Lạn Kha Kỳ Duyên


Dịch: Phong Thanh
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Rốt cuộc hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân cũng không phải người đần.

Dù Kế tiên sinh không nói rõ ràng nhưng hai người mặc cẩm bào vừa đến đây có phải người bình thường hay không thì đã quá rõ rồi.

Thời đại này không giống với kiếp trước của Kế Duyên nên chưa có nhiều phương thức vận chuyển đáng tin cậy.

Một người nâng cả con cá mè hoa còn sống, nặng mấy chục cân từ Thông Thiên giang lên núi, hơn nữa, hai thầy trò cũng nhìn không rõ khuôn mặt của người đó thì nghĩ thế nào cũng là thần tiên.

Sau khi nhận lấy con cá lớn được tặng, phòng bếp của Vân Sơn Quan náo nhiệt hẳn lên, từ việc giết cá cho đến chưng nấu.

May mà bếp lò và nồi niêu ở đây cũng khá lớn, nếu không thì khó lòng nấu được con cá lớn kia.

Đến giờ ăn cơm tối, ngoại trừ một ít rau xanh đơn giản và thịt khô thì tất cả mấy món còn lại đều được chế biến từ cá.

Canh cá được nêm nếm bởi một hỗn hợp gia vị đặc biệt bao gồm củ gừng mọc hoang trên núi, một mẻ củ cái trắng ngâm chua mua được ở nhà dân dưới núi, một chút hạt hoa tiêu loại lớn, thêm ít ớt kết hợp cùng nhau mà thành.

Một bộ bàn bát tiên* được đặt ở trước sân của Đạo quán.

Ngoại trừ những món ăn được xếp thành một vòng tròn, đập ngay vào mắt chính là một nồi lớn.

Đúng vậy, vì chén bát không đủ lớn, mà hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân lại không muốn làm hỏng đi sự hoàn chỉnh của món canh cá kia nên họ quyết định đem một cái nồi dự phòng trở thành dụng cụ chứa đồ ăn, lót lên bốn tảng đá thích hợp xong trực tiếp đặt lên bàn.

Cách ăn này có vẻ mới lạ, gia vị quả thực nêm nếm cũng không tồi, hơn nữa hôm nay tâm tình thoải mái, dù lão Long chẳng có cảm giác gì nhưng Long Tử Ứng Long thì ngược lại.

Y ăn rất nhẹ nhàng vui vẻ, cảm thấy tài nghệ nấu nướng của Thanh Tùng Đạo Nhân không có điểm nào có thể chê được nữa.

Với hai cha con Ứng Long, bữa ăn này chủ yếu để nếm thử hương vị thôi chứ chẳng thể nào ăn no bụng được.

Đồ ăn chỉ là cây nhà lá vườn, còn rượu cũng chỉ là loại địa phương sản xuất do Hoàng Hưng Nghiệp mang lên nên chẳng có gì trân quý, nhưng bầu không khí lúc này tốt hơn rất nhiều so với yến tiệc tổ chức ở Thủy phủ.

Mọi người trong bàn ăn đều cảm thấy thú vị khi nghe những câu chuyện của Thanh Tùng Đạo Nhân, mỗi lần coi bói đều như từ cõi chết trở về.

Cơm nước xong xuôi thì sắc trời cũng đã tối đen như mực.

Hai cha con Ứng Long cùng với Kế Duyên đứng ở bên trong nội viện nói chuyện trên trời dưới đất cho đến tận khuya.

Chủ yếu là Kế Duyên trò chuyện cùng lão Long.

Một người có vốn kiến thức vô cùng đa dạng ở kiếp trước, cộng thêm những cảm ngộ, tâm cảnh ở đời này nên bất cứ vấn đề gì cũng có thể nói thêm được mấy câu.

Còn bên kia lại có một thân đạo hạnh và lịch duyệt nên chuyện gì cũng có giải thích riêng của mình.

Kế Duyên không nén nổi tò mò, bèn mở lời hỏi thăm về mấy việc dù hắn rất hứng thú nhưng lại không biết chút tin tức nào, ví dụ như tình hình của các khu vực hiện nay.

Hắn muốn nghe thử cách nhìn và đánh giá của lão Long đối với những việc này.

Lão Long cũng hiếu kỳ muốn biết nên hỏi về một số việc, thí dụ như vết kiếm lở đất ở biên giới Xuân Huệ phủ vùng Kê Châu.

Kế Duyên cũng sắp xếp lại ngôn ngữ, kể rõ chuyện hắn ở Nghi Châu xuất kiếm phi ngàn dặm để chém yêu tà.

Tuy chỉ kể qua loa nhưng cũng làm cho Long Tử cùng hai vị đạo nhân lắng nghe hết sức tập trung.

Tất nhiên là chủ đề nhanh chóng loạn hết cả lên vì có lúc Kế Duyên thuận miệng nói một chút về mấy món cá trong bữa tối rồi lại rẽ sang cách nấu Ngân Tử Khiếu, một loại Thủy chi tinh …, các chủ đề trò chuyện cũng biến hóa muôn hình vạn trạng.

Kế Duyên càng nói thì càng cảm thấy hào hứng, bất cứ vấn đề nào hắn cảm thấy hiếu kỳ, nghi vấn thì đều đem ra thảo luận một chút nên cũng được lão Long giảng giải vài câu.

Từ lúc đi đến thế giới này, hắn cũng ít khi được nói chuyện một cách thoải mái như vậy nên hắn cũng mặc định lão Long cũng giống như mình.

Càng bất ngờ hơn là cả hai bên đều không cần phải cố kỵ điều gì, cứ chiếu theo sự thật mà nói rõ suy nghĩ của bản thân, muốn nói điều gì thì nói, có thể quở trách tiên nhân cũng có thể xem thường những con rồng khác.

Sau đó, từ chuyện nhật nguyệt tinh đấu xoay vần đến vạn vật sinh trưởng, từ con đường sai lầm của yêu ma đến chính đạo tu hành chính thống, từ biến đổi vương triều đến thịnh suy gia tộc, tùy tâm tùy ý đều đề cập đến.

Có vài đạo lý nghiên cứu thảo luận đến bước cuối cùng khó tránh khỏi những chỗ khúc mắc.

Lúc này, Kế Duyên thường đến chỗ khó lại sáng tỏ.

Hắn nhớ lại mấy câu nói đạo đức trong cuốn Hoàng Đình ở kiếp trước, nói ra lại thành cách nhìn của mình, cảm thấy cuộc trò chuyện càng lúc càng giống như một loại trò chuyện luận đạo.

Càng đến phần sau, ngay cả Long Tử Ứng Phong cũng chỉ biết lắng nghe, không dám tùy tiện xen vào.


“A… Ôi… Buồn ngủ quá đi… Kế tiên sinh, mọi người trò chuyện tiếp nhé, ta muốn đi ngủ.”
“Ừm, con cũng thế.”
Hai thầy trò đạo sĩ ngáp ngắn ngáp dài khiến chủ đề tạm dừng lại.

Tề Tuyên và Tề Văn nghe mấy chuyện này cũng chỉ có thể hiểu được chút xíu, phần lớn đều như lọt vào sương mù.

Lúc ban đầu, bọn họ còn cảm thấy hiếu kỳ nên ngồi nán lại, đến lúc này đã ù tai chóng mặt không nghe nổi nữa.

“Ấy ấy ấy, đừng đi đừng đi, ngồi nghe thôi cũng có chỗ tốt đấy.

Hai đạo sĩ các ngươi chẳng biết tốt xấu gì cả, có biết buổi trò chuyện đêm nay có biết bao người trên thế gian muốn tham gia nhưng cầu mà không được không.”
Long Tử Ứng Phong kéo Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn lại, không cho bọn họ rời đi.

Hai người này cứ ngáp liên tục đành phải nhờ Kế Duyên giúp đỡ.

Bọn họ cũng không phải người ngu, đương nhiên có thể biết được chỗ khác thường trong nội dung câu chuyện, nhưng lúc mới nghe còn đỡ, càng về sau nghe được đầu càng nặng, nếu tiếp tục quả thật chịu không nổi.

“Để bọn họ đi ngủ đi, hai đạo trưởng cũng không mạnh mẽ như điện hạ đâu.”
Kế Duyên đã nói như vậy, Ứng Phong đành phải buông lỏng tay ra.

Ánh mắt vô cùng tiếc hận nhìn về phía Tề Tuyên và Tề Văn.

Chờ cho hai đạo sĩ đi rồi, Long Tử lại tràn đầy mong chờ được tiếp tục nghe chuyện.

Thế nhưng y phát hiện, cả cha mình và Kế thúc thúc đều chẳng nói gì nữa.

Lão Long từ từ đứng dậy, chắp tay về phía Kế Duyên.

“Lão hủ trò chuyện với Kế tiên sinh một đêm, quả thực được lợi rất nhiều!”
Kế Duyên cũng đứng dậy, trịnh trọng đáp lễ.

“Kế mỗ cũng vậy, thu hoạch được rất nhiều.”
Long Tử hơi ngây người, lại nhìn về phía đông.

Sắc trời dù vẫn còn tối tăm mờ mịt nhưng có cảm giác như bình minh sắp ló dạng, hóa ra một đêm đã trôi qua từ lúc nào.

Lúc này, lão Long cùng Kế Duyên đều đã rời bàn.

“Đã đến lúc, lão hủ cũng phải cáo từ rồi.

Lần sau ủ Long Tiên Hương xong, ta chắc chắn sẽ tìm Kế tiên sinh đầu tiên để cùng thưởng rượu.”
“Ừm, lần sau ta cũng sẽ đi Viên Tử Phô mua chút Thiên Nhật Xuân lâu năm, để cho lão nếm thử mùi vị.”
“Một lời đã định!”
“Một lời đã định!”
Lão Long tươi cười rạng rỡ, nhìn Long Tử đang ngồi trước bàn.

“Còn đứng ngây đó làm gì, đi thôi!”
“A, a? Cha, sao lại vội đi rồi, Thông Thiên Giang vẫn có muội muội mà, người cũng không phải Giang Thần.”
Lão Long lắc đầu, đưa tay túm lấy Long Tử rồi hóa thành hư ảnh bay đi.

Con trai mình còn muốn lưu lại chắc chắn muốn mặt dày cầu xin rồi.

Kế Duyên đưa mắt nhìn long ảnh dần biến mất, tâm tình thư thái, vui sướng tột cùng.

Một đêm trò chuyện nếu tổng kết lại, lão Long nói bản thân được lợi ích không nhỏ thì hắn cũng như vậy.

Hắn muốn đi xem mặt trời mọc nhưng trước đó vẫn còn một việc.

Kế Duyên phi thân nhảy lên, nhẹ nhàng phiêu hốt đi ra khỏi Vân Sơn Quan, đáp xuống cạnh một bụi cây bên ngoài phòng bếp.

Hắn cúi người, lấy tay vén bụi cây tìm tòi một lúc, sau đó xách lên hai con vật lông xám ở bên trong.

Đó chính là hai con chồn bị thương vẫn chưa lành, đang mê man ngủ.

“Chậc chậc chậc, hai chúng mày cũng thật tốt số, nhưng nếu ngủ ở chỗ này rồi bị mèo hoang, thú rừng tới ăn thịt thì quá thảm rồi, chuyển sang nơi khác ngủ đi.”
Kế Duyên đứng dậy, một lần nữa nhảy vào bên trong Vân Sơn Quan.

Hắn giơ tay đẩy khí, ném hai con chồn nhỏ này vào phía dưới mấy đống củi bên trong phòng bếp của đạo quán.

Còn hắn tiếp tục bước lên mây bay thẳng lên đỉnh Vân Sơn Quan ngắm mặt trời.

Khi bầu trời đã sáng rõ, trên biển mây ngắm mặt trời lên, Thái Dương chi lực dẫn Tâm Hỏa tràn đầy, Tâm Hỏa dẫn sinh Vị Thổ, Vị Thổ thai nghén Phế Kim, Phế Kim sinh ra Thận Thủy, Thận Thủy đầy thấm nhuần Can Mộc, Ngũ Hành lặp đi lặp lại sinh sôi không ngừng.


Kế Duyên cảm thấy việc tu hành tiến triển không chút trở ngại, ở bên trong Vân Sơn tu hành có thể ngộ thuật pháp thần kỳ, có khi tại đỉnh núi Yên Hà, có khi tại đỉnh núi Quan Nhật, có khi sẽ ở ngọn núi khác.

Có khi vào lúc sáng sớm, biển mây bốc lên sương trắng mạnh mẽ như triều dâng, có khi lúc chạng vạng cảm ngộ biến hóa âm dương, cân bằng Thái Âm, Thái Dương.

Do không có ai quấy rầy, lòng không tạp niệm, Kế Duyên thường thử nghiệm ý tưởng dùng làn gió để “truyền thần” và mất vài ngày mới sử dụng được.

Thậm chí, Kế Duyên giống như một đứa trẻ bước trên mây, đuổi theo cơn gió vui đùa, muốn khắc “thần tủy” lên nó.

Hắn cũng không ngừng thử nghiệm dẫn Tam Muội Chân Hỏa ra, nhưng chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là được.

Kế Duyên ít khi ngủ lại Vân Sơn Quan, phần lớn thời gian đều ngồi ở trong núi, không phải hắn không muốn nằm giường, mà việc thể ngộ thuật pháp huyền diệu rất dễ dàng quên mất thời gian trôi qua, thật sự là “mất ăn mất ngủ”.

Một tuần rồi lại một tuần trôi qua, thoáng chốc đã là một năm rưỡi sau đó, Kế Duyên cũng phải cảm thán thốt lên: “Trong núi chẳng hề có năm tháng.”
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Hưng Nghiệp cũng bái phỏng Vân Sơn Quan lần nữa, và một ít chuyện linh tinh khác nhưng đều không có quan hệ gì với Kế Duyên.

Hoàng Hưng Nghiệp là người trong cuộc của sự kiện dẫn hiện tà ma kia, cho nên gã gặp phải rất nhiều phiền toái.

Với chuyện quỷ thần này, dù không có Thổ Địa Công đặc biệt căn dặn, gã cũng không có ý định nói ra bên ngoài.

Nhưng Sở Minh Tài chết tại nhà họ Hoàng vẫn phải cho nhà người ta một cái công đạo, cũng như phải xử lý tất cả việc liên quan đến quan phủ.

Cho dù có gặp phải một vài việc phiền phức bực bội, nhưng nhìn chung Hoàng Hưng Nghiệp vẫn cảm thấy yên ổn trong lòng, dù sao đi nữa gã đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Đợi xử lý xong xuôi mọi chuyện, Hoàng Hưng Nghiệp lại dẫn người bái phỏng Vân Sơn Quan một lần nữa để gửi lời cảm ơn.

Cho dù gã biết được người lúc trước cùng mình xuống núi không phải Thanh Tùng Đạo Nhân, nhưng chung quy cứu tinh vẫn đến từ Vân Sơn Quan, lễ nghĩa cấp bậc không thể thiếu.

Ngày lễ ngày Tết, gã cũng hạ quyết tâm phải tặng quà cho Vân Sơn Quan.


Xuân qua hè đến, ve râm ran, hè đi thu về, lá vàng rơi.

Lúc này đã là mùa thu năm thứ hai Kế Duyên thanh tu, ở huyện Ninh An xa xôi, tại Đức Thắng phủ vùng Kê Châu, một năm nay, cây táo ở trong Cư An Tiểu Các lại nở hoa nhưng không kết trái.

Trên thực tế, vào năm ngoái, cây táo ở Cư An Tiểu Các dù hoa nở trĩu cành nhưng cũng kết rất ít quả.

Doãn Thanh lúc nhàn rỗi không có việc gì lại trèo lên cây táo đếm không biết bao nhiêu lần.

Kết quả, những trái hỏa táo còn lưu lại đầu cành cũng không đủ một trăm trái.

Những quả táo này vừa to vừa đỏ cực kỳ mê người, nhất là hai năm trước vẫn còn sót lại một ít hỏa táo rực rỡ như lửa.

Đôi khi, vào buổi tối, Doãn Thanh lại có ảo giác hỏa táo phát ra ánh sáng chập chờn.

Vào một ngày, Doãn Thanh ngồi trên bàn đá đọc sách ở Cư An Tiểu Các, bởi vì ngồi dưới cây táo lớn này, cậu cảm thấy tinh thần càng dễ tập trung, hít thở cũng cực kỳ thoải mái.

Hơn nữa, bây giờ là thời điểm giao mùa hè thu, lúc nào dưới cây táo cũng có gió mát thổi qua, cảm giác rất mát mẻ.

Doãn Thanh đã sớm đọc thuộc làu làu bản “Lễ Học”.

Cậu để sách xuống, ngẩng đầu nhìn một quả táo to bóng loáng mê người ở trên cây.

“Ầy, hai năm qua ngươi cũng không cho hái một quả, thật nhỏ mọn… Phụ thân ta chính là Trạng Nguyên đỗ Tam Nguyên nhưng cuối cùng lại không thể ở lại kinh thành, phải đi Uyển Châu làm Tri phủ.

Mẹ ta cùng đi Uyển Châu nhưng ta lại không thể đi.

Ta mà đi, trong nhà cùng với Cư An Tiểu Các chẳng có ai đến quét dọn, chẳng có ai tới chăm sóc cây táo nhà ngươi.

Ta khổ cực như thế mà ngươi không cho ta một quả táo an ủi một chút!”
Doãn Thanh bô bô nói, cây táo vẫn lắc lư theo làn gió không có phản ứng, giống như một cây ăn quả bình thường.

“Ài, qua một thời gian ngắn nữa ta phải đi thư viện, không thể mỗi ngày tới thăm ngươi, chỉ có thể nửa tháng hoặc một tháng trở về một chuyến.

Ài…”
Thở dài, Doãn Thanh lại lặng lẽ ngẩng đầu, cây táo vẫn như cũ đung đưa theo gió.

“Giỏi cho cây táo nhà ngươi, ý chí sắt đá.

Không đúng, đầu gỗ!”
Doãn Thanh đang nói lời oán hận bỗng cúi đầu xuống, phát hiện thấy cửa mở ra, giữa sân có một vệt hồng đỏ tiến tới.

“Tiểu hồ ly!”
Doãn Thanh hô lên đầy vẻ kinh ngạc, còn chưa có nói câu tiếp theo thì chợt phát hiện có một quả hỏa táo lớn rơi xuống, trúng ngay đỉnh đầu hồ ly.

“Cốp~”
Xích hồ lập tức bị kinh sợ nhảy sang một bên, ôm đầu ngẩng lên, kết quả lại nhìn thấy một quả táo đang phóng to trước mắt.

“Cốp~”
“Ô…”
Hồ ly đưa chân trước xoa cái mũi, đau đớn chưa qua đi thì đỉnh đầu lại vang lên ba tiếng “Cốp cốp cốp…”
Doãn Thanh trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, ngón tay run run chỉ vào cây táo lớn nói.

“Ngươi… Ngươi bất công! Ngươi quá bất công!”
* Bàn Bát Tiên: bộ bàn tám người ngồi, phỏng theo sự tích Bát Tiên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui