Lạn Kha Kì Duyên

Dịch: Tiểu Duyên

Biên: Minh Nguyệt

Bạch Ngọc Sách

***

Phạm vi của trang viên Vệ thị rất rộng và có một số nơi được trang trí khá sang trọng. Nhưng bây giờ, không có một ai sống ở đó. Trong một khu vực sâu ở sân sau, có một gian nhà lớn đang được thắp sáng vào lúc này. Thông qua các khe hở trên cửa sổ và giấy che cửa sổ rách rưới, người bên ngoài có thể trông thấy rõ từng cái bóng chập chờn bên trong.

Mặc dù hạc giấy nhỏ rất nhỏ, nhưng nó bay rất nhanh. Sau khi rời khỏi người Kế Duyên, chỉ mất một lát sau là nó đã bay đến gian nhà lớn sáng đèn kia. Toàn bộ quá trình chẳng hề vang vọng bất cứ âm thanh nào. Cuối cùng, nó đáp xuống khung cửa sổ bên ngoài gian nhà rồi nhìn vào bên trong thông qua một lỗ nhỏ trên vết rách của giấy dán cửa sổ. Bên trong cũng không náo nhiệt cho lắm, mà từ một trong số các cánh cửa nhỏ phía sau còn có các tân khách liên tục bước vào gian nhà.

Trong phòng có một chiếc bàn tròn to; bên trên bày sẵn rất nhiều món ngon. Có người đang dời ghế đẩu, có người thì đang nâng chậu nước nóng để điều chỉnh lửa than.

“Nào, nào, sắp xếp xong hàng ghế rồi."

“Đặt nồi nước nóng bên đây, bên kia cũng cần điều chỉnh đấy.”

Kẻ đang điều động công việc trong gian nhà lớn này là một người đàn ông trông rất phúc hậu với khuôn mặt trắng nõn và hàng ria mép cùng một nụ cười trên khuôn mặt.

“Ha ha ha ha, tiểu đệ đã đến muộn rồi!”

Một người đàn ông còng lưng chạy chậm ra từ cánh cửa nhỏ ở phía sau, khi đến trước cửa thì đứng thẳng lưng lên rồi cúi chào những người bên trong.

“Ha ha ha ha, đến vừa đúng lúc đấy. Vừa kịp thời, không muộn đâu! Nhanh lên, vào đây nhanh lên!”

“Một chút lễ mọn, đây là thịt quay của Hồng Phúc Ký!”

“Lễ vật của hiền đệ vừa vặn đúng dịp. Ha ha ha, vừa vặn phù hợp với đêm nay. Mời vào!”

Mọi người trong và ngoài gian nhà vừa thăm hỏi vừa cúi chào nhau, trông phân đoạn lễ nghi khá là đầy đủ. Tuy nhiên, trong mắt của con hạc giấy nhỏ thì trông khá lạ kỳ. Trước hết, tư thế đi đứng của bọn họ rất quái dị. Trên thực tế, khi những người bên ngoài gian nhà cúi đầu hành lễ, họ lại vô thức dùng miệng để cắn giữ sợi dây đang quấn quanh món lễ vật kia rồi lại chào nhau bằng đôi tay trống.

“Tiểu thúc, ta đến rồi. Xem ta mang gì cho thúc đây!”


Lúc này, lại có thêm một kẻ mang dáng dấp trai tráng trẻ tuổi đến đây. Y mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm dệt từ lụa, hứng chí bừng bừng bước từ ngoài vào trong nhà. Trên mỗi bàn tay, y cầm theo một cái bình và lắc chúng một cách vui thích.

“Ta đã ngửi thấy mùi rượu rồi. Hôm nay vẫn còn thiếu rượu đấy. Vừa đúng lúc, mời vào!”

“Đến đây, đến đây!”

......

Có khoảng hai mươi, ba mươi người đã vào nhà, bao gồm người đến trước và những tân khách vừa đến sau. Hầu hết các khách đến chơi đều cầm hoặc ngậm theo một thứ gì đó, chủ yếu là dùng để ăn. Thỉnh thoảng, cũng có kẻ đem theo tay không mà đến. Và lúc này, những vị khách trong nhà đều lập tức nhăn nhó mặt mày. Nhưng sau khi hàn huyên như thường lệ, bọn họ vẫn mời nhau vào. Chẳng ai đuổi ai vào lúc này cả.

Khi số lượng người tăng lên, bầu không khí nồng nhiệt trong gian nhà đã gần đạt đến đỉnh điểm. Nơi đây đã sẵn sàng cho một bữa tiệc thịnh soạn.

Con hạc giấy nhỏ xòa đôi cánh sang hai bên, nhoài người nằm dài bên khe hở cửa sổ. Nó thò cái đầu nhỏ xuyên qua lỗ cửa sổ, nhìn chằm chằm vào diễn biến bên trong. Chiếc bàn tròn to này quả thật có kích thước lớn hơn các loại bàn phổ thông, nhưng cao lắm cũng chỉ vừa đủ cho khoảng mười hai người. Tuy nhiên, bên trong căn phòng này có gần ba mươi người đang chen chúc cùng nhau, trông thực sự hơi buồn cười.

Thậm chí, điều đáng cười hơn chính là: trên bàn bày đầy đủ rượu thịt ê hề, nhưng hai mươi đến ba mươi người này dù ăn mặc khá đẹp đẽ như lại tựa như những kẻ chưa bao giờ va chạm xã hội vậy. Bọn họ cứ nhìn vào đống thức ăn ngon kia với trạng thái nước dãi chảy ròng ròng.

“Được rồi, chúng ta động đũa đi!”

“Được!” “Cùng ăn thôi!”

“Ăn đi, ăn đi, ta muốn nhai đùi gà." “Ta cũng vậy!”

“Rót rượu, rót rượu!”

Lập tức, hai mươi, ba mươi người cùng nhau đưa đũa về phía bàn tiệc. Mỗi người đều gắp thức ăn; có người còn thẳng thừng nhai ngấu nghiến với động tác rất thô bạo. Ngay cả những bình rượu cũng bị bọn họ vồ vập cướp tay nhau.

...

Kế Duyên đang bước đi nhàn nhã, giống như đang tản bộ đến bên ngoài khu sân sau này. Từ xa nhìn đến, đại sảnh của gian nhà lớn này đang được thắp sáng rực rỡ, chứng tỏ bên trong đang vô cùng náo nhiệt. Tiếng cạn ly giao thoa với âm thanh hô hào cạn ly, kết hợp với thức ăn phong phú, khiến bầu không khí vô cùng sống động.

Trong lúc đi theo sau lưng Kế Duyên, Kim giáp vẫn không nói lời nào. Từ bên trong đôi mắt chẳng hề chớp lấy một lần của y dường như đang phản chiếu không những là ánh đèn đuốc kia, mà còn là đôi chút khí tức của nơi đó.


“Nhìn ra rồi à?”

“Hồi bẩm tôn thượng, nơi đó chỉ toàn là bọn yêu nghiệt.”

Kế Duyên lắc đầu.

“Yêu thì đúng là yêu rồi, nhưng cũng chưa đến mức gánh đầy tội nghiệt. Cùng lắm, chỉ là phường trộm cắp vặt mà thôi. Đi nào, chúng ta đi gõ cửa.”

Đã quen với việc nhìn thấy cảnh quần ma loạn vũ và hãm hại người dân ở vùng đất Tổ Việt, Kế Duyên cảm giác khá thú vị khi thỉnh thoảng lại được gặp gỡ một cảnh tượng như vậy vào đêm nay.

Với suy nghĩ này, Kế Duyên trực tiếp dẫn Kim giáp đến cửa chính của gian nhà lớn. Liếc nhìn con hạc giấy nhỏ đang nằm trên cửa sổ bên cạnh, hắn mỉm cười, trực tiếp vươn tay gõ nhẹ.

“Cốc cốc cốc......”

Tiếng gõ cửa vang lên, mặc dù âm thanh không lớn nhưng lại lan tỏa khắp cả trong và ngoài gian nhà. Hai mươi, ba mươi người đang ăn uống hừng hực bên trong đều dừng lại cùng một lúc. Từ bầu không khí náo nhiệt chuyển đổi đến khoảng không thinh lặng này chỉ diễn ra trong vòng một nhịp thở. Có thể thấy được, những kẻ bên trong gian nhà này có phản ứng vô cùng nhạy bén.

“Hửm, có tiếng gõ cửa?”

“Hình như là có......”

“Ta không ngửi thấy mùi gì cả......”

Cốc cốc cốc...

Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vang lên; ai nấy bên trong đều dõi mắt nhìn nhau.

“Nên mở cửa hay không?”

Người đàn ông phúc hậu vẫn luôn chủ trì cách bày trí gian nhà trước đó thả nửa cái đùi gà xuống cạnh bàn rồi xoa tay, nói.

“Nhanh chóng sửa sang lại bộ dáng của mọi người đi; ta sẽ đi mở cửa!”


Nghe thế, đám người đang nhậu nhẹt linh đình trong gian nhà vội nhìn vào thái độ ăn uống của nhau, sau đó bèn nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nhấc những chiếc ghế đã ngã từ dưới đất lên, trước lau chùi dầu mỡ dính trên tay trên quần áo.

Lúc này, người đàn ông phúc hậu đã đến trước cửa. Sau khi sửa sang quần áo lại gọn gàng, gã nhòm ra bên ngoài gian nhà thông qua lớp giấy dán cửa rách rưới, rồi trông thấy một vị văn nhân nhàn nhã đi cùng một tên tùy tùng dũng mãnh ở sau lưng. Đến lúc này, gã mới kéo mở cửa ra.

Két... két...

Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, dường như ánh trăng sáng ngời từ bên ngoài chiếu vào đã tạm thời che khuất đi ngọn lửa trong nhà. Nhưng nếu nhìn kỹ, ánh sáng bên ngoài dĩ nhiên là phải mờ hơn không gian bên trong gian nhà rồi, mà cảm giác ban nãy tựa như cũng chỉ là ảo giác.

“À, vị tiên sinh này là ai đây? Đêm khuya thế này, ngươi đến đây để làm gì?”

Đầu tiên, người đàn ông phúc hậu thi lễ với Kế Duyên, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi với vẻ mặt ân cần. Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa chính bằng một đôi mắt rất quỷ dị, nhưng chẳng có bất cứ một âm thanh nào vang lên.

Trước cảnh tượng này, nếu xảy ra với người bình thường thì chắc chắn kẻ đó sẽ cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Nhưng dĩ nhiên, Kế Duyên không hề quan tâm. Hắn chỉ liếc mắt cả căn phòng, sau đó nhẹ nhàng chắp tay đáp lễ với người đàn ông phúc hậu.

“Kẻ hèn họ Kế, từ nơi khác đến thành Lộc Bình này. Do trời đã tối, cổng thành chưa mở, vì thấy ở đây có một trang viên lớn như vậy nên ta muốn đến tá túc qua đêm. Tuy nhiên, khi đến nơi mới nhận ra trang viên này khá vắng vẻ, ngờ đâu ở hậu viện lại có ánh lửa sáng bừng thế này. Vì lẽ đó, ta mới đến đây xem thử. Nếu có bất kỳ phiền hà gì, mong gia chủ bao dung! Nếu thuận tiện, xin cho Kế mỗ vào ngủ nhờ một đêm nhé?”

Trong lúc nói chuyện, Kế Duyên cũng không quên quan sát cả căn phòng. Điều khiến hắn không thể không cảm thấy buồn cười chính là quang cảnh tàn tạ trên bàn tiệc, đi kèm với đó là quần áo của nhóm người này còn dính đầy dầu mỡ.

“Ừm, vậy thì, nếu tiên sinh muốn tá túc, vậy tùy ý tìm một chỗ nghỉ ngơi cũng được......”

Sự chú ý của người đàn ông phúc hậu và hầu hết mọi người trong nhà lúc này chỉ đổ dồn vào Kế Duyên được ba phần, trong khi bảy phần còn lại đều tập trung vào Kim giáp. Dù đang ở trạng thái này thì khí huyết của y còn chẳng mạnh bằng một tên võ lâm cao thủ, nhưng Kim giáp vẫn mang đến cho người nhìn một cảm giác áp bách rõ rệt.

“À đúng rồi, nếu đói bụng, hai vị cũng có thể cùng dự tiệc. Người ta bảo rằng, kẻ tha phương ghé chơi đều là khách...”

“Vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!”

Không đợi đối phương nói xong, Kế Duyên tự mình bước vào nhà, mà Kim giáp cũng nối gót đi theo. Những người đang ngồi ở vị trí cửa chính vô thức rút lui, nhường ra mấy cái ghế gần đó cho Kế Duyên và Kim giáp.

Pháp nhãn của Kế Duyên đã quan sát sơ bộ tất cả mọi người trong gian nhà. Hắn có thể thấy rõ bản chất của đám người này là gì. Trên thực tế, đây là một đám hồ ly, là loại động vật thành tinh phổ biến nhất.

Tất nhiên, bọn hồ ly này chưa đạt đến cảnh giới làm yêu quái hóa hình. Cơ thể của chúng chỉ là ảnh ảo giả tạo, ngay cả cái đuôi bên dưới làn váy cũng không thể biến hình ẩn giấu được, phải dùng trang phục che lấp đi.

“Tốt lắm, tốt lắm. Một bàn thức ăn ê hề, lại còn cả rượu ngon nữa!”

Kế Duyên bước tới cạnh bàn, liếc nhìn mọi thứ trên bàn rồi vươn tay xé một phần cánh gà khá sạch sẽ trước khi đưa lên miệng nhấm nháp vài miếng.

Lúc này, người đàn ông phúc hậu cũng quay về. Vì nhận ra ánh mắt oán trách của những người khác trong nhà, y đành phải mở lời hòa giải.


“Mọi người, ngồi đi, ngồi đi! Tiếp tục bữa tiệc thôi nào; rót rượu cho khách đi chứ!”

Lời cũng đã nói ra rồi, mọi người đành phải quay lại vị trí cũ. May thay, Kế Duyên cũng không hề chiếm ghế. Hắn chỉ đứng ở một bên mà ăn cánh gà, còn gã to con Kim giáp thì chỉ đứng im sau lưng Kế Duyên, chẳng hề nhúc nhích.

“Tiên sinh, ta mời ngài một ly.”

“Cả vị tráng sĩ này nữa, mời ngươi một ly.”

Người đàn ông phúc hậu dâng tới hai ly rượu. Kế Duyên mỉm cười nhận lấy, trong khi đôi tay của Kim giáp vẫn buông thỏng bên hông. Khuôn mặt của y vô cảm, còn đôi mắt lạnh lùng nheo lại, không hề chớp lấy một lần. Càng nhìn vào đôi mắt ấy càng lâu, người nhìn càng cảm giác chúng rất đáng sợ. Người đàn ông phúc hậu chỉ dám đứng nuốt nước bọt cạnh Kim giáp, cả hô hấp cũng không dám thở quá mạnh.

Lúc này, Kế Duyên cũng đã uống hết rượu trong chén. Bởi vì Kim giáp, người đàn ông phúc hậu kia vẫn đang đứng gượng gạo ngay tại chỗ. Vì cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, những khách nhân trong phòng vốn dĩ đã nói chuyện nhỏ tiếng rồi, nay lại hoàn toàn im miệng lại.

Đột nhiên, có một tiếng gầm dữ dội vang lên từ cửa sổ.

“Gâu gâu gâu... Gâu gâu gâu...”

“A....!” “Có chó...”

“A a a...” “Chạy đi! Chạy đi!!”

Loảng xoảng...

Đùng đùng...

...

Trong nhất thời, đám người trong phòng lập tức hoảng sợ chạy trốn. Có người mở ngay cửa nhỏ bên cạnh rồi bò ra; có kẻ còn lao thẳng về phía trước; thậm chí, còn có một quần áo khô quắt rơi xuống giữa không trung trước khi một con hồ ly hiện thân rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, trốn vào bóng tối.

Kế Duyên quay đầu nhìn về hướng cửa sổ; một con hạc giấy đang nghiêng đầu đậu tại đó. Tiếng chó sủa vừa rồi đều do con hạc giấy nhỏ ấy tạo ra. Nó biết Hồ Vân rất sợ chó sủa; xét theo phản ứng của gã đầu lĩnh vừa rồi, có lẽ là tất cả những con thuộc loài hồ ly đều sợ.

“Chưa học nói năng được câu nào, thế mà vô cùng rành rẽ mấy chiêu trò linh tinh nha!”

Lúc Kế Duyên vừa cười vừa la rầy như thế, lại có kẻ mở miệng khóc lóc ngay trước mặt.

“Oa oa...... Tiên sinh, không không... Cao... cao nhân! Ta chưa từng làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý cả...... Mong ngài tha mạng, mong ngày tha mạng...”

Người đàn ông phúc hậu kia vẫn đứng trước mặt Kế Duyên. Không phải là y không muốn chạy, và trên thực tế thì y là một trong những con hồ ly có phản ứng nhanh nhất. Nhưng y không thể trốn, vì Kế Duyên đang giẫm một chân lên đuôi hồ ly của y rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận