Lạn Kha Kì Duyên

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Một đầu rồng đỏ đỏ lục lục xinh đẹp, trong đó ẩn chứa kiếm khí và kiếm ý vô cùng vô tận. Vào lúc này, Du Long cuốn hoa cũng là Du Long chém giết. Kiếm ý từ vô hình chuyển thành hữu hình, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được tiếng long ngâm rất lớn ở cấp độ tinh thần, nhưng không thể thực sự nghe thấy tiếng long ngâm ở bên ngoài.

Sau lưng nam tử trung niên, từng mặt luân kính trong suốt không ngừng xuất hiện. Ở trên đó hiển thị vô số phù văn huyền ảo, chống lại kiếm khí tấn công từ phía sau. Trong mỗi hơi thở, gã đều giẫm lên một mặt luân kính, hướng nó về phía sau, chống lại Kiếm Long và tăng tốc độ của bản thân.

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch...

Từng lớp luân kính trong suốt không ngừng hiển hiện quanh thân nam tử. Hơn nữa, có khoảng chừng mười lớp luân kính xếp lại với nhau, và diện tích mỗi mặt kính cũng tăng lên rất lớn.

'Rống ----'

Tiếng long ngâm trên phương diện tinh thần ngày càng lớn hơn, giống như một con Chân Long cực lớn đã mở cái miệng khổng lồ của nó và chuẩn bị thôn phệ về phía nam tử.

"Bang bang bang bang bang bang..."

Vô số cánh hoa và lá xanh đánh vào mặt kính trong suốt, phát ra âm thanh như có lưỡi dao sắc bén chém tới, mang theo kiếm khí vô cùng vô tận trùng kích đến toàn bộ lớp phòng hộ.

"Rặc rặc rặc rặc..... Phanh..." "Phanh..." "Phanh..."

Các luân kính trong suốt liên tục bị vỡ ở phía bên ngoài. Trên thân nam tử trung niên cũng cực kỳ khó chịu. Bảo vật này có thể chống lại công kích, nhưng cuối cùng gã vẫn phải gánh chịu một phần lực lượng đáng kể. Tuy vậy, gã cũng chỉ có thể nghiến răng chống đỡ.

Sống sót qua phần kiếm thuật thịnh khí lăng nhân(*) nhất của Tiên kiếm, thì sau đó có thể bình yên vượt qua một kiếm này.

Thịnh khí lăng nhân: khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác

Nam tử thần kinh căng cứng để duy trì pháp lực cho bảo vật, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm tinh huyết hóa thành ánh sáng màu đỏ. Một đám mây xuất hiện quanh thân gã. Cùng lúc đó, Du Long kiếm ý biến thành Du Long lá xanh hoa hồng cũng mở cái miệng khổng lồ của nó, ngậm lấy nam tử cùng lớp phòng ngự của gã ở trong miệng.


"Ngang ~~~~~~”

Phía bên ngoài của luân kính không ngừng vỡ vụn rồi sắp xếp lại. Pháp lực của nam tử điên cuồng thúc giục pháp bảo của bản thân. Đồng thời, quang mang của lớp sương đỏ xung quanh đã che giấu đi bóng dáng của gã. Sương dày đến mức gã thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng người. Gã âm thầm tính toán thời gian khi nào kiếm thuật này cạn kiệt lực lượng. Chỉ cần sống sót qua một kiếm này, khoảnh khắc tiếp theo sẽ là lúc gã dùng Huyết độn rời đi.

Khác với hai sư đệ kia, đạo hạnh của Đại sư huynh được coi là đứng đầu hàng ngũ tiên tu. Một chiêu kiếm đáng sợ này vô cùng khó ngăn cản, nhưng gã lại có Nguyệt Thương Kính hộ thân, ngăn cản kiếm thuật chỉ để câu giờ cho việc thi triển Huyết Độn mà thôi.

Luân kính không ngừng bị nghiền nát, áp lực mà nam tử phải gánh chịu cũng ngày càng tăng. Uy lực của kiếm thuật này dường như không có hồi kết. Sau khi đầu rồng cắn vào độn quang của gã, uy lực tiếp tục tăng lên, tốc độ luân kính vỡ vụn cũng nhanh hơn.

"Tạch tạch tạch... Phanh phanh phanh phanh phanh..."

Vào thời khắc nguy cấp nhất, trong nháy mắt lớp luân kính bị phá tám tầng từ ngoài vào trong, nhưng dường như đây là uy năng lớn nhất mà kiếm thuật có thể đạt tới. Điều này giúp cho nam tử thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Chỉ cần đợi toàn bộ uy năng nhuệ khí của kiếm thuật hao hết là có thể thoát khốn được rồi. Nếu được thì có khi còn trở mình đánh ra một kích kính quang, không mong cầu có thể làm tổn thương Kế Duyên, nhưng ít nhiều cũng đáp lễ một chút. Trong đầu gã có chút cảm giác, tính ra hai hơi thở nữa thì uy năng của kiếm thuật sẽ hạ thấp. Mặc dù kiếm lực vẫn còn đó nhưng nhuệ khí đã mất đi, không cần đợi tới lúc uy năng hoàn toàn cạn kiệt, gã có thể bất ngờ xuất kiếm.

Vừa nghĩ đến đây, nam tử không khỏi quay đầu đối mặt với kiếm thuật phía sau, mang theo âm thanh chứa năm phần kính trọng, năm phần cười đùa.

"Kiếm thuật của Kế tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng đáng tiếc là hôm nay chúng ta không thể đấu một trận cho đã. Không thể tận hứng ngươi, chúng ta còn nhiều thời gian!"

Ầm ầm......

Giọng nói thong thả, nhưng lớn như tiếng sấm, kèm theo tiếng vang ầm ầm truyền khắp đất trời bên dưới.

Tay trái của Kế Duyên đặt sau lưng, tay phải vẫn duy trì tư thế đưa kiếm về phía trước. Thân kiếm của Thanh Đằng kiếm vừa vặn kết hợp với Du Long trước mặt. Đầu rồng, thân rồng và thậm chí cả đuôi rồng dần dần kéo dài theo Thanh Đằng Kiếm. Vào lúc này, đuôi rồng uẩn hóa như đang muốn thoát ly ra khỏi Thanh Đằng kiếm.

Dưới tình huống bình thường, "Du Long cuốn hoa" xem như đã thi triển xong khi thân rồng rời đi. Cũng chính vào lúc này, tiếng sấm truyền đến từ phía trước không khỏi khiến Kế Duyên nở nụ cười.

Kiếp trước, hắn đã từng chơi một vài loại game. Cho dù Kế Duyên có ưu thế lớn và thế thắng rất rõ ràng, hắn cũng không bao giờ chế giễu đối phương. Hắn không muốn kích thích đối thủ, hơn nữa hắn không muốn bị vả mặt.

Nam tử trước mặt tất nhiên không chế giễu Kế Duyên, nhưng chắc chắn gã rất đắc ý. Kế Duyên trả lời bằng giọng nhẹ nhàng.


"Thanh kiếm tống xuất Du Long nên nó có chút long tính. Ngươi chắc hẳn cũng biết “Chân Long mang ngọc mới chính là sát chiêu” nhỉ!"

Tiếng nói vẫn chưa dứt hẳn, tay trái của Kế Duyên vốn để sau lưng đã rút ra sợi tơ màu tím. Hắn đưa tay về phía trước, lật nửa vòng, rồi lòng bàn tay đánh vào chuôi kiếm Thanh Đằng một kích.

Xoát......

Trong khoảnh khắc kiếm quang lóe lên, Thanh Đằng kiếm từ trong tay hắn rời đi, trực tiếp bay xuyên qua con rồng hàng trăm dặm.

Giọng nói của Kế Duyên vừa truyền đến tai người trước mặt, cùng lúc đó, báo động trong lòng đối phương vang lên. Bên trong thân rồng xanh xanh hồng hồng, ánh sáng màu bạc của thân kiếm sáng ngời. Lúc gã nhìn thấy ánh sáng này, nó đã xuyên qua miệng rồng và đập vào luân kính trong suốt.

Mà đúng lúc này, luân kính vốn đã bị Du Long cuốn hoa đánh vỡ tám lớp, ngay khi ánh kiếm chạm vào luân kính, hai lớp còn lại cũng vỡ vụn.

"Bang......" "Bang......"

Ánh sáng trắng nghiền nát luân kính hiện lên. Trong khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng xanh trắng quét qua như lưu quang, lấy đi một mảng sương đỏ.

"Phốc......" "

“Hừ!"

Nhưng giờ phút này, Du Long chi ý xung quanh vẫn chưa tiêu tán. Kiếm khí phô thiên cái địa vẫn kéo tới, tiếp theo là huyết quang vỡ vụn như lột một lớp da. Nam tử cố hết sức thoát khỏi phạm vi kiếm khí, trong nháy mắt đi về phía đông.

Dưới chân Kế Duyên bước từng bước trầm trọng, đạp gió tạo nên vài vòng gợn sóng hình tròn. Tiếp đó, tốc độ của hắn cũng tăng nhanh, bắn về phía trước, tay trái cầm vỏ kiếm, nhét Thanh Đằng kiếm đang bay lượn vào vỏ, phát ra một tiếng "Boong", rồi tiếp tục đuổi về phía trước.

Ở phía xa sau lưng hắn, biển lửa Tam Muội chân hỏa đã thiêu sạch sóng biển, đốt cháy tầng mây và chậm rãi dập tắt khi tâm niệm Kế Duyên vừa động, để lại một bầu trời sạch sẽ quá mức.


Kế Duyên cầm Thanh Đằng kiếm trong tay, sau đó tay phải bấm kiếm chỉ. Pháp lực không ngừng hội tụ lên thân kiếm. Sau một khắc, kiếm chỉ xẹt qua thân kiếm, vẽ một đường về phía đông.

"Boong......"

Thanh Đằng kiếm hóa thành một đạo kiếm ảnh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó, thân thể Kế Duyên cũng dần trở nên mơ hồ, kéo ra từng đạo huyễn ảnh rồi đột nhiên biến mất.

Đây chính là lúc sử dụng độn thuật. Mặc dù ngự kiếm phi hành rất nhanh, nhưng nếu so sánh thì khoảnh khắc dùng Tiên kiếm để thi triển kiếm độn lại khoa trương hơn nhiều.

Một phần lớn pháp lực trong người hắn đã bị tiêu hao, gần như trong hơi thở tiếp theo khi kiếm ảnh bay ra, Thanh Đằng Kiếm đã xuất hiện ở cách xa mấy trăm dặm về phía đông. Một khắc tiếp theo, một mảnh tàn ảnh đã đuổi kịp Thanh Đằng Kiếm, hóa thành một bàn tay vươn ra và giữ chặt chuôi kiếm.

Xa xa, pháp nhãn mở to hết cỡ của Kế Duyên lại nhìn thấy huyết sắc tiên quang. Người đó rất cao, nhưng có lẽ gã đã bị thương khi vội vàng chạy trốn, gần như là một đường thẳng tắp. Cho dù Kế Duyên không thể khóa lại khí tức của đối phương khi gã dùng Huyết độn, nhưng Kế Duyên lại thi triển kiếm độn cố gắng đuổi theo gã và đã thật sự bắt được.

‘Xem thử ngươi đi đâu!’

"Không phải hôm nay các hạ nói không thể tận hứng với Kế mỗ sao? Thật đáng tiếc, ngươi không còn nhiều thời gian rồi!"

Vừa nói, Kế Duyên trực tiếp vung Thanh Đằng kiếm lên. Một đạo kiếm quang sáng như tuyết, tựa như một cây roi dài màu bạc bay ngang trời, ném về độn quang phía trước.

Nam tử trước mặt sửng sốt, vừa sợ vừa giận, vội vàng hội tụ pháp lực để sử dụng Nguyệt Thương Kính đối đầu với kiếm quang.

"Boong ----"

Kiếm quang và mặt kính va chạm, phát ra âm thanh cực kỳ chói tai. Tất cả mây mù xung quanh trên bầu trời đều tản ra. Cổ họng nam tử đau đớn, gã tức giận gầm lên.

"Kế Duyên, ngươi chỉ biết dùng kiếm thôi sao!"

Ơ, nóng tính vậy?

Vẻ mặt Kế Duyên bình tĩnh, lại không có biểu cảm thừa thãi, giọng nói nhàn nhã nhưng cũng không có lên xuống giọng.

"Vậy thì không dùng kiếm cũng được."

Lời vừa mới nói, một mảnh kim quang đã xuất hiện trong tay hắn. Từng đạo vòng sáng hình tròn thoát ly khỏi cánh tay hắn, hiện ra ở trước người.


Nam tử trước mặt kinh hãi. Gã biết thứ Kế Duyên đang cầm trong tay hẳn là Khốn Tiên Thằng trong truyền thuyết. Mặc dù bảo vật này có rất ít người biết đến, nhưng lại được những người đủ tư cách biết kể rằng nó vô cùng kỳ diệu. Nam tử không dám thử Khốn Tiên Thằng trong trạng thái này.

Huống hồ nếu bị sát khí cho một trảm thì vẫn có thể hy vọng vào vật thế mạng, chứ nếu bị trói bởi Khốn Tiên Thằng thì rất khó nói trước.

"Kế Duyên! Ngươi chỉ biết mượn sự lợi hại của Pháp bảo thôi sao?"

Một tiếng rống to này vừa sợ vừa giận khiến Kế Duyên lại bật cười.

"Vậy thì sao?"

Thanh âm chưa dứt, Khốn Tiên Thằng đã rời khỏi tay, giống như một con rắn vàng mảnh khảnh bắn ra, hóa thành một mảnh kim quang rồi biến mất.

Những gì có thể nhìn thấy không đáng sợ, nhưng vào lúc này, Khốn Tiên Thằng đã mất hết dấu vết. Điều này càng đáng sợ hơn, làm cho người ta không biết nó sẽ xuất hiện từ đâu.

Chỉ trong vài hơi thở, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu nam tử. Gã đã trải qua vô số lần giằng co, sau đó hạ quyết tâm, nghiến răng ra tay tàn nhẫn, nhưng mục tiêu không phải là Kế Duyên, mà là Thiên Lăng Cái của chính gã.

"Phốc......"

Nam tử trung niên hóa thành một luồng huyết vụ, độn quang cũng lập tức tiêu tán.

Gần như cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy vàng xuất hiện xung quanh khu vực độn quang, sau đó kim ảnh tản ra và biến thành một sợi dây thừng màu vàng hiển hiện xung quanh huyết vụ.

Một lát sau, đợi Kế Duyên bay tới, Khốn Tiên Thằng quay trở lại, chui vào trong tay áo hắn.

Kế Duyên dừng lại trên không trung nơi nam tử trung niên đã hóa thành huyết vụ rồi tiêu tán, nheo mắt nhìn tứ phía.

Phải biết rằng mặc dù có rất nhiều bảo vật thế mạng và thủ đoạn khó lường thần kỳ, nhưng một việc như "tự sát" là điều rất cấm kỵ đối với cả giới tu hành và người phàm, quá hao tổn tinh thần lại còn phải hủy tâm cảnh nữa.

Nhưng cũng phải thừa nhận rằng phương pháp này sẽ không có dấu vết độn thuật và Kế Duyên không biết đối phương đã chạy trốn đi đâu.

"Lại tàn nhẫn đến mức tự sát để trốn thoát...... Đó cũng là một nhân vật tàn nhẫn......"

Kế Duyên lẩm bẩm, đứng một lúc rồi mới rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận