Lạn Kha Kì Duyên


Mặc dù có rất nhiều người trong chín vị thiếu hiệp đã quên đi lời ước hẹn năm xưa nhưng đối với Lục Sơn Quân, đây lại là chuyện tu hành và là một đoạn đường thành đạo trọng yếu.

Cho nên, y luôn nhớ kỹ từng giây từng phút.

Khi linh đài ngày càng sáng tỏ, trong lòng cũng có một cảm ứng mơ hồ.

Nói thật là Lục Sơn Quân đã nghĩ tới rất nhiều khả năng có thể xảy ra, chỉ không nghĩ rằng có người lại lựa chọn cách xuất gia.

Ở thế đạo này, thông thường mà nói người xuất gia không phải đến bước đường cùng thì cũng là những người từ nhỏ đã được tăng lữ nuôi dưỡng, từ nhỏ đọc kinh Phật để trở thành tăng nhân làm tròn trách nhiệm của mình.

Còn Triệu Long có gia cảnh cực tốt lại đi làm hòa thượng, thật sự là hiếm thấy.

Thấy Lục Sơn Quân tỏ ra kinh ngạc, Đỗ Hành nói thêm.

"Đúng vậy, nơi đó không phải Lộc Minh Tự nổi danh ở kinh đô mà là Lộc Minh Thiện Viện ở Tây Trữ phủ, tương đối vắng vẻ, cũng ít người biết đến.

Trước đây ít năm, Đỗ mỗ có đi tìm Triệu huynh thì mới được người nhà báo cho biết."
Lục Sơn Quân nghe xong cũng gật gù, hỏi một câu.

"Đỗ đại hiệp có từng đến Lộc Minh Thiện Viện gặp Triệu Long chưa?"
Đỗ Hành cũng không giấu diếm.

"Có ạ.

Đỗ mỗ từng đến Lộc Minh Thiện Viện ở Tiểu Lượng Sơn.

Triệu huynh đã thụ giới ba năm, mỗi cử chỉ hành động đều có dáng vẻ của tăng nhân.

Chẳng qua, Triệu huynh cũng không buông bỏ võ học, chỉ là không dùng côn pháp như lúc trước nữa mà đổi thành dùng thiền trượng."
"À, thì ra là thế!"
Lục Sơn Quân khẽ gật đầu, vẻ mặt lộ vẻ suy tư, ánh mắt đảo qua ma cọp Lan Ninh Khắc.

Lúc này, ma cọp có chút thấp thỏm không yên nhìn Vương Khắc và Đỗ Hành, còn hai người kia cũng đang nhìn chằm chằm một Lan Ninh Khắc chẳng giống người thường này.

Ma cọp là một loại quỷ vật, nhưng lại có tính đặc thù so với những loại quỷ khác.

Những người không biết thì rất khó phân biệt sự khác nhau của loại này với người sống, cực kỳ có tính lừa gạt.

Ngoại trừ không thể phản kháng chủ nhân thì ma cọp vẫn có trí tuệ, năng lực, và cũng sẽ có tâm tình.

Lan Ninh Khắc là ma cọp của Lục Sơn Quân nên bây giờ tất nhiên gã cũng không thoát khỏi cảm giác của Lục Sơn Quân.

Mặc dù, trong lòng Lan Ninh Khắc vẫn thấy không cam lòng và oán hận, nhưng lúc nhìn thấy Vương Khắc và Đỗ Hành, nội tâm gã cực kỳ khó chịu.

"A, bản tính không đổi chính là loại quỷ như ngươi."

Lục Sơn Quân nói nhỏ một câu, rồi hút Lan Ninh Khắc vào trong miệng.

Sau đó, y chắp tay thi lễ với Đỗ Hành và Vương Khắc.

"Vương bộ đầu, Đỗ đại hiệp, Lục mỗ xin cáo từ.

Hôm nay gặp lại, Lục mỗ rất vui mừng.

Nếu tương lai có cơ hội, có lẽ chúng ta có thể uống rượu trò chuyện một phen."
Đỗ Hành và Vương Khắc nhìn nhau, vội vàng hành lễ.

"Ngày sau gặp lại, ta nhất định sẽ chuẩn bị rượu ngon đợi ngài." "Hoan nghênh Sơn Quân tới chơi."
Đúng như Lục Sơn Quân đã nói, chỉ cần không làm việc trái lương tâm thì chẳng sợ ma quỷ gõ cửa, Đỗ Hành và Vương Khắc chỉ sợ hãi lúc đầu, hiện tại đã trút bỏ được gánh nặng tâm lý.

Thấy hai người bình thản như vậy, Lục Sơn Quân khẽ cười.

Y điều khiển một trận gió mát, cuốn lấy mảng lá rụng thành từng vòng, rất nhanh đã biến mất trong rừng.

"Phù..."
"A..."
Đỗ Hành và Vương Khắc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đám người Lý Thông Châu ở bên cạnh cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Khác với Đỗ Hành và Vương Khắc, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lục Sơn Quân tựa như một cao nhân, ngay cả khi gọi ma cọp ra cũng lộ ra vẻ thần dị, căn bản không ai biết y là yêu quái.

"Đỗ huynh, Vương bộ đầu, vừa rồi là vị cao nhân nào?"
"Đúng vậy Đỗ đại hiệp, vị cao nhân kia có thể thổi ra một người sống, đây là pháp thuật gì?"
Thấy mọi người xung quanh hưng phấn như vậy, Đỗ Hành cười khổ.

"Kể ra rất dài, đúng là cao nhân, nhưng không giống như các ngươi nghĩ..."
Vương Khắc vội vàng nói.

"Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta áp giải mấy tên bại hoại Triệu Đại Đồng này về phủ thành Nhai Tiền Phủ.

Không ít người muốn nhìn thấy bọn chúng bị nghiền xương thành tro đâu!"
"Đúng! Vương huynh nói rất đúng!" "Đúng vậy, trói bọn họ lại trước đi."
Cả đám người tạm thời đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, bắt đầu xử lý chuyện trước mắt.

Đợi đến lúc bọn họ trói đám Triệu Đại Đồng lên ngựa thì cũng đã là chuyện của nửa khắc đồng hồ sau.

Bọn họ cũng bắt được vài con ngựa chạy tán loạn lúc trước, còn những con ngựa tìm không ra thì tạm thời bỏ qua, có lẽ sẽ tiện nghi cho mấy bách tính hương thôn rồi.

Lúc đến có tám con ngựa truy kích thần tốc, lúc trở về có hơn hai mươi con ngựa, ngoại trừ những con ngựa đang cần chăm sóc, lại còn có thêm bảy tám tên phạm nhân, tốc độ của đội hình cũng trở nên chậm hơn.


Bây giờ, mọi người đang ở một nơi hoang vu cách Nhai Tiền Phủ ít nhất hai trăm dặm nên khó có thể trở về ngay lập tức được.

Vì vậy, khi trời chập tối, đám người Đỗ Hành cần tìm một nơi tá túc qua đêm.

Hôm nay trời âm u, bầu trời rất nhanh đã tối đen.

Lý Thông Châu dẫn ngựa đi phía trước, muốn tìm một nơi để ngủ ngoài trời.

Khu rừng chung quanh rất quang đãng, không thể che mưa che gió lạnh được, cũng rất dễ bị đánh lén, tốt nhất vẫn là những nơi có hang đá.

Mà lúc truy đuổi vừa rồi, gã có nhìn thấy một cái hang như vậy.

Tốc độ của con tuấn mã dưới chân không nhanh không chậm.

Lúc vượt qua một dòng suối nhỏ, gã có thể nhìn thấy một vách đá có ánh lửa leo lắt ở phương xa.

Lý Thông Châu giục ngựa đi về phía trước.

Sau khi lại gần, gã nhìn thấy một nam tử áo trắng vừa sưởi ấm bên đống lửa, vừa ngồi đọc sách.

Nam tử nghe thấy tiếng vó ngựa nên cũng quay đầu lại nhìn.

"Chỉ có một mình tiên sinh thôi sao?"
Lý Thông Châu không xuống ngựa, lên tiếng hỏi từ xa.

Ở bên cạnh đống lửa, Kế Duyên cầm sách đứng dậy, ánh mắt nhìn lướt qua Lý Thông Châu.

"Tại hạ đang muốn đi tới Tây Trữ phủ ở Nghi Châu, tạm thời chỉ có một mình.

Đêm nay trời không trăng không sao, đi lại khó khăn, nếu tráng sĩ không chê thì mời đến đây nghỉ ngơi."
Lý Thông Châu có võ công cao cường, thị lực rất tốt.

Giờ phút này, ánh lửa đang chiếu sáng lên khuôn mặt của Kế Duyên, khiến gã cảm thấy dường như đã gặp qua ở đâu đó.

'Người này nhìn quen quá.'
Trong lòng vừa nghĩ vậy, đột nhiên gã phát hiện ra màu sắc con ngươi của người này không đúng lắm, dường như là màu trắng bệch.

Gã bỗng nhiên run lên, lập tức xuống ngựa, chạy tới ôm quyền nói.

"Lý Thông Châu ra mắt Kế tiên sinh!"
Lúc còn ở Kim Châu, tuy gã chỉ nhìn thấy Kế Duyên hai lần nhưng vẫn có ấn tượng rất sâu, vừa nhìn đã nhận ra hắn.

Kế Duyên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.


Thực ra trong đêm tuyết ở Kim Châu có không ít người, hắn cũng chỉ nhớ mỗi Đỗ Hành mà thôi.

Chẳng qua, từ trước đến nay, ai kính ta thì ta kính người, vì vậy hắn cũng tự nhiên trả lễ.

"Thì ra là Lý đại hiệp.

Nếu vậy ta cũng không giả vờ làm người đi đường nữa, mời mấy vị Đỗ, Vương tới đây nghỉ ngơi, chung quanh không có nguy hiểm nào đâu."
"Vâng, tại hạ đi truyền tin ngay."
Lý Thông Châu lập tức lên ngựa, quay lại báo tin cho mọi người.

Sau một lát, một hồi vó ngựa truyền đến.

Đỗ Hành và Vương Khắc thúc ngựa đi đầu, trong lòng vừa phức tạp vừa kích động đan xen vào nhau.

Sau khi hành lễ và chào hỏi nhau, toàn bộ đội ngũ đã đến bên cạnh đống lửa của Kế Duyên.

Kế Duyên cũng không phân biệt người quen người lạ, mời mọi người ngồi xuống, thậm chí ngay cả tên tội phạm Triệu Đại Đồng đang bị điểm huyệt cũng được cho ngồi ở một nơi khá gần để tiện trông giữ.

Ngoại trừ có người đang nướng thịt cần phải chú ý nhìn khối thịt, tất cả những người còn lại đều nghiêm túc nghe Kế Duyên kể chuyện.

Nói cái gì ấy nhỉ, chủ yếu là những chuyện mà Lạc Ngưng Sương, Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc đã trải qua lúc trước.

Từ quá trình đến kết quả đều khiến Đỗ Hành và Vương Khắc có chút thổn thức, ai cũng cảm thán chuyện mình đang làm đều có trời cao chứng kiến.

Có điểm thú vị chính là khi Kế Duyên kể chuyện, sắc mặt của đám người Triệu Đại Đồng rất ngang ngạnh càng lúc càng khó coi.

Khi Kế Duyên kể đến chuyện Lan Ninh Khắc trở thành ma cọp, sau này không được vào Âm Ti, rốt cuộc gã cũng nhịn không được cắt ngang.

"Kế tiên sinh! Ta muốn hỏi Âm Ti có thật sự tồn tại không? Người chết có thực sự bị Âm sai đến thu hồn, hơn nữa còn mang đến âm phủ đúng không?"
Bên đống lửa yên tĩnh một hồi, Kế Duyên nhìn người đang bị điểm huyệt, còn bị trói gô lại.

Vương Khắc nhỏ giọng giới thiệu một câu.

"Tiên sinh, người này là tên tội phạm quan trọng mà chúng ta truy bắt lần này.

Sinh thời làm đủ chuyện thương thiên hại lý, dưới tay oan hồn vô số, trở về Nhai Tiền Phủ chắc chắn sẽ phải nhận cực hình lăng trì.”
Kế Duyên khẽ gật đầu.

"Ta nhìn ra được lệ khí, oán khí và ác nghiệp quấn quanh, trên nhân hỏa khí đều là huyết quang, mệnh không còn kéo dài bao lâu nữa."
Sắc mặt Triệu Đại Đồng càng trắng bợt, lại hỏi một câu.

"Kế tiên sinh, ngài có thể trả lời câu hỏi vừa rồi không?"
Không riêng gì gã, những người chung quanh cũng rất quan tâm chuyện này.

Hiện tại, mọi người đều biết vị đại tiên sinh nhìn như người bình thường, thậm chí bị mù này kỳ thực là một cao nhân, hơn nữa còn có thể là thần tiên.

Với những chuyện mà người phàm tục khó có thể tiếp xúc, không thể nghi ngờ là rất dễ khiến người ta tò mò.

Kế Duyên thu liễm nụ cười nhàn nhạt từ nãy tới giờ.

"Tất nhiên là có Âm Ti rồi.


Ta còn có thể nói cho ngươi biết, với tình huống của Triệu Đại Đồng ngươi, chỉ sợ Âm Ti của Nhai Tiền Phủ sẽ cử một Âm sai canh giữ ở pháp trường.

Một là đề phòng khi ngươi chết, ác hồn của ngươi chạy trốn, lúc đó Âm sai sẽ chế trụ ngươi bắt đi, hai là..."
Kế Duyên dừng lại, thanh âm có chút tàn khốc, nhưng cũng chỉ là gây tội thì phải chịu phạt mà thôi.

Hắn nói tiếp.

"Hai là nghe nói ngươi sẽ nhận hình phạt lăng trì.

Tuy người hành hình không nhận ra nhưng Âm sai sẽ bảo trụ tâm mạch của ngươi, ổn định thần hồn của ngươi, để cho ngươi có thể thanh tỉnh hoàn toàn trong toàn bộ quá trình đó.

Dù có chém ba nghìn sáu trăm đao thì cũng không cho ngươi chết."
Sắc mặt Triệu Đại Đồng tái nhợt, thoáng cái đổ mồ hôi lạnh đầy người, thân thể còn khẽ run rẩy như bị sốt rét.

Hy vọng được bất tỉnh khi đối mặt hình phạt lăng trì đã trở nên xa vời, cảm giác sợ hãi chưa từng có bây giờ lại càng mãnh liệt.

Triệu Đại Đồng muốn tự sát nhưng cả người chẳng còn chút sức lực nào.

Kế Duyên khẽ lắc đầu, rồi nhìn Vương Khắc.

"Vương bộ đầu, ngươi cho ta mượn con dấu dùng một lát."
Con dấu? Vương Khắc sững sờ, lấy một quan ấn tinh xảo lớn chừng một ngón tay cái từ trong túi ra, rồi dò hỏi.

"Có phải cái này không ạ?"
"Chính là nó."
Kế Duyên nhận lấy con dấu, trên đó có một chữ "Ngục” rất lớn, phía dưới có dòng chữ "Tổng bộ Nhai Tiền".

"Đúng vậy, chữ rất thích hợp!"
Vừa nói chuyện, Kế Duyên giống như làm ảo thuật lấy ra một bút lông sói, sau đó vẫy bút bên ngoài con dấu, sao chép chữ “Ngục” một lần.

Sau nét chữ cuối cùng, chữ Ngục hiện lên hào quang rồi biến mất.

Nghiêm túc mà nói, Lục Thừa Phong, Yến Phi và Đỗ Hành đều chịu ảnh hưởng của Kế Duyên.

Còn Vương Khắc tự mình lựa chọn làm bộ khoái, dựa vào năng lực và công lao của bản thân làm tới chức Tổng bộ đầu của một phủ.

Những người khác đều đã nhận được một ít gì đó, chỉ có Vương Khắc là chưa từng.

Thời gian trôi nhanh, năm tháng phí hoài, có khi lần gặp gỡ này giữa Kế Duyên và Vương Khắc chính là lần cuối.

Đương nhiên không phải ai hắn cũng tặng đồ, nhưng Vương Khắc đủ tư cách này, nên hắn đặc biệt vẽ lên con dấu kia.

"Vương bộ đầu, con dấu này sẽ hư hư nhược nhược nuôi dưỡng hình bộ chính khí của bản thân ngươi; ghét cái ác theo lẽ công bằng tức thì cương khí không tiêu tán.

Ngày sau xử án, ngay cả quỷ thần Âm Ti cũng sẽ cho ngươi ba phần mặt mũi.

Khi gặp những vật tà tính thì ấn này có thể khắc chế.

Nhưng ấn thân người mà đề dương sát, ấn thân đao mà đề hung sát, ấn âm hồn mà phong lệ sát, tốt nhất hãy dùng cẩn thận."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận