Lạn Kha Kì Duyên


Âm thanh Giải Trĩ một mực tương đối nghiêm túc, dường như chỉ nghe âm thanh nó nói thôi là có thể nảy sinh cộng hưởng trong lòng vậy, đối với Tân Vô Nhai và những Quỷ Tu xung quanh mà nói cảm giác chẳng khác gì bách tính phổ thông đang đứng trên công đường đối diện với thẩm phán của Quan lại vậy.

Mà đối với Kế Duyên thì trông lại giống như đầu Giải Trĩ này đang có ý định dùng cái này để để mở rộng nội tâm ra chứng tỏ sự công chính của bản thân vậy.

Ngay sau đó Kế Duyên không hề do dự mở miệng nói thẳng:

“Nếu đã như vậy thì làm phiền rồi!”

Nói xong, Kế Duyên nhìn về phía Tân Vô Nhai.

“Tân thành chủ, địa vị càng cao thì áp lực phải chịu cũng càng lớn, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

“Không dám! Tân mỗ hiểu rõ!”

Tân Vô Nhai cũng là một con Quỷ thông minh, thứ gọi là Thượng cổ Thần Thú này mặc dù lai lịch không rõ ràng nhưng đầu Giải Trĩ nãy dám nói ra những lời như vậy với Kế tiên sinh hiển nhiên thân thế rất đáng gờm.

Cho nên cho dù lúc nãy đã phát thệ rồi nhưng hắn vẫn tiếp tục chắp tay về phía Kế Duyên đang cầm Họa quyển mà phát thệ thêm lần nữa


“Phân phó của Kế tiên sinh Tân Vô Nhai ta muôn chết không từ, tương sẽ nắm giữ ý chí chính đạo, bảo hộ Âm dương chi lý.

Nếu như vi phạm lời thề này vĩnh sinh vô đạo, vĩnh viễn không thể trở mình, nếu phá vỡ lời thề …”

“Vậy thì đề Giải Trĩ ta thôn phệ ngươi! Thế nào?”

Giải Trĩ đột nhiên cắt ngang lời Tân Vô Nhai hỏi, chỉ thấy Tân Vô Nhai hơi dừng một chút nhưng lập tức không chút do dự gật đầu khẳng định

“Nếu phá hủy lời thề này cam nguyện bị Giải Trĩ thôn phệ!”

Lần thứ hai lời thề này được lập ra ngoại giới cũng không có phản ứng nào đặc thù cả, chỉ là trước mặt Tân Vô Nhai xuất hiện từng đám quang mang tổ hợp thành những đạo văn tự sáng nhấp nháy, nội dung số lượng không khác với lời thề trước đó của Tân Vô Nhai một tí nào cả.

Sau đó đám văn tự này hóa thành một tia quang mang mờ ảo như sương khói, chậm rãi bay về phía Họa quyển trên tay Kế Duyên sau đó bị Giải Trĩ hút vào miệng.

Sau đó Giải Trĩ lập tức yên tĩnh lại, Kế Duyên nhìn nó thêm một lúc cũng không phát hiện ra phản ứng nào khác

“Vẫn còn rất cao lãnh nha!”

Lòng cảnh giác của Kế Duyên đối với đầu Giải Trĩ này bỗng yếu đi không ít, chí ít tâm tư phòng bị trước đó đã trở nên buông lỏng mấy phần.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu đồng thời cuốn lại Họa quyển rồi nhét vào tay áo rồi mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cả Tân Vô Nhai lẫn đám Quỷ Tu bên dưới đều có chú co quắp nhìn hắn.

Kế Duyên liền cười bảo:

“Thần Thú Giải Trĩ chính là Thần thú đại diện cho sự công chính nghiêm minh, hai lần thề độc của Tân thành chủ đã đủ cho thấy sự thành tâm rồi, cũng không cần có quá nhiều áp lực đâu, tùy tâm hành sự thôi.

Điều quan trọng hiện giờ vẫn là xem xét lại sự tình Quỷ Tu trong thành trước.

Chiến sự giữa hai nước sẽ không tiếp tục quá lâu, còn cần phải tiếp tục dùng U Minh Ấn phong quan chức, đến lúc đó còn thuận tiện phái tới Âm Ty các nơi nữa!”

Nghe Kế Duyên nói như vậy toàn bộ Quỷ Tu trong đại điện đều trở nên kích động, dù sao ai nầy đều hiểu ý nghĩa của việc này là gì, là quỷ vật bấy lâu nay ai mà không có khát vọng bước lên thần vị cơ chứ?

***


Thời điểm hừng đông Kế Duyên trực tiếp từ bên trong Vô Nhai Thành đi ra, lấy cước lực của hắn không cần đằng vân giá vũ thì tốc độ di chuyển cũng vô cùng nhanh chóng, dưới nhìn nhận của dân chúng hai nước thì chiến tranh giữa Tổ Việt Quốc và Đại Trinh vẫn còn là ẩn số nhưng trong ánh mắt của Kế Duyên thì đã có thể đoán ra kết quả trước thời hạn.

Tất nhiên thời điểm Quỷ Quân chinh phạt Yêu tà Tổ Việt Quốc thì chưa từng xuất hiện biến số gì, như vậy thì cơ bản cũng sẽ không có biến số gì cả.

Vị trí sở tại của Vô Nhai Thành thật ra xem như là sát về phía Nam của cảnh nội Tổ Việt Quốc, khoảng cách tới quốc cảnh Đại Trinh không tính là quá xa xôi.

Bởi vì chỗ hắn đi là một cái đường mòn nhỏ hẹp nên cũng không có gặp phải quân đội Tổ Việt Quốc, thực ra hắn cũng không phải nhất định phải đi quan sát trận địa Tổ Việt Quốc mà chỉ là muốn đi nhìn xem một chút mà thôi

Vừa đạp thủy băng qua một con sông nhỏ thì cánh mũi Kế Duyên khẽ động, từ phương xa đột nhiên bay tới một cỗ hương khí nhàn nhạt, trước đó lúc còn ở Vô Nhai Thành chỉ uống mỗi trà mà người chết thì làm gì có đồ nào ngon đâu, lúc này lại nghe phải mùi thức ăn thơm phức như này khiến cho hắn không khỏi có chút thèm thuồng.

Ý nghĩ vừa xuất hiện cước bộ lập tức thay đổi, Kế Duyên men theo mùi hương du tẩu theo mép sông đi tới bìa rừng nhỏ, chỉ mất chút công phu Kế Duyên liền thấy được ba nhân ảnh đang mải mê nướng một đầu heo rừng.

"Ai?"

Gã tráng hán trong ba người đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh rừng quát lên, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một tiên sinh bận thanh sam đang chậm rãi đi ra khỏi rừng, ánh mắt hai người còn lại cũng nhanh chóng tập trung lên người Kế Duyên.

“Ba vị! Tại hạ hữu lễ, trên đường hành tẩu qua đây ta chợt ngửi thấy mùi hương nên không nhịn được mà tìm đến đây, liệu … có thể chia cho ta một ít đồ ăn được không? Tất nhiên là ta sẽ trả tiền!”

Ba người kia hiển nhiên cũng không phải là kẻ khờ, ở nơi dã ngoại hoang vu như này mà lại xuất hiện một người lạ đi ra từ trong rừng trong khí đó từ tóc tai cho tới thanh sam đều ngăn nắp không loạn, thậm chí cơ thể cũng không có chút vết bẩn nào thì khẳng định người này không hề đơn giản, cũng có thể Kế Duyên mặc đồ như vậy khiến cho người ngoài nhìn vào dễ dàng tin tưởng hơn.

Thế là ba người sau khi nhỏ giọng bàn luận một lúc thì vị hán tử phụ trách nướng thịt kia liên há miệng nói to


“Đầu heo rừng này cũng phải mấy chục cân thịt, đằng nào ba người chúng ta cũng không thể ăn hết, nếu tiên sinh không chê có thể thưởng thức cùng.

Phải còn một lúc nữa thì thịt mới chín hẳn, tiên sinh có thể qua đây ngồi sưởi cho ấm thân thể!”

“Đã vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!”

Kế Duyên vội vàng đồng ý, chờ khi tiến lại gần cũng không quên chắp tay thi lễ với ba người

“Tại hạ họ Kế, đa tạ chư vị hậu đãi!”

Kế Duyên bày tỏ khiêm tốn tạ ơn nhưng ba người kia cũng chỉ chắp tay đáp lễ lại mà không nói thêm gì chứ đừng nói là giới thiệu tên họ.

Nếu đổi lại thành người khác chắc hẳn liền thấy lúng túng rồi nhưng Kế Duyên thì vẫn bình tĩnh mỉm cười sau đó liếc mắt nhìn quanh một vòng.

Vừa trông thấy một tảng đá cách đó không xa hắn liền vác nó tới cạnh đống lửa rồi trực tiếp ngồi lên.

[Dịch giả: dnp]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận