quan này không dễ làm như vậy đâu! Đúng rồi, Thanh nhi đâu? Nó không đi với người sao?"

Kế Duyên đưa tay chỉ chỗ ngồi cạnh bàn, chính mình nhấc lên ấm trà nóng rót thay Doãn Triệu Tiên, tựa như nơi này là nhà mình vậy. Doãn phu tử đương nhiên cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh.

"Doãn Thanh cùng ba vị đồng môn đã đi học hỏi khắp nơi. Chắc khoảng ba đến năm ngày sẽ về đến thôi."

"A a, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Doãn Triệu Tiên vuốt râu gật đầu.

Kế Duyên nhìn người bạn thân này, chỉ vẻn vẹn mấy năm không gặp, mái tóc y đã xuất hiện hoa râm. Xem ra y đã lao tâm xuất lực rất nhiều.

"Doãn đại Tri phủ ngươi chính là người tài đầu tiên của Đại Trinh đạt thành tựu Tam Nguyên cập đệ, là tâm phúc của vua và dân, ở quê nhà còn được so sánh như sao Văn Khúc* hiển thế trần gian. Làm sao vậy, còn việc gì có thể làm khó được ngươi sao?"

Doãn Triệu Tiên xấu hổ khoát tay. Bây giờ thân có quan chức, cho dù sớm đã thành thói quen nhưng trước mặt Kế Duyên những thân phận này cũng không là gì.

"Kế tiên sinh ngài đừng trêu đùa, một đống sự tình khiến ta phiền lòng đây. Đừng nhìn Uyển Châu phồn hoa như vậy kì thực rất quái dị… Ài, ta nói với ngài, trước khi ta nhậm chức, nhất là lúc khoảng bảy tám năm trước, bảy phần đất ruộng đã trở thành nương dâu, trong đó có đến chín phần lợi nhuận tập trung trong tay con cháu các gia tộc. Dân chúng dựa vào một phần còn lại làm sao sống đây? Ta là quan phụ mẫu… Ài, tức quá!"

"Cạch ~ "

Doãn Triệu Tiên nói xong thì vỗ mạnh xuống bàn một cái. Trong trí nhớ Kế Duyên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn phu tử tức giận như vậy.

*Sao Văn Khúc: Sao Văn Khúc đắc địa là bộ sao phú quý, hiển đạt, phúc thọ rất có giá trị. Nếu có Lộc Tồn đi kèm thì tài năng xuất chúng. Nếu đi với Vũ Khúc thì tài năng kiêm nhiếp văn võ, có uy danh lừng lẫy và giàu sang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui