Lạn Kha Kì Duyên

Cao Thiên Minh và Ngưu Phách Thiên đều nhận ra Kế tiên sinh có chút không vui. Trong tình huống này, hai tên yêu vật càng ngồi nghiêm chỉnh hơn, lộ ra sự khác biệt với đám đông yêu tà ở xung quanh. Nhưng trong ánh mắt trao đổi giữa bọn họ đều thoáng có chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.Sau khi đám người Kế Duyên ngồi xuống, cũng không đợi Thành chủ đến, thức ăn rất nhanh đã được lục tục dọn lên.

Cũng có chút không giống với tưởng tượng, đại đa số thức ăn đều nóng hổi. Bình rượu được dâng lên cũng thơm phức mùi rượu, rất khác với những nơi khác trong thành.

Dĩ nhiên, U Minh Quỷ Phủ đã chuẩn bị rất công phu cho đại tiệc ăn mừng lần này.

Kế Duyên nhìn lướt qua đồ ăn, cầm đũa nếm thử. Hắn phát hiện ra rằng tuy mùi vị không sánh bằng cao lương mỹ vị mà hắn từng ăn, nhưng cũng không quá tệ.

Thấy Kế Duyên động đũa, Ngưu Phách Thiên sớm đã không nhịn được cũng vội vàng cầm đũa bắt đầu ăn. Hơn nữa, gã còn mời Yến Phi cùng dùng bữa. Cao Thiên Minh nhấc bầu rượu, rót rượu cho Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, ngài thấy đại tiệc chúc mừng của Quỷ Thành này như thế nào?"

Kế Duyên nhìn y, nhấp một ngụm rượu, nhỏ giọng nói.

"Chướng khí mù mịt cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!"

Thực tế, xét trên một góc độ nào đó, tình hình bây giờ đã khắc họa sự sụp đổ của một loại Nhân Đạo ở Tổ Việt quốc. Hơn nữa, vào lúc khí ô uế trong thiên hạ bộc phát, những yêu tà được sinh ra cũng thường có bản tính bất lương.

Tuy nhiên, loại tình huống này lại là tình hình chung trong khắp thiên hạ. Mặc dù chính đạo nghĩa hiệp chốn nhân gian và các đời cao nhân tu tiên có thể trừ gian diệt ác, chém yêu phục ma, nhưng trên tổng thể, điều này cũng không có nhiều vai trò quyết định với sự hỗn loạn chung ở Tổ Việt quốc này.

Lòng người phức tạp. Sự hợp tan, thay đổi trong thiên hạ cũng phức tạp. Nếu tham gia quá sâu rồi rước lấy phiền phức không nói, cũng chưa chắc có thể đạt được kết quả như mong muốn. Điều này đã được chứng minh vô số lần trong lịch sử. Tốt nhất là để Nhân Đạo tự mình thay đổi, đến thời cơ thích hợp lại cải tổ lần nữa.

Chỉ là giờ phút này, vẫn có những thế hệ tu hành ở chốn hồng trần nhúng tay vào trong đó, hoặc vì không rõ đại nghĩa, hoặc vì lợi ích cá nhân, kết quả cuối cùng thường không vừa ý.

Suy nghĩ của Kế Duyên rõ ràng đã trôi về một nơi rất xa. Cao Thiên Minh thấy hắn bưng chén rượu rồi ngẩn người, y cũng không dám lên tiếng quấy rầy, còn tưởng Kế tiên sinh không vui.

Đúng lúc này, có một giọng nói lớn và tiếng cười ha hả đến gần.

"Ha ha ha ha... Không nghĩ tới Cao gia của Thiên Thủy Hồ nể mặt mà đến U Minh Quỷ Phủ của Vô Nhai Quỷ Thành này. Mời mời mời. Ta mời Cao gia một ly! Chờ tiệc rượu kết thúc, mời Cao gia cùng ăn uống thỏa thuê. Ta đã chuẩn bị cho Cao gia một đôi đồng nam đồng nữ. Hương vị kia ăn bao nhiêu lần cũng không ngán, ha ha ha ha ha..."

Một tên yêu vật tràn ngập yêu khí hung ác cầm theo bầu rượu đến bên cạnh Cao Thiên Minh. Tiếng cười to vừa hào phóng vừa nhiệt tình.

Giờ phút này, ngay cả Giao Long có thể điều khiển nước như Cao Thiên Minh cũng đổ mồ hôi đầy trán. Chỉ một ánh mắt liếc nhìn sang, y dường như có thể cảm nhận được Kế tiên sinh đang lạnh lùng nhìn mình.

"Bịch~~~"

Cao Thiên Minh nện một chưởng lên bàn, giận dữ đứng dậy. Hai mắt y mang theo lãnh quang lành lạnh, nhìn chằm chằm người mới đến.

"Ngươi là ai? Cao mỗ quen ngươi từ lúc nào hả? Còn muốn ăn đồng nam đồng nữ?"

Trong tay áo y hiện ra móng vuốt sắc bén, chỉ chớp mắt đã bóp cổ đối phương, kéo gã đến gần mình. Người vừa đến vốn dĩ cao to hơn Cao Thiên Minh rất nhiều nhưng thực lực lại trái ngược với thân hình của gã.


"Rắc rắc rắc rắc..."

Xương cốt trên cổ và cơ bắp của tên yêu vật phát ra một tràng thanh âm, da dẻ lập tức bị bóp tới xuất huyết.

"Ách ách... Cao, Cao gia... Ta, ta không biết đã đắc tội với Cao gia lúc nào... Tiểu nhân, xin, xin lỗi.... Ách ách..."

Lúc này, thanh âm nhàn nhạt của Kế Duyên vang lên.

"Làm việc tự có nguyên tắc, không trái lương tâm, trái đạo đức là được, không cần cố gắng chứng minh với ta."

Cao Thiên Minh khẽ thở phào một hơi, nhưng vẫn khó nén sự tức giận lúc nãy. Y hung hăng hất gã yêu vật lên, kéo một khối da thịt từ trên cổ gã xuống. Hạ Thu ở bên cạnh không biết đã đứng dậy từ lúc nào. Vào lúc phu quân ném tên kia đi, nàng cũng vung tay áo.

"Đùng..."

Một trận giòn giã, gã yêu vật kia bay ngược ra sau sáu bảy trượng. "Bịch" một tiếng, gã đã bị nện vào một cái bàn khác.

Mấy tên yêu vật ngồi trước bàn chỉ có thể hốt hoảng thối lui, cũng không dám nhìn hai vợ chồng Cao Thiên Minh.

"Làm hơi quá một chút, nhưng làm tốt lắm!"

Kế Duyên nhẹ nhàng tán thưởng một câu, khiến cho Cao Thiên Minh vui sướng không thôi. Y cố nén vẻ mặt tươi cười hớn hở xuống, nghiêm túc nói.

"Cao mỗ bực mấy tên yêu tà này không chịu nổi, làm vấy bẩn tai mắt của chúng ta. Nếu ở Thiên Thủy Hồ, ta đã đánh chết cho cá ăn rồi!"

Một vài yêu vật ở chung quanh đều đưa mắt nhìn về phía bên này. Tuy nhiên giờ phút này, yêu khí và khí thế hung ác của Cao Thiên Minh quá thịnh, mặc dù ai cũng quen biết tên yêu vật bị đánh kia, nhưng chẳng ai dám đứng ra. Lúc này, cả tràng cảnh có chút yên tĩnh.

Cao Thiên Minh nhìn tên yêu quái đang giãy giụa đứng dậy. Y cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay với chung quanh mà chẳng có bao nhiêu thành ý.

"Tâm tình Cao mỗ đang kém. Cái thằng chó này đến đây tự tìm khổ. Quấy rầy nhã hứng của các vị rồi. Mong mọi người rộng lòng tha thứ. Các vị tiếp tục dùng bữa đi!"

Nghe được lời nói của Cao Thiên Minh, những người xung quanh, đặc biệt là mấy tên ở lân cận không dám nói gì. Cả đám lại tiếp tục ăn uống.

Ở bên cạnh Yến Phi, Ngưu Phách Thiên cũng nhìn tên bị đánh. Lúc này tên kia chỉ đứng đó oán hận chứ một cái rắm cũng không dám thả. Ngưu Phách Thiên nhỏ giọng nói với Yến Phi.

"Yến huynh đệ, tên Cao Thiên Minh này cũng là một hung yêu. Ài, thật đáng tiếc, lão Ngưu ta không tiện tay đánh một quyền..."

Khóe miệng Yến Phi khẽ giật giật, chỉ uống một hớp rượu, chứ không phụ họa với ý tưởng của lão Ngưu.

Cao Thiên Minh mặc kệ phản ứng của tân khách, chỉ cần Kế tiên sinh cảm thấy y tốt là được. Chẳng qua, y vừa mới ngồi xuống không lâu, phía trên đã có thanh âm đạm mạc nhưng vang dội truyền đến.

"Cao gia Thiên Thủy Hồ nóng tính quá, uy phong cũng không nhỏ!"


Thanh âm này phát ra từ sau bình phong của chủ tọa, đúng là Thành chủ Quỷ Thành Tân Vô Nhai đã đến.

Kế Duyên cũng nhìn lên. Thành chủ Quỷ Thành bước ra khỏi tấm bình phong. Lão khoác áo màu đen, đầu đội tiểu quan. Mặc dù không phải quỷ tướng nhưng bên người lúc nào cũng có sợi hắc khí lượn lờ, trong đó còn thể hiện một ít quỷ ảnh hư ảo. Thoạt nhìn, thanh thế rất lớn.

Chỉ là, khi Kế Duyên mở to Pháp nhãn nhìn lại, khí tức lộ ra có chút đột ngột. Dù quả thực quỷ khí phô trương nhưng còn thua kém phản phác quy chân nhiều lắm.

Thấy Tân Vô Nhai đi ra, Cao Thiên Minh đứng dậy, hơi chắp tay nói.

"Tân thành chủ, hôm nay là lễ mừng của ngươi. Cao mỗ chúc mừng ngươi tu vi tăng tiến. Chẳng qua vẫn nên bàn một chút về chuyện ban ngày ngươi đã đáp ứng Cao mỗ chứ nhỉ?"

"Tất nhiên ta không quên rồi."

Vừa nói, Tân Vô Nhai vừa ngồi xuống, đồng thời nói với bên cạnh.

"Mang ra đi."

Truyền lời xong, vài tên quỷ tốt dẫn theo bốn người mặt mày tái nhợt từ trong phòng ở phía sau, đi ra khỏi tấm bình phong.

Bốn người này chính là ba anh em nhà họ Kha và Chu Hưng bị bắt lúc trước. Chỉ là bọn họ bị kinh hãi quá mức, nên ai nấy đều run rẩy. Nhất là lúc đi ra tới đây, nhìn thấy nhiều lệ quỷ và quái vật như vậy, tuy biết rằng sẽ được thả ra nhưng bốn người luôn cảm thấy sợ hãi như mình sắp chết tới nơi rồi.

Bọn họ được dẫn đến bên cạnh Tân Vô Nhai. Thành chủ nhìn bốn người này, lại nhìn Cao Thiên Minh.

"Cao huynh, bốn người này là bằng hữu của ngươi sao?"

"Ai là Cao huynh của ngươi chứ!"

Cao Thiên Minh nhỏ giọng hừ lạnh một câu, sau đó xoay người lại gần Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, là bốn người này à?"

Hắn nhìn nhìn rồi nói.

"Kế mỗ cũng không biết bọn họ, không biết có sót ai không."

"Chuyện này đơn giản."

Cao Thiên Minh lại đứng dậy, hỏi đám người Chu Hưng.

"Đêm qua các ngươi chạy xe ngựa vào Vô Nhai Thành đúng không? Trên xe còn có ai khác không?"


Đám người Chu Hưng khẩn trương nhìn nhau. Kha Vận Đông bình ổn hơi thở, rồi đáp lời.

"Đúng, đúng là chúng ta. Trên xe chỉ có bốn người!"

"Ha ha ha... Vậy đúng rồi. Tân Vô Nhai, bọn họ chính là bằng hữu của ta. Giao cho ta đi!"

Nghe được lời này, ngay cả Kế Duyên còn thấy có chút hoang đường, cho nên tân khách xung quanh càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Tân Vô Nhai ngồi ở vị trí chủ tọa, nheo mắt nhìn Cao Thiên Minh. Lão đưa tay ngăn đám quỷ tốt đang chuẩn bị thả người.

"Cao Thiên Minh! Không phải ngươi nói bọn họ là bằng hữu của ngươi sao?"

"Ha ha..."

Tân Vô Nhai khẽ cười. Lão không quan tâm mấy kẻ còn sống này nhưng không có nghĩa là lão sẽ để mình bị bỡn cợt.

"Nếu là bằng hữu của ngươi, sao ngươi lại không biết bọn chúng, cũng không biết rốt cuộc bọn chúng có mấy người?"

Cao Thiên Minh khẽ gật đầu, lần nữa chắp tay, nói tạ lỗi.

"Đúng là Cao mỗ đường đột. Thực ra Cao mỗ và bọn họ không quen nhau, nhưng ta biết được cảnh ngộ của bọn họ nên đã nghĩ tới việc cứu giúp. Vì vậy, ta mới thuận miệng nói là bạn bè, cũng chỉ vì sợ đám quỷ đói trong Quỷ Thành này sẽ ăn thịt họ. Đưa bọn họ cho ta đi."

Thấy Cao Thiên Minh ăn nói rõ ràng như vậy, còn không ngừng xin lỗi, trong lòng Tân Vô Nhai cũng bớt giận. Nhưng một con Giao Long của Thiên Thủy Hồ không hiểu sao lại đại phát thiện tâm, quan tâm tới sống chết của đám phàm nhân, chuyện này cũng quá buồn cười rồi. Nếu như vậy cũng chỉ có thể là có nguyên nhân khác.

Chắc chắn y không phải vì muốn ăn thịt người, cũng không phải do thân phận đặc thù của bốn người này. Nghĩ tới chuyện đám quỷ tốt báo cáo lúc trước, ánh mắt Tân Vô Nhai đảo qua Yến Phi, Ngưu Phách Thiên và Kế Duyên. Cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại trên người Kế Duyên, còn chỉ về phía hắn.

"Không biết Cao huynh có thể cho ta biết vị tiên sinh này là ai không?"

Cao Thiên Minh vừa muốn nói chuyện, Kế Duyên đã đưa tay ngăn lại. Thấy vậy, y cũng im lặng đứng bên cạnh.

Thực ra, lúc nãy cũng đã có người để ý đến Kế Duyên. Lúc này lại thấy Cao Thiên Minh cung kính như vậy, đám tân khách lại càng hiếu kỳ.

Kế Duyên đứng dậy, chắp tay xem như dùng lễ với Tân Vô Nhai.

"Tại hạ là Kế Duyên, chỉ là một người rảnh rỗi. Chúc mừng Tân thành chủ tu hành thành công. Cứu người là ý của Kế mỗ. Cao gia chỉ là trượng nghĩa giúp đỡ, không biết Thành chủ có thể thả người chưa?"

Quỷ khí của Tân Vô Nhai quấn quanh hai mắt, lộ ra u quang. Lão dùng quỷ pháp muốn nhìn kỹ Kế Duyên, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân đối phương không hề có pháp lực thần quang, khí tức hiện ra cũng cực kỳ bình thường, giống như một phàm nhân. Nhưng đối phương lại có khí độ thong dong như vậy, tuyệt đối không phải là người thường có thể có. Huống chi, Cao Thiên Minh ở bên cạnh giống như vãn bối hay là tôi tớ của Kế Duyên vậy.

"Một người rảnh rỗi sao? Chỉ sợ là Tiên nhân rồi!"

Sau khi trầm mặc một lúc, Tân Vô Nhai ra lệnh.

"Thả người!"

Quỷ tốt dẫn người đi xuống, đến bên cạnh đám người Cao Thiên Minh thì buông tay.

Bốn người vẫn nơm nớp lo sợ, hoàn toàn không biết sắp tới là phúc hay là họa. Lúc này, Yến Phi tiến lên trấn an lại có tác dụng.


"Mấy vị chớ hoảng sợ. Tại hạ là Yến Phi, cùng mấy vị cao nhân này đến đây cứu các vị đấy."

"Yến, Yến Phi? Phi kiếm khách Yến Phi, Yến đại hiệp phải không?"

Chu Hưng nhìn Yến Phi, lại thấy trang phục và bội kiếm của đối phương, trong lòng gã cảm thấy đây thực sự là Yến Phi. Người đang ở trong tuyệt cảnh nhìn thấy hy vọng, lại càng muốn tin tưởng phần hy vọng này.

"Chính là tại hạ!"

"Quá, quá tốt rồi. Kha huynh, hai vị tiểu thư, chúng ta được cứu rồi! Đây là Yến đại hiệp! Là Yến đại hiệp đấy!"

"Tốt quá, ta cũng từng nghe qua danh tiếng của Phi kiếm khách!"

Kha Vận Cầm hưng phấn nói, hai người kia cũng mừng rỡ.

"Mấy vị mau ngồi xuống đi. Những chuyện khác giao chúng ta xử lý, nhất định dẫn mọi người ra ngoài!"

"Dạ dạ dạ!" "Vâng, nghe theo Yến Đại hiệp!"

Kế Duyên ở bên cạnh nhìn bốn người và Yến Phi, cũng khẽ mỉm cười. Sau đó, hắn lại chắp tay với Tân Vô Nhai.

"Tạ Tân thành chủ trượng nghĩa."

"Hừ ha ha..."

Tân Vô Nhai chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không đáp lễ hay nói thêm cái gì.

Tựa hồ như nhận ra tâm tình của Tân Vô Nhai không tốt, có tên yêu quỷ nịnh nọt.

"Chẳng qua là mấy tên phàm nhân mà thôi, nếu Thành chủ đại nhân muốn ăn thịt thì lúc nào chúng ta cũng có thể bắt về một vài món mới lạ cho ngài!"

"Hắc hắc hắc... Đúng vậy, Cao gia của Thiên Thủy Hồ uy phong như thế, sẽ làm bẩn mắt ngài ấy rồi, Chờ hôm sau, chúng ta lại mở tiệc người, đến lúc đó còn không sung sướng hơn sao?"

"Ha ha ha ha... Hay lắm hay lắm..."

"Hừ hừ, nói không sai hắc hắc hắc..."

"A hắc hắc hắc hắc..."

Lúc này có Tân Vô Nhai, lá gan của bọn chúng lại lớn hơn một chút. Trong chốc lát, khắp nơi đều vang lên tiếng cười phụ họa, tiếng cười bén nhọn đầy mỉa mai. Mặc dù Cao Thiên Minh là Giao Long rất lợi hại nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một yêu quái. Ở chung quanh người không kém hơn y cũng không ít.

Hơn nữa, đám lệ quỷ, hung yêu lại không ngừng làm ồn, thậm chí bắt đầu thèm thuồng những hình ảnh trong bữa thịnh yếu tưởng tượng kia. Còn phần lớn đám quỷ thần chi lưu lại trầm mặc không nói.

Kế Duyên chỉ nhìn Tân Vô Nhai đang ngồi ở ghế chủ tọa. Trong tai của Ngưu Phách Thiên, vợ chồng Cao Thiên Minh, Yến Phi và bốn người vừa được cứu đều có thể nghe được một thanh âm ù ù rất nhỏ. Trên người đều không nhịn được bắt đầu phát lạnh.

"Bọn người kia muốn tìm đường chết!"

Ngoại trừ bốn người được cứu, trong lòng mấy người ngồi bên cạnh Kế Duyên đều có suy nghĩ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận