Vào lúc này, dưới khí cơ giao cảm, pháp tướng của Kế Duyên nhìn về phía xa, sau đó nhìn tới Thiên Đạo Phong.
Hắn như nhìn thấu được cấm chế của ngọn núi, nhìn ra được Chưởng giáo chân nhân Triệu Ngự đang ở trong một biệt viện dành cho Chưởng môn của Cửu Phong Sơn.
Giờ phút này, Kế Duyên không giống như nhất tâm nhị dụng, mà càng giống như đang có hai tầng tư duy cùng suy nghĩ một lúc.
Một tầng phía dưới thực sự đang chuyên tâm diễn thư, một tầng phía trên đang suy tư tình huống ở trong núi phương xa và Cửu Phong Sơn.
Chưởng giáo chân nhân của Cửu Phong Sơn có đạo hạnh thâm sâu, tu vi cao thâm mạt trắc.
Dù hư ảnh pháp tướng của Kế Duyên chỉ tồn tại trong suy nghĩ của bản thân hắn, nhưng nếu Triệu chưởng giáo có thể phát hiện ra thì cũng không làm Kế Duyên kinh ngạc; dù sao thì đạo hạnh càng cao, càng thần kỳ khó tưởng tượng.
Nhưng Chưởng giáo Cửu Phong Sơn cũng có chút không bình tĩnh.
Lúc trước, gã hơi e sợ pháp tướng hư ảo của Kế Duyên, còn đang suy nghĩ xem đó là thuật pháp thần diệu nào.
Không nghĩ tới pháp tướng hư ảo kia của Kế Duyên rõ ràng còn phát hiện ra gã, hơn nữa còn nhìn tới đây nữa.
Phải biết rằng Triệu Chưởng giáo nhìn về Tiên Lai Phong rất thông thấu.
Nhưng ở Thiên Đạo Phong bên này, nhất là gian tĩnh thất của Chưởng môn, nơi đây đều có trận pháp cấm chế ngăn cách, nhưng dường như cũng chẳng có tác dụng gì.
Chỉ là Triệu Chưởng giáo cũng không quá ngạc nhiên.
Nếu là bực tiên đạo cao nhân như Kế Duyên, hắn có mấy thứ thuật pháp kỳ dị nào đó cũng chỉ là chuyện cực kỳ bình thường.
Ngược lại tình huống ở ngọn núi nơi phương xa mới có chút ý tứ.
Thấy pháp tướng của Kế Duyên đã thu hồi ánh mắt, Chưởng giáo Cửu Phong Sơn vuốt râu suy nghĩ một lúc.
Tâm niệm vừa động, gã đã truyền âm ra ngoài, chuẩn bị dặn dò người thích hợp đi tới nơi đó nhìn thử.
Về phần Triệu Chưởng giáo, chỉ cần Kế Duyên viết bao lâu thì gã sẽ xem bấy lâu.
Đương nhiên, gã sẽ không đọc nội dung của thư văn, mà chỉ là đứng xa xa nhìn biến hóa của đạo uẩn vô thường.
Ở một đạo tràng trên Thiên Đạo Phong, hai gã tu sĩ Cửu Phong Sơn đang ngồi xếp bằng trong nội viện.
Giữa hai cái bồ đoàn còn có một cái bàn thấp, trên đó có nước trà và một cuốn sách cũ nhìn hơi nát.
Hai người đang cùng nhau nghiên cứu thảo luận về ý nghĩa ẩn giấu bên trong bản đạo tàng cũ này.
Đạo tàng này phần lớn được tìm thấy ở mấy địa phương như phường thị của các tiên cảng.
Cái này vốn có lẽ là thời gian quá lâu, thần ý trên đó đã xói mòn, nên chỉ có thể dựa vào mặt chữ để thảo luận nội dung được ghi chép.
Có thể khẳng định là phía trên viết nhất định có điểm ý tứ, chứ không phải mấy cuốn sách do phàm nhân bịa ra.
Đúng lúc hai người đang tranh luận về một câu "thiên nhân chưởng đạo" trên đạo tàng, một người trong đó bỗng nhiên dừng lại, trong tai nghe thấy thanh âm của Chưởng giáo chân nhân.
Gã tập trung tư tưởng nghĩ ngợi một lát, sau đó đứng dậy, rồi chắp tay hành lễ về phía trong núi, nhỏ giọng nói.
"Lĩnh pháp chỉ!"
Tu sĩ đồng môn bên cạnh cũng đứng lên, hỏi thăm.
"Tấn sư đệ, phát sinh chuyện gì?"
"Lý sư huynh, Chưởng giáo chân nhân vừa mới truyền âm cho ta, lệnh cho ta đến hạ giới trong động nhìn xem.
Dường như trong núi có người đến đây cầu tiên vấn đạo, với lại tín niệm có phần kiên định."
Tu sĩ bên cạnh khẽ gật đầu.
"À! Vậy chúng ta cùng đi nhé?"
"Cũng được, chúng ta lên đường đi."
Hai người thu hồi cuốn sách trên bàn thấp, sau đó cùng nhau ngự phong ra khỏi Thiên Đạo Phong, bay về phía bầu trời phương nam.
...
Trong núi ở bên trong động thiên hạ giới của Cửu Phong Sơn, cũng chính là ngọn núi được phàm nhân khắp nơi trong động thiên giới gọi là Kình Thiên Sơn.
Bây giờ, khí trời đang là gió táp mưa sa, sấm sét ầm ầm.
Bầu trời hoàn toàn bị mây đen che khuất, lại là ở trong núi, lúc này vốn dĩ phải là ban ngày nhưng giờ đã tối mịt như ban đêm.
"Ầm đùng đùng..."
Một tia chớp ngắn xẹt ngang, chiếu sáng ngọn núi và đại địa.
A Trạch nhìn thấy cây cối chung quanh không ngừng lắc lư, nhìn y hệt như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt trong cơn mưa gió.
Một tia điện quang đột ngột đánh xuống cách cậu bé mấy chục bước, bổ trúng một thân cây.
"Rặc rặc.
.
.
Ầm ầm.
.
."
Lôi quang mãnh liệt kích thích hai mắt của A Trạch, tiếng sấm cực lớn càng làm cho hai tai cậu bé gần như bị điếc.
A Trạch gắt gao co rúc người núp dưới một lỗ thủng trên vách núi nho nhỏ, cũng dùng hai tay bịt chặt hai tai lại.
Dù sao A Trạch cũng chỉ là một thiếu niên phàm trần, tuổi tác còn chưa vượt qua mười lăm, mười sáu tuổi.
Nhìn bầu trời như vậy, đương nhiên cậu bé rất sợ hãi.
Nhưng qua khoảng thời gian bôn ba khắp nơi, A Trạch vốn là người thông minh cũng mơ hồ cảm nhận được chỗ đặc thù nào đó.
Lúc trước, khi A Trạch và đồng bạn cùng nhau rời khỏi núi, thời tiết đều rất tốt.
Trời trong nắng ấm, đường cũng dễ đi.
Nhưng khi cậu bé quay lại núi sâu, càng vào sâu bên trong, thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt.
Hơn nữa, không chỉ có lần này, vào lúc cậu và các bạn đi vào núi sâu, thời tiết ác liệt thì nhiều mà nắng ráo sáng sủa lại rất ít ỏi.
'Gia gia đã từng nói, tình huống quá mức khác thường nhiều khi không bình thường đấy.'
Hiện tại, A Trạch vừa lạnh vừa đói.
Quần áo trên người đã ướt đẫm.
Nhưng dựa vào một cỗ chấp niệm phải làm cho người nhà sống lại, quyết không quay đầu, nếu như đã vào Kình Thiên Sơn này một lần nữa thì A Trạch sẽ không nghĩ tới việc lui bước khi chưa làm được gì, mặc dù cậu hiểu được có khi mình sẽ chết ở trong núi.
Mang theo chấp niệm gần như quyết tử, A Trạch vừa lạnh vừa đói xiết chặt nắm đấm, hô to về phía trong núi.
"Ta không sợ! Ta không sợ! Ta biết đây là khảo nghiệm của tiên nhân, ta không sợ....!"
Tiếng la hét của A Trạch trong mưa lớn cùng tiếng sấm tự nhiên không truyền được bao xa, càng không có khả năng truyền đến tai các tiên nhân thượng giới, nhưng lại giúp A Trạch phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng ra một phần.
Cơn bão còn chưa qua, sắc trời đã hoàn toàn là ban đêm.
Cậu bé cuộn mình trong lỗ thủng của vách núi, nhìn hoàn cảnh bên ngoài đưa tay không thấy năm ngón, buồn ngủ nhưng lại không dám thật sự đi ngủ.
A Trạch mê man nép vào vách núi.
Trên đá chậm rãi hiện ra khuôn mặt của một ông lão, dáng vẻ giống hệt lão giả lúc trước thay mấy thiếu niên sấy quần áo và cho mọc lên cây nấm vào ban đêm.
Chẳng biết mưa gió đã đi qua từ lúc nào, A Trạch cũng không biết đi ngủ đã từ lúc nào.
Trong bầu trời đêm, có người cưỡi gió mà đến, chậm rãi hạ xuống gần gò núi - chính là hai tu sĩ Cửu Phong Sơn.
Tình hình ở chân trời phía xa đã lập tức thu hút lão giả có gương mặt trên vách núi.
Trong lòng lão khẽ động, lập tức chậm rãi biến mất.
'Hảo tiểu tử! Vậy mà dẫn tới tiên nhân hạ giới kiểm tra!'
Trong núi này căn bản không có đạo nhân hỏa khí thứ hai, vì vậy hai người ở trên bầu trời lập tức phát hiện ra A Trạch.
Thấy thiếu niên đang cuộn mình ngủ mê, tu sĩ họ Tấn lắc đầu.
"Vẫn còn là con nít!"
Sư huynh đồng môn bên cạnh cũng khẽ lắc đầu.
"Đi đến nơi này chắc chắn không sai, chỉ là cỗ tử khí này không phải là cầu tiên, mà giống như cầu chết ấy..."
Ở khoảng cách gần như vậy, hai vị chân nhân của Cửu Phong Sơn làm sao không nhận ra tình huống đáng lo ngại của vị thiếu niên này chứ, không riêng gì vấn đề thân thể cực hạn, còn có biến hóa khí tượng cũng thế.
Tu sĩ họ Tấn bấm ngón tay, lập tức biết được thiếu niên trước mắt đã lên núi rất lâu rồi.
Ít nhất đối với phàm nhân mà nói, nhất là đối với một thiếu niên phàm nhân, còn phải ở trong một hoàn cảnh khảo nghiệm khắc nghiệt như thế này, có thể xem như sống một ngày bằng một năm.
"Lý sư huynh, huynh nghĩ sao?"
Tu sĩ họ Lý khoát tay nói.
"Tấn sư đệ, đây là chuyện mà Chưởng giáo chân nhân nói với ngươi, không cần hỏi ý kiến của ta, ngươi quyết định là được."
Nghe vậy, tu sĩ họ Tấn nhìn phía A Trạch, lại nhìn về Cửu Phong Sơn.
Vị trí của thiếu niên này nhìn không tới Kình Thiên Cửu Phong, lại càng không cần phải nói tới một trong các ngọn núi của Cửu Phong.
Tuy rằng thiếu niên này vào núi đã lâu, nhưng hướng đi sai lầm và nguyên nhân tốc độ, muốn đi tới cùng thì vẫn còn rất lâu.
"Chỉ là hài tử mà đã có suy nghĩ không lùi bước, nếu nó đi xuống núi, chắc chắn sẽ phải chết.
Lý sư huynh...."
"Ài, Tấn sư đệ, ngươi cứ định đoạt là được."
"Vậy được, chúng ta quan sát cậu bé thêm một lúc, sau đó mới quyết định có dẫn lên Cửu Phong Sơn không."
"Ừ."
...
Lại một ngày nặng nề đi qua, A Trạch tỉnh dậy từ trong đau đớn đầy người.
A Trạch cũng không hề tự trách mình đã ngủ quên.
Cậu bé giãy giụa đứng lên, chuyện đầu tiên là cởi quần áo trên người, ra sức vắt khô nước.
Vì sao trong núi rõ ràng có nhiều dã thú như vậy, hơn nữa rất nhiều lần đều nghe được tiếng thú rống đáng sợ ở phương hướng không tính là xa, nhưng không có con nào công kích mình.
Rõ ràng, mình hiện tại cực kỳ suy yếu, là thức ăn rất dễ bắt được.
Vì sao bản thân cậu còn chưa ngã xuống, nếu ngã xuống chẳng phải có thể đi gặp gia gia và cha mẹ ư? Nghe nói sau khi chết cũng có thế giới của người chết nữa đấy, sẽ có âm sai đến đón đi, mặc dù ở trong núi nhưng có lẽ cũng có thể đi nhỉ?
A Trạch có chút chết lặng, nhưng chấp niệm trong lòng càng lúc càng mạnh, không biết đó là chấp niệm muốn tìm tiên nhân cứu sống người nhà hay là chấp niệm muốn chết đi trong núi để được gặp người nhà.
Lại qua ba ngày.
Trong ba ngày này, A Trạch ngoại trừ ăn rất ít rễ cây và quả dại còn sống, sẽ chỉ uống một chút nước.
Cũng chưa từng thấy cậu ăn bất kỳ thứ gì giống đồ ăn, càng không có khả năng còn khí lực để tồn tại.
Giữa trưa ngày hôm nay, lại là một ngày trời đổ mưa, A Trạch không tìm được nơi thích hợp để tránh mưa.
Cậu bước thấp bước cao không ngừng đi về phía trước, liên tục tìm kiếm.
Cậu biết rõ ngay từ đầu rằng khi trời mưa, bầu trời rất nhanh sẽ tối đen.
Đột nhiên dưới chân bị trượt, thiếu niên nằm sấp ra đất.
Gương mặt nặng nề đập lên tảng đá, đáng lẽ sẽ rất đau nhưng A Trạch không cảm nhận được.
Ánh mắt cậu có chút mơ hồ.
A Trạch hiểu rằng mình đã đến cực hạn, không phải là thể lực đạt cực hạn mà là sinh mệnh đến cực hạn.
'Như vậy, cũng tốt...'
Trong tầm mắt mơ hồ, A Trạch dường như nhìn thấy hai dáng người đến gần.
Quả nhiên trước khi chết sẽ có Âm sai đến đón.
"Hài tử, ngươi tên là gì?"
Lời nói vừa truyền đến, A Trạch cảm thấy ý thức thanh tỉnh hơn một chút, gắng gượng nằm ngửa.
Cậu nhìn hai người trong mưa; những hạt mưa dường như đang tránh né bọn họ.
"Ta, gọi, gọi, là A Trạch, gọi là Trang Trạch...!Các ngài, là âm sai sao?"
"Âm sai? Ha ha, âm sai cũng không muốn đến nơi này đâu.
Nếu ngươi chết trong núi, đó chính là cô hồn dã quỷ rồi."
"Vậy các ngài là...!là ai?"
Tu sĩ họ Tấn cúi người, duỗi tay nắm chặt tay A Trạch, nhẹ nhàng nhấc cậu bé lên rồi để cậu ta có thể tự mình đứng vững.
Đồng thời, lại còn có một đạo linh khí nhập vào trong cơ thể cậu bé, giúp cậu ta hòa hoãn sự đau đớn.
"Ta nghĩ có lẽ ngươi đã từng nghe qua tên của ta, kẻ hèn là Tấn Trường Đông."
A Trạch ngây ra một lúc, sau đó cả người run lên.
"Tấn Trường Đông? Trường Đông công? Ngài là Trường Đông tiên nhân, Trường Đông công!?"
Tấn Trường Đông khẽ gật đầu, sau đó tay áo vung lên, dưới chân sinh ra mây mù.
Gã cùng sư huynh mang theo thiếu niên chậm rãi bay lên bầu trời.
"Trước tiên cứ theo ta trở về núi đi!"
Đạp mây phi hành không biết nhanh hơn A Trạch khó khăn bôn ba không biết bao nhiêu lần.
Cũng không lâu sau, thiếu niên tâm tình kích động đi theo hai vị tiên nhân cùng xuyên qua từng tầng mây, nhìn thấy chín ngọn núi không lồ cao ngất ở phương xa.