Lạn Kha Kì Duyên

Dịch giả: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Kế Duyên khẽ vẩy lớp tuyết đọng trên người, vươn tay cầm lấy con quái trùng nhỏ kia, rồi xoa xoa bóp bóp nó ở trước mắt. Con côn trùng nhỏ hiện lên tương đối rõ ràng trong mắt hắn. Hình như nó đang ở trong tình trạng ngất xỉu, và từ người nó phát ra một mùi rất khó chịu.

Kế Duyên rời mắt khỏi con côn trùng, nhìn hạc giấy nhỏ bên cạnh.

"Ngươi lấy ở đâu vậy?"

Con hạc giấy nhỏ bay lên, đáp xuống vai Kế Duyên, một cánh chỉ về hướng huyện thành ở xa xa.

"Huyện thành Nam Đạo?"

"Híp híp......"

Kế Duyên cau mày, sau đó bấm đốt ngón tay. Hắn chậm rãi đứng dậy. Kim Giáp đang ở dưới tảng đá lớn cũng đồng thời đứng lên.

"Thật điên rồ!"

Thấp giọng chửi một câu, Kế Duyên lại nhìn hạc giấy nhỏ trên vai mình.

"Sau này, tốt nhất là không nên ăn bất cứ thứ gì không rõ ràng."

Nói xong, dưới chân Kế Duyên bước nhẹ, cả người đã nhẹ nhàng đi về phía xa. Hắn điểm ngón chân trên mặt đất, nhanh chóng đi tới huyện thành Nam Đạo. Kim Giáp cũng đi theo. Cảnh vật xung quanh dường như biến hóa dịch chuyển. Chỉ trong chốc lát, hạc giấy đứng trên vai Kế Duyên, cùng với Kim Giáp mặt đỏ đã đứng trên đỉnh thành lâu ở cửa nam của huyện thành Nam Đạo.

Lúc này, tuyết nhẹ rơi giữa đêm đã ngừng, mây trên bầu trời đã tản đi một chút, vừa đúng lúc lộ ra một vầng trăng sáng, giúp cải thiện tầm nhìn trong thành lên rất nhiều.

Đôi mắt Kế Duyên mở to, nhìn lướt qua khắp thành. Hắn và Kim Giáp hóa thành một làn khói phiêu động, trực tiếp đáp xuống phía cuối một đoạn đường ở thành Bắc xa xa.

Xuất hiện trước mắt Kế Duyên là một nhóm nam tử mặc y phục dạ hành và đang mang binh khí. Hai người trong đó đang kéo mỗi người một cánh tay, khiêng một người hôn mê đầy vết bẩn và u nhọt. Cả đoàn người đang trong quá trình chạy trốn rất nhanh, tinh thần cũng ở trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Một nam tử áo đen chịu trách nhiệm chú ý phía trước, căn bản không hề bị phân tâm chút nào, nhưng chỉ trong chớp mắt gã phát hiện ra bây giờ đã có thêm hai người đứng trước mặt mình. Một người thì đặt một tay phía trước một tay sau lưng, mặc trường sam đứng trong đêm tối. Còn người kia là một người đàn ông vạm vỡ, dáng đứng thẳng tắp như một tòa tháp sắt.

"Có người truy đuổi!"


Trên thực tế, hán tử đằng trước không cần phải lên tiếng, rất nhiều người đã chú ý tới sự xuất hiện của Kế Duyên và Kim Giáp. Đoàn người dừng bước, nắm lấy binh khí của mình, nhìn phía trước với vẻ mặt lo lắng, đồng thời cũng quan sát xung quanh cẩn thận hơn.

"Chỉ có hai người?" "Đừng xem thường họ, hai người này thoạt nhìn là cao thủ!"

"Phải làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì, khinh công của hai người này hẳn là không thấp, nếu không giết bọn họ thì rất khó thoát ra. Hai người các ngươi chăm sóc đại ca, những người khác sẽ cùng động thủ!"

"Tốt!" "Lên!"

"Boong..." "Boong..." "Boong..." "Boong..." …

Cả đám người không nói nhiều lời vô nghĩa, huống chi là do dự. Chỉ trong vài câu, bọn họ đã rút kiếm rồi lao thẳng về phía Kế Duyên và Kim Giáp ở phía trước, chỉ là mấy hơi thở trước và sau mà thôi.

"Chậm đã."

Kế Duyên ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Có hán tử vốn đã rút đao, lao lên phía trước thì lúc này đã vô thức ngừng động tác. Nhưng hầu như không ai trong số họ thực sự dừng lại, mà vẫn duy trì hành động bước lên phía trước và động tác chém.

Kế Duyên bước sang một bên, ba bả đao và hai thanh kiếm đâm chém tới đều thất bại. Dường như tất cả chiêu thức đều chỉ đi lướt qua vị trí một hai tấc trước mặt hắn. Cuối cùng, một đại đao cũng chém trượt, đồng thời một cánh tay tráng kiện cũng vươn ra.

"Bang......"

Đại đao kia bị Kim Giáp nhẹ nhàng nắm lấy. Người cầm đao cố hết sức chém xuống hoặc rút đao ra, nhưng đều không có tác dụng. Đại đao giống như bị hàn vào một cái tháp sắt, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể động đậy được.

"Chư vị an tâm, chớ vội. Kế mỗ không tới đây để đuổi giết các ngươi."

Giọng nói bình tĩnh của Kế Duyên lại vang lên, giải thích cho mọi người, sau đó gật đầu với Kim Giáp. Gã cũng buông bàn tay đang giữ đại đao ra. Sau đó hán tử cầm đao cũng lấy lại thanh đao, loạng choạng lùi lại vài bước.

"Vậy ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ngăn cản chúng ta?”

Kế Duyên nhìn hán tử mặc y phục tù nhân đang được hai người khác dìu dắt, khẽ nói.

"Kế mỗ ở đây vì người này."


"Vậy mà còn nói ngươi không phải là truy binh?"

Những gã mặc áo đen này có chút kích động, nhưng họ không động thủ ngay lập tức, chủ yếu là vì họ kiêng kị người có dáng vẻ như một tiên sinh nho nhã và hán tử cường tráng còn khỏe hơn cả một cự hán kia nữa.

"U nhọt trên thân người này không phải là chứng bệnh thông thường, mà là trúng tà pháp. Có người dùng thân thể của gã để nuôi côn trùng, tu luyện làm trùng nhân. Hiện tại gã đang bị hàng ngàn con côn trùng cắn, đau đớn không chịu nổi. Hai người các ngươi khiêng gã đi như vậy cũng đã bị nhiễm bệnh côn trùng."

"Hả?" "Cái gì?"

"Ngươi, ngươi đang nói cái gì?"

Kế Duyên bước vài bước tới gần hán tử mặc đồ tù nhân. Người đàn ông áo đen ở bên cạnh chỉ đao vào Kế Duyên nhưng không động thủ. Còn hai người đang ôm hán tử mặc quần áo tù nhân rất lo lắng, ánh mắt bất giác di chuyển qua lại giữa Kế Duyên và những u nhọt trên người hán tử kia nhưng họ vẫn không lựa chọn buông tay.

"Để gã tỉnh lại nói cho chúng ta biết. Hai người các ngươi hãy đặt gã xuống."

Hai người nhìn đồng bạn ở bên cạnh. Hán tử đầu lĩnh có cây đại đao cũng nhớ lại lời nói của đại ca ở trong tù, sau đó do dự gật đầu.

"Làm theo lời hắn nói."

Vì vậy, hán tử mặc đồ tù nhân được cẩn thận đặt dựa vào tường. Kế Duyên gật đầu với những người xung quanh, sau đó tiến lại gần. Cả người gã gần như bốc mùi, và có thể thấy rằng cho dù đó là mắt cá chân, cổ tay, thậm chí là những nơi như ngực, cổ trên người đàn ông này đều bị u nhọt bao phủ. Nhiều cục nhọt trong số đó đã bị vỡ; khuôn mặt của gã vẫn còn đỡ một chút, nhưng cũng có vết loét trên cằm.

Kế Duyên duỗi tay ra, chạm nhẹ vào trán của hán tử mặc đồ tù nhân. Một sợi linh khí xuyên thấu vào giữa lông mày của gã.

Trong quá trình đó, Kế Duyên nghe thấy hai người đàn ông ở bên cạnh gãi gãi vai và cánh tay, nhưng hắn không nhìn lại. Lúc này, hán tử trước mặt đã tỉnh rồi.

"Ách, ôi...... Đây là, gió? Đây là đâu…"

Thanh âm nam tử khàn khàn, nhưng khi gã mở mắt ra, phía trước là một mảng đục ngầu. Gã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mặt, chỉ có một đôi tay mò mẫm trong khoảng trống phía trước, cảm nhận gió lạnh của đầu xuân, và hít thở không khí trong lành hơn nhiều so với lúc ở trong phòng giam.

"Đại ca!" "Đại ca tỉnh rồi!"

Một nam tử áo đen vô thức ngồi xổm xuống muốn giúp hán tử mặc quần áo tù nhân, nhưng lại bị Kế Duyên tiện tay đẩy đi.


Nghe thấy giọng nói của các huynh đệ bên cạnh, nam tử bỗng chốc run rẩy, vẻ mặt sợ hãi.

"Các ngươi? Có phải các ngươi không? Vừa rồi không phải là một giấc mơ ư? Không phải ta đã bảo các ngươi đốt nhà tù và đốt ta luôn đi sao? Tại sao không làm điều đó, tại sao? Không phải ta đã nói tất cả mọi thứ đều phải nghe ta mà? Tại sao các ngươi không làm theo?”

Nam tử kích động một lát, bỗng nhiên lời nói biến đổi, vội vàng hỏi.

"Làm thế nào mà các ngươi có thể đưa ta ra ngoài, có ai đã chạm vào ta không?"

"Đại ca, Tiểu Bát và ta đi ra cùng ngươi, đừng lo lắng, tốc độ cũng không giảm chút nào, binh lính đuổi theo của triều đình cũng không xuất hiện!"

Người nói chuyện trong tiềm thức nhìn Kế Duyên và Kim Giáp, hai người này thật sự không giống người của quan phủ.

"Cái gì? Ngươi đã chạm vào ta? Ngươi cảm thấy thế nào?”

"Hả? Đại ca, huynh bị làm sao vậy?

"Trả lời ta!"

Người đàn ông mặc đồ tù nhân gầm lên với khuôn mặt dữ tợn, khiến những hắc y nhân xung quanh sợ hãi, và phải mất một lúc người nói chuyện trước đó mới dè dặt trả lời.

"Ngoại trừ, ngoại trừ một chút ngứa ngáy, không còn gì cả."

Kế Duyên không lên tiếng. Đúng lúc này, tay trái hắn bấm phong ấn, sau đó giống như sóng nước cuồn cuộn, đột nhiên có khói đen yếu ớt bốc lên từ hai người ở bên cạnh, không ngừng hội tụ về phía lòng bàn tay hắn. Một lúc sau, một đám mây vật chất màu đen to bằng quả bồ đào được hình thành, dường như vẫn không ngừng quằn quại.

'Lại có nhiều như vậy!'

Kế Duyên trong lòng cả kinh, cảm thấy sống lưng phát lạnh, số lượng côn trùng trên người hai người này vượt xa tưởng tượng của hắn. Côn trùng vừa rút ra phức tạp hơn hắn nghĩ. Côn trùng chui cực sâu, ngay cả thể xác và linh hồn đều chịu ảnh hưởng.

"Ngươi tên là gì, có biết con côn trùng trên người ngươi từ đâu tới không? Đừng lo lắng, hai huynh đệ của ngươi sẽ ổn thôi, ta đã loại bỏ đám côn trùng cho họ rồi.”

Côn trùng? Mấy người áo đen đều kinh ngạc, sau đó tất cả họ đều chú ý đến bóng đen lơ lửng trên tay trái của Kế Duyên.

Có người lại gần nhìn kỹ hơn. Nhờ nhãn lực tuyệt vời của võ giả, gã có thể thấy bóng đen này thật sự là một con sâu không ngừng vặn vẹo, quằn quại dưới ánh trăng. Một quả cầu côn trùng lớn như vậy, nhìn thấy có chút ghê tởm và đáng sợ.

"Đây là cái gì?" "Thật sự là côn trùng!" "Thật kinh khủng!"

"Chẳng lẽ đại ca cũng có những thứ này?"

Những hắc y nhân đều mang vẻ mặt sửng sốt, sau đó vô thức nhìn nam tử mặc áo tù nhân. Giây tiếp theo, nhiều người không khỏi lùi lại một bước. Bọn họ thấy dưới ánh trăng, hầu như khắp nơi trên người đại ca đều đang có côn trùng quằn quại, đặc biệt là tại mấy chỗ u nhọt, chỗ nào cũng có côn trùng bò lúc nhúc, không biết có bao nhiêu con hết thảy. Bọn họ nhìn thấy mà sởn hết cả gai ốc.


Dường như do ánh trăng, nhiều côn trùng đã chui sâu vào cơ thể người đàn ông mặc quần áo tù nhân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một số dấu vết nhúc nhích trên lớp da của gã.

"Rầm rầm..."

Một ngọn hỏa diễm bốc lên từ lòng bàn tay trái của Kế Duyên, chiếu sáng xung quanh và đốt cháy tất cả côn trùng trên đó, tạo ra âm thanh lộp bộp "lách tách".

"Trong lúc ngươi vẫn còn tỉnh táo, cố gắng nói cho Kế mỗ những gì ngươi biết. Chuyện này không tầm thường, rất có khả năng tạo thành cảnh sinh linh đồ thán đấy."

Hán tử mặc áo tù nhân ngửi thấy mùi côn trùng bị thiêu đốt. Gã không nhìn thấy Kế Duyên nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nhưng vì thân thể suy yếu, gã bị ngã sang một bên và được Kế Duyên vươn tay giữ lại.

"Đừng, đừng chạm vào ta!"

"Đừng lo lắng, Kế mỗ không sợ những con côn trùng này, ngược lại, chúng sợ ta."

Khi Kế Duyên lên tiếng, ngoại trừ người đàn ông mặc quần áo tù nhân, những người xung quanh đều có thể nhìn thấy dấu vết côn trùng trên bề mặt da của hán tử dưới ánh trăng đang nhanh chóng rời khỏi vị trí mà tay Kế Duyên chạm vào. Mặc dù đại hán kia không nhìn thấy, nhưng gã có thể mơ hồ cảm nhận được điều này.

"Tiên sinh, ngài quả là một người có năng lực, xin hãy cứu đại ca của chúng ta!"

"Đúng vậy, xin hãy cứu đại ca của chúng ta!"

Kế Duyên lắc đầu.

"Đã quá muộn, thể xác và linh hồn đã bị xói mòn. Côn trùng hút cạn gã cũng sẽ chết theo. Bây giờ, hãy nói cho ta biết những gì ngươi biết. Kế mỗ sẽ giúp ngươi được giải thoát."

Người đàn ông mặc áo tù nhân không chút do dự. Bởi vì có sợi linh khí lúc nãy, gã vẫn còn sức để nói, vì vậy gã nhanh chóng kể lại những gì mình nhìn thấy và sự nghi ngờ của bản thân trong quân đội.

Người đàn ông này tên là Từ Ngưu, vốn là hậu phương quân Tư Mã của một đội quân nào đó của Tổ Việt. Lúc đầu gã chỉ nghĩ rằng có ai đó trong đại doanh đã bị nhiễm một căn bệnh quái ác, nhưng sau đó gã phát hiện ra rằng nó hình như là bệnh truyền nhiễm, có thể là một bệnh dịch hạch, nhưng báo cáo lên cấp trên thì lại không được coi trọng.

Càng ngày càng có nhiều người bị nhiễm bệnh, cuối cùng cũng có Tiên sư đến kiểm tra. Nhưng Từ Ngưu vốn đang đi theo các vị tiên sư lại cảm thấy hai vị tiên sư kia đến đây không phải để chữa bệnh, mà những nơi bọn họ đi qua thì càng ngày càng tệ hơn......

"Rất nhiều người bị nhiễm bệnh sau khi bị đụng chạm. Có lần ta thấy một người bệnh nặng đột nhiên nửa đêm tỉnh giấc, chạy ra phía bên ngoài doanh trại. Ta đuổi theo, nhưng thấy dưới ánh trăng cả người gã ta đầy côn trùng. Ta quá sợ hãi nên không dám đuổi theo nữa, nhưng không hiểu sao ta lại không dám quay lại doanh trại, vì vậy ta đã chạy trốn và bị quân đội truy nã. Ta bị giam giữ và nhốt ở đây. Ta không ngờ rằng bản thân mình dần dần bắt đầu có chứng bệnh…”

Sự hoài nghi của Từ Ngưu trực tiếp nhắm vào vài người được gọi là tiên sư trong quân đội Tổ Việt. Và cuối cùng, gã càng nói càng căm hận.

"Hẳn là những tiên sư kia, không, bọn họ đều là yêu nhân có tà pháp! Hãy đốt ta đi, và đừng để bệnh dịch khủng khiếp này lan rộng! Đốt ta đi! Những tên cai ngục đó, những tên cai ngục đó chắc cũng bị bệnh! Tất cả đều phải bị đốt cháy, đốt hết đi!”

Lúc này Kế Duyên đang liên tục bấm đốt ngón tay, nhưng lông mày càng ngày càng nhíu lại. Hắn có thể chắc chắn rằng loài côn trùng này có liên quan đến những kẻ gọi là tiên sư trong quân đội Tổ Việt, nhưng nó không liên quan nhiều đến tranh chấp nhân đạo, có nghĩa là côn trùng có nguồn gốc và mục đích khác.

P/S: Chúc mừng năm mới ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận