Dịch: Đường Huyền Trang
Biên: Mèo Bụng Phệ
Nói cho cùng thì Tiên Phủ vẫn là Tiên Phủ.
Cho dù Ngụy Vô Úy là kẻ từng trải, nhưng thời điểm mới tới Ngọc Hoài Sơn vẫn ngạc nhiên không thôi.
Vừa đến Ngọc Hoài sơn, chỉ thấy thung lũng xanh biếc, vườn thuốc ngát hương, hoa núi muôn màu, không khí mát lành.
Trong núi, suối chảy tóc rách, mây che đỉnh đầu.
Bốn mùa cảnh sắc xinh tươi, gió lành thổi mọi lúc.
Đêm sáng Bắc Đẩu, ngày tụ mây lành.
Nếu nhìn kỹ lại, trên đỉnh núi có đạo tràng và lâu các san sát.
Thấp thoáng đâu đó là những gian nhà cỏ và lầu trúc.
Bắc ngang qua dòng suối là một cây cầu cao ngất, uy nghiêm.
Nơi đây tiên ý dào dạt, tiên vận mênh mang, chính là Ngọc Hoài Thánh Cảnh.
Cừu Phong dẫn theo cha con Ngụy Nguyên Sinh, Ngụy Vô Úy chiêm ngưỡng phong cảnh Ngọc Hoài Sơn, giới thiệu cho họ những thắng cảnh nơi đây.
Tuy gã có ý tránh không làm phiền những người tu hành khác, nhưng vẫn dẫn hai cha con tới vài nơi thần kỳ nhằm thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cả hai.
Trong đó, họ nhìn thấy tiên hạc bay múa, nhìn thấy những đám mây sặc sỡ như dải lụa bị người thu vào chiếc bình nhỏ trong tay, cũng đồng thời nhìn thấy những linh đồng đang tu hành cùng với tiên trưởng.
Người nhìn như không dính khói lửa trần gian, người lại giống như dân chúng bình thường.
Hạc Cô là tiên thú thủ sơn hơn hai mươi năm của Ngọc Hoài Sơn, nhiệm vụ chủ yếu không phải bên trong Ngọc Hoài Thánh Cảnh mà là ở bên ngoài Vân Vụ Sơn Mạch.
Vì vậy, nàng không thể đi theo toàn bộ hành trình, nhưng thấy Cừu Phong có lòng như vậy cũng cảm thấy yên tâm, sớm đã báo tin cho đám Ngụy gia đang chờ ở bên ngoài là có thể rút lui.
Mặc dù còn vài chỗ cấm địa không thể đi, nhưng chuyến hành trình ngắm cảnh này cũng mất thời gian vài ngày, Cừu Phong không cưỡi gió mà chủ yếu dẫn hai cha con đi bộ.
Dù sao thì về sau, hai cha con tu hành sinh hoạt ở Ngọc Hoài Sơn sẽ không có người dẫn họ bay lượn, vẫn cần nhờ đôi chân cất bước, nên phải quen thuộc đường đi lối lại.
Giờ phút này, ba người ngồi nghỉ trên ghế trúc ở phía trước ngôi lầu mà ngày thường Cừu Phong vẫn thanh tu.
- Nguyên Sinh, nhớ kỹ là không được đi quấy rầy các tiên trưởng khác, nếu lạc đường hoặc đến địa phương nào mà không ra được, có thể lớn tiếng gọi Hạc đạo hữu đến đưa ngươi đi ra ngoài.
- Vâng, sư phụ!
Ngụy Nguyên Sinh không còn thấp thỏm âu lo như lúc trước.
Đã qua mấy ngày thời gian, lại thêm việc vị sư phụ Cừu Phong này cũng hiền lành, khiến cho thằng nhóc hoạt bát hẳn lên.
Cừu Phong đưa tay xoa đầu Tiểu Nguyên Sinh, đây là đồ đệ đầu tiên gã nhận từ khi bắt đầu tu hành gần hai trăm năm cho đến nay.
Người tu tiên coi nhẹ rất nhiều chuyện, nhưng tâm lý đôi khi rất khó đoán.
Trước kia, Cừu Phong thường xuyên giúp sư huynh mình kèm cặp đệ tử, còn bản thân chưa bao giờ có ý niệm thu đồ đệ.
Nhưng khi thấy Ngụy Nguyên Sinh, y đã chọn trúng đứa nhỏ này.
Lại thêm việc này liên quan đến Kế Duyên, nên sau khi gặp Ngụy Vô Úy, y liền ngỏ ý muốn thu đồ đệ, hỏi xem Ngụy Nguyên Sinh có đồng ý không.
Đương nhiên là hai phụ tử Ngụy gia đồng ý cả vạn lần.
Tiên trưởng mà Kế tiên sinh quên biết, chắc hẳn là người tài ba, hơn nữa ít nhiều thì quan hệ cũng thân cận.
Không những thế, Cừu tiên trưởng chỉ có Nguyên Sinh là đồ đệ, so với một vài tiên tưởng có cả đám đồ đệ tuổi tác không đều, chắc chắn sẽ càng được ưu ái hơn.
Cừu Phong nhắc nhở Ngụy Nguyên Sinh xong, quay lại nói với Ngụy Vô Úy:
- Ngụy tiên sinh, ngài là phụ thân của Nguyên Sinh, thường ngày coi chừng nó một chút, ngài cũng có thể tu hành thuật Ngọc Hoài Tiểu Luyện.
Chẳng qua, ngài đã nhiễm hồng trần mấy chục năm, linh đài xám xịt, dục niệm nặng nề, muốn có thành tựu lớn là rất khó.
- Đa tạ tiên trưởng, có thể tiếp tục làm bạn với khuyển tử đã là rất may!
Ngụy Vô Úy chắp tay chân thành nói lời cảm tạ.
Sau khi đến đây, gã mới phát hiện ra mình tuy không phải đệ tử Ngọc Hoài Sơn, nhưng cũng có thể tu hành.
Có điều giống như Cừu Phong tiên trưởng nói, do tư chất ảnh hưởng nên thành tựu có hạn, nhưng chỉ cần có chỗ đột phá thì vẫn có thể hy vọng tiến thêm một bước.
Kỳ thật, trong lịch sử Ngọc Hoài Sơn có không ít kẻ học ké như Ngụy Vô Úy.
Nhưng người thật sự có được phương pháp tu hành lại chẳng nhiều.
Sở dĩ Ngụy Vô Úy có thể, một là nể mặt Kế Duyên, hai là vì bản thân Ngụy Vô Úy có mệnh số mơ hồ.
Phàm là người thường bước qua cửa Tiên, mệnh số ắt mơ hồ.
Mà hạng người mệnh số đã mơ hồ từ đầu thì sẽ không tầm thường, vì vậy Ngụy Vô Úy mới có được một cơ hội.
- Sư phụ, lúc nào ngài đi thăm hỏi Kế tiên sinh?
Ngụy Nguyên Sinh lại hiếu kỳ hỏi một câu.
- Vi sư sắp xếp cho cha con các ngươi xong xuôi, rồi sẽ mau chóng khởi hành về huyện Ninh An.
Nếu không, Kế tiên sinh hỏi Tiểu Nguyên Sinh thế nào, hà hà, vi sư nào có mặt mũi mà trả lời.
Cừu Phong miệng trả lời, trong đầu thì nghĩ tới lần gặp Kế Duyên khi trước.
- Đúng rồi, các sư huynh sư tỷ của Đại sư bá ngươi năm đó cũng đã gặp Kế tiên sinh.
Y Y sư tỷ ngươi cũng giống ngươi, lưu lại ấn tượng vô cùng tốt với Kế tiên sinh, nên qua làm quen một chút.
- A...!sư phụ, lúc nào con có thể xuống núi gặp mẹ?
Cừu Phong lại bị đệ tử của mình chọc cười, mới lên núi đã nghĩ đến chuyện đi ra ngoài.
- Ít nhất chờ con tu hành, gây dựng xong trụ cột mới được, hơn nữa Ngọc Hoài Sơn ta mặc dù không rời xa trần thế, nhưng con cũng phải hiểu câu "Trong núi không năm tháng".
Sớm muộn cũng có một ngày, mẹ con sẽ gặp phải sinh lão bệnh tử.
Có lẽ ngay cả với Ngụy gia, con cũng sẽ thấy lạnh nhạt dần.
- Không đâu, không đâu.
Ngụy Nguyên Sinh lắc đầu như cái trống bỏi.
- Có lẽ về sau, tình cảm của con với Ngụy Gia sẽ lạnh nhạt dần.
Nhưng với mẹ và vú nuôi của con, con sẽ luôn nghĩ đến họ, ngã bệnh thì sẽ đến thăm, con muốn chăm sóc cho họ trước khi họ lâm chung, cả Tiểu Thúy nữa!
Cừu Phong cúi đầu nhìn đệ tử mình, ánh mắt trẻ nhỏ trong sáng, không hề nhiễm bụi trần.
- Đi thì cũng được, nhưng nếu đạo hạnh của con quá yếu mà lại hãm sâu vào nhân thế, thì rất dễ mất phương hướng!
Vốn đây chỉ là một câu dạy bảo bình thường, Ngụy Nguyên Sinh lại nhăn cái mặt bầu bình, bắt bẻ:
- Ngày đó, Kế tiên sinh nói cho con rất nhiều về cách nhìn của ngài với việc tu hành.
Tiên sinh rất đồng tình với ý nghĩ vừa rồi của con.
- A? Kế tiên sinh có cao kiến gì?
Mặc dù giọng điệu của Cừu Phong có vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã tràn đầy hứng thú, hoặc có thể nói gã đã bắt đầu muốn dạy bảo đệ tử.
Ngụy Vô Úy hơi căng thẳng, tuy rằng tính cách Cừu Phong tiên trưởng rất tốt, nhưng làm sao con mình có thể tranh luận với tiên nhân sư trưởng như vậy được.
Nếu là gã, thì gã sẽ yên lặng lắng nghe.
Trái lại, Ngụy Nguyên Sinh không e dè chút nào, tâm linh nó trong veo, hiểu rằng sư phụ sẽ không trách mắng mình, bèn trả lời thẳng mà không ngần ngừ gì:
- Kế tiên sinh nói, nếu người nào tuân theo hiếu đạo mà lạc giữa hồng trần, vậy chỉ có thể nói người đó không thích hợp tu Tiên, tốt nhất nên sống luôn trong hồng trần mới phù hợp.
Không vào hồng trần sao phá hồng trần? Ngươi sợ những thứ này thì sao có thể thắng chúng được? Trên đời nào có Thần Tiên bất hiếu!
Gương mặt Cừu Phong không có gì thay đổi, nhìn đệ tử của mình như một ông cụ non bắt chước điệu bộ của Kế tiên sinh, trong lòng lại chấn động khôn cùng.
Mấy câu này nghe có vẻ tùy tiện, nhưng lại ẩn chứa đạo lý "Vấn Tâm Quan", thậm chí "Vấn Tâm Kiếp".
Quan trọng hơn, Ngụy Nguyên Sinh chỉ là một đứa bé, nhưng từ ánh mắt trong suốt của nó, Cừu Phong biết nó đã hoàn toàn thấu hiểu.
- Đệ tử này của ta, ngày sau sẽ có thành tựu không thấp đấy!
- Đại đạo chí giản, Kế tiên sinh nói không sai! Chẳng qua, ta vẫn phải nói câu này, trước phải xây dựng trụ cột vững chắc đã!
- A....
- -----------
Nội bộ Ngọc Hoài Sơn đã lặng lẽ bàn bạc qua vài lần, cuối cùng vẫn quyết định để Cừu Phong đã quen biết tới chào hỏi vị Kế tiên sinh thần bí kia.
Cho dù đối phương có lai lịch gì, đã ở Đại Trinh dạo chơi hồng trần bao lâu, nói cho cùng thì đây rất có thể là một đạo diệu Chân tiên.
Người ta đã dùng hạc giấy đưa tin cho Cừu Phong, tuy không nói không cho đi gặp hắn, nhưng vẫn không nên đi quá nhiều người.
Dù sao hạng người đã tu hành tới bậc này, tính tình rất khó dự đoán.
Cách nhìn của họ đối với sự vật, sự việc không giống người thường, cũng chẳng cùng đường với những kẻ tu Tiên khác.
Ngược lại, Cừu Phong cũng không có quá nhiều áp lực.
Năm đó, gã đã tiếp xúc với Kế Duyên một lần, cộng thêm sự phán đoán qua lời nói của đệ tử, nên cũng hiểu được đổi chút về cách làm người của Kế tiên sinh.
Trung tuần tháng sáu, thời tiết Kê Châu đã chuyển sang nóng bức.
Hương thơm cây táo ở Cư An Tiểu Các đã nhạt đi nhiều, trái cây trên cành cũng đã thưa.
Hoặc có thể nói, cây táo chỉ bói thêm vừa đúng số quả đã được hái.
Vài chục quả táo nhỏ đang lớn và bắt đầu chuyển sang ửng đỏ.
Toàn bộ số táo vẫn vừa đúng chín mươi chín quả.
Một ngày này, Kế Duyên vẫn đang ngồi trong nội viện xem Cửu Thiên Thập Lục Cục, trên bàn đá bày bàn cờ lúc trước Doãn Triệu Tiên tặng.
Từng con cờ đen trắng đang được xếp theo một thế cờ trong sách.
Kế Duyên đang dựa theo sách để chơi cờ, phục dựng lại ván cờ của hai đại cao thủ kỳ đạo giao phong khi trước.
Mỗi lần hạ xuống một con cờ đen hay trắng, hắn đều suy nghĩ theo cách nghĩ của một phương.
Lúc này, Cừu Phong đã đi đến trước cửa Cư An Tiểu Các.
Có điều gã chưa kịp gõ cửa, con hạc giấy trong túi gấm trước ngực đã sống lại, tự chui ra khỏi túi gấm, giang cánh, nhanh chóng bay vào trong nội viện.
Kế Duyên ngồi trước bàn ngẩng đầu cười, đưa tay bắt lấy con hạc giấy.
Con hạc giấy này rất đặc thù, hắn đã thi triển rất nhiều thủ đoạn lên nó.
Tới nay, linh tính của nó đã khá cao.
- Cộc cộc...
Cửa sân bị gõ vang, Kế Duyên nói nhỏ một câu:
- Mời vào.
Cừu Phong thở phào, đẩy cửa đi vào, nhìn cây táo trong sân rồi lại nhìn người ngồi dưới gốc cây đánh cờ.
Giống như năm đó, người này vẫn như một phàm nhân.
- Ngọc Hoài Sơn Tiểu Trúc các Cừu Phong, nhận lời mời, tới chào hỏi Kế tiên sinh!
Khi nói chuyện, gã cung kính chắp tay thi lễ, như vãn bối gặp trưởng bối.
Tựa như Kế Duyên vì chăm chú vào bàn cờ nên không để ý.
Giờ phút này, hắn nghe thấy tiếng nói mới ngẩng đầu lên nhìn, đặt sách và quân cờ trắng trong tay xuống, đứng lên đáp lễ.
- Cừu tiên sinh không cần đa lễ, ta và ngài cũng coi như có duyên.
Nếu không chê, xin mời ngồi xuống bàn đá này.
Cừu Phong thu lễ gật đầu, bước đến, ngồi xuống bên cạnh bàn đá, Kế Duyên lấy một chén trà bên khay, tự mình rót một chén.
- Đây là trà ngon Vũ Tiền Xuân của Xuân Huệ Phủ năm nay.
- Đa tạ!
Cừu Phong nâng chén trà lên nếm thử, hiển nhiên hương vị kém hơn linh trà của Ngọc Hoài Sơn, nhưng cũng không tệ.
Ánh mắt gã lập tức nhìn vào bàn cờ trên bàn.
- Kế tiên sinh là người thích chơi cờ?
- Ha ha, trước kia thì không.
Nhưng bất đắc dĩ phải nghiên cứu cách chơi cờ, bây giờ xem như là thích rồi.
Tuy Cừu Phong có phần hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Gã nhìn động tác Kế Duyên định tiếp tục chơi cờ, bèn đi thẳng vào vấn đề.
- Kế tiên sinh mời ta tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì, có phải là có liên quan tới lời đồn của Thiên Cơ Các?
Kế Duyên cầm một quân cờ lên, dựa theo nước đi trên sách mà đặt xuống, định đẩy lùi thế công của quân đen.
- Cừu tiên sinh không cần phải đoán, lời đồn kia có hay không cũng không quan trọng, nhưng đúng là tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Mấy năm trước còn có tà ma đẳng cấp Chân Ma xuất hiện.
Vừa hay bị ta bắt gặp, nên ta liên thủ với lão Long bắt gã phải thề không được quay lại Đại Trinh.
Kế Duyên cầm quân cờ đen trên tay, ngẩng đầu nhìn Cừu Phong, hỏi dò:
- Nhưng lần này mời ngài đến đây, quả là có một yêu cầu quá đáng.
Cừu Phong thầm nghĩ "Quả nhiên là ngươi!" sau đó trả lời:
- Kế tiên sinh, mời nói!
- Ừ, Kế mỗ có nghiên cứu qua thuật sắc lệnh.
Nghe lão Long nói Ngọc Hoài Sơn có Sơn Nhạc phù chân chính...!Nếu như tại hạ muốn đến quan sát, không biết cần điều kiện gì? .