Lạn Kha Kì Duyên


“Trang viên này bị hủy, một chiếc nồi kỷ niệm mấy trăm năm qua của ta cũng vỡ, có dùng bạc cũng không mua được…”
Đáng tiếc thay, dù Ngưu Phách Thiên mơ rất đẹp nhưng Lục Sơn Quân đâu phải đèn cạn dầu.
Một trang viên nho nhỏ ở ngoại thành Lạc Khánh có thể bán với giá một hai trăm lượng đã coi như là cao ngất trời rồi.

Còn cái gọi là chiếc nồi kỷ niệm mấy trăm năm qua của lão Ngưu, bất luận là thật hay giả, ắt hẳn nó vẫn rất cứng, chắc chắn là không thể bị vỡ được.
Vì vậy, khoản bồi thường cuối cùng đương nhiên khiến Lão Ngưu rất bất mãn, nhưng cũng đủ làm cho Lục Sơn Quân đau lòng.
Đêm đó, do trang viên bị hư hỏng nên Lục Sơn Quân trực tiếp đề nghị mọi người vào trọ tại khách điếm trong thành, vị trí kế bên đường hoa Lạc Khánh.
Nếu không có Kế Duyên ở đây chấn nhiếp Ngưu Phách Thiên, có lẽ lão Ngưu đã đề nghị tới đường hoa ngủ lại rồi, dù sao ở đó cũng có khách điếm.
Đến buổi tối, sau khi ăn một bữa thịnh soạn, Ngưu Phách Thiên của hiện tại đã sớm quên hết mọi đau đớn dù ban ngày còn đánh một trận sống chết với Lục Sơn Quân.

Gã lấy một lý do vô cùng vụng về để đi ra ngoài, rẽ tới rẽ lui rồi cũng đi vào đường hoa.
Vì vậy, trong khách điếm chỉ còn Kế Duyên, Lục Sơn Quân và Yến Phi.

Kế Duyên nghỉ ngơi trong phòng; về phần Yến Phi và Lục Sơn Quân, cả hai không hẹn mà gặp khi cùng đi tới cửa phòng của hắn.
Thấy Yến Phi cũng đang chuẩn bị bái phỏng ân sư mình, Lục Sơn Quân chắp tay với đối phương; Yến Phi cũng đáp lễ.

Sau đó, hai người dừng lại ngoài cửa.

Lục Sơn Quân nhẹ nhàng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc...”
“Vào đi.”
Hai người đẩy cửa vào, thấy Kế Duyên đang ngồi xem xét cuộn giấy Kiếm Ý Thiếp đang mở trên mặt bàn.

Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói “Ngồi đi”.
Yến Phi nhìn Lục Sơn Quân, khép cửa thật chặt rồi mới ngồi trước bàn.
Tuy không nhìn đến hai người trước mặt, Kế Duyên vẫn nhận ra cánh tay trái của Lục Sơn Quân có chút cứng nhắc khi y ngồi xuống.
“Bị thương nặng lắm sao?”
Ở trước mặt Kế Duyên, y cũng không giấu giếm.
“Rất nặng.

Nếu không phải gã lưu thủ, cánh tay trái của ta đã bị đâm thủng rồi, sau đó chắc còn thủng luôn phần ngực.


Con trâu ngang ngược kia nói ta về tu luyện thêm mấy trăm năm, dù chỉ là khoác lác châm chọc nhưng đạo hạnh của gã thực sự hơn ta rất nhiều.”
Vì vấn đề thể diện, chắc chắn lão Ngưu sẽ chẳng bao giờ nói ra mấy chuyện này.

Nhưng Lục Sơn Quân cũng chẳng bận tâm; nhất là trước mặt Kế Duyên, y càng thẳng thắn.
Yến Phi chỉ ngồi một bên lắng nghe.

Trong lòng gã nhớ lại trận đấu pháp ngày hôm nay, chợt phát hiện ra hai yêu quái đánh nhau đến đất trời mờ mịt thì thực ra võ giả tỷ thí cũng gần như vậy.

Chuyện này không chỉ liên quan đến thực lực, mà còn dính dáng đến tư duy chiến đấu và tố chất tâm lý nữa.
Theo cảm quan của Yến Phi khi trước, ngoại trừ khoảng thời gian đầu, hầu như đoạn sau lão Ngưu đều chịu thiệt, thậm chí còn cảm giác lâm nguy tới nơi rồi.

Nhưng giờ nghe Lục Sơn Quân nói lại, tình huống có vẻ khác xa.

Điều này cũng rất giống đạo lý lấy yếu thắng mạnh của các võ giả vậy.
Kế Duyên cũng không thấy lạ, khẽ gật đầu rồi nói.
“Con trâu kia có yêu khu pháp thể quả thực rất lợi hại, dù tiêu hao cực lớn nhưng lại tăng khí lực và lực lượng đến cực đại.

Tiềm lực tu luyện rất tốt, ngay cả khi ngươi dùng thủ đoạn và kế sách cũng không thể phá được pháp thể kia.

Chẳng qua, pháp thể của lão Ngưu lúc trước cũng bị phá một lần rồi.”
Lục Sơn Quân là đệ tử của Kế Duyên nên hắn cũng nghĩ mình phải phải thể hiện vai trò một chút.

Bây giờ, ước hẹn hiệp nghĩa cơ bản đã kết thúc, hắn cũng muốn Lục Sơn Quân thông suốt một vài điểm.
Nghe Kế Duyên nói pháp thể của lão Ngưu từng bị phá, dĩ nhiên Lục Sơn Quân vừa giao thủ với gã cũng rất hiếu kỳ.
“Chuyện lúc nào, là ai ra tay?”
Kế Duyên thản nhiên nói.
“Nếu ta đoán không nhầm, đó là một yêu quái sống ở Ngọc Hồ động thiên trên núi Thiển Thương, thuộc Tây vực Lam Châu, nhiều khả năng là một con hồ yêu.”
“Hồ yêu?”
Lục Sơn Quân nhíu mày.

Loại yêu quái này có khi còn bị chó vàng rượt chạy té khói khi chưa thành đạo cơ đấy; nhưng một khi đã tu luyện có thành tựu, nhất là sau khi có nhiều đuôi, bọn chúng sẽ trở nên rất khó lường.

“Đúng vậy, hồ yêu.

Nhược điểm lớn nhất của con trâu kia là háo sắc nên hồ yêu đã lợi dụng điểm ấy, nhưng không chỉ có chừng đó thủ đoạn.

Ngươi phải nhớ kỹ, tương lai nếu gặp hồ yêu ở Ngọc Hồ động thiên thì phải để ý, nhất là nữ yêu tên Đồ Tư Yên.

Nàng ta dường như biết rõ một số chuyện đấy.”
Lục Sơn Quân nghiêm túc ghi nhớ một hồi, sau đó bèn mở lời.
“Đã nhớ! Tiên sinh có chuyện gì muốn sai bảo ạ?”
“Ừ.”
Kế tiên sinh nhìn lướt qua Yến Phi.

Dù Yến Phi cũng không cố ý né tránh nhưng khi đôi mắt màu xám bạc ấy nhìn tới mình, gã lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khẽ vuốt trán rồi gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Chờ Yến Phi ngủ, Kế Duyên mới tiếp tục nói.
“Sơn Quân, tuy ta có phương pháp tu hành hoàn chỉnh dành cho tiên thú nhưng không trực tiếp truyền thụ cho ngươi được.

Ta sẽ dẫn dắt chỉ điểm, để ngươi tự hiểu tự học.

Ngoại trừ việc ta không muốn làm mai một tiềm lực của ngươi, thật ra cũng vì nguyên nhân khác.”
Lục Sơn Quân ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lắng nghe.

Y đã nghĩ vô số lần, rằng làm sao để mình có thể tẫn hiếu hồi báo ân sư, xem ra bây giờ đã có cơ hội rồi.
“Thiên địa quá rộng lớn, khó mà nhìn thấy toàn cục.

Diện tích lãnh thổ các giới bao la, lại còn có biết bao nhiêu thế ngoại động thiên.

Yêu tộc là một lực lượng cực kỳ khổng lồ.

Tuy đa phần đều bị chia rẽ, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực mạnh mẽ đến mức các tiên môn không thể giao thiệp một cách dễ dàng được, ví dụ như Hắc Mộng Linh Châu ở Hắc Hoang.”
Nói đến đây, Kế Duyên lộ vẻ suy nghĩ, thanh âm cũng giảm thấp xuống một chút.
“Tuy rất nhiều tiên môn, tiên tu và các thế hệ tu hành Thần Đạo có thành kiến với Yêu tộc, nhưng cũng phải thừa nhận rằng: các Yêu vật đã có thành tựu cũng chẳng mấy ai còn khờ khạo.


Đặc biệt hơn, một số địa phương còn xây dựng nên một hệ thống truyền thừa vững chắc, với một ý đồ riêng nào đó...”
Thấy đệ tử mình đang nghiêm túc lắng nghe, Kế Duyên bèn nghĩ đến mục đích ban đầu của mình.

Hắn mở tay phải ra, một khối âm mộc bài có ánh sáng nhàn nhạt bay ra từ tay áo.
“Nhìn cái này đi.”
Âm mộc bài này vốn đã không còn Dĩ Vật Truyền Thần chi lực, chẳng qua Kế Duyên đã phong bế linh khí và pháp khí ở bên trong.

Vì vậy, lúc này cởi bỏ có thể giúp Lục Sơn Quân nhìn thấy nội dung trong đó.
Sau khi nhận mộc bài từ tay Kế Duyên, Lục Sơn Quân tập trung tư tưởng, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại được.
Ở vùng đất Vân Châu, có yêu quái, có tiên nhân, có quỷ thần, nhưng thế lực mạnh mẽ chân chính nhất tại đó lại chính là Nhân tộc nhìn như rất yếu nhược.
Nhân tộc có thế lớn, tuy phẩm tính không đồng đều nhưng phần lớn bọn họ lấy giáo dục và trật tự làm chủ.

Bọn họ trải qua bình an đã lâu, nhận nguyện lực diễn hóa thành Thần Đạo bảo vệ.

Trong đó, đại đa số Nhân tộc dường như chưa từng gặp quỷ thần chân chính, dù biết rõ sự tồn tại của tiên yêu thần ma và cũng có tâm lý kính sợ.
Nhưng ở Hắc Hoang, nơi có rất nhiều yêu quái và quần ma, thì lại khác.

Ví dụ như “Nhân Súc Quốc”, không chỉ đơn giản là no bụng, hoặc ngẫu nhiên muốn mưu lợi giúp mình tu hành, đám yêu quái quần ma đó thích nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, thích nghiên cứu ra các loại phương pháp ăn thịt người tàn nhẫn cổ quái, kỳ lạ hiếm có.

Không những thế, còn có kẻ lại thích đùa bỡn lòng người.

Ngay cả Lục Sơn Quân cũng phải gọi bọn chúng bằng hai từ “biến thái”.
Ở đài ngắm trăng, Lục Sơn Quân từng được biết về sự hiếm thấy của “cái ác” thuần túy thông qua lời dạy của Kế Duyên.

Nhưng giờ khắc này, không nói những yêu ma vốn có bản tính cực đoan, Lục Sơn Quân cảm thấy bầy yêu quái ở Hắc Hoang cũng đang phát triển đến chuẩn mực của “cái ác” thuần túy rồi.
Thấy vẻ mặt chấn động của y, Kế Duyên lộ vẻ nghiêm túc.
“Yêu tộc là một quần thể cực kỳ phức tạp, còn Lục Sơn Quân ngươi vẫn không được tính là yêu quái.

Tuy nhiên, thế gian này chỉ có một mình ngươi là Lục Ngô, làm gì có ai biết rõ ngươi là một vị thượng cổ Thần thú chứ?”
Lục Sơn Quân nhướng mày, chăm chú nhìn Kế Duyên, đợi hắn nói tiếp.
“Vi sư hy vọng rằng: trong tương lai, ngươi có thể khẳng định địa vị của mình giữa Yêu tộc với thân phận là một yêu quái.

Khi vi sư cần ngươi, ngươi có thể giúp ta một tay.”
Lục Sơn Quân hít sâu một hơi, đứng lên trịnh trọng hành lễ.
“Sư tôn có lệnh, Lục Sơn Quân sao có thể không nghe theo!”
Kế Duyên đưa tay giữ lấy tay Lục Sơn Quân, lắc đầu rồi nâng y đứng lên.

“Đây là hy vọng của ta, không phải là mệnh lệnh của sư phụ.

Ta làm sư phụ, dĩ nhiên cũng hy vọng đệ tử mình có thể được bình an.

Nhưng làm môn hạ của Kế Duyên ta, ngươi vẫn phải có chí khí, lại còn phải mang sứ mệnh trên người...”
Chợt, giọng nói của Kế Duyên có vẻ ngập ngừng.
“Nếu chỉ có chút chuyện như vậy ở Hắc Hoang, nếu chỉ là vấn đề hỗn loạn giữa thiên hạ như thế...!Nếu chỉ đơn giản là chuyện phân tranh giữa các tộc, hay nếu đó chỉ là vấn đề tồn tại song song giữa chính và tà, thì...!cũng chẳng phải vấn đề lớn lao gì....”
Kế Duyên suy nghĩ thật lâu.

Bây giờ, hắn dần cảm thấy chuyện hắn gặp phải còn phức tạp hơn lần diễn cờ năm đó, nhất là tình huống khi hắn ngồi trên lưng cá voi ở Đông Hải.

Sự thần bí thấy không rõ sờ không được kia cũng gián tiếp dẫn dắt Kế Duyên, ngầm nhắc nhở hắn một chi tiết: có lẽ biến cố trong tương lai không chỉ đơn giản là xảy ra giữa mảnh thiên địa này.
“Nếu phương hướng mà ta tính toán trước kia vốn dĩ là một tiền đề sai lầm thì sao? Thế gian này đủ các thể loại lẫn lộn dây dưa, ai sẽ là kẻ hưởng lợi nhiều nhất....”
Kế Duyên không nói gì nữa, cũng không thể nói gì nữa.
Lục Sơn Quân ngẩng đầu nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được trên người ân sư có một loại áp lực khiến người mệt mỏi.

Và chính vì thế, y cũng thầm run sợ.
“Lục Sơn Quân cẩn tuân sư tôn dạy bảo!”
“Ừ, chúng ta đều lượng sức mà làm, không thẹn là được.

Ngồi xuống đi.”
Lục Sơn Quân ngồi xuống mà lòng đầy rối ren.

Kế Duyên điểm nhẹ vào người Yến Phi, gã cũng dần tỉnh lại.
Yến Phi vừa ngáp, vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gã cũng biết mình không phải là người dễ buồn ngủ, nhưng cũng thức thời mà không hỏi gì.
Đợi Kế Duyên hỏi đến, gã mới thỉnh giáo một số nghi hoặc trên võ đạo.

Đối với gã, Kế Duyên cũng không giấu diếm, giảng giải những lý luận của bản thân trong những năm qua, cũng xem như rộng rãi chỉ điểm.
Vào hừng đông ngày hôm sau, trong lúc đang ngâm nga một khúc hát nào đó khi về đến nơi, Ngưu Phách Thiên phát hiện ra Kế Duyên đã đi rồi.

Lão Ngưu nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không đúng lắm, thật lâu sau mới giật mình hô: “Tiên nhân chỉ lộ của ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận