Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Tiểu Duyên
***
Cam Thanh Nhạc cũng không hỏi tại sao Kế Duyên biết người ta sẽ dẫn theo hai người lên kinh thành.
Dù sao thì trong suy nghĩ của gã, Kế tiên sinh là một cao nhân biết pháp thuật, nhất định là có thể làm được rất nhiều chuyện mà người thường không làm được.
Tuy Huệ Viễn Kiều không gặp mặt Cam Thanh Nhạc, nhưng quản sự tiếp đãi bọn họ làm việc rất đến nơi đến chốn.
Rõ ràng là vị quản sự kia cũng hiểu rằng không được sơ suất khi tiếp đón những đại hiệp có danh vọng trên giang hồ như Cam Thanh Nhạc.
Cho nên, hai người được dẫn đến một gian phòng có thể bày ba bàn, nhưng bên trong chỉ có một cái bàn lớn.
Trên bàn bày đầy thức ăn, có cá có thịt, vô cùng phong phú.
“Mời hai vị dùng bữa ở đây.
Hôm nay trong phủ có việc quan trọng nên ta không tiện ở lại.
Sau khi hai vị ăn xong, sẽ có người chuyên về điều khiển xe ngựa chở hai vị tới hai gian thượng phòng ở khách điếm.
“
“Ha ha ha, Lý quản sự khách khí rồi.
Trong phủ có khách quý, chúng ta quấy rầy cũng không tốt.
Sắc trời còn sớm, sau khi ăn xong, chúng ta tự mình rời đi là được, không làm phiền ngài nữa.”
Lý quản sự chắp tay.
“Tạ ơn Cam đại hiệp không trách tội, cũng mong Kế tiên sinh rộng lòng tha thứ.
Mời các vị dùng bữa, có việc chỉ cần gọi hạ nhân là được.
Lý mỗ cáo từ trước.
“
Cam Thanh Nhạc và Kế Duyên cùng nhau đáp lễ.
Nhìn quản sự rời đi, Kế Duyên trực tiếp đóng cửa lại, quay đầu nhìn những món ăn thịnh soạn trên bàn lớn.
“Thật sự là nhà giàu.
Một bàn thức ăn như vậy nói lên liền lên.
Vậy chúng ta còn khách khí cái gì nữa.
Cam đại hiệp, ngồi xuống ăn đi.
“
“Ha ha, quả thật rất phong phú, mời tiên sinh!”
Hai người được ăn một bữa ăn ngon lành.
Mặc dù ngồi ở trước mặt Kế Duyên nhưng Cam Thanh Nhạc ăn cơm cũng không thấy có chút gánh nặng nào.
Một lần gã há miệng là có thể nhét rất nhiều đồ ăn.
Có một số món ăn dùng đũa không tiện thì gã sẽ trực tiếp dùng tay bóc lấy.
Còn Kế Duyên vẫn dùng đũa, tùy nhìn rất nhã nhặn nhưng ăn cũng chẳng kém bao nhiêu.
Những miếng thịt lớn, đồ ăn và phần cơm trong chén của Kế Duyên được đưa vào miệng mà giống như là đang ăn mì vậy.
Kèm theo tiếng “sột soạt” rất nhỏ, thức ăn nhanh chóng biến mất.
Thấy được cảnh này, ngay cả Cam Thanh Nhạc cũng nghẹn họng.
“Ách ách ách, ăn không nổi rồi...!Tiên sinh, ngài đúng là ăn được, không sánh nổi, không sánh nổi...”
Cam Thanh Nhạc xoa bụng rồi ngồi phịch trên ghế.
Lần đầu tiên gã nhìn thấy một người có thể ăn nhiều hơn mình.
Một bàn thức ăn như vậy ít nhất cũng đủ mười mấy người ăn, vậy mà hơn phân nửa đều do Kế Duyên giải quyết.
Chỉ cần nhìn lượng cơm này thì đã không phải là phàm nhân rồi.
“Kế tiên sinh, ngài vừa mới nói bên cạnh đương kim hoàng thượng thật sự có hồ ly tinh?”
Võ công của Cam Thanh Nhạc không tầm thường.
Gã biết xung quanh không có ai nghe lén, hơn nữa lúc trước Kế tiên sinh cũng nói là tùy tiện nói chuyện phiếm ở trong phòng cũng không sao.
Cho nên lúc này, gã lại tiếp tục ăn cơm và kiếm chủ đề nói chuyện.
Kế Duyên dùng Thiên Đấu Hồ của mình rót rượu ra uống.
Rượu trên bàn vốn là của Cam Thanh Nhạc, giờ chỉ còn nửa bình.
Nghe được câu hỏi của đối phương, hắn nhấp một ngụm rượu, gật đầu nói.
.
.