Lạn Kha Kì Duyên


Giờ phút này, Giác Minh đứng trước thân thể của Lục Sơn Quân giống như một con dế mèn đứng bên cạnh móng vuốt của một con mèo lớn.

Đôi mắt như vòng sáng màu vàng mang đến cảm giác áp bách thật lớn cho Giác Minh và ba vị lão tăng.
Khi tiếp xúc với ánh mắt ấy, một cảm giác kinh khủng đặc thù cũng lan ra.

Ngay cả ba vị lão tăng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch càng ngày càng lớn của mình.

Đây là một trạng thái rất không bình thường, tâm cảnh cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng.

Dù biết đây là thủ đoạn của yêu vật nhưng không thể kháng cự.
Rốt cuộc lão tăng đầu lĩnh cũng có đạo hạnh khá cao, lão cưỡng chế những ảnh hưởng lên tâm cảnh, chắp tay trước ngực, đọc phật hiệu.
"Thiện tai Đại Minh Vương Phật.

Lục thí chủ, Giác Minh là người cực kỳ quan trọng với Phật môn chúng ta.

Tất cả nhân quả của gã, Phật môn chúng ta nguyện nhận lấy..."
"Ừng ực..."
Còn chưa dứt lời, trái tim lão tăng đột nhiên nhảy dựng, cả người giống như thần hồn vừa rời khỏi thân thể mới trở về.
Sau đó, lão hòa thượng lâm vào trạng thái mờ mịt.

Cơ bắp toàn thân cứng ngắc, miệng không cử động được.

Ngoại trừ việc lão còn có thể hít thở một cách khó khăn, chuyện gì cũng không làm được.

Hai lão tăng còn lại cũng vậy, tựa như biến thành người gỗ.
Lục Sơn Quân nhẹ nhàng thổi "Phù..." một hơi, tạo nên một cơn gió lốc, thổi ba vị lão tăng qua một bên.

Chỉ có duy nhất Giác Minh tuy cũng bị gió thổi tới mức mở mắt không nổi, thậm chí cơ thể lắc lư hết bên này sang bên kia, nhưng vẫn không bị thổi bay.
Trong quá trình này, Lục Sơn Quân vẫn quan sát Giác Minh, chẳng quan tâm đến mọi thứ khác.
"Được.

Nếu ngươi muốn giải thoát thì tự mình động thủ đi."
Lục Sơn Quân vẫy tay một cái, thiền trượng vốn đang nằm trong đống hoang tàn ở căn phòng phía xa đã bay trở lại, dừng trước người Triệu Long.
"Có lẽ bởi vì còn mấy tên hòa thượng ở đây nên ngươi không thể tự mình giải thoát được.

Yên tâm đi, hiện tại toàn bộ Đại Minh Tự không còn hòa thượng nào có thể ngăn cản ngươi được nữa.

Ngươi ra tay đi, chết dưới pháp khí thiền trượng này thì thần hồn đều diệt."
Lục Sơn Quân cúi đầu nhìn gã, ánh mắt như vòng sáng màu vàng kia chỉ còn cách Giác Minh tầm một thước.
"Động thủ đi.

Năm đó ngươi say rượu bị người ta nghe thấy bí mật, không có dũng khí gánh chịu hậu quả thân bại danh liệt.

Ngày hôm nay, ngươi có dũng khí tự mình kết thúc không?"
Trong mấy câu vừa rồi, chuyện thiền trượng có thể làm cho thần hồn Triệu Long đều diệt chỉ là Lục Sơn Quân bịa chuyện mà thôi.

Y căn bản không biết về pháp khí của Phật môn nhưng khi nói lời này, y cũng đã có tính toán của mình.
Từng ngọn lửa yêu khí quấn quanh người Giác Minh hòa thượng.


Đôi mắt khổng lồ to như bánh xe màu vàng của yêu quái trông giống như một khối vàng nhạt cực lớn, chứa bóng dáng của người mặc tăng bào, tâm tình trong lòng cũng không ngừng phóng đại, thiện ác đúng sai đều như vậy.
Hòa thượng Giác Minh nhìn thiền trượng lơ lửng trước mắt.

Đôi mắt hình bánh xe màu vàng khổng lồ của Lục Sơn Quân làm nền, càng tôn lên vẻ thánh khiết của cây thiền trượng màu bạc này.
Tuy rằng lúc này Kế Duyên đang đứng trên đám mây nhưng hắn vẫn mở toàn bộ Pháp nhãn nhìn xuống dưới.

Hơn nữa, toàn bộ Đại Minh Tự có Yêu khí, có Phật pháp, trên thân của Triệu Long cũng cực kỳ đặc biệt, hiếm có nên Kế Duyên phải tận mắt nhìn thấy hết thảy mọi thứ.
Trong mắt hắn, giờ phút này Lục Sơn Quân cũng có thần thông đặc thù.
'Nhìn lòng người qua tấm kính, xem người khác như một thứ thiêng liêng rồi từ đó so sánh, học hỏi!'
Không biết thủ đoạn này có phải do Lục Sơn Quân tạm thời nghĩ ra không, thậm chí có khả năng là vận dụng theo trực giác, giống như một ngọn đèn chiếu sáng căn phòng khiến cho vết bẩn trên mặt đất càng thêm rõ ràng, để cho những vị khách và chủ nhân của gian phòng đều có thể nhìn thấy.
Trong tình huống này, có lẽ Lục Sơn Quân có thể nhìn thấy những thứ ẩn sâu trong nội tâm Triệu Long.

Nhưng pháp nhãn của Kế Duyên lại có thể chứng kiến một vài thứ khác, ví dụ như trên thân Triệu Long bao phủ một lớp màng mỏng màu vàng nhạt, có hào quang mờ mịt lưu động chứa văn tự Phật kinh, không biết Lục Sơn Quân có nhận ra không.
Giác Minh khẽ run rẩy, chậm rãi đưa tay về phía thiền trượng.

Lúc vừa chạm vào thiền trượng, gã hơi dừng lại, rồi cầm lấy nó.
"Như vậy cũng tốt...!Ta vốn không được xem là một hòa thượng thực sự..."
Giác Minh thì thầm một câu, nắm chặt thiền trượng rồi giơ thẳng ra, cơ bắp trên cánh tay hơi nổi lên.

Sau đó gã nhắm mắt vận chân khí hung hăng đánh vào đỉnh đầu của mình.
"Coong..."
Một kích này của thiền trượng không đánh xuống đầu của Giác Minh, mà đánh vào một móng vuốt đang duỗi ra của Lục Sơn Quân, phát ra thanh âm của kim loại va chạm.
Giác Minh mở mắt kinh ngạc nhìn Lục Sơn Quân.

Lúc này Lục Sơn Quân mới nói.
"Chết vậy thì đơn giản quá.

Chỉ là lúc trước ngươi có ý nguyện to lớn gì mà 'trải qua vô vàn kiếp, nguyện trả vô vàn nhân quả' ấy, nếu ngươi có thể khiến những hòa thượng này khẩn trương như vậy chứng tỏ ngươi cũng là nhân tài trong đám Phật tử, chẳng lẽ ngươi định buông bỏ hết mọi chuyện sao?"
Giác Minh nhìn Lục Sơn Quân.

Vừa rồi, lúc gã đánh thiền trượng lên đầu mình, nhiều cảm xúc đã đạt đến cực điểm.

Hiện tại tình thế thay đổi quá nhanh nhưng ngược lại, gã cũng trở nên cực kỳ bình tĩnh, liền hỏi.
"Sơn Quân nghĩ sao? Sẽ để ta xuống núi trả hết tội lỗi rồi mới được chết ư?"
Lục Sơn Quân nhếch môi, để lộ những chiếc răng nanh bén nhọn, lắc đầu nói.
"Ta có thể tin ngươi, nhưng không thể tin mấy tên hòa thượng cấm túc ngươi ở nơi này.

Ngươi đã mong được chết thì vẫn có một cách.

Mặc dù không thể làm sáng tỏ suy nghĩ trong lòng ngươi nhưng có thể giúp ta chân chính biết được những thay đổi trong tâm niệm thiện ác của ngươi, xem ngươi có thành tâm hay không.

Ngươi vẫn có thể trả nhân quả khi chúng ta lập ước, sau đó ngươi có thể tu thiện, có thể thực hiện lời hứa cũng không sao."
"Cách gì?"
"Ha ha ha, rất đơn giản, để cho ta ăn thịt.

Ngươi biến thành một ma cọp hòa thượng.

Ta có thể hiểu rõ sự thay đổi thiện ác của ngươi, hiểu tâm niệm của ngươi có đủ thành kính hay không.


Chỉ cần ta không can thiệp, ngươi có thể tu thiện trả nhân quả, thậm chí không cần đi khất thực."
Giác Minh nở nụ cười, cảm thấy có chút hoang đường.
"Vậy vì sao ngươi lại nói nhiều với ta như vậy? Ngươi có thể nuốt sống ta lúc nào chẳng được, cũng không liên quan đến việc ta có phản kháng hay không.

Phương trượng đại sư và cả cái Đại Minh Tự này còn không đánh lại ngươi, ta thì tính là cái gì?"
"Không không, nếu không phải biết ngươi thực lòng muốn chết, ta nuốt cũng không trôi."
Lục Sơn Quân ngẩng đầu nhìn về tượng Minh Vương trong đại điện.

Giờ phút này, tượng Minh Vương được dán giấy thếp vàng trang nghiêm, ngọn đèn chiếu lên pháp tướng có kim quang chớp động.
"Trên người ngươi bị hạ vô lượng Phật pháp.

Hóa thân Minh Vương của Đại Minh Tự nãy giờ không hiện ra, ta vốn tưởng rằng ngôi chùa này chỉ có lớp vỏ bên ngoài.

Nhưng vừa rồi ta dùng thần thông nhìn trên người ngươi, mới hiểu ra vô lượng Phật pháp của hóa thân Minh Vương hơn phân nửa đều ở trên người của ngươi!"
Lục Sơn Quân lại cúi xuống nhìn Giác Minh.
"Triệu Long, ngươi đã có lòng mong được giải thoát, vậy thì hãy tán hết Phật pháp trên người đi.

Ta biết ngươi cũng không hiểu những thứ này nhưng pháp tùy tâm động, ngươi chỉ cần cung kính niệm kinh, trong lòng nghĩ Phật pháp trở về với Minh Vương.

Sau đó, pháp ấn trên người ngươi sẽ từ từ biến mất.

Đến lúc đó, ta có thể nuốt ngươi rồi!"
Kế Duyên nhìn chuyện phát sinh bên dưới, không khỏi gật đầu khen ngợi Lục Sơn Quân.

Quả nhiên, y vẫn biết trên người Triệu Long có hậu thủ.
Phật pháp trên hóa thân của Minh Vương lại có thể lưu lại trên thân thể của một người phàm tu Phật.

Nếu thành công, kẻ đó sẽ thực sự trở thành hiện thân của Minh Vương.
Kế Duyên hoài nghi nhìn Phật pháp Minh Vương đang khẽ lưu động trên người Triệu Long, giống như đang có Minh Vương lực từ bức tượng Minh Vương bên kia chậm rãi tiếp dẫn đến đây.

Quá trình này chậm chạp tới mức không cảm nhận được.

Rất có khả năng là ngay cả Triệu Long cũng không biết chuyện này.

Có thể đây là một loại thiên phú nên Đại Minh Tự mới lo lắng cho Triệu Long như thế.
Chỉ cần điểm hóa Phật tính cho Triệu Long, để cho tâm gã chân chính hướng về Phật pháp thì tiền đồ tương lai không thể nào đo đếm được.

Nhờ đó, Đại Minh Tự cũng có thể trở mình.
Chắc hẳn Lục Sơn Quân chỉ nhìn ra được trên thân Triệu Long có ẩn giấu Phật pháp rất sâu, nhưng nhờ lời nói của Lục Sơn Quân mà Kế Duyên đã đoán ra được bản chất của nó.
Nếu Lục Sơn Quân không chú ý đến điểm này, liều lĩnh nuốt luôn Triệu Long thì có khi y sẽ bị "tiêu chảy" đấy.

Thậm chí nghiêm trọng hơn nếu y trực tiếp ra tay giết chết Triệu Long, lúc ấy có thể sẽ kích phát Minh Vương lực, khiến cho Triệu Long trở thành một hóa thân của Minh Vương.
'Quả nhiên là cao minh!'
Kế Duyên không khỏi tán thưởng một câu, lại càng hiếu kỳ vị đại sư nào có thể phát hiện ra điểm này và chỉ dẫn.

Đúng vậy, cũng chỉ có thể là chỉ dẫn mà thôi, không thể nào là thủ đoạn của cao tăng được bởi vì dù đích thân Minh Vương đến đây cũng chưa chắc hiểu rõ chuyện này.
Đại sư này có pháp danh Tuệ Đồng trùng với một người hắn quen, nhưng Kế Duyên không nghĩ bọn họ là một người.

'Chẳng qua đồ đệ của ta cũng không kém!'
Bản thân Triệu Long có chí nguyện 'vô vàn kiếp, trả vô vàn nhân quả' to lớn, hơn nữa lại có thân thể đặc thù, gần như tiếp nhận cơ sở Minh Vương lực.

Lục Sơn Quân để Triệu Long chủ động bài xích Phật pháp, tán đi Minh Vương lực, từ đó gã sẽ bị mất căn cơ.

Chuyện này cũng chỉ có bản thân Triệu Long mới làm được, ngay cả Kế Duyên cũng không có cách nào khác.
Đương nhiên, một kiếm giết chết hay hỏa thiêu cũng rất đơn giản, nhưng liệu có thể tính được không?
"Được, ta phải làm như thế nào?"
Lúc này, Giác Minh mới nói chuyện.

Trên mặt ba lão tăng đang bị yêu khí ăn mòn, không thể nhúc nhích tay chân cũng lộ ra vẻ cực kỳ kích động, trong miệng không ngừng "ôi, ôi".
Lục Sơn Quân chẳng để ý đến bọn họ, chỉ cười nói.
"Không khó đâu.

Ngươi cứ niệm kinh văn gì đó, niệm Thiện tai Đại Minh Vương Phật cũng được.

Chỉ cần trong lòng ngươi mong muốn bản thân mình sạch sẽ, không có ngoại vật, nguyện Phật pháp rời xa là được."
Chuyện tới lúc này, Giác Minh cũng không nói thêm gì.

Gã ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu niệm tụng kinh văn.

Chỉ là sau hai nhịp thở, trên thân gã bắt đầu có kinh văn phật pháp màu vàng bay ra, thậm chí có thể nhìn thấy từng văn tự màu vàng lóng lánh.

Những hòa thượng thông thái đều biết đây là 'Tọa Địa Minh Vương Kinh'.
Bây giờ, toàn thân Triệu Long biến thành một màu vàng rực rỡ trong tích tắc, trạng thái này còn mạnh hơn ba vị lão tăng được gia trì bởi Phật pháp lúc trước rất nhiều.

Quả thực lộ ra một cảm giác như Kim Cang.
"Bảo Phật ngồi xuống, chúng ta đồng khí, Minh Vương Thiên Luân, trong lòng bắt đầu ..."
Giác Minh hòa thượng niệm kinh, Phật pháp không ngừng rời khỏi cơ thể, hình thành một dòng sông màu vàng chảy về tượng Minh Vương ở chủ điện.
Lục Sơn Quân chỉ đứng nhìn một màn này.

Hiện tại, y nguyện ý tin tưởng rằng Triệu Long thành tâm.

Chẳng qua, y đã định ma cọp Triệu Long này rồi, có lẽ chỉ có Đại Minh Tự sẽ cực lực phản đối chuyện này.
Nhưng Lục Sơn Quân cũng chẳng quản bọn họ là cái khỉ gió gì.

Nếu Triệu Long ở lại Đại Minh Tự thì có khi mấy chục năm nữa còn chưa được xuống núi.
Dù Phật môn có rất nhiều đại đức cao tăng nhưng cũng có rất nhiều hòa thượng chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Lục Sơn Quân cho rằng Đại Minh Tự là một nơi như thế.

Y sẽ không quản mấy chuyện vớ vẩn của Phật môn, nhưng quản Triệu Long thì về tình về lý cũng chẳng có vấn đề gì.
Vả lại, lúc nãy y cũng nói, nếu nuốt Triệu Long thì sẽ chấm dứt ước hẹn của chín vị thiếu hiệp, sau khi trở thành ma cọp cũng không phải không thể trở thành cao tăng.
Phật môn đương thời vẫn hay nói dù ở trong ngục cũng có thể thành Phật, vậy thì trở thành ma cọp cũng có thể nha.

Ít nhất là Lục Sơn Quân sẽ không can thiệp việc Triệu Long thực hiện ước nguyện trả hết nhân quả, chỉ là gã không thể dung nạp lực lượng hóa thân của tượng Minh Vương được đặt ở Đại Minh Tự mà thôi.

Nhưng chuyện này liên quan gì đến Lục Sơn Quân, liên quan gì đến Triệu Long cơ chứ?
Thời gian trôi qua, Giác Minh lại tiếp tục niệm tụng kinh văn, màu vàng trên người cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Kế Duyên trên không trung chuyển dời ánh mắt từ quảng trường Đại Minh Tự đến vị trí chủ điện của ngôi chùa.

Ánh sáng màu vàng trên người Triệu Long càng mờ nhạt thì Kim Thân ở chủ điện càng sáng rõ.
Ngoại trừ tiếng niệm kinh của Triệu Long, tất cả mọi thứ đều cực kỳ yên tĩnh.

Nhưng theo giác quan của Kế Duyên, hắn có thể cảm nhận được một loại cảm giác chấn động trong thời gian ngắn đang không ngừng tăng lên.

Lần này, ngay cả Lục Sơn Quân còn không phát hiện ra.

Ù ù ù ù ù ù.

.

.
'Quả nhiên là nhịn không được!'
Một khắc sau khi Kế Duyên nghĩ tới.
Xoát...
Một đạo kim quang bay lên từ trong chủ điện Đại Minh Tự.
"Phật.

.

.

Pháp.

.

.

Vô.

.

.

Biên.

.

."
Thanh âm hùng vĩ oai nghiêm từ trong chủ điện vang lên.

Từng đạo kim quang hình thành một vòng sáng hiện ra.

Phật âm quét qua toàn bộ Đại Minh Tự.

Tất cả hòa thượng vốn bị Lục Sơn Quân chấn nhiếp đều tỉnh táo trở lại.
"Ầm...ầm..."
Cửa lớn và tường viện của chủ điện nổ tung.

Từ trong bụi mù, một chưởng ấn màu vàng cực lớn bay ra, đánh về phía Lục Sơn Quân bằng tốc độ ánh sáng.
"Rống.

.

." "Phanh.

.

."
Sau va chạm đột ngột, thân thể khổng lồ của yêu vật trực tiếp bị kéo lê vài chục trượng mới dừng lại.
Ba vị lão tăng kích động ôm quyền dập đầu về phía chủ điện.
"Cung nghênh Phật Minh Vương pháp đến đây!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận