Lạn Kha Kì Duyên


Cảm nhận thứ nhỏ bé trong tay dường như thoáng trở nên nặng nề hơn, Lục Mân cầm hạt nhỏ cứng rắn này áp sát lên tai, cẩn thận lắng nghe từng chút một.

Quả nhiên, hạt này không thể đơn thuần dùng một từ “linh khí” để có thể miêu tả được.
‘Chẳng lẽ đây thật sự là hạt của một quả có linh căn?’
Tuy không thấy Kế Duyên đâu nữa nhưng Lục Mân vẫn nhìn về hướng mà hắn đã rời đi.
‘Lúc trước, Kế tiên sinh dùng chính hạt này để câu cá sao?’
Cũng khó trách cá Quý Thủy Kim Lân khó bị bắt như vậy mà lại cắn câu nhanh chóng như thế.

Nếu đây là hạt của một quả có linh căn thì quả thật có thể hấp dẫn bọn chúng.
Tình huống này cũng đủ để nói rõ bên trong hạt vẫn còn tồn tại linh tính.
“Nói ta dùng cái này để câu cá ư? Đừng có nói giỡn chứ!”
Tuy Lục Mân vẫn rất muốn đi tìm Kế Duyên để hỏi tình hình cụ thể, nhưng gã cũng biết bản thân mình đã lưu lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với đối phương, nên không dám quấy rầy nữa.
Lục Mân thu hồi hạt kia, trực tiếp cưỡi gió bay về phía hòn đảo hình trăng khuyết.
Cái gọi là hạt của quả linh căn và hạt giống linh căn là hai khái niệm khác nhau.

Linh căn thường độc nhất vô nhị, nếu muốn đâm chồi nảy lộc thì cũng không phải thứ mà một hạt giống có thể làm được.
Dù vậy, Lục Mân vẫn nghĩ hạt trong tay mình cực kỳ trân quý, ít nhất có thể giúp gã biết rõ trái cây kia vốn có chỗ nào thần dị.

Phàm là linh căn đều không phải chỉ là ẩn chứa linh khí đơn giản như vậy.
Dưới bầu trời đêm, Lục Mân quay đầu nhìn phi chu Huyền Tâm phủ.

Mặt nước sáng như gương đang phản chiếu ánh sao dày đặc.

Phi chu tức thì sáng lên pháp quang, đẹp đẽ như ánh trăng lộng lẫy, cực kỳ mê người.
“Kế Duyên...!Thế hệ tu sĩ ở thời điểm hiện tại quả nhiên ngọa hổ tàng long!”
...
Đối với hành khách trên phi chu của Huyền Tâm phủ, tuy cảnh đêm trên mặt biển tựa như mặt kính kia không làm bọn họ thất vọng nhưng cũng không quá mức diễm lệ.
Chủ yếu là do lúc trước, các hành khách trên thuyền đã chứng kiến kỳ cảnh tinh hà hạ xuống do vị cao nhân nào đó trên thuyền thi pháp.

Tuy cảnh đẹp của Kính Hải rất thần kỳ nhưng chỉ mang đến cảm giác như tinh không và bên dưới giao thoa với nhau, chẳng thể nào so sánh được với cảnh bơi giữa tinh hà.
Đây cũng là lần đầu tiên vị tu sĩ phụ trách phi chu của Huyền Tâm phủ nhìn thấy các hành khách bình tĩnh trước cảnh đêm như vậy, thậm chí một số phàm nhân trên phi chu trông cũng chẳng có vẻ gì là quá kích động cả.
Mãi đến ngày hôm sau, phi chu lại bắt đầu xuất phát một lần nữa, chậm rãi đi ra khỏi phạm vi của mặt biển tĩnh lặng, bay lên bầu trời.


Ngoại trừ Lục Mân lúc trước, các tu sĩ Kính Huyền Hải Các đều không xuất hiện.
Đối với Kế Duyên, chuyện với Lục Mân cũng chỉ là một sự việc nho nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt và tu hành của hắn mà thôi.

Người gặp qua người luôn có muôn hình vạn trạng, nhưng Kính Hải này lại cực kỳ đặc thù.
Một hồi lâu sau khi phi chu bay lên không, Kế Duyên vẫn đứng bên mạn thuyền nhìn mặt biển yên ả sáng óng ánh như lưu ly ở phía dưới.

Ngoại trừ hai hòn đảo hình trăng khuyết, Kính Hải và hải vực bên ngoài không hề bị ngăn cách nhưng cả hai bên lại không hòa trộn vào với nhau.
Kính Hải này có vẻ như có thể nhìn xuyên thấu, nhưng lưu quang biến ảo cũng không thể giải thích bằng một câu “hiện tượng tự nhiên kỳ diệu” được.

Mặc dù phiến hải vực bên ngoài Kính Huyền Hải Các đều có bố trí trận pháp cấm chế, nhưng Kính Hải ở trung tâm lại không có dấu vết của bất kỳ cấm chế nào, đây này mới là điều không hợp lý.
Kế Duyên híp mắt nhìn biển rộng có lưu quang biến ảo trước mắt.

Toàn bộ mặt biển vẫn yên tĩnh như gương, không hề nổi gió, có lẽ mặt gương bình thường có khi còn không thể bằng phẳng như vậy.
‘Chỉ sợ thực sự không phải là Kính Hải không có cấm chế, mà bản thân Kính Hải này là một loại cấm chế cường đại, cực kỳ hiếm thấy.

Còn Quý Thủy Kim Lân Tầm cũng chỉ là Quý thủy chi tinh sinh ra trong cấm chế mà thôi.’
Nếu thực sự là như vậy...
Kế Duyên bèn nhìn về dãy núi trên hai hòn đảo hình trăng khuyết trong Kính Hải, nhìn những kiến trúc lầu các giữa lưu quang ẩn hiện trong núi, rồi lại nhìn vách đá phía bên kia.

Dù đứng ở góc độ này, hắn không thấy những chữ viết khắc trên vách đá bằng kiếm ý mãnh liệt kia, nhưng hình ảnh ấy vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức.
“Nếu thực sự là như vậy, Kính Huyền Hải Các này chỉ e là không đơn giản, mà cấm chế Kính Hải kia...”
Kế Duyên lẩm bẩm rồi không nói tiếp nữa, chỉ một mực ghi nhớ trong lòng.
...
Vượt qua núi đồi, phi chu mặc cho phong bạo càn quét, mượn Thái Dương chi lực, lướt trên từng ánh Nguyệt hoa giữa tinh không.

Cuối cùng sau gần ba tháng, từ khi rời khỏi bến Đỉnh Phong đến khi đám người Kế Duyên chuẩn bị rời thuyền đi đến tiên cảng cuối cùng, phi chu Huyền Tâm phủ đã cập bến tổng cộng là bốn nơi.
Ngoại trừ bên ngoài Kính Huyền Hải Các, ba chỗ còn lại đều là tiên cảng, các hành khách không ngừng đi lên đi xuống.
Nói tóm lại, tuy các tiên cảng đều giấu mình ở sâu trong tầng mây, tránh xa ánh mắt phàm tục, nhưng những nơi này đều náo nhiệt hơn trong ấn tượng của lão ngoan đồng Cư Nguyên Tử rất nhiều.

Nơi nào cũng xuất hiện một số cảnh họp chợ, cũng có không ít phàm nhân kiếm kế sinh nhai, đem đến sức sống cho các phiên chợ và toàn bộ tiên cảng.
Bắt đầu từ trung tuần tháng Tư, phi chu lại một lần nữa bay qua các mảnh lục địa miên man không dứt, chính thức tiến vào phạm vi Bắc Cảnh Hẳng Châu.


Cuối tháng Tư, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới đích đến cuối cùng - bến Nguyễn Sơn.
Ngày hôm nay, ánh mặt trời rạng rỡ.

Những người đang đứng trên boong thuyền của phi chu cũng bắt đầu di chuyển.

Những dân chúng bình thường đều đứng tại vị trí mà người ta thường sẽ thả ván cầu.

Còn những người tiên tu và tinh quái, yêu vật thì đứng xa hơn một chút.
Cũng giống như những bến đò Tiên gia khác, bên ngoài bến Nguyễn Sơn cũng có những cấm chế thiên về tác dụng mê hoặc, quanh năm bị mây mù vờn quanh.

Chỉ là ở bên trong, sương mù cực kỳ mỏng, đủ để phàm nhân vừa rời thuyền có thể nhìn thấy rõ con đường xuống núi.
Nhìn từ phía xa, bến Nguyễn Sơn giống như một ngọn núi cực lớn có phần đỉnh bằng phẳng.

Giá mà đặt tên theo đặc điểm khu vực, gọi nơi đây là bến Bình Đính (bằng phẳng) còn hợp lý hơn.

Trên đó cũng có rất nhiều tòa nhà, dòng người đi lại đông đúc tấp nập, thoạt nhìn còn náo nhiệt hơn những bến đò tiên nhân khác một chút.
Hơn nữa, nơi đây khác hẳn với những tiên cảng lúc trước.

Kiến trúc nơi này kéo dài khắp tiên cảng, từ vị trí thả neo cho đến quán rượu, lầu các.
Khi Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn còn đang đứng nhìn, Đỗ Tri sự Huyền Tâm phủ đã chạy lên trước mặt.
“Bến Nguyễn Sơn này là bến đò do Cửu Phong Sơn quản lý.

Lần này, Cửu Phong Sơn chính là tiên môn tổ chức đại hội Tiên Du, nên bến Nguyễn Sơn cũng sẽ ồn ào náo nhiệt hơn xưa.

Thực ra thì từ vài chục năm trước, đã có không ít tán tu và sinh linh tu hành khác tụ tập về nơi đây, chờ đợi đại hội quần tiên rầm rộ giữa mùa hè này.”
Kế Duyên gật đầu, tỏ ý biết rõ.

Trên lý thuyết, tin tức về đại hội Tiên Du tuy chỉ được lan truyền giữa các tông môn tiên tu, nhưng trải qua thời gian dài, tin tức này cũng sẽ bị rò rỉ ra ngoài.


Cho đến hôm nay, tin tức linh thông giữa các tu sĩ cũng không phải là chuyện kỳ quái, chỉ là không phải ai cũng biết địa chỉ chính thức mà thôi.
Mặc dù là như vậy, cảnh tượng khu chợ sầm uất ở bên ngoài đều sẽ khiến cho những người dù có sinh sống tách biệt khỏi khói lửa nhân gian hay không, đều cảm thấy hiếu kỳ.

Chắc chắn bọn họ sẽ muốn nhìn thấy, muốn sở hữu một đồ vật gì đó.

Cho nên, sự tồn tại của khu chợ này đã được đảm bảo.

Không ít tu sĩ, thậm chí là tinh quái yêu vật, đều sẽ nghĩ cách để vượt qua vạn dặm tới đây.

Bọn họ muốn thử vận may, muốn xem mình có thể tìm được đồ vật mong muốn, hay có khả năng gặp được chuyện tốt như “Tiên nhân chỉ lộ” hay không.
Phi chu chậm rãi hạ thấp xuống.

Những người trên boong thuyền nghị luận mang theo nỗi hưng phấn hoặc là lo lắng.

Có những phi chu khác đang thả neo trong mây mù, càng có những đảo nhỏ lơ lửng trên bầu trời, một cây cầu thật dài nối liền bến cảng.

Thấy được cảnh này, Kế Duyên tấm tắc kêu kỳ lạ.
Sau khi thuyền dừng hẳn, mấy khối ván cầu bắt đầu dựng lên, cuối cùng hình thành ba cây cầu vững vàng nối giữa phi chu và đất liền.

Có hành khác sớm không đợi được giờ khắc này cũng đã bắt đầu rời thuyền.

Ở bên kia bến cảng, cũng có không ít người đang đứng từ xa nhìn ngắm phi chu Huyền Tâm phủ.
Kế Duyên và đám người Ngọc Hoài Sơn là những người cuối cùng rời thuyền.

Trước khi đi, hai vị Tri sự của Huyền Tâm phủ đều đứng hành lễ đưa tiễn bọn hắn.
“Kế tiên sinh, các vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn, sau này chúng ta còn gặp lại.

Trong vòng mười năm nữa, nếu các vị lại đi phi chu của Huyền Tâm phủ thì Tri sự trên thuyền vẫn là chúng ta!”
Dù vẻ mặt hai vị Tri sự rất điềm tĩnh nhưng có thể nhận ra thành ý của bọn họ.

Bọn họ là Tri sự chịu trách nhiệm quản lý phi chu trong mấy năm này, nên đương nhiên không thể tham gia đại hội Tiên Du.
Kế Duyên và các tu sĩ Ngọc Hoài Sơn đều rối rít đáp lễ.
“Nếu còn cơ hội, chắc chắn sẽ còn gặp lại!” “Đúng vậy, chúng ta tu tiên cầu đạo, cầu tiêu dao.

Mặc dù không dám xưng là bất tử nhưng thật sự là năm tháng rất dài, nhất định có thể gặp lại!”
“Mấy vị bảo trọng!”
“Mấy vị đi tốt nhé!”

Sau khi cùng nhau thu lễ, Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đi trước, dẫn theo nhóm người của Ngọc Hoài Sơn cùng đặt chân lên ván cầu của phi chu, tiến về bến Nguyễn Sơn.
Ở khu vực bến cảng, có người đang nhìn chăm chú về chiếc phi chu Huyền Tâm phủ được phủ một tầng hào quang của ánh mặt trời.

Ở nơi đây, hay có cảnh các tán tu chi sĩ tụ hợp lẫn nhau, ngồi vào chung một bàn, cùng nhìn ngắm những hành khách bước xuống từ các chiếc Tiên chu hay Huyền đảo, vừa có thể quan sát đủ các thứ hiếm lạ ở mọi nơi, vừa bàn luận xem trong số đó thì ai là kẻ lợi hại.
“Phương tiện vượt giới này của tiên phủ nào vậy? Nhìn ánh hào quang kia là biết nó bất phàm rồi.”
“Đạo hữu có chỗ không biết rồi.

Đây là Âm Dương phi chu của Huyền Tâm phủ, cánh buồm chính là Âm Dương phiên cực lớn do Huyền Tâm phủ chế tạo đấy.

Nó có thể thu lấy Nhật Nguyệt chi hoa, nạp Thái Âm Thái Dương chi lực.

Quả là rất cao minh.”
“Thì ra là thế.”
“Ài, các ngươi nhìn kìa, có mấy tên tinh quái to lớn cả người màu vàng ấy, nhìn có giống Hoàng thạch tinh không chứ?”
“Ha ha ha, còn học theo con người để làm mấy bộ phận trên cơ thể nữa chứ, thật sự thú vị.”
Trong số những tán tu này, cũng có người có đạo hạnh cực sâu.

Nhưng đại hội Tiên Du có đôi khi sẽ xem xuất thân.

Ở nơi nào cũng có giai cấp, mặc dù là tiên yêu hay thần ma cũng đều như vậy.

Chỉ cần đạo hạnh không đủ cao đến mức có thể vượt qua một giới hạn nào đó, phần lớn các tán tu đều chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt mà thôi.
“Chư vị, có phải có cao nhân rời thuyền không?”
“Hình như có khí tức mờ mịt không rõ, chẳng qua đấy cũng là các đạo hữu tán tu, không nhìn thấy đạo hữu nào của tiên phủ có danh tiếng cả.”
“Có rồi, có rồi, bên kia kìa, có người trên phi chu hành lễ với bọn họ.”
Sau khi được tu sĩ kia nhắc nhở, mọi người đều nhìn theo hướng đó, quan sát đến ván cầu thứ hai, nơi mà đám người Kế Duyên đang đi về bến cảng.
“Đi đầu là hai phàm nhân ư?”
“Ha ha, tất nhiên không có khả năng đó rồi.

Chẳng qua đạo hạnh của chúng ta quá thấp, nhìn không ra chân tướng của cao nhân thôi.

Triệu đạo hữu có thể nhìn ra gì đó đúng không, Triệu đạo hữu?”
Là tán tu có tu vi cao nhất ở đây, hiện tại, gã tu sĩ họ Triệu được xưng là Triêu Nguyên Chi Cảnh nàycũng lắc đầu.
“Mặc dù là ta cũng không nhìn ra hai người này.

Nếu đang ở một con đường nào đó giữa chốn phàm tục, chắc ta còn tưởng hai người này là phàm nhân đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận