Dịch: Cái Bang
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Doãn Thanh mơ hồ hiểu ra, bức thư này có khả năng giúp tinh thần phấn chấn lên.
Điều kiện tiên quyết là tinh thần của bản thân không bị sụp đổ.
Giống như tình huống vừa rồi, cả đám người đều sợ hãi thì không ổn.
Nhưng lúc này Doãn Thanh cũng rất sốt ruột, vì kiểu gì khúc ca này cũng sẽ hát xong.
Mặc dù bây giờ khí thế của đám thương nhân lang bạt này cực kỳ mạnh mẽ, dọa ba yêu tinh sợ hãi nhưng chuyện này sẽ kéo dài được bao lâu?
"Ôi ô..." "Hí...iiiiii ôi..."
Cho tới bây giờ, ba nữ nhân không còn ngụy trang nữa.
Mỗi người đều nhe răng ra, thanh âm phát ra từ yết hầu như tiếng dã thú đe dọa.
Thậm chí, được linh vận của bức thư giúp đỡ, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy lông thú xuất hiện trên mặt bọn chúng.
Dù tình huống này khiến người ta cảm thấy run sợ, nhưng đồng thời cũng làm đám thương nhân giang hồ đập đao bổ củi xuống đất càng lúc càng nhanh.
Đến cuối khúc ca chỉ nghe được âm thanh đao búa dồn dập "Keng keng keng keng…".
Doãn Thanh cảm thấy có chút không ổn, vừa định nói gì đó thì phát hiện cả đám thương nhân đều đứng lên.
"Phi phi…"
Ông lão họ Lục nhổ nước miếng lên hai bàn tay của mình.
"Phi phi..." "Phi phi..." "Phi phi..."
…
Các thương nhân khác cũng nhổ nước miếng lên hai bàn tay của họ.
Sau đó cả đám xoa hai bàn tay và nắm chặt đao hoặc cán búa.
"Sợ cái khỉ gì chứ!" "Kệ con mẹ nó!"
"Lợi hại hơn cả sơn tặc sao!"
"Đúng vậy!"
...
Một đám thương nhân lang bạt mắng chửi thô tục, ồn ào xách đao xách búa đi về phía trước.
Bọn họ rõ ràng không phải phô trương thanh thế nhưng lại khiến cho Doãn Thanh và ba thư sinh khác đều bối rối.
Nhiều đời vân du thương nhân xung quanh Lệ Thuận Phủ có câu nói: hát bài đao ca cổ động, hát xong xách đao lên.
Thương nhân lang bạt là một đám người cõng hàng hóa đi bộ qua khắp những vùng rừng thiên nước độc chỉ vì miếng cơm manh áo.
Ít thì mười mấy người, nhiều thì mấy chục mấy trăm tụ tập lại cũng có.
Họ đều là những người ngoan cường, chỉ dựa vào một cây đao bổ củi cũng dám liều mạng với sơn tặc ác phỉ.
Hơn nữa, đa phần đám thương nhân lang bạt cũng được truyền lại kinh nghiệm.
Bọn họ nắm trong tay những tuyến đường tắt an toàn của những người bán hàng rong, hay những công phu quyền cước đơn giản và vài phương pháp trừ tà.
Tất cả đều là những người già truyền lại cho thế hệ sau.
Dưới tình huống bình thường, nếu có kẻ cướp chặn đường thì đa phần đều lựa chọn rút lui khi nhìn thấy đám thương nhân này vừa nện vào mặt đất vừa hát bài đao ca.
Thành thật mà nói, nếu như những thương nhân này không làm nghề buôn bán mà vào rừng làm cướp thì khẳng định sống tốt hơn đám sơn tặc có gốc gác từ nông dân.
Doãn Thanh phát hiện linh quang không ngừng tuôn ra từ bức thư trên tay.
Khí tức hung hãn của đám thương nhân càng thêm cường thịnh.
Dưới ánh lửa, cái bóng của từng người bốc lên làn khói mờ nhạt có hình dạng như hóa thành vật chất.
"Này, thoạt nhìn ba ả kia cũng không giống người!" "Nhưng cũng không giống quỷ!"
"Băm nát chúng ra sẽ biết là cái gì!"
"Gừ ~" "Lên!"
"Chém chết mấy ả này!"
Khi bọn họ thấy cặp mắt của ba nữ tử này phát ra màu xanh lục, trên mặt mọc lông thì căn bản không có ai nghĩ các nàng là người cả.
Nhưng đám thương nhân lang bạt lại vô cùng phấn khích, cảm giác e ngại hay sợ hãi bị cả bọn ném khỏi sau đầu.
Họ mang theo một cỗ sát khí hung ác, ồn ào đi về phía ba nữ tử.
Nhìn thấy cảnh này, không chỉ bọn Doãn Thanh cảm thấy sững sờ mà ngay cả ba con Hồ ly tinh cũng lần đầu gặp phải, sát khí trên mặt chúng biến mất.
Vậy mà cả ba đã bị dọa sợ, phải tránh sang hai bên.
Các nàng vừa lộ vẻ sợ hãi thì đám thương nhân càng dữ tợn hơn.
"Mấy ả sợ chúng ta!" "Ha ha ha ha, mấy ả sợ chúng ta!"
Ba bốn người cùng vung đao chém về phía một nữ tử mặc váy lụa màu xanh.
Họ không có chút thương hoa tiếc ngọc, chém thẳng vào đầu của nữ nhân này.
"A…"
Nữ tử thét lên rồi tránh đi, tình huống bên kia cũng không khác mấy, hai nữ tử còn lại cũng bị bức phải chạy bạt mạng.
Dưới khí tức hung ác này, cho dù cả ba yêu nữ có vận dụng huyễn pháp quyến rũ cũng không đạt hiệu quả gì.
Mấy con hồ ly tinh này chủ yếu tinh thông một ít phương pháp biến hóa và mê hoặc.
Những thủ đoạn này không dùng được khiến cho cả đám hồ ly vô cùng kinh hoảng.
Trong lòng đám nam nhân này không có ý nghĩ nào khác ngoài chém chém chém, bọn họ chỉ muốn chém chết yêu quái.
Điều này khiến Doãn Thanh liên tưởng đến bộ dạng sợ chó của Hồ Vân, cậu hô to nhắc nhở một câu.
"Ba ả ta là hồ ly tinh, vừa rồi ta nhìn thấy đuôi hồ ly!"
"Hóa ra là hồ ly tinh, bảo sao có mùi khai thế này!" “Ra là mùi khai của hồ ly!"
"Ha ha ha ha, vừa vặn lột da đám hồ ly này đem bán."
"Chết cho ta!"
Một nam nhân cao to vô cùng tức giận, gã không nói lời nào mà vung sài đao lên bức ba nữ tử đến góc tường.
Đây không phải võ công giang hồ tinh xảo gì cả, đơn giản chỉ là vung đao chém loạn, dù không theo kịp sự nhanh nhẹn của ba nữ tử nhưng trông rất dọa người.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài người bị đá hoặc bị đánh.
Ai bị đánh trúng sẽ lui xuống, người phía sau sẽ lên tiếp ứng bằng một đao.
Thậm chí có người không quan tâm thương thế, chịu đựng một chút để vung thêm một đao, dù sao đây cũng chỉ là ba nữ nhân mảnh mai tay yếu chân mềm.
"Xoẹt…"
Có người chém một đao phá nát váy lụa, lòi ra một cái đuôi to.
"Cái đuôi, đuôi hồ ly đã lộ ra!"
Có người chém lung tung đã trúng một nữ nhân.
Trong nháy mắt y phục của ả rơi xuống, dưới lớp váy là một con hồ ly.
Hai nữ tử còn lại cũng hiện nguyên hình.
"Thật sự là hồ ly!" "Bắt lấy bọn chúng!"
Ba con hồ ly nhanh nhẹn chạy khắp nơi.
Chúng dùng móng vuốt cào loạn, dùng răng nanh cắn bị thương mấy người.
Một con trong đó lẻn đến bên cạnh lão già họ Lục, nó há miệng muốn cắn cổ ông.
Kết quả bị lão bắt được cái đuôi, quăng mạnh một phát trên mặt đất.
"Bịch ~ "
"Ô ô ô…"
Hồ ly trở mình nhảy lên cắn vào cổ tay lão già.
Dù rất đau nhưng lão vẫn không buông tay, ngược lại còn giữ chặt hơn nữa.
"Dám cào ta, mày muốn chết!"
Lục lão đầu lập tức trừng mắt, nhưng không kịp vung đao.
"Xì ~~~" "Xì ~~~ "
Cả đám hồ ly đều đánh rắm, một mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi.
"Ô ô ô..." "Ô ô ô..."
Phóng rắm xong, ba con hồ ly rất hoảng hốt.
Chúng nhanh chân phóng về phía góc cửa dịch trạm, chui theo lỗ hổng mục nát dưới cửa ra ngoài.
"Khụ khụ khụ… Thối quá!"
"Thúi chết ta…" "Khụ khụ khụ…"
"Ọe…" "Nó xông vào mắt ta, cay mắt quá! Ọe…"
"Mở cửa đi, mở cửa đi… Ọe…"
"Ách ọe, khụ khụ…"
Cái mùi rắm này quả thực rất thúi, xông vào mũi khiến đầu óc choáng váng.
Đám thương nhân lang bạt tức đến nổ phổi.
Họ che mũi chạy đến phía cửa ra vào, mở cửa đi ra bên ngoài.
"Ầm ầm…"
Tiếng sấm chớp vang lên, lúc này trời đang mưa to gió lớn.
"Phi ~" "Để bọn chúng chạy rồi."
"Hô… Hô… Hô…"
"Mẹ nó, thiệt quá thúi!"
"Hí…iiii… Vừa rồi bị cắn một cái, thật là đau nhức.
Hô… Hô… Thiếu chút bị thúi chết rồi."
"Ta cũng bị cắn mấy cái, vết thương không sâu lắm…"
"Hít thở không khí, hít thở không khí." "Mẹ nó, quá thúi rồi!"
"Phi…"
Nguyên một đám nam nhân chạy về phía cửa, vừa phun nước bọt khắp nơi vừa mắng chửi.
Một lúc sau khi mùi thối tản đi thì mới đóng cửa lại.
Họ còn chuyển cái bàn lớn tới chắn cái lỗ nhỏ ở cửa ra vào.
Mọi người quay lại cạnh đống lửa nhưng cảm giác phấn khởi vừa rồi vẫn không biến mất.
"Mẹ nó! Kém một chút thôi, chúng ta đã chém chết yêu tinh." "Nói đúng hơn, kém một chút thôi ta đã tóm được một con."
"Ha ha ha, đám sơn tặc cũng chỉ có thế!"
"Lục bá còn chém được một cái đuôi, chưa kịp giết nó đã trốn thoát rồi."
"Da yêu quái càng đáng giá phải không?" "Đáng tiếc không giết được một con!"
"Vâng."
"Tốt, tốt rồi, mau xử lý vết thương."
"Súc sinh đáng chết này! Đánh rắm thì thối, cắn người cũng đau quá đi."
Ai nấy đều rất cao hứng, lại thảo luận rôm rã xen lẫn tiếng kêu đau cùng lời mắng chửi, tay thì mở gùi lấy thảo dược và rượu mạnh ra.
Bốn người Doãn Thanh như bốn con chim cút núp ở một góc hẻo lánh.
Cả đám cố gắng không cản đường mấy người kia, cũng không dám nói chuyện.
Lúc nãy khi mùi thối phát ra cả bốn người cũng không dám chạy đi.
Đám thương nhân hung dữ đó quả thực quá doạ người, cảm giác không khác yêu quái là mấy.
"Chàng trai, vừa rồi cám ơn ngươi!"
Sau khi lão già họ Lục băng bó kỹ vết thương trên tay thì nói lời cảm tạ tới Doãn Thanh.
Lão nhìn bức thư trong tay Doãn Thanh, lúc này nó đã không còn phát sáng nữa, nhìn không khác gì một phong thư bình thường.
Doãn Thanh vội vàng đứng dậy chắp tay.
"Phải là chúng ta cảm tạ các vị mới đúng.
Nếu không phải các vị hăng hái xách đao lên, có lẽ đêm nay chúng ta sẽ cực kì nguy hiểm."
"Đúng đúng đúng, may mắn có các vị hảo hán!"
Nghe Lôi Ngọc Sinh gọi bọn họ là "hảo hán", mấy gã thương nhân này rất vui vẻ.
"Ha ha ha ha, đã dọa sợ đám thư sinh các người."
"Doãn thư sinh, ngươi cũng khá lắm!"
"Không sai không sai, người đọc sách không phải ai cũng giống nhau.
Dáng vẻ thông minh ban nãy chúng ta không so được."
"Tới tới tới, chúng ta có rượu còn có canh thịt, mọi người cũng uống một chút đi!"
"Đúng đúng, đừng khách khí.
Ta cũng không phải người ngu, biết rõ phù chú trên tay Doãn thư sinh vừa rồi đã giúp chúng ta một lần."
"Ngươi biết cái gì, đó chỉ là một bức thư."
Bởi vì việc này, đám thương nhân lang bạt đã thay đổi thái độ lạnh nhạt lúc trước biến thành cực kì nhiệt tình với các thư sinh.
Mà sau tràng cảnh đáng sợ vừa rồi, ấn tượng của mấy thư sinh đối với đám thương nhân lang bạt này cũng thay đổi.
Bọn họ cùng với đám thư sinh ở trong dịch trạm đã không còn ngăn cách, bầu không khí cũng vui vẻ lên.
Có người nói về việc bắt hồ ly tinh khi nãy, có người hỏi về phong thư của Doãn Thanh - có phải ban nãy đã phát sáng hay không, cũng có người nói chuyện nhà.
Thậm chí có người còn bàn về dáng người của đám hồ ly tinh vừa rồi, nói mấy lời thô tục.
Nhưng trong đêm tối mưa sa gió táp ấy, ở phía xa trên sườn núi có ba con hồ ly đang dính cơn mưa to.
Mắt chúng lộ ra hung quang, oán hận nhìn về phía dịch trạm.
.