Lạn Kha Kì Duyên

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Thanh Đằng Kiếm vừa ra khỏi vỏ thì kiếm quang sáng lên. Lão sư đệ đang chạy trốn từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy luồng sáng phát ra ở phía sau. Ánh sáng này thực ra là do Cổ pháp được nuôi dưỡng bởi sư huynh của lão thi triển. Ánh sáng chiếu rọi cả nửa bầu trời đại biểu cho Tiên trùng của Vân Tự Hải.

'Sư huynh...'

Thấy sư huynh mình đang dốc sức liều mạng, người sư đệ này cũng biết sự lợi hại trong đó. Lão điên cuồng dùng pháp lực gia tăng tốc độ trốn thoát, không ngừng nâng độ cao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen để tiến vào cương phong.

"Ô...... Ô......"

Tiếng gào thét của cương phong càng lúc càng lớn, nhưng cơn gió vô hình xung quanh dường như tạo thành một cơn lốc xoáy với những lưỡi dao sắc bén bao quanh lão sư đệ, khuấy động những đám mây bên dưới như một con rồng phun nước.

"Không đúng!’

Nội tâm của lão sư đệ đập mạnh, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng. Ý nghĩ này vừa hiện lên, lão lại một lần nữa dùng tinh huyết thi pháp, thúc giục độn thuật, nhưng độn quang lóe lên vẫn không thể xuyên qua cơn gió trước mặt.

"Bang~"

Tựa như một con ngựa đang phóng nước đại lại va vào bức tường, lão sư đệ bị đánh bật ra. Lão cảm thấy đầu óc thật choáng váng. Cương phong tạo thành lốc xoáy trước mặt biến từ vô hình thành hữu hình, dần dần phát ra ánh sáng màu vàng.

"Đây là...... Không tốt!”

Hừ ~~~

Kim ảnh vô tận co rút lại. Vào lúc lão sư đệ còn chưa kịp phản ứng, lão đã không thể cảm nhận được Pháp lực của chính mình nữa. Toàn thân rơi vào trạng thái vô lực. Lão bị Khốn Tiên Thằng rắn chắc vây khốn, biến thành một đòn bánh tét chỉ lộ ra cái đầu màu vàng.

Đúng lúc này, Khốn Tiên Thằng mang theo tàn ảnh màu vàng kim hóa thành một đạo kim quang, bay vào cương phong rồi biến mất.

Về phía Kế Duyên, bóng dáng của lão sư huynh đã biến mất, giấu mình trong bầy côn trùng che khuất cả bầu trời. Những côn trùng này còn có thể tách ra, càng ngày càng nhiều, trông giống như một bầy ong vò vẽ che trời, nhưng lại toát ra thứ ánh sáng rực rỡ, thậm chí còn có loại khí thế quấy nhiễu phong vân.

Kiếm quang của Thanh Đằng Kiếm lóe lên, chém xuyên qua bầy côn trùng. Những mảng phi trùng từ trên trời rơi xuống. Một số bị chẻ làm hai, có con bị kiếm khí làm bị thương. Nhưng trong số những con phi trùng bị rơi xuống này, ngoài những con đã chết, rất nhiều con sẽ bay lên lại, trông chúng cực kỳ ngoan cường và không có dấu vết của người thi thuật.

"Ù ù......"


Trong lúc bất tri bất giác, khắp nơi trước mắt Kế Duyên đã có đầy Tiên trùng. Hắn hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của lão sư huynh kia.

"Vậy mà bản thân là thân thể của Tiên trùng? Xem nhẹ ngươi rồi!”

Kế Duyên có chút kinh ngạc nhìn phía trước. Nhiều Tiên trùng như vậy, quả thực là côn trùng phủ kín khắp cả trăm dặm. Nếu như chúng đánh thẳng xuống lãnh thổ Tổ Việt hoặc nơi hai đội quân đang chiến đấu, trận chiến này không cần phải đánh nhau nữa. Nếu so sánh như thế, đối phương thực sự chưa tính là tham gia quá sâu.

"Ha ha ha ha... Kế tiên sinh quá khen, vãn bối chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi!"

Giọng nói của lão giả dường như phát ra từ mỗi con Tiên trùng. Đám mây làm từ côn trùng cũng kéo dài ra hai phía, càng ngày càng hẹp dài, và đằng xa vẫn không ngừng kéo dài mãi. Những nơi gần Kế Duyên dường như biến thành một bàn tay khổng lồ bằng Tiên trùng, chộp tới Kế Duyên lúc hắn đang truy đuổi.

"Oanh......"

Phía chân trời rung chuyển, mây mù xung quanh đều vỡ vụn. Kế Duyên tránh được bàn tay to lớn này, nhưng xung quanh xuất hiện càng ngày càng nhiều Tiên trùng, bao phủ bốn phía, thỉnh thoảng lộ ra một cái xúc tu và móng vuốt sắc bén.

Cũng chính vào lúc này, kim quang lóe lên trên bầu trời, Khốn Tiên Thằng đã bay tới. Sắc mặt Kế Duyên hơi chậm lại, biết rằng Khốn Tiên Thằng đã mang người trốn thoát lúc trước quay trở về.

Kế Duyên khoát tay, đầu tiên là đem Khốn Tiên Thằng bỏ vào trong tay áo. Sau đó đan lô trong ý cảnh sơn hà kêu lên mãnh liệt. Đan lô nổ ầm một tiếng rồi phần nắp trên bay lên trời. Lô hỏa vô cùng vô tận bốc lên cuộn lại, biến mất thuận theo kim kiều của thiên địa.

Giờ phút này, Kế Duyên của thế giới bên ngoài chỉ cảm thấy khí hải nóng hổi, trên mặt hơi đỏ bừng, một đôi pháp nhãn được mở ra tối đa. Trong tầm mắt của hắn, ý cảnh tùy tâm quan tưởng biển lửa ngập trời kia.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kế Duyên mở miệng, Tam Muội chân hỏa tuôn ra.

" Rầm rầm ~~~”

Giống như lão Long phun nước có thể cuốn xa hàng ngàn dặm, lúc này Tam Muội chân hỏa vừa ra khỏi miệng của Kế Duyên, trong chốc lát đã biến thành biển lửa quét sạch phía chân trời. Ngọn lửa của nó mạnh đến mức nó làm vặn vẹo ánh sáng của đêm tối và bình minh, hiện ra từng ráng hào quang ngũ sắc xinh đẹp nhưng lại bộc lộ sức nóng nguy hiểm chết người.

Vào khoảnh khắc biển côn trùng tiếp xúc với biển lửa, ngọn lửa lan rộng không ngừng về phía biển côn trùng. Mỗi khi sóng biển đánh vào, hàng ngàn con Tiên trùng bị đốt cháy, và khí tức của bầy côn trùng nhanh chóng được thay thế bằng ánh lửa.

Không có gì hữu hình hoặc vô hình có thể thoát khỏi sự thiêu đốt của Tam Muội chân hỏa.

"A ~~~ rống ~~~”

Trong biển Tiên trùng, dường như tất cả tiên trùng đều có thể cảm nhận được sự thống khổ của đồng loại khi bị Chân hỏa thiêu cháy. Chúng cùng nhau gào thét thảm thiết, nhưng tốc độ lan tràn của thế lửa nhanh hơn so với tiếng gào của bầy côn trùng…


Sau khi Kế Duyên phun ra biển lửa, hắn liền lui thẳng về phía sau. Cho dù đã đứng cách biển lửa một khoảng xa và vẫn nằm trong sự khống chế của mình, nhưng sức nóng và thế lửa vẫn buộc hắn phải giữ khoảng cách.

"Rống... Kế tiên sinh tha mạng!"

Quần thể Tiên trùng chủ động bỏ xe bảo vệ soái. Chúng chia thành hai mảng, để lại hơn chín thành để chặn biển lửa, còn một thành còn lại nhanh chóng bay về phía đông. Nhưng biển lửa dường như có mắt, bầy côn trùng trốn thoát càng nhanh, ngọn lửa càng lan nhanh hơn nữa.

"Oanh long long......"

Trên bầu trời phía xa, mây đen giăng đầy, sấm sét vang dội. Sau khi bầy côn trùng bay qua, mưa trút xuống trong nháy mắt, nhanh chóng hội tụ thành một mảnh đại dương trên bầu trời, lao về phía biển lửa của Tam Muội chân hỏa.

"Nhanh lên!"

Một âm thanh như sấm phát ra từ chỗ sâu trong lôi vân. Sau đó những bầy côn trùng như sóng nước trên không xẹt qua, đánh về phía Tam Muội chân hỏa.

Bầy tiên trùng chạy trốn dường như nhìn thấy hy vọng. Một âm thanh kinh hỉ phát ra từ nó.

"Đại sư huynh? Đại sư huynh mau đi đi. Đây là Tam Muội chân hỏa của Kế tiên sinh, không tiếp được!”

" Rầm rầm á......"

Sóng nước đầy trời đâm vào biển lửa ngập trời. Nhưng cùng lúc đó, sóng nước vô tận lập tức bốc hơi, thế lửa giống như đốt cháy sóng biển với tốc độc còn nhành hơn nữa.

"Rắc rắc......" "Ầm đùng đùng… Ầm…. Đùng."

Sấm sét lần lượt rơi xuống, lôi vân tiếp tục bị áp chế. Trong đó, một đạo tiên quang xuyên qua bầy côn trùng, lấy ra hơn mười mấy con trùng tử. Đó là một người đàn ông trung niên tóc đen, nhưng ngay khi mười mấy con côn trùng này ở trong tay thì giống như nắm lấy một que hàn nhúng dầu sôi.

"Xì xì xì xì......" "

“Đại sư huynh đừng để ý đến ta. Tam Muội chân hỏa giống như giòi trong xương. Mỗi một con tiên trùng chết đi, ta cũng tổn thương một phần, căn bản là không ngừng tổn hại. Ngọn lửa cũng thiêu cháy tâm thần của ta, huynh mau đi đi!"

Lông mày nam tử khẽ nhíu lại, nhìn những con sóng ở phía xa đánh vào Tam Muội chân hỏa mà giống như đổ dầu vào lửa. Tay trái khẽ lắc, một bình ngọc trong suốt sáng lấp lánh xuất hiện, và rõ ràng có chất lỏng đang lắc lư ở trong bình.


"Sư đệ, đừng nhúc nhích."

Vừa nói, nam tử vừa rót bình ngọc. Một chất lỏng pha lê có màu xanh lục óng ánh được đổ ra khỏi bình và đổ lên hơn mười con tiên trùng trong tay.

"Xì xì xì xì... Xì xì xì xì......"

Hơn mười con tiên trùng lăn lộn đau đớn trong lòng bàn tay nam tử. Thân thể vốn dĩ ban đầu rất hoàn hảo, giờ lại xuất hiện một mảnh cháy sém, cánh đứt, chân tàn phế, trông vô cùng khổ sở.

Côn trùng trong tay gã đã "lạnh" đi một chút chỉ trong thời gian ngắn. Mặc dù nam tử đã cấp tốc phi độn, nhưng gã vẫn bị phân tâm vì muốn cứu sư đệ mình. Hỏa quang ở phía sau đã chiếu đến trước mặt họ. Sau khi tình trạng của sư đệ đã chuyển biến tốt hơn, nam tử vội vàng xoay miệng bình về phía sau. Một lượng lớn chất lỏng óng ánh màu lục được đổ ra khỏi bình và chảy vào những con sóng quái dị mà gã điều khiển, khiến những con sóng trên bầu trời cũng hiện lên màu ngọc lam.

"Oanh... Oanh..." "Xì xì xì xì......"

Sóng xanh va chạm với biển lửa, lúc này cũng không còn là tình huống đổ thêm dầu vào lửa nữa. Mặc dù vẫn nhanh chóng bị ngọn lửa ăn mòn, nhưng rõ ràng nó đã có khả năng ngăn cản, để cho nam tử có thể phi độn ra khỏi phạm vi của ngọn lửa.

Kế Duyên nhảy lên không trung. Những nơi Tam Muội chân hỏa điên cuồng đi qua đều trở nên yên tĩnh lại. Thanh Đằng kiếm vẫn bay bên cạnh hắn, kiếm ý chỉ thẳng về phía xa.

"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các hạ quả thực không để Kế Duyên ta vào mắt rồi."

"Boong ~~ "

Trong thanh âm kiếm minh, Kế Duyên trở tay đẩy Thanh Đằng kiếm ra. Kiếm quang kéo dài hơn mười dặm, quét thẳng về phía trước, và gần như ngay lập tức bắn trúng mục tiêu.

"Bùm......"

Một tấm khiên nhỏ giống như một mặt gương mang theo ánh sáng chói mắt được tạo ra. Do vậy, kiếm quang khi tiếp xúc bị lệch đi một chút và đã đâm thẳng lên tầng mây, làm cho những đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời xuất hiện một lỗ hổng thật lớn.

Trong tình huống này mà có thể tiếp được một kiếm khá dễ dàng như vậy thì đạo hạnh cũng khá cao. Điều này làm Kế Duyên cảnh giác hơn. Sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm túc. Tay phải vừa lật, chuôi Thanh Đằng kiếm xoay quanh cổ tay, rồi nằm gọn trong lòng bàn tay của Kế Duyên.

Kế Duyên ngưng thần suy nghĩ. Một đôi mắt trắng xám nhìn thẳng về phía trước, trong tay cầm Thanh Đằng kiếm, tâm niệm cùng với ý cảnh nhanh chóng mở ra. Bầu trời xa xôi như hiển hiện sơn thủy, giống như ảo ảnh mà như hiện thực.

"Ô...ô...n...g..."

Thanh Đằng kiếm trong tay hắn khẽ chấn động. Tiếng kiếm minh thể hiện sự hưng phấn của nó, chữ "Trảm" mơ hồ trên thanh kiếm dần dần sáng lên.

Nam tử đang cấp tốc phi hành phía trước lúc này cũng sửng sốt. Gã nhìn độn quang phía sau, quang ảnh giống như một thanh tiên kiếm đang bay tới. Rồi gã nhìn xuống bàn tay mình, hơn mười con tiên trùng bị thiêu đốt nhất thời không hề có động tĩnh gì.

"Kế tiên sinh, ta đến lĩnh giáo kiếm thuật của ngươi đây."


Nam tử đột nhiên bay xuống. Sau khi đặt tiên trùng vào trong ngực áo, hai tay cấp tốc bấm niệm pháp quyết. Bình ngọc trong tay không ngừng đổ chất lỏng, khi rơi xuống đất đã là một trận mưa như trút nước.

"Xuân sinh, khí hòa, bạt sơn, địa khởi!"

Ầm ầm ầm......

"Oanh..."

Mặt đất bỗng bay lên hàng ức vạn đất đai. Một ngọn núi khổng lồ được dựng lên từ không trung. Trên đó, vô số cây xanh và hoa hồng không ngừng phát triển. Đại địa có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một con sóng dâng lên cuồn cuộn. Thảm thực vật vô tận đang phát triển nhanh chóng, không ngừng mọc lên từ mặt đất.

Nội tâm Kế Duyên tán thưởng một câu ‘lợi hại’, ít nhất dáng vẻ này có thể coi là đủ khoa trương. Tuy nhiên, động tác trong tay hắn vẫn không dừng lại. Kiếm ý của Thanh Đằng kiếm bị kích thích, hắn chém lên phía trên, há miệng khẽ ngâm.

"Trảm......"

Ngân quang vạn trượng vung ra như một cây roi dài. Kiếm quang lộng lẫy lấn át ánh sáng ban mai rực rỡ, trong nháy mắt đuổi kịp mục tiêu. Trời đất xung quanh sáng như tuyết.

Bá... Tốt...

"Oanh... Oanh... Oanh oanh oanh oanh..."

Vô số đất đai, núi đá nổ tung. Vô số cảnh sắc xanh biếc, hoa hồng bị nghiền nát.

"Bang......"

Trong tiếng bạo tạc cùng với thanh âm xé rách không ngừng, một tiếng động cực kỳ chói tai truyền đến, khiến màng nhĩ của Kế Duyên ngứa ngáy. Nhưng âm thanh này cũng cho thấy thanh kiếm chưa phát huy hết tác dụng.

Và tại thời điểm này, những ngọn núi đang dần dần rơi xuống hai bên.

Kế Duyên hơi nheo mắt lại, không nói nhảm tiếng nào. Mặc dù đạo hạnh của đối phương vượt xa tưởng tượng, nhưng tình huống một đuổi một chạy, khoảng cách lúc này là trạng thái công kích thoải mái nhất của hắn. Một đồng Pháp tiền trong tay áo tiêu tán. Bàn tay cầm kiếm lại giơ lên, thân thể giống như khiêu vũ. Tiên kiếm cũng di chuyển theo hắn, đem một kiếm tiến về phía trước thuận theo cánh tay phải của hắn.

Du long tống hoa.

"Ô... Ô..... Ô..."

Trong sự sụp đổ của ngọn núi, cây xanh và hoa hồng vô tận đã bị phá vỡ. Và tại thời khắc này, tất cả chúng đều biến thành một đầu Kiếm Long đuổi về phía trước.

"Bùm...... Bang...... Bang Bang...... Lạp lạp......"

Phương xa không ngừng có thanh âm chói tai cùng tiếng giao kích dồn dập vang lên. Nam tử kia trong quang luân giống như gương phát ra âm thanh ọp ẹp không chịu nổi. Sắc mặt của gã cũng lúc trắng lúc xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận