Nghe qua ý tứ của Đỗ Quốc Sư, ngoại trừ nói rõ tình thế nghiêm trọng hiện giờ, còn có ý rằng nếu bỏ qua cơ hội lần này thì e rằng lão sẽ không quản việc này nữa.
Tiêu Độ và Tiêu Lăng nhìn nhau không nói gì.
Tiêu Lăng cũng hiếm khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt và thần sắc bối rối của cha mình.
Thực ra so với phụ thân Tiêu Độ, Tiêu Lăng là người đã từng gặp qua cả yêu quái và thần linh, cũng từng lĩnh hội qua thủ đoạn siêu phàm.
Trong lòng y hiểu rõ phàm nhân yếu ớt cỡ nào khi đối mặt với những tồn tại này.
Ở tình huống trước mắt, tốt nhất một là một, hai là hai, không nên làm chuyện dư thừa.
"Cha, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác!"
Ánh mắt Tiêu Lăng kiên định, khẽ gật đầu với Tiêu Độ.
Sau đó y đứng lên khom người hành đại lễ với Đỗ Trường Sinh.
"Đa tạ Quốc sư tương trợ.
Chúng ta sẽ đi Thông Thiên giang và sẽ lập tức bắt tay chuẩn bị súc vật để cúng bái lão Quy và Giang Thần nương nương."
"Ài, nhanh lên đi.
Đỗ mỗ cũng sẽ đi cùng."
Đỗ Trường Sinh thở dài và lão chỉ có thể tỏ vẻ như vậy mà thôi.
Nếu thực sự có xảy ra chuyện gì thì lão cũng chẳng còn cách nào khác.
Vào lúc Đỗ Trường Sinh còn đang than thở, Tiêu Độ đã hoàn hồn, thấp giọng hỏi một câu
"Quốc sư cũng đã gặp Giang Thần nương nương, chuyện thân thể của con ta..."
Bàn tay đang cầm chén trà nhỏ của Đỗ Trường Sinh khẽ run lên.
Lão thầm nghĩ suýt chút nữa là mình quên luôn chuyện này rồi.
Vì vậy, lão vội vàng tỏ ra nghiêm túc, nhắc nhở Tiêu Độ.
"Nếu đến lúc đó các ngươi có thể gặp Giang Thần nương nương, ngàn vạn lần đừng nhiều chuyện mà nhắc tới việc này.
Năm đó Giang Thần nương nương có chút trừng phạt với Tiêu công tử, vốn rằng chỉ cần tu dưỡng một phen thì không có gì đáng lo cả.
Nào ai ngờ được trong vòng hai năm ngắn ngủi, Tiêu công tử lại cưới hai phòng thiếp thất.
Lúc này nguyên khí còn chưa hồi phục, lại tiếp tục hao tổn nguyên dương khí như thế, đây chính là tự mình đả thương căn bản của mình.
Bây giờ tu dưỡng mười năm tám năm cho tốt, có lẽ còn có hy vọng khôi phục.
Ngươi muốn nhắc tới chuyện này trước mặt Giang Thần nương nương à..."
Đỗ Trường Sinh cười lạnh.
"Hừ hừ, vốn dĩ Giang Thần nương nương không chấp nhặt với phàm nhân như các ngươi, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy lời nói tình cảm cứng hơn vàng của Tiêu công tử chỉ là hư ngôn giả ý của phàm nhân.
Nếu các ngươi nhắc tới chuyện này thì có khi khéo quá thành vụng, làm Ứng nương nương nổi giận nữa.
Biết đâu được các ngươi tránh được một kiếp của lão Quy nhưng lại tự mình tìm chết.
Chuyện này có khi còn vô duyên vô cớ làm cho Đỗ mỗ bị Ứng nương nương ghét bỏ, đừng có làm cho ta bị vạ lây đấy!"
Nghe thấy Đỗ Trường Sinh nói trịnh trọng như vậy, Tiêu Độ có chút hối hận, vẻ mặt Tiêu Lăng cũng đỏ lên.
Hai cha con bọn họ liên tục gật đầu.
Khi đã biết lợi hại trong đó, không ai dám nhắc lại lời nói lúc trước.
Đỗ Trường Sinh khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ: Quốc sư ta đây thật sự đang cứu các ngươi đấy.
Tuy lời nói không phải hoàn toàn là sự thật nhưng kết quả chỉ sợ không thể tốt hơn được nữa.
Tất cả hạ nhân của Tiêu gia đều được huy động.
Vì lúc trước bọn họ đang chuẩn bị cho việc Tiêu Lăng lấy thiếp nên đồ tế tự và đồ để dành trong nhà đã có đầy đủ, giờ phải đi giết thêm một ít gia súc.
Khắp nơi là một mảng lộn xộn, công việc chuẩn bị tốn gần hết nửa ngày.
Lúc này, mặt trời đã sắp xuống núi.
Ngày hôm nay, ngoại trừ lúc đi tảo triều có ăn qua một chút, hầu như hai cha con Tiêu gia chưa ăn thêm gì cả, và cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống.
Đỗ Trường Sinh cũng không ăn được gì.
Lão bận tối mắt tối mũi để giúp đỡ Tiêu gia sửa soạn lại đồ cúng tế.
Ở bên trong khách đường của Tiêu gia, Đỗ Trường Sinh đang ăn chút bánh ngọt, uống ngụm nước trà.
Tiêu Lăng vội vàng chạy từ bên ngoài vào.
"Quốc sư, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi rồi!"
Tiêu Độ cũng đi theo sau, cẩn thận hỏi.
"Quốc sư, giờ đã không còn sớm, mặt trời sắp lặn rồi.
Chúng ta có nên đợi đến ngày mai hẵng đi không?"
Đỗ Trường Sinh vỗ vỗ tay đứng lên, hất tay áo đi về phía cửa chính của sảnh đường.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát!"
Lúc này Tiêu thị đã xem Đỗ Trường Sinh là người tâm phúc.
Nếu Đỗ Trường Sinh nói lập tức lên đường thì dù bọn họ vẫn còn thấp thỏm trong lòng, nhưng cũng chỉ có thể bất chấp tất cả mà hạ lệnh xuất phát.
Đỗ Trường Sinh chắp tay sau lưng, đi thẳng ra ngoài Tiêu phủ.
Lúc này, lão nhìn thấy ba đồ đệ của mình đã xuất hiện trước cửa.
"Sư phụ! Chúng ta tới rồi!"
"Hả? Thân thể của các ngươi chưa ổn, tới đây làm gì? Chuyện hôm nay chưa chắc đã an toàn hơn đại trận bát quái dẫn tinh tú lúc trước đâu."
Trong lòng lão còn bồi thêm một câu: Ít nhất mức độ kinh hãi tuyệt đối còn hơn lần trước.
"Sư phụ, người không phải cũng trọng thương chưa khỏi sao? Hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của người tu hành chúng ta, sao có thể thiếu đồ nhi được!"
Đỗ Trường Sinh khẽ nhếch miệng, đây cũng không phải là đi hàng yêu trừ ma.
"Nếu sự tình thuận lợi thì cũng không cần làm to chuyện.
Các ngươi đi chung cũng tốt, xem như có thể mở mang tầm mắt!"
Nói xong, dựa vào cảm giác của mình, Đỗ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về góc đường đối diện.
Một lão thái giám đang hơi chắp tay về phía Đỗ Trường Sinh.
Đây chính là Lý Tĩnh Xuân, một trong những thái giám thân cận của Hồng Vũ Đế Dương Hạo.
Lý Tĩnh Xuân đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Đỗ Trường Sinh, biết được bản thân không thể gạt được pháp nhãn của vị Quốc sư này.
Lão dứt khoát đứng hành lễ một cách thoải mái ở góc đường.
Dù sao lão thái giám cũng hiểu rõ Quốc sư là người thông minh, biết mình ở đây đại biểu cho cái gì.
Quả nhiên, Lý Tĩnh Xuân nhìn thấy Đỗ Trường Sinh khẽ vuốt cằm, cũng không đáp lễ hay nói cái gì.
Vào thời điểm nhìn thấy Lý Tĩnh Xuân, Đỗ Trường Sinh nhận ra Hoàng đế đã biết Tiêu gia xảy ra chuyện nhưng chắc chắn không biết được cụ thể chuyện gì, nói không chừng còn đang hoài nghi là thủ đoạn của phe phái đối địch.
'Hừ, để cho Hoàng thượng nhìn xem cũng được.
Đây là họa của Tiêu thị nhưng làm sao mà không có quan hệ gì tới Dương thị được chứ.'
Đương nhiên, Đỗ Trường Sinh cũng phải thừa nhận chuyện Tiêu Tĩnh - tổ tiên Tiêu gia - cuối cùng cũng chết thảm thì không liên quan gì đến Dương thị, cũng không có gì mờ ám.
Từng cỗ xe ngựa của Tiêu gia được người hầu dắt ra trước cửa chính.
Hai cha con Tiêu gia lúc này đã khoác thêm áo choàng lông cũng đã đi ra.
Hai người nhìn thoáng qua đám người hầu đang chuyển đồ cúng bái lên xe ngựa, rồi đi tới trước mặt Đỗ Trường Sinh, cố ý chắp tay nói với ba người Vương Tiêu.
"Ba vị cao đồ của Quốc sư cũng đã đến rồi ư? Mời các vị lên xe, chúng ta lập tức ra khỏi thành."
Tầm mắt của Đỗ Trường Sinh không nhìn vào góc đường nữa.
Lão khẽ gật đầu rồi dẫn theo ba đồ đệ của mình lên xe.
Mà hai cha con Tiêu gia thì một người lên xe, một người lên ngựa.
Chưa đến nửa khắc sau, đoàn xe của Tiêu gia có tổng cộng ba chiếc xe ngựa và bốn lão bộc bao gồm cả người hầu và phu xe, tất cả cùng nhau xuất phát đi về phía cửa đông của Kinh Kỳ phủ thành.
Càng có ít người biết về chuyện lần này càng tốt, vì vậy Tiêu gia không mang theo quá nhiều người.
Mọi người cũng hiểu được chuyện lần này không phải cứ nhiều người hoặc người có quyền thế là có thể làm được.
Ba chiếc xe ngựa, mỗi xe có hai con ngựa kéo.
Tiêu Lăng một mình cưỡi ngựa ở phía trước.
Trong hoàng hôn, khắp nơi đều là dòng người trở về nhà, nhưng khi nhìn thấy ba xe và một ngựa này, mọi người đều tránh sang một bên, bởi vì chiếc xe cuối cùng chở quá nhiều đồ tế tự.
Cả đoàn xe cũng không đi quá nhanh.
Tiêu Lăng nghiêng đầu nhìn bầu trời, vừa cưỡi ngựa vừa lẩm bẩm.
"Hy vọng có thể kết thúc trước khi trời tối.
May mà hôm nay thời tiết nắng ráo sáng sủa, cho dù vào ban đêm cũng không quá tối tăm."
Cũng vào lúc này, bên bờ sông vắng vẻ của Thông Thiên giang, Ứng Nhược Ly đang ngồi bên bàn cầm chén trà lên.
Nàng nhẹ nhàng hắt nước lên trời.
Bọt nước trong chén trà nhỏ bay lên càng lúc càng cao, dẫn động phong vân ở trên cao hội tụ.
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm vang lên.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã có đám mây đen lớn che khuất ánh mặt trời buổi chiều tà.
Bất luận là trong thành hay trên đường, hoặc là một vài người còn đang đi dạo bên bờ sông, tất cả đều nhao nhao chạy về thuyền hoặc bến tàu để tránh mưa.
Không lâu sau, cơn mưa rơi "ầm ầm..." xuống mặt đất.
Bầu trời vốn dĩ vẫn đang le lói ánh hoàng hôn của buổi chiều, vì trận mưa to này mà thoáng cái giống như đã vào ban đêm.
Sắc trời trở nên xám xịt, tầm nhìn càng ngày càng thấp.
Đám người Tiêu phủ không còn sự lựa chọn nào khác.
Bọn họ đã đến bước này, cho dù mưa lớn đến đâu thì cũng phải đi về phía trước.
Vì sợ tiếng sấm làm ngựa hoảng sợ, vài người hầu đã nhảy xuống xe dắt ngựa đi.
Bùn lầy và rét lạnh, mưa to và sấm chớp, cuồng phong gào thét, sóng lớn cuồn cuộn.
Sau khi rời khỏi thành, đoàn người Tiêu thị vật vã trong thời tiết khắc nghiệt mất hơn nửa canh giờ.
Cuối cùng, được Đỗ Trường Sinh dẫn đường, bọn họ cũng đã đi đến bờ sông tương đối vắng vẻ kia.
Trong cuồng phong bão táp vẫn có thể nhìn thấy tia sáng từ đèn đuốc ở bến tàu xa xa, nhưng cực kỳ mơ hồ.
"Quốc sư, là nơi này sao?"
Tiêu Lăng đứng sát vào Đỗ Trường Sinh, dùng sức hét lớn hỏi một câu.
Nếu không la lên thì căn bản sẽ nghe không rõ.
"Đúng là nơi này!"
Đỗ Trường Sinh quét mắt nhìn qua mặt sông, rồi nhìn về nơi cách đó không xa.
Kế Duyên vẫn còn ngồi chơi cờ như lúc trước.
Long Nữ đang chống tay lên má, đưa mắt nhìn sang bên này.
Dường như mưa to gió lớn kia chẳng liên quan gì đến hai người bọn họ, giống như hai nơi tách biệt, mặc dù không có đèn đuốc nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Còn đoàn người Tiêu thị tất nhiên sẽ không nhìn thấy hai người kia.
"Lão gia, lão gia, người cẩn thận một chút!"
Tiêu Độ cũng muốn xuống ngựa, nhưng vừa mới đi ra, người còn chưa đứng vững, áo choàng sau lưng đã bị gió lớn thổi tung, kéo cả người Tiêu Độ ngã xuống sông.
Người hầu sợ tới mức vội vàng chụp lấy lão gia nhà mình.
Một lão bộc muốn che dù cho Tiêu Độ, nhưng mới mở dù ra không bao lâu, phần khung của cây dù đã bị gãy.
Bây giờ muốn thắp đèn lồng thì chẳng khác gì người si nói mộng.
"Vù...!Vù...!Vù..."
Cuồng phong đang gào thét, ba chiếc xe ngựa "kẽo kẹt" theo gió cũng có chút lung lay.
Thông Thiên giang sóng lớn cuồn cuộn, thỉnh thoảng sẽ đánh vào bờ sông.
Vô số bọt nước cuộn trào, đổ ập xuống đám người Tiêu thị.
Trong mắt phàm nhân, mưa gió kiểu này đã là yêu phong yêu vũ.
Người của Tiêu gia cảm thấy chuyện này chỉ e là có liên quan đến Cự Quy.
"Ô đạo hữu ~~ Ô đạo hữu ~~ Hai cha con Tiêu thị đã tới, mong Ô đạo hữu hiện thân gặp mặt!"
"Ù...!ù..."
Mặt sông tối đen như mực, thời khắc duy nhất có thể nhìn rõ chính là lúc tia chớp xuất hiện.
"Ầm đùng đùng..."
Sấm sét vang lên, tia chớp chiếu sáng Thông Thiên giang.
Đoàn người Tiêu thị phát hiện ra trên mặt sông cách đó mấy trượng, xuất hiện một vòng xoáy thật lớn.
Vào lúc tia chớp sáng lên, có thể nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đang nằm ở đó.
"Rầm rầm..."
Sông lớn nổi sóng mãnh liệt, sấm sét chớp rạch ngang trời.
Bóng đen kinh khủng kia chậm rãi nổi lên từ trong vòng xoáy giữa mặt nước.
"Ha ha ha ha.....Ha ha ha ha ha...!Hai trăm năm rồi, năm đó Tiêu Tĩnh hại ta thiếu chút nữa mất căn cơ tu hành, vậy mà hậu nhân Tiêu thị lại sống rất thoải mái!"
"Ầm đùng đùng...."
Cự Quy nằm sấp trên bờ sông.
Khi sấm sét chiếu rọi, nơi đó vang lên thanh âm đáng sợ, còn có thứ gì đó có hình dáng giống như khói đen dâng lên, hai mắt yêu quang chấn nhiếp lòng người.
Đỗ Trường Sinh cũng bị dọa sợ, nhưng lập tức phản ứng lại.
Khi nhìn thấy đoàn người Tiêu gia bị dọa đến mức không thể động đậy, lão lập tức lên tiếng nhắc nhở.
"Ô đạo hữu, hai cha con Tiêu thị đã đến rồi, cũng mong ngươi hiểu được hậu nhân không biết chuyện của người xưa.
Các ngươi còn không mau dập đầu ba trăm cái đi, một cái cũng không thể thiếu!"
Nghe được lời này, hai cha con nhà họ Tiêu cũng không do dự, quỳ gối trên bờ sông trong mưa, dập đầu xuống mặt đất lầy lội.
"Tổ tiên sai lầm, hậu nhân không biết, cầu xin Quy lão gia bỏ qua một lần!"
"Cầu xin Quy lão gia bỏ qua một lần!"
"Bịch bịch độp độp...."
Hai cha con dập đầu trên mặt đất.
Nước bùn không ngừng văng lên tung tóe.
Tuy rằng không quá đau nhưng dần dần có chút choáng váng.
Đám gia phó phía sau không dám đứng, lúc này cũng quỳ xuống dập đầu theo chủ.
Trong cả quá trình này, lão Quy đều nhìn xuống đám người Tiêu gia, im lặng không nói gì.
Long Nữ và thậm chí là Đỗ Trường Sinh cũng lẳng lặng nhìn theo.
Chỉ có Kế Duyên vẫn đang nhìn bàn cờ không chút phân tâm.
Cũng không biết qua bao lâu, đoàn người Tiêu gia đã dập đầu đến choáng váng, quỳ cũng không vững nữa.
Ba trăm cái thì chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Tiêu Độ trực tiếp ngã xuống bùn lầy, sau đó được Đỗ Trường Sinh đỡ lên.
"Ôi...!Ôi...!Quy đại gia, ngài còn có yêu cầu gì không?"
Tiêu Lăng nói chuyện thay phụ thân, lấy hết dũng khí nhìn về phía Cự Quy đáng sợ.
Mà bây giờ, Kế Duyên cũng ngẩng đầu nhìn lão Quy.
Lão Quy có thể nhìn thấy Kế Duyên ngẩng đầu.
Lão biết rằng có lẽ thứ Kế tiên sinh muốn xem chính là giờ khắc này của mình, nhưng trong lòng sớm đã không còn thấp thỏm nữa.
Lão Quy mang theo ý cười nói với Tiêu thị.
"Tổ tiên Tiêu thị các ngươi là con người nhưng lại không có đạo nghĩa của con người.
Lão Quy Ô Sùng ta là yêu nhưng cũng hiểu đúng sai rõ ràng.
Đối với Tiêu thị, quả thật là ta có hai trăm năm oán khí, mà bây giờ nhìn thấy các ngươi, ta lại cảm thấy sao mà buồn cười đến thế.
Thật là buồn cười ha ha ha...!A ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười của lão Quy áp đảo sấm sét, áp đảo mưa giông, xa xa truyền về phía Thông Thiên giang và truyền khắp hai bên bờ sông.
Ở phương xa tựa như tiếng gào thét quỷ dị, làm cho người nghe đều thấy da đầu tê dại.
"Ài...!Các ngươi yên tâm.
Lão Quy ta hôm nay sẽ không sát sinh, chỉ cần Tiêu thị thiếu nợ gì trả nợ đó.
Từ nay về sau, Tiêu thị không được làm quan, còn phải tìm cho ta hỏa đăng của trăm nhà hiền lành, đến thả xuống Xuân Mộc giang cho ta!"
"Không, không được làm quan..."
Tiêu Độ run rẩy lẩm bẩm, còn Tiêu Lăng lớn tiếng hỏi.
"Hỏa đăng trăm nhà? Chỉ cần trăm nhà thôi sao?"
"Ha ha ha ha, đúng vậy, giống như hai trăm năm trước, chỉ cần hỏa đăng trăm nhà! Các ngươi có thể cút!"
Lão Quy biết Tiêu gia nhất định sẽ tuyệt hậu nên cũng không muốn tạo ra nhiều sát nghiệt.
Hiện giờ hỏa đăng trăm nhà đã không còn bao nhiêu tác dụng với lão, nhưng nghĩ kỹ thì vẫn nên nhận.
"Ầm ầm..."
Một trận sóng lớn đánh tới làm cho đám người Tiêu Độ Tiêu Lăng xốc lên, rồi ngã về phía sau.
Sau đó nhìn lại, giữa ánh sáng của tia chớp, trên mặt sông đã không còn Cự Quy nữa rồi..