Mặc dù những con chữ này bắt đầu có cảm giác từ hơn mười năm trước, nhưng thực sự là chúng đã bao hàm lấy thần và ý từ khi Tả Ly viết thiếp.
Gần trăm năm sau, chúng cũng không hoàn toàn quên đi những sự vật từng tiếp xúc qua, chỉ là giữ lấy một ít ký ức bên trong ý niệm mơ hồ.
Điều này tạo ra một thực tế hơi mâu thuẫn.
Bọn “chữ” này hiểu biết còn nhiều hơn hạc giấy và thậm chí cả Hồ Vân nữa.
Chúng không cần phải dần học lại mọi thứ từ đầu như một số tinh quái và yêu vật.
Thế nhưng mà, nền tảng của bọn này không đủ vững chắc, vì vậy cũng giống như những game thủ dạng “cưỡi gió ngắm mây” phổ thông trên Internet ở kiếp trước của Kế Duyên.
Họ nghĩ rằng, họ đã nắm hết các kiến thức về game nhưng thực tế là chẳng hiểu gì cả.
Mấy nhóc này siêu đơn thuần, nhưng do đặc tính của bản thân những con chữ nên chúng cực kỳ muốn mở miệng trút bầu tâm sự.
Ừm, nếu nói là chúng mong muốn được trút bầu tâm sự thì cũng không chính xác, vì chỉ cần cho bọn này tự tranh cãi ồn ào với nhau thì chúng cũng rất vui vẻ rồi.
Rõ ràng, nói chuyện với bọn nhóc trên Kiếm Ý Thiếp này là một việc hết sức mệt mỏi.
Dù muốn biến rõ nguyên nhân, hậu quả và quá trình của một số tình huống, hắn cũng phải tốn công rất nhiều.
Nhưng may mắn thay, hình tượng “đại lão gia” của Kế Duyên trong lòng bọn nhóc này cũng khá uy nghiêm một cách bất ngờ.
Dù có cãi nhau xà quần đến đâu, chỉ cần Kế Duyên nói một câu là tất cả những con chữ nhỏ nhắn này đều nghe lệnh.
Nhưng câu nói ban nãy đã chỉ rõ một chuyện, chỉ cần một con chữ nào đó mở lời “kích thích những con chữ khác,” chắc chắn cả Kiếm Ý Thiếp sẽ bắt đầu hơn thua cãi nhau ỏm tỏi.
Không những thế, điểm mấu chốt ở đây chính là Kế Duyên thực sự không thể chỉ bắt mỗi một trong những “con chữ” kia để hỏi về những gì đã xảy ra.
Bởi vì, một số con chữ nhỏ ấy có biểu hiện tự mâu thuẫn lấy bản thân đấy, và tất cả bọn nhóc này đều tự tin rằng chính mình mới đúng.
Bằng không, chúng cũng sẽ không cãi nhau như vậy.
Hơn nữa, vì bọn nhóc này luôn hành động theo quần thể, đôi khi có cá nhân riêng lẻ sẽ rơi vào trạng thái mất tập trung hoặc thậm chí nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian nhất định.
Dù gì đi nữa thì cá nhân vẫn sẽ được cả quần thể mang đi theo, nên ký ức của bản thân mỗi con chữ cũng không bao hàm hết mọi quá trình khi trước.
Cũng may, tuy rằng bọn chữ nhỏ này rất thích cãi nhau (theo cách nhìn của mấy nhóc ấy, lời chúng nói chắc chắn là sự thật), nhưng dù cãi nhau inh ỏi thế mà vẫn đoàn kết lắm.
Mọi con “chữ” đều đồng loạt bỏ trốn, cả quá trình vẫn không hề bỏ rơi bất cứ một người bạn đồng hành nào.
Có lẽ, đây mới là Kiếm Ý Thiếp hoàn chỉnh, cũng là một dạng tình hoài bẩm sinh thấm đượm hơi ấm gia đình.
Cũng vì tình huống trên, cũng phải mất cả hai canh giờ thì Kế Duyên mới thực sự hình dung ra toàn bộ quá trình “cao chạy xa bay” của bọn “chữ” nhỏ bé này.
Trong quá trình đó, mấy chữ này kể lại cách thức rời khỏi Kiếm Ý Thiếp, làm sao để né tránh nguy hiểm chí mạng và cả những khúc chiết trong giai đoạn khi thì đi hướng Tây, khi thì di chuyển ngược về Bắc.
Trong mấy năm nay, mấy nhóc này phát cuồng đi xa tận hai vạn dặm, cuối cùng đặt chân đến “thiên đường” huyện Mặc Nguyên này.
Nơi đây có sức quyến rũ quá lớn, thế nên chúng mới dừng chân một đoạn thời gian.
“Nói như vậy, bọn yêu vật, tinh quái và quỷ thần phổ thông sẽ khó mà tìm ra các ngươi? Ngươi trả lời đi, mấy nhóc khác không được phép nói chuyện!”
Kế Duyên xoa xoa huyệt thái dương.
Hắn hỏi, mà hỏi xong còn phải điểm danh chữ nào trả lời rồi nhấn mạnh là mấy chữ khác phải im lặng.
Chữ “Duệ” (sắc bén) bèn xoắn trái xoắn phải khi được điểm danh, như thể nó đang ngắm nhìn xung quanh trước khi quay sang đối đáp với Kế Duyên vậy.
“Bẩm đại lão gia! Con cũng không biết là có khó hay không, nhưng nếu bọn con muốn trốn, ngoại trừ ngài ra thì không ai có thể tìm được chúng con cả.
Một lần nọ, khi bọn con đang cãi nhau ầm ĩ thì bị một con yêu quái nghe thấy.
Nhưng khi chúng con trốn, nó không thể tìm ra.
Thế là nó canh me tụi con ở vị trí đó suốt nửa tháng, làm chúng con không dám hó hé lời nào! Thiệt là tức chết chúng con!”
Rất nhiều chữ nhỏ trên Kiếm Ý Thiếp dần có xu hướng nhốn nháo, hiển nhiên là định ngẩng đầu làm rộn rồi.
Đoán chừng, mỗi một con chữ ở đâu đều muốn phát biểu về trải nghiệm đáng sợ ấy, nhưng sau đó tất cả đều thành thực nằm xuống im lặng vì cái trừng mắt của Kế Duyên.
Kế Duyên hơi nheo mắt.
“Lúc bắt đầu, con yêu quái đó có trông thấy các ngươi không? Vẫn là ngươi nói, những chữ khác không được phép lên tiếng.”
“Con, con không để ý...!Khi mọi người hô lên chạy mau, con cũng chạy luôn...”
“Hít hà...”
Kế Duyên hít một hơi, đành nhìn sang những con chữ khác.
“Ai biết vụ này?”
Và khi hắn vừa mới nói xong,
“Con, con, con!” “Con biết nè!”
“Đại lão gia, con cũng biết!” “Bọn chúng không biết rõ đâu, con mới là người biết hết mọi chuyện nè!”
“Ngươi nói dối, ta biết rõ hơn ngươi!” “Ngươi nói nhảm, ta mới rành vụ này nhất! “
“ Chính ta mới là người đầu tiên phát hiện ra á!” “Ây da da da da da....”
Cuộc cãi vã bùng nổ trong chớp mắt.
“Ngừng! Ngươi nói!”
Kế Duyên chỉ vào con chữ nói mình là “người đầu tiên phát hiện ra.” Trong thoáng chốc, mấy chữ khác đều yên lặng hẳn, còn chữ “Tâm” (tâm tư) đắc thắng đứng lên.
Kế Duyên có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc “đắc ý” của nó thông qua dòng khí vương trên vết mực của con chữ này.
“Bẩm đại lão gia! Lúc đó, con có để mắt tới và nhìn rõ bộ dạng của con yêu quái ấy.
Đó là một con chó già, mũi to.
Thân thể của nó hơi giống loài người, có thể đứng dậy đi lại.
Hơn nữa, nó không chỉ canh giữ ở ngay vị trí mà tụi con trốn trong nửa tháng thôi đâu, mà còn rất xảo quyệt giả vờ bỏ đi rồi bất thình lình quay lại nữa.”
“Ồ? “
Kế Duyên híp nhẹ mắt.
Có vẻ như con yêu cẩu kia biết rõ bọn “chữ” này đang ẩn nấp chứ chưa bỏ đi.
Thậm chí, nó rất tinh tường, cảm giác được không có nguy hiểm, còn biết bản thân gặp phải dạng tinh quái bất phàm.
Đúng vậy, “chữ” mà cũng thành tinh thì dĩ nhiên bất phàm.
Thế nhưng, từ “bất phàm” trong lòng Kế Duyên còn mang ngữ nghĩa khác nữa.
Cơ bản thì những chữ này đều là “Kiếm Ý Thiếp”, nhưng dường như bản thân của mỗi một nhóc “chữ” đều mang đặc sắc riêng - đây cũng là điều mà Kế Duyên muốn xác nhận vào thời điểm hiện tại.
“Vâng, thưa đại lão gia.
Con nè, với tên 'Giác' (cảm giác) và tên 'Linh' (linh hoạt) đều cho rằng con yêu quái đó không thực sự rời đi, vì vậy mói kêu mọi người tiếp tục ẩn nấp.
Quả nhiên, nó trốn gần đó á.
Cuối cùng, nó vẫn không thể tìm ra chúng con, còn nhe răng trợn mắt giận dữ nữa!”
“Ừ, làm tốt lắm!”
Kế Duyên cười khen ngợi, khiến chữ” Tâm “càng thêm tự hào, loanh quanh qua lại trên mặt giấy.
Đã rõ ràng, mỗi con chữ này đều bao hàm một dạng thần tủy bên trong.
Ví dụ, “Tâm” sẽ thông minh hơn, “Linh” và “Giác” sẽ nhạy cảm hơn, trong khi “Kiếm” và “Duệ” lại càng dũng cảm hơn, sắc bén hơn,...!Cứ thế mà suy ra, mỗi chữ đều có một đặc điểm thần dị riêng biệt.
Với những tinh quái thuần khiết như thế này, đặc biệt là sinh linh dạng chữ nữa, nếu ai mà nuốt phải chúng, e rằng sẽ giúp cho bản thân sinh ra thêm một loại biến hóa thần diệu nào đó.
“Tất cả nghe đây, sau này không được chạy loạn nữa, biết chưa?”
“Vâng!” “Con biết rồi!”
“Chúng con hiểu rồi!” “Đại lão gia, dẫn chúng con theo cùng với!”
“Chúng con không muốn ở với Yến Phi nữa đâu!” “Đúng òi, đúng òi!”
“Ở với Yến Phi nữa là chúng con chạy trốn nữa!” “Chính xác!” “Ngộ nhỡ đại lão gia không cho chúng ta chạy trốn nữa thì sao?”
“A!?” “Vậy làm sao bây giờ?”
...
Kế Duyên gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tạo ra âm thanh 'đùng đùng' vang dội nhằm đàn áp mọi tiếng ồn, để tất cả đều im lặng.
“Yên tâm, ta không tặng vật này cho ai nữa.
Dù sao đi nữa, Yến Phi đã xem Kiếm Ý Thiếp trong suốt một thời gian dài rồi, trong đó bao hảm cả chân ý sống động của ta.
Thế nên y cũng không cần xem tiếp.
Các ngươi cứ ở cạnh ta là được.”
Cả đám chữ vừa định hoan hô, chợt Kế Duyên nghe thấy tiếng bước chân vọng đến.
Trước khi Kế Duyên kịp rầy la để bọn chúng im lặng, nguyên một nhóm chữ chợt im bặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Kế Duyên quay đầu nhìn lại “Kiếm Ý Thiếp,” nhận ra mấy con chữ đều nằm lặng lẽ thẳng hàng.
Hắn gật đầu mỉm cười, cuộn quyển thiếp chữ lại rồi cho vào tay áo.
Không lâu sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần trước khi tiếng gõ cửa vang lên:
“Cốc, cốc, cốc...”
“Kế tiên sinh, đến giờ ăn trưa rồi.
Ngài muốn ta mang đến đây hay cùng đến phòng ăn của miếu để dùng bữa chung?”
Kế Duyên ngẫm nghĩ lại, vì không muốn làm phiền người khác nên trả lời ngay:
“Không cần mang sang, ta đi với ngươi đến phòng ăn chung.”
Nói xong, Kế Duyên đứng dậy, đi ra cửa mở cửa.
Trước đó, con hạc giấy đã bay vào trong ngực hắn.
Nhìn thấy Kế Duyên, ông từ vội vàng hành lễ trước.
“Vậy, Kế tiên sinh đi cùng với ta nhé.
Cách đây không lâu, vừa có một nhà phú hộ đến đây cúng giường tạ ơn thần linh, còn mang theo rất nhiều thức ăn ngon đấy.
À mà, ngài không phiền khi ăn cùng phòng với bọn họ chứ?”
“Khách phải theo chủ, ta không ngại.
Đi thôi!”
“Thật là tốt quá! Mời tiên sinh theo ta!”
Thấy Kế tiên sinh không phản đối, ông từ mới an tâm thỉnh hắn cùng đi ra ngoài, thẳng tiến về gian phòng ăn của miếu thờ.
Ngôi miếu này có diện tích đất đai khá lớn.
Chính điện lớn đến mức kinh ngạc; ngoại trừ tượng Thổ Địa, những nơi khác đều được bao phủ bởi ánh sáng của Trường Minh đăng*.
Đây đều là do những người giàu có chung quanh tiêu xài xa xỉ cả đấy.
(*Chú thích: Trường Minh đăng là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng.
Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là “Trường Minh” vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt.
Loại đèn này từng được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc Đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây.)
Có một lý do khiến ngôi miếu Thổ Địa này được ủng hộ đến vậy.
Cầu thần, lạy Phật không gì khác hơn là theo đuổi điều “linh nghiệm”, và Thổ Địa vùng này chính là một vị thần linh như vậy.
Tương truyền rằng, Thổ Địa Công Lý Lộng Hương luôn quan tâm chăm sóc quê nhà, thế nên đó giờ có hương hỏa vô cùng thịnh vượng.
...
Thật ra, phòng ăn của miếu Thổ Địa Lý Lộng Hương được chia thành hai sảnh thông nhau, sảnh sau dành để đun lửa nấu cơm, còn sảnh trước giống như nhà ăn của một số ngôi chùa khác, còn bày biện thêm vài bộ bàn ghế nữa.
Trong miếu Thổ Địa chỉ có ba người, kể cả những người làm công quả.
Mấy bộ bàn ghế này đương nhiên là chuẩn bị sẵn cho những tình huống như ngày hôm nay.
Có một số phú ông, phú bà đến đây khấn vái, cúng trả lễ, sau đó ăn một bữa cơm gọi là “Cung Thần Phạn,” như vậy sẽ có thể tiêu tai, nguyện được phước lành.
Hầu hết các chùa chiềng đều ăn chay, nhưng miếu Thổ Địa không theo quy định này.
Mọi người vẫn có thể ăn mặn, uống rượu, nhưng phải chọn lựa thực phẩm kỹ lưỡng cho các bữa “Cung Thần Phạn.” Sau khi nấu nướng thức ăn xong, phải cúng cho Thổ Địa, tiếp theo là mang vào phòng ăn.
Đến giai đoạn này mới bắt đầu tiến hành quá trình chiêu tài “Cung Thần Phạn,” nghĩa là cùng ăn với thần linh để giải trừ tai họa, giảm bớt khó khăn.
Đã có hơn chục người đang ngồi trong phòng bếp của miếu; hai người làm công quả trong miếu và một vài người hầu của một gia đình phú hộ nào đó đang bưng bát, dọn đồ ăn lên.
Thời tiết hiện tại vẫn còn rất nóng.
Dù đã dọn ra án thờ được một khoảng thời gian, cả các món ăn đều bốc khói nóng hổi, ngoại trừ các món nguội.
Người đến cúng trả lễ hôm nay là Lưu viên ngoạt, cũng là một ông chủ xưởng mực khá lớn.
Sáng ngủ dậy, ông ta mơ thấy Thổ Địa Công báo mộng, nói rằng đã giải quyết xong mấy sự kiện quỷ dị hôm trước.
Sau khi tỉnh táo lại, Lưu viên ngoại kể lại với vợ là mình phải đi cúng trả lễ ngay lập tức.
Hiện tại, ông ta và phu nhân đã ngồi vào bàn tròn, chờ đợi dùng cơm.
Tổng cộng có hai bàn được kê lên.
Một bàn dành cho gia đình Lưu viên ngoại, ông từ, hai hạ nhân đắc lực của gia đình ấy; bàn còn lại dành cho hai người làm công quả trong miếu và nhóm gia đinh còn lại.
“Trịnh tiểu sư phụ, Triệu sư phụ vẫn chưa đến à?”
“Vâng, Triệu thúc vừa đi mời một vị khách tá túc ở miếu sang đây! Ngài xem, họ đến rồi kìa!”
Người làm công quả mới dọn xong bát đũa, vừa trả lời Lưu viên ngoại thì nhận ra ông từ và Kế Duyên xuất hiện ngay cửa ra vào.”
“Kế tiên sinh, thỉnh sang đây.
Ngài ngồi ở bàn đó nhé!”
Ông từ chỉ về phía Lưu viên ngoại bên kia.
Bởi vì miếu không có quá nhiều người công quả, trong khi bàn trên vẫn rất rộng rãi, không chật chội như chiếc bàn bên cạnh.
Sau đó, ông từ tranh thủ đi đến chỗ Lưu viên ngoại và Lưu phu nhân, chắp tay chào hỏi.
“Lưu viên ngoại, Lưu phu nhân, Kế tiên sinh là một vị khách quý trong miếu của ta.
Hai vị có phiền không nếu mọi người cùng dùng bữa với nhau?”
“Không phiền, chúng ta không phiền.”
Lưu viên ngoại mỉm cười, tỏ vẻ mình không ngại, còn đứng lên chắp tay chào Kế Duyên.
Sau khi gật đầu đáp lễ, Kế Duyên bèn ngồi xuống bàn.
Ông từ rất ân cần sắp xếp bát đũa, chén rượu cho Kế Duyên.
Thậm chí, gã còn đích thân dùng ống tay áo của mình để lau sạch một vết bẩn bé tí ti ngay trước bàn cùa hắn vì nhất thời không có khăn lau bàn trong tay.
Tất cả những điều này đều bị Lưu viên ngoại nhìn thấy.
Ông ta lập tức tò mò ngay, vì tri huyện lão gia từng đích thân đến đây một lần nhưng ông từ này cũng không hề ân cần đến mức độ như vậy.