Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Vào lúc Kế Duyên đi tới, khi chưa nhìn thấy toàn cảnh của bến tàu lớn ở phía xa, tiếng ồn áo náo nhiệt đã ít đi, trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Chẳng qua, khi mà phần lớn những địa phương trong phủ thành Xuân Huệ Phủ đã tắt đèn nghỉ ngơi thì bến tàu vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Xét theo một khía cạnh nào đó, cảnh tượng này có vẻ giống với khu phố đêm trong kiếp trước của hắn.
Giờ phút này, Kế Duyên và xích hồ đã đứng ở đoạn sông lớn bên ngoài thành Nam, đi dọc theo bờ sông về phía đông.
Thật ra nếu muốn đi đến bến tàu, bọn họ có thể đi thẳng đến bên ngoài thành Đông Nam, đi theo hướng bắc, đi qua Giang Thần Từ, xuyên qua cổng thành của thành Đông, nhưng đi như vậy thì quãng đường cũng không gần.
Cho nên, Hồ Vân thực sự có chút không hiểu rốt cuộc Kế tiên sinh muốn đơn thuần đi bộ hay là muốn đi đến bến tàu.
Nhưng Kế tiên sinh không nói lời nào, nó cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo.
Tuy ngày hôm nay Kế tiên sinh không tức giận, nhưng lại mang đến áp lực rất lớn cho Hồ Vân, có lẽ còn do vấn đề tâm lý của nó nữa.
Gió nhẹ vờn mặt nước, thổi áo quần Kế Duyên bay phất phơ, mái tóc dài cũng lay động theo làn gió.
Giang Thần Từ đã gần ngay trước mắt.
Chẳng qua, lúc này là ban đêm nên từ miếu đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn một chút ánh sáng lay lắt từ ngọn đèn dầu Trường Minh ở trong điện.
"Hồ Vân, ngươi có biết phía trước là nơi nào không?"
Cuối cùng, Kế tiên sinh cũng mở miệng nói chuyện.
Xích hồ khẽ buông lỏng một chút, bề ngoài vẫn rất tự nhiên nhìn phía trước.
Đó là một tòa Giang Thần Từ có quy mô không nhỏ.
Tuy nó chưa từng đến đây nhưng cũng biết nơi này rồi.
Mấy ngày hôm trước, nhà thuyền vẫn nhắc mãi.
"Nơi đó là Giang Thần Từ của Xuân Mộc Giang.
Thuyền phu từng nói chỗ này là từ miếu lớn nhất trên sông Xuân Mộc."
"Ừ."
Kế Duyên không dừng bước, khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói.
"Chính Thần của Xuân Mộc Giang ngày hôm nay là một con bạch giao tu hành lâu năm.
Nói về Pháp lực, đạo hạnh, thần thông thì không biết cao hơn ngươi bao nhiêu lần.
Nhân vật như vậy có mặt mũi hay không có mặt mũi?"
Hồ Vân trả lời theo bản năng.
"Có mặt mũi!"
"Đúng vậy, rất nở mày nở mặt.
Thế nhưng thế gian này chẳng có ai có thể sống mãi không chết, đều không vượt qua được Âm Dương Ngũ Hành.
Thần chích oai phong cỡ nào thì tu hành cũng khó khăn.
Để hóa thành Chân Long, hai lần Bạch Giao sắp thành công lại thất bại, phải gánh chịu nỗi đau lân giáp rụng hết."
Hắn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn xích hồ.
"Ngươi có biết nỗi đau rụng lân đối với Long tộc sẽ như thế nào không?"
Không đợi Hồ Vân trả lời, Kế Duyên liền nói tiếp.
"Chẳng khác gì rút từng cái móng tay của ngươi vậy, chính là nỗi thống khổ nối liền với linh hồn!"
Rụng lân cũng không giống như bị thương bình thường, cũng không giống lân cũ thay bằng lân mới.
Lân giáp rụng xuống tức là biến mất, không bao giờ mọc lại nữa.
Xích hồ rụt cổ một cái, nắm chặt móng vuốt.
Trước kia, có đôi khi nó không cẩn thận cầm đồ vật quá cứng, đụng vào phần giữa ngón tay, đều khiến nó đau nhức rất lâu.
Giờ nói tới nhổ móng vuốt khó chịu bao nhiêu thì nó cũng không muốn thử, mà lại còn nối liền với linh hồn đau đớn như thế nào thì nó càng không dám nghĩ tới nữa.
Hồ Vân hiểu rõ ý của Kế tiên sinh, đó là tu hành không dễ, tu hành rất khó khăn.
Nếu là trước kia, có khả năng nó nghe không lọt tai, lúc này tuy nó chưa tự ý thức được nhưng ít ra cũng hiểu được và nhớ kỹ.
"Đi thôi, đến bến tàu ăn khuya.
Nếu có gà quay thì hôm nay đặc biệt thưởng cho ngươi một con!"
Kế Duyên cười, làm dịu đi thần kinh căng thẳng của hồ ly trong đêm nay.
Nghe tới gà quay, mặt cáo lập tức lộ ra dáng vẻ tươi cười, nước bọt cũng tiết ra nhiều hơn.
Mặc dù nếu nói về quy mô và số lượng hàng hóa được vận chuyển ra vào thì bến tàu bên ngoài Xuân Huệ Phủ vẫn kém bến tàu ở Kinh Kỳ Phủ một phần.
Nhưng nếu nói tới cuộc sống muôn màu muôn vẻ về đêm của bến cảng thì nơi đây vẫn đặc biệt nổi tiếng khắp nước Đại Trinh.
Nhất là nó còn được đám văn nhân mặc khách khen ngợi, đặt tên là “Hoa cảng”.
Dần dần, danh tiếng của Hoa cảng cũng được lưu truyền trong tầng lớp dân chúng chốn phố phường.
Hiện nay, tuy những bách tính bình thường vẫn quen miệng gọi là bến tàu thành Đông, nhưng không ai không biết một chút về Hoa cảng.
Thời điểm náo nhiệt nhất ở bến tàu thành Đông thường thường là trước khi mặt trời lặn một lúc.
Vì khi ấy, những người làm công ở bến tàu vẫn bận bịu bốc dỡ hàng hóa, khí thế ngất trời; một một vài người muốn đi du ngoạn ngắm sông cũng bắt đầu lên thuyền, những người lên thuyền hoa cũng lần lượt ra khỏi thành.
Bây giờ cũng đã qua thời gian kiếm tiền tốt nhất.
Lâu thuyền, thuyền hoa và rất nhiều thuyền có ca múa âm nhạc cũng đã rời bến.
Chẳng qua, lúc này cũng có thuyền lớn cập bến kinh doanh vẫn đón khách như cũ.
Kế Duyên dẫn theo Hồ Vân đi tìm một quán rượu không lớn không nhỏ.
Hơn nữa, ở bên trong cũng có bán chút đồ ăn khuya.
Tuy quán rượu không có nhiều món ăn, nhưng thật ra phần lớn đồ ăn đều có thể gọi được.
Bởi vì xung quanh quán rượu sẽ có một vài cửa hàng mang giúp món ăn tới, lúc tính tiền thì cứ trả cho quán rượu.
Dĩ nhiên, đây cũng là một cách hợp tác thành thục.
Khi Kế Duyên và Hồ Vân đang hưởng thụ bữa ăn khuya, uống rượu ngon ở bến tàu, Doãn Thanh vẫn còn trăn trở ở thư viện Huệ Nguyên.
Trong lòng cậu có chút lo lắng không yên.
Lần đầu tiên cậu đi xa nhà, từ nay về sau sẽ phải ở lại một nơi có hoàn cảnh lạ lẫm này.
Người quen, bằng hữu không có ai ở bên cạnh.
Kế tiên sinh và tiểu hồ ly cũng phải trở về huyện Ninh An.
Nhờ ánh trăng chiếu vào cửa sổ, đại khái có thể nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Ở đây bốn người một phòng, ba người kia đang hít thở đều đều, đang ngủ rất say, không có ai ngáy ngủ cũng được xem là một khởi đầu thật tốt.
"Ài, Kế tiên sinh có lẽ đã đi ngủ từ lâu rồi, không được, không được, phải mau ngủ mới được."
Doãn Thanh nghĩ tới đây, liền nhắm mắt, hít thở chậm rãi, buông lỏng thân thể.
Đúng là chưa đến thời gian một chén trà, cậu đã tiến vào mộng đẹp.
Rõ ràng Doãn Thanh là người ngủ trễ nhất, nhưng sáng sớm, cậu lại tỉnh dậy sớm nhất.
Cậu đứng dậy, mặc áo quần chỉnh tề rồi đi ra ngoài.
Thư viện vừa vang lên một tiếng chuông.
Những người khác cũng mơ màng buồn ngủ đứng dậy.
Lúc Doãn Thanh trở lại, đúng lúc nhìn thấy ba người chung phòng đang sửa sang lại quần áo.
"Chào buổi sáng!"
"À chào buổi sáng!" "Chào buổi sáng!"
"Vừa rồi, ta đã ngủ dậy, đến nhà bếp đun một bình trà nóng.
Mọi người uống chút cho nhuận giọng.
Sáng nay có bánh bao nhân thịt.
Ta đã đem hấp rồi.
Chúng ta đi qua chỉ cần mở lồng là có ăn."
Doãn Thanh giơ ấm trà trong tay lên, nói một mạch hết lời cần nói.
Ba người khác trong phòng cũng lộ ra bộ dáng vui vẻ.
Người mới đến hiền lành lễ độ, thật không hổ là con trai của Doãn công.
Cách Doãn Thanh đối đãi với mọi người chịu ảnh hưởng sâu sắc của Doãn Triệu Tiên và Kế Duyên, nên rất dễ chiếm thiện cảm của các thư sinh và phu tử trong thư viện.
Hơn nữa, cậu là người chịu khó, nhạy bén, đầy sinh lực, cho nên rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh ở thư viện Huệ Nguyên.
Bốn, năm ngày sau, Doãn Thanh đã quen biết các thư sinh đang học ở thư viện Huệ Nguyên, cũng làm quen với các vị phu tử, mối quan hệ hòa hợp với nhau.
Ngày hai mươi tháng tám là ngày hưu mộc của thư viện, phần lớn thư sinh đã sớm phấn khích, chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên trong phòng Giáp số sáu, Doãn Thanh đang ngồi trên giường, sắp xếp sách vở, trong đó có một cuốn sách do cha cậu tự viết là "Vị Tri Nghĩa".
Hai người cùng phòng khác đã rửa mặt xong, chạy vào trong phòng.
Một thư sinh tên là Lôi Ngọc Sinh đang kích động nói chuyện với Doãn Thanh và một người nữa.
"Doãn Thanh, Hâm Kiệt, lúc ta quay lại thì thấy có nhiều người đã đi ra trường thi xem rồi.
Các ngươi có đi không?"
"Đúng rồi, đúng rồi.
Sắp thi Hương rồi.
Gần trường thi có rất nhiều danh sĩ Kê Châu đến đây.
Sau này, chúng ta cũng phải tham gia thi cử đấy, đi xem không?"
"Được được.
Hôm nay chúng ta đi hẻm Cống Sĩ một chút đi!"
Ở trong phòng, Lâm Hâm Kiệt lập tức đồng ý.
Nhưng Doãn Thanh khẽ gãi đầu rồi từ chối.
"Nghe cũng vui đấy, nhưng hôm nay ta có việc muốn làm, không đi cùng các ngươi được."
"A? Chuyện gì vậy, có cần chúng ta giúp không?"
Doãn Thanh cười lắc đầu.
"Không cần, không cần.
Việc nhỏ thôi mà.
Các ngươi đi đi.
Nếu có việc cần, ta nhất định sẽ nhờ các ngươi giúp đỡ."
Sau khi từ chối khách sáo một phen, hơn hai trăm thư sinh của thư viện Huệ Nguyên đều có mục tiêu của mình, rời khỏi thư viện.
Có người đi về phía trường thi, có người hẹn nhau đi ngắm cảnh, có người đi thẳng đến quán rượu, cũng có người đi về Hoa cảng ở thành Đông.
Còn Doãn Thanh một thân một mình bước về phía thành Nam, xuyên qua phố xá sầm uất, bước ra khỏi cửa thành, một đường đi về đoạn sông lớn hướng Tây Nam, rồi đi thẳng về phía trước.
Trên đường, Doãn Thanh cau mày nhìn quanh một chút.
Nơi này vẫn luôn có tốp năm tốp ba du khách, còn có người đang thả diều gần đó.
Trên sông cũng có không ít thuyền nhỏ dập dềnh gần bờ.
"Nhiều người như vậy sao..."
Cậu thoáng chút lo lắng, rời đi một lúc lâu, rốt cuộc cũng thấy hàng dương liễu nằm ngang bên kia.
Kế Duyên đang ngồi trên một gốc cây dương liễu.
Hồ Vân nằm trên rễ cây trên bờ.
Trong tay Kế tiên sinh đang cầm một cái cần câu.
Ở bên cạnh cũng có vài người đứng cách đó không xa đang nhìn hắn.
Doãn Thanh ôm sách, bước nhanh về phía trước, tới gần rồi chào hỏi Kế Duyên.
"Chào buổi sáng, Kế tiên sinh!"
Đang nói chuyện, Doãn Thanh nháy mắt với Hồ Vân mấy cái.
"Đến rồi sao? Ngồi bên cạnh bờ đi, không cần để ý đến mấy người xung quanh.
Con đọc sách của con, muốn đọc cái gì thì đọc cái đó, thấy điều gì thú vị cũng có thể đọc nhiều hơn."
Doãn Thanh nhìn quanh, lại nhìn mặt nước gần bờ.
Ở chỗ sâu dưới nước có một khối nham thạch cực lớn màu đen, mơ hồ còn có màu xanh lưu động.
Nếu không nhìn cực kỳ cẩn thận thì cũng rất khó có thể nhận ra.
Hơn nữa, cậu nghĩ tên gia hỏa Hồ Vân còn có thể né tránh tai mắt của người thường, có lẽ Đại Thanh Ngư dưới nước cũng làm được.
Cậu để sách xuống, đặt lên một tảng đá có độ lớn thích hợp, khẽ hất quần áo ra, rồi ngồi lên tảng đá.
Sau đó, cậu mới cầm lấy quyển Vị Tri Nghĩa, thấy Kế Duyên không nói gì, liền hắng giọng, mở miệng đọc.
"Làm thư sinh giữ lễ tiết, biết chừng mực, lý lẽ rõ ràng mà biết nghĩa, là nhận thức chung trong thiên hạ.
Như thế nào là lễ, như thế nào là nghĩa.
Người chính trực làm sao không thiên vị, đầu tiên cũng không quá mức sáng tỏ..."
Ở dưới nước, vốn dĩ lão Quy đang nhắm mắt, lúc này cũng chậm rãi mở mắt ra.
Thư sinh này đọc sách diễn cảm cũng khác với những người khác, dường như mỗi câu đều mang theo tâm tình, giống như bản thân cậu cũng đang mong cầu được giải đáp những điều trong sách, chẳng phải chỉ đơn thuần đọc nội dung, rất dễ khiến cho người đang lắng nghe cũng được cảm hóa lây.
Cảm thụ được sự cảm hóa sâu sắc nhất, thật ra lúc trước còn có Đoạn tí đao khách Đỗ Hành, lúc này lão Quy cũng có thể cảm nhận được một chút.
Lão Quy nhịn không được ngẩng đầu nhìn vào bờ, xuyên qua gợn nước lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ Doãn Thanh ở bên kia dòng nước chảy.
Nhìn lại như vậy, cậu không còn chút cảm giác mơ hồ nào nữa.
Ở quanh người, khí tượng thanh minh khác thường, thấy người như thấy tâm, dường như linh vận xen lẫn vào nhau, lại trong sáng vô cùng.
.