Dịch: Thanh Hoan
Biên: Old_man
Đương nhiên Doãn Thanh mặc kệ ba người Đỗ gia trước bàn đá kia đang nghĩ cái gì, dù sao lần này cũng là cơ hội tuyệt hảo để hái hỏa táo.
Cây táo có cành lá tươi tốt um tùm, trái hỏa táo nấp giữa một mảnh xanh biếc, đa số trái đều mọc trên cao.
Loại táo này có kích thước trái lớn hơn nhiều so với táo bình thường, so ra thì phải lớn gấp ba so với táo xanh, có điều hiện giờ không có mẫu để so sánh mà thôi.
Thoáng cái đã leo lên đến một cành khá là cao, Doãn Thanh hưng phấn vươn tay cầm lấy một trái gần tầm với nhất, một tay cầm một trái táo đã thấy đầy tay rồi.
Ba người Đỗ gia phát hiện động tác của thiếu niên này đột nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau đó, bọn họ nghe được thiếu niên này bắt đầu nói chuyện, không biết là tự lẩm bẩm một mình hay là hoang đường hơn, đang nói chuyện với cây táo nữa.
“Cây táo lớn à, Đỗ đại hiệp dưới kia là người quen cũ của Kế tiên sinh, còn quen tiên sinh từ lâu rồi cơ, hắn ba năm rồi mới tới đây, ăn mấy trái táo cũng không quá đáng đúng không nào?”
Doãn Thanh nhìn ba người Đỗ gia ở bên dưới đang đầy mặt hiếu kỳ nhìn lên, nói dứt lời bèn cẩn thận kéo một cái.
“Pực!” Trái táo đỏ chót đã được hái xuống.
“Ha ha ha… Tuyệt vời! Cho hái, cho hái thật này!”
Nếu không phải đang đứng trên cây, Doãn Thanh chắc sẽ khoa tay múa chân mất.
Hiện giờ lại chỉ có thể vỗ tay khua khoắng để thể hiện sự vui mừng.
Cảnh này lại làm Đỗ Hành sợ chết khiếp, thiếu niên này mà ngã xuống, nguy hiểm đến tính mạng thì sao?
“Chúng ta đi đến gốc cây canh chừng thôi, nếu như hắn ngã xuống thì còn đỡ được.”
“Dạ!”
Đỗ Hành dặn dò xong, ba người không ngồi trên bàn đá nữa, vội vàng đứng dậy lại gần thêm chút nữa, sợ Doãn Thanh trên cây táo làm ra động tác gì quá kịch liệt mà rơi xuống.
Doãn Thanh không để ý, hít hà mùi thơm của trái táo, nuốt một ngụm nước miếng sau đó vứt cho Đỗ Hành.
“Đỗ đại hiệp bắt lấy nè, đừng để rơi xuống đất!”
Đỗ Hành thấy một quả táo đỏ như lửa bị ném đến, đưa tay trái ra nhẹ nhàng đón lấy, lại nhìn chăm chú vào trái táo này, một màu đỏ thắm mượt mà, căng tràn, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi.
Doãn Thanh hái được một trái xong, gan cũng to lên, lại đưa tay cầm lấy một trái khác.
“Cũng không nên chỉ cho Đỗ đại hiệp một trái thôi, đúng không?”
Miệng vừa nói, tay lại kéo một cái nữa.
“Pực!” một cái, lại một trái táo nữa bị hái xuống.
“He he! Ăn một miếng, một trái thì không nếm ra được vị gì cả đâu, bọn họ còn có ba người cùng đến nữa, mà ta cũng hái táo vất vả nữa…”
Miệng Doãn Thanh liến thoắng không ngừng, liên tục đưa tay cầm lấy táo đỏ, một trái, hai trái, ba trái, bốn trái, tất cả hái xuống bảy trái rồi.
Đến khi hắn vừa cầm đến trái thứ tám, bèn cảm giác được cành cây khẽ vặn vẹo.
“Xong rồi, cây táo lớn không cho!”
“Một trái nữa thôi, chỉ một trái nữa thôi, chỉ một trái thôi!”
Doãn Thanh không ngừng khẩn cầu, sức lực trên tay không giảm, cố gắng giật xuống.
Sàn sạt… Sàn sạt…
Giống như gió nhẹ thổi qua, cành táo vặn vẹo, đồng thời, dẫu cho Doãn Thanh có dùng bao nhiêu sức lực thì táo đỏ trong tay hắn cũng không rời khỏi cành, ngay sau đó một cành cây đảo qua cổ của Doãn Thanh.
Cổ Doãn Thanh bị lực xiết nhẹ, thân thể mất đi trọng tâm lập tức ngã từ trên cây xuống.
Một người Đỗ gia vội vàng đưa tay ra đón, ôm thiếu niên vào lòng.
Có điều lúc Doãn Thanh rơi xuống cũng không hề buồn bực, chỉ nhìn trái táo không thể hái xuống trên cây kia, miệng lại không ngừng thở than.
“Haiz, chỉ cho có bảy trái, thật là nhỏ mọn! Kẹt xỉ!”
Đỗ Hành và hai người còn lại nhìn nhau, thiếu niên này leo cây hái quả quá liều lĩnh và lỗ mãng đi.
Miệng thì lẩm bà lẩm bẩm, tay thì không bám chắc, vừa rồi nếu như không có bọn họ ở đây, chắc chắn đã ngã xuống bị thương rồi.
“Doãn tiểu ca! Cậu leo cây như thế này không ổn đâu, hôm nay cũng may có bọn ta ở đây, lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa!”
Một trong số hai người con cháu Đỗ gia lên tiếng khuyên nhủ, nhưng hiển nhiên Doãn Thanh không thèm để ý chút nào.
“Không sao, tại vì có các người ở đây ta mới ngã xuống đấy, nếu không chắc chắn sẽ không ngã đâu!”
Câu trả lời của hắn khiến mấy người Đỗ gia cảm thấy thật kỳ quái, chẳng lẽ lại là bọn ta sai?
“Được rồi, được rồi, không nói nữa.
He he, nhìn mấy trái hỏa táo này đi, ngày xưa các người đừng nói là ăn, thấy cũng chưa thấy bao giờ phải không?”
Doãn Thanh vạch túi áo của mình ra, bên trong có sáu trái táo to, tính cả một trái trong tay Đỗ Hành thì chính là bảy trái hỏa táo đỏ rực, từng trái phải to cỡ nắm tay trẻ em.
Mấy người lại quay về bàn đá ngồi xuống, bảy trái táo cũng được xếp thành một hàng, Doãn Thanh cầm lấy một trái.
“Đây là thù lao của ta!”
Giải thích một câu xong, hắn nhìn mặt hai người con cháu Đỗ gia kia, sau đó nói với Đỗ Hành:
“Còn lại sáu trái, đại hiệp lấy bốn trái, hai người bọn họ tốt số, mỗi người một trái!”
Lúc nói lời này, Doãn Thanh còn bày ra giọng người lớn.
“Vì sao bọn ta chỉ có một trái?”
Một trong số hai người kia sững sờ cãi lại.
“Ngươi có một trái là may lắm rồi, không thấy ta cũng chỉ có một trái thôi à? Nếu không phải ngươi đến cùng Đỗ đại hiệp thì một trái cũng không có đâu!”
Doãn Thanh phản bác.
“Cậu cũng chỉ có một trái ấy hả? Cậu muốn ăn thì không phải thích hái thì hái à?”
Người con cháu của Đỗ gia kia cùng lắm cũng chỉ lớn hơn Doãn Thanh ba bốn tuổi, biết rõ tranh luận với thiếu niên này là vô nghĩa nhưng vẫn lắm miệng nói lại một câu như vậy.
Doãn Thanh bực mình thở phì phì nhìn cây táo.
“Ngươi đi hái thử xem, ngươi có thể hái xuống được ta coi như ngươi lợi hại!”
“Hái thì hái!”
Hai người còn tiếp tục tranh luận nhưng Đỗ Hành thì không thể tiếp tục ngồi yên nữa rồi.
“Khụ! Đỗ Việt, đây là đất nhà người ta, ai cho ngươi lắm miệng?”
Giáo huấn xong, Đỗ Hành cũng nói cảm ơn Doãn Thanh, loại táo này vừa nhìn đã thấy không tầm thường, lấy ra chiêu đãi bọn họ xem như rất khách khí rồi.
“Hì, vẫn là Đỗ đại hiệp hiểu lý lẽ.
Đừng ngẩn ra nữa, mau ăn đi nha, táo này hoàng thượng thấy cũng phải thèm đó.”
Doãn Thanh đùa một câu, liền vội vàng cắn trái táo của mình, tiếng giòn rôm rốp vang lên giữa làn hương thơm ngát, khiến ba người Đỗ gia thèm nhỏ dãi.
Không do dự nữa, tất cả đều cầm táo lên bắt đầu ăn.
Miệng cắn rốp một cái, miếng táo vào miệng, ba người Đỗ gia liền trừng lớn mắt, hương vị tươi ngon kia nổ tung nơi đầu lưỡi, làm người ta nhịn không được mà ăn nữa, ăn mãi.
Nuốt nước táo, thịt táo xuống bụng mà ngỡ như uống rượu ngon, bụng dạ cảm thấy ấm áp, thậm chí dòng nước ấm ấy còn đang lan tỏa trong khắp kinh mạch trên người.
“Quả táo này, chẳng lẽ là thiên tài địa bảo gì sao?”
Đỗ Hành âm thầm giật mình, lúc kịp phản ứng lại thì mình đã gặm hết trái táo trong tay rồi.
Hai người Đỗ gia còn lại đều nuốt nước bọt nhìn ba trái táo còn lại trên bàn.
Đỗ Hành mặc dù cực kì tiếc nhưng vẫn đưa cho huynh đệ cùng tộc hai trái, còn chưa nói gì thì Doãn Thanh đã đưa tay đẩy hai trái táo về.
“Không được, táo này chỉ cho đại hiệp ngài ăn! Dương Quá đại hiệp có mật rắn kì dị, vậy Đỗ đại hiệp phải có hỏa táo! Bọn họ không được đụng vào nữa!”
Một người Đỗ gia khác còn đang định nói gì, nhưng Doãn Thanh liếc mắt đã nhìn thấu điều gã muốn nói, sau đó Doãn Thanh chỉ vào cây táo trên đầu.
“Muốn ăn à? Tự đi hái đi, ta cho ngươi hái đấy! Đi đi!”
“Hái thì hái!”
Một khi đã nếm qua hỏa táo này thì ai mà còn nhịn thèm được chứ, tên con cháu Đỗ gia này nhảy vọt lên cây táo, đưa tay liền túm lấy một trái đỏ chót ở gần nhất.
Nhẹ nhàng giật một cái, vậy mà trái táo lại như dính trên cành cây vậy, chẳng hề nhúc nhích tí nào.
Hắn đột nhiên dùng sức, cả cành cây đó đã bị kéo đến oằn lại, nhưng trái táo vẫn cứ không nhúc nhích.
“Xuống cho ta!!! Aaaaa…”
Tên con cháu Đỗ gia này vận khí để kéo, kết quả cành táo càng ngày càng cong, phản lực cũng càng lúc càng lớn, sau đó đột nhiên lực đạo trên tay tăng mạnh, cả người bị bắn ra như ná cao su.
“AAAAAA!!!!”
Tên này bị một cành táo bắn thẳng lên không trung, không chỗ mượn lực lấy đà, thành ra cứ thế tay chân khua loạn trên không trung, sau đó mất trọng lực rơi xuống.
Cũng may hắn là người luyện võ, lúc rơi xuống có túm lấy một cành cây để mượn lực, kết quả cành cây kia lại trơn hơn trạch, chỉ dừng trên tay hắn một lát rồi lại trượt ra.
Sau đó phịch một tiếng, người này rơi xuống đất.
“Ai da… Đau quá… ta rõ ràng đã trì hoãn thế rơi xuống rồi, thế mà cành cây kia lại làm ta bị mất trọng tâm…”
Tên con cháu Đỗ gia nhe răng trợn mắt bò dậy, lúc nãy rơi xuống nếu bắt được cành cây kia rõ ràng là gã có thể đứng thẳng chạm đất.
"Xào xạc...!Xào xào xào xào..."
Toàn bộ cành lá trên cây táo đều lay động chẳng cần đến gió, cả thân cây lắc lư phát ra tiếng động xào xạc khiến ba người Đỗ gia vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Cành cây rung lắc ngày càng kịch liệt, thậm chí có thể cảm giác được, tán lá bắt đầu che kín lại thành một màn chắn ngăn trở toàn bộ ánh nắng, cảnh tượng vô cùng quỷ dị này làm ba người da đầu tê dại, giống như cây táo đang cười nhạo bọn họ vậy.
Một màn này phải kéo dài mấy giây, trong khi xung quanh rõ ràng không có một ngọn gió nào.
“Hừ hừ, thế nào, có hái xuống được không?”
Doãn Thanh lẩm bẩm một tiếng, phá tan cảm giác sợ hãi nhàn nhạt trong lòng ba người kia.
Lại nhìn lên cây kia, đã dần sóng êm gió lặng, nhưng không một ai trong số họ cảm thấy vừa rồi là ảo giác cả.
Đỗ Hành bỗng nhiên nhớ tới con mãnh hổ tinh trên núi Ngưu Khuê lúc trước.
Từ “Yêu quái” này chợt nảy ra trong lòng, nhưng nghĩ lại, lại lấy không đúng lắm.
Lại nhìn trái táo trên bàn, gã cảm giác quả hỏa táo trước mặt giống như tiên quả vậy.
….
Chẳng mấy chốc là sang năm mới, không khí Tết đã bắt đầu khấp khởi khắp các ngõ ngách của huyện Ninh An.
Doãn Thanh chẳng những phải giúp nhà mình dọn dẹp còn phải chăm sóc Cư An tiểu các.
Ba người Đỗ gia trợ giúp Doãn Thanh quét dọn qua tiểu các xong liền cáo từ rời đi.
Bọn họ không muốn làm phiền Doãn mẫu nấu cơm chiêu đãi, cũng không có ý định ở lâu tại Ninh An.
Doãn Thanh xét cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi, lúc trước Kế Duyên kể chuyện cho hắn cũng không tả đầy đủ, truyện Thần Điêu Đại Hiệp hắn ghi chép lại được cũng không nhiều, chỉ là một đoạn tường thuật tóm lược, phần mở đầu lẫn phần giữa đều rất sơ sài, chỉ có kết quả là được viết hoa tô đậm mô tả rõ ràng.
Không có sức tưởng tượng như Doãn Thanh, mấy người Đỗ gia cũng chỉ thấy kinh ngạc khi nhân vật này gặp nhiều tai nạn, khó khăn như vậy lại có được thành tựu nhường ấy, chứ không có cảm giác tin tưởng ngưỡng mộ gì nhiều.
Nhưng ít nhất, sau khi trải qua vụ cây táo kia, Đỗ Hành đã giảm bớt rất nhiều hoài nghi về khả năng tồn tại của vị Thần Điêu Đại Hiệp kia trong lịch sử.
So với hai huynh đệ cùng tộc, hắn xét cho cùng cũng có nhiều sự đồng cảm hơn.
Nhất là cảm giác thống khổ khi bị mất đi một tay.
Lúc trước, về nhà được hơn nửa năm, cánh tay cuối cùng bị hoại tử không thể không cắt bỏ, loại cảm xúc bi ai cùng tuyệt vọng khi ấy đã làm Đỗ Hành bừng tỉnh giữa đêm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cuộc nói chuyện cùng với Ngụy Vô Úy trong bữa tiệc lúc trước, sau đó là những gì gặp được ở Cư An tiểu các đã làm trái tim cô quạnh của Đỗ Hành bùng lên ngọn lửa.
Ba người cưỡi ngựa, áo bào tung bay, cùng đi trong gió lạnh nhưng vì có hỏa táo mà toàn thân được sưởi ấm.
Mà người ăn liền ba trái như Đỗ Hành lại càng cảm thấy có nhiệt lượng chạy đều toàn thân, như có sức lực dùng không hết, mỗi một lần hít thở khí lực đó lại theo chân khí vận hành đến các huyệt lớn toàn thân.
“Trước kia đã có một người cực kỳ lợi hại, ngài chính là người thứ hai!”
Tiếng nói của Doãn Thanh còn quanh quẩn trong lòng Đỗ Hành, kết hợp với lực lượng mà hỏa táo mang lại làm cho lòng hắn cháy lên, trong câu chuyện ngắn ngủn chắp vá kia, Dương Quá lúc trước chẳng có lấy một ai giúp đỡ, mà Đỗ Hành hắn chí ít còn có Đỗ gia!
Không có Tả thủ đao pháp thì đã làm sao? Hữu thủ Cuồng Đao đao pháp của Đỗ gia ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống!
Đỗ Hành đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm một câu như vậy, một cảm xúc bức bối cần chỗ phát tiết dấy lên trong lồng ngực, một khắc sau, hắn đột nhiên vỗ mu tay trái một cái rồi rút đao ra ngay trên lưng ngựa, thân thể vọt lên xoay tròn giữa không trung, sau đó cánh tay hung hăng vung đao về phía trước.
“Xoẹt!”
Lưỡi đao cắt qua gió lạnh, vẽ thành một hình bán nguyệt xung quanh người Đỗ Hành.
Sau đó thân mình Đỗ Hành lại rơi xuống lưng ngựa, giậm chân lấy đà, lại lăng không vung đao chém xuống một phía khác.
Thân thể không ngừng chập trùng lên xuống, tay trái sử ra Cuồng Đao Mười Hai Thức đã luyện vô số lần, sức mỗi lần một khỏe hơn, thế mỗi lần một mạnh hơn, mỗi một lần vận khí lại có sóng nhiệt bốc lên, lan tỏa khắp các kinh mạch.
Đến khi chiêu thức cuối cùng là “Vần mây lướt sóng” được thi triển ra, Đỗ Hành thét lên.
“Kiếp nạn này từ đây mà phá!”
“Xoẹt!” Nhuệ khí chảy dọc lưỡi đao càn quét xé tan luồng gió bấc đang gào thét, làm không gian xung quanh đột nhiên không còn gió thổi.
Giữa không trung, hắn vận khí nhẹ nhàng đáp xuống, thu đao về ngồi lại trên lưng ngựa.
Đỗ Hành hít thở dồn dập hơn, tâm tình phấn khởi lên.
Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời, hắn thi triển ra hoàn chỉnh mười hai thức.
Thậm chí còn trôi chảy hơn lúc cánh tay phải còn nguyên vẹn, hơn nữa còn là dùng trên lưng ngựa.
Lần diễn võ này là nguồn cổ vũ lớn lao cho lòng tin của Đỗ Hành, ngay cả cảnh giới nội công vốn đã sụt giảm cũng thăng hoa như lửa đốt.
Hồng hộc… hồng hộc…
Gió lạnh từ miệng mũi chui vào bụng theo từng nhịp thở, lại hóa thành dòng nhiệt trong bụng, vừa rồi trong đầu mình, Đỗ Hành đã vung từng nhát đao phá nát kẻ yếu đuối sa sút bên trong mình.
Hai tên huynh đệ cùng tộc ở phía sau há hốc mồm, tâm trạng lúc này không sao diễn tả được, từ cảm giác lưỡng lự khi bắt đầu xuất đao, đến sự ung dung tùy ý khi thu đao, người anh họ này của bọn họ tựa như đã biến thành một người khác vậy.
.