Bàn đá và băng ghế đá do hai chiếc xe bò kéo tới, được tổng cộng bốn người thợ điêu khắc mang đến cửa lớn. Dựa theo chỉ dẫn của Kế Duyên đặt ở chỗ phù hợp phía dưới cây táo.
Bàn ghế và tiền công tốn của Kế Duyên hết một lượng bạc, có thể nói đây là thứ đắt nhất trong lần mua sắm này. Bốn người thợ điêu khắc đặt đồ vật xong rồi thu tiền, không nói câu nào liền rời khỏi Cư An Tiểu Các. Kế Duyên muốn khách sáo một chút, mời họ uống chén nước cũng không kịp.
Hiện tại Kế Duyên đã có chỗ nghỉ ngơi rồi. Ngồi trên băng ghế đá trong viện, quan sát những kẻ bận rộn kế bên nhà chính, thỉnh thoảng đi qua chỉ dẫn một chút cái gì nên để chỗ nào.
‘Mấy vị tiểu thương chợ búa thời đại này thật ra vẫn có phẩm đức nghề nghiệp nha, tay chân đều nhanh nhẹn như thế!"
Hơn nữa nghe ngóng mấy người nam nữ quét dọn vệ sinh một hồi, tưởng chừng như họ sẽ ra sức không quá nhiều. Ban đầu nói rằng nửa ngày sẽ dọn sạch, nhưng hiện tại Kế Duyên đoán chừng với cách làm việc đầm đìa mồ hôi của bọn họ thì tối đa một canh giờ công việc sẽ kết thúc!
Thú vị chỗ có vài cửa hàng đến đưa đồ lại không vào cửa, ví dụ như nhà bán chăn đệm kia. Có vài nhân viên cửa hàng chuyển đồ xong, sau khi nhận tiền lập tức rời đi. Không nói nhiều thậm chí không nhìn loạn, hình như bọn họ đều có việc gì gấp gáp lắm.
Cũng may đám người được mời đến để quét dọn kia còn khá bình thường. Quét dọn vô cùng hăng hái, làm việc cực kỳ nghiêm túc. Cho dù có người muốn nói chuyện phiếm, cũng bị người quản sự ngăn lại. Không biết trạng thái làm việc có phải lúc nào cũng nghiêm ngặt như vậy à.
Cổ nhân đúng là siêng năng, cần cù!
Kế Duyên cảm thán trong lòng một câu rồi tiếp tục chống cằm, ngẩn người ra.
Công việc dọn dẹp chính là quá trình khử bụi, dọn sạch bụi bẩn trong từng gian phòng một lần. Sau đó dùng khăn ướt và đồ lau nhà lau qua, còn có người dán lại giấy ở trên cửa sổ.
Kế Duyên hiếu kỳ nên lấy tay nhấn thử một chút, phát hiện loại giấy dán cửa sổ này vô cùng kiên cố, giống như giấy dầu làm ô vậy. Cơ bản cũng không giống những gì được chiếu trên TV, dính chút nước miếng vào liền có thể đâm thủng. Cho dù gặp phải gió táp mưa sa cũng tuyệt đối không thành vấn đề.
...
Không biết trôi qua bao lâu, mấy người khác đang bận tíu tít trong phòng, còn Kế Duyên thì đang ngáp ngắn ngáp dài bỗng rùng mình, đầu vô thức chuyển hướng về chiếc giếng đằng kia, cau mày nhìn rất lâu.
Bởi vì việc dọn dẹp cần dùng nước, tấm che bên trên miệng giếng đã được gỡ ra. Vừa rồi hắn cảm thấy một chút lạnh lẽo từ hướng này truyền đến. Bây giờ nhìn lại thì thấy toàn bộ mặt giếng đen thui, không biết có phải do bị bóng cây che lấp hay không.
Hai mắt Kế Duyên hơi mở to, dường như bóng râm dưới mặt giếng không được tự nhiên cho lắm, nhìn vào liền lộ ra cảm giác u ám.
Không biết do đâu, trong đầu tự nhiên nhớ lại những bộ phim kinh dị đã xem ở kiếp khiến hắn nổi hết da gà.
‘Đúng là tự mình dọa mình á!!"
Xoa xoa hai bàn tay, Kế Duyên tự buộc mình đừng nghĩ ngợi lung tung vớ vẩn.
"Kế tiên sinh? Kế tiên sinh?"
Lúc này từ hư không truyền đến một tiếng gọi đinh tai nhức óc, trực tiếp dọa cho Kế Duyên nhảy dựng.
Kế Duyên thân thể run lên giật mình tỉnh lại, liền phát hiện hóa ra mình mới vừa ngủ gật trên bàn đá.
Quay đầu nhìn lại, những người được thuê đến dọn dẹp dinh thự đều xách theo công cụ đi vào trong viện, tổng cộng có tám người đang đứng cạnh mình.
"Kế tiên sinh, chúng ta đã quét dọn xong, ngài xem?"
"Quét dọn xong rồi? Nhanh như vậy?"
"Ha ha ha, đúng vậy, ngài xem qua chút đi. Không hài lòng thì chúng ta còn có thể dọn dẹp tiếp."
Nếu đã nói như vậy, Kế Duyên cũng từ trên băng ghế đá đứng lên.
"Được! Ta đi xem một chút!"
Dạo một vòng trong mấy căn phòng, thỉnh thoảng lấy tay quệt một vệt trên khe hở ở bệ cửa sổ. Lại dò xét phía dưới giường cùng các ngõ ngách, trên cơ bản thì đã quét dọn rất sạch sẽ.
Hôm nay khi hắn đi thuê người, thì rất nhiều người nghe nói phải đến góc nhỏ phường Thiên Ngưu cũng đều từ chối đường xa nên không đến. Đội ngũ này do Kế Duyên tăng giá lên gấp đôi mới đồng ý, bây giờ xem ra rất đáng giá.
Đi vào trong viện, đám người kia vẫn đứng chờ chỗ đó.
"Rất tốt, mấy vị vất vả rồi"
Kế Duyên lấy túi tiền ra rồi đổ lên bàn một đống đồng tiền Đương Ngũ. Đếm đủ bốn mươi văn tiền ngay trước mặt bọn họ, sau đó lấy thêm hai đồng Đương Ngũ để lên bàn.
"Đây là tiền công, thêm 10 văn mời mọi người uống trà!"
"Tạ ơn Kế tiên sinh!" "Tạ ơn Kế tiên sinh!"
"Vậy chúng ta liền cáo từ!”
Lúc mọi người đang nói lời cảm tạ, hán tử dẫn đầu ở bên cạnh vội vàng lên tiếng từ biệt.
"Được rồi, đi thong thả không tiễn!"
Kế Duyên bày ra một bộ dáng tao nhã lịch sự, mỉm cười gật đầu. Dù sao hôm nay diện trang phục mới vẫn còn chưa có dịp tạo dáng, kiểu gì cũng phải tranh thủ luyện tập một chút.
Bất quá phản ứng của mấy người giúp việc này trước sau như một, đều rất nhiệt tình. Nhìn không ra vì nể mặt số tiền của Kế Duyên hay vì phong độ nhân sĩ của hắn.
Đến khi tiếng bước chân của đám người kia cũng khá xa, Kế Duyên mới thấp thoáng nghe được một ít tiếng thảo luận vụn vặt.
"Căn nhà này cũng không tồi nha!!"
"Ôi, Kế tiên sinh kia là người tốt, nhìn qua là biết có học vấn!"
"Tên của tòa nhà này có cảm giác hơi quen tai..."
Người dẫn đầu nghe nói như thế thì chỉ thúc giục.
"Đừng nói nữa, đi nhanh lên, đi nhanh lên!"
"Vị tiên sinh kia nhìn hình dáng không đoán được đã bao nhiêu tuổi, nhưng diện mạo thật đẹp mắt nha!"
"Còn nói, đi nhanh lên, đẹp mắt thì có thể làm được gì?"
...
Có thể nghe được mấy câu sau cùng Kế Duyên cũng đã hài lòng rồi. Chỉ là họ nói nhìn không ra đã bao nhiêu tuổi là có ý gì, chả lẽ nhìn mình già lắm sao? Đẹp mắt thì làm được gì? So với không dễ nhìn thì tốt hơn nhiều chứ sao!
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, sắp đến hoàng hôn.
Bố trí trong mấy căn phòng này tuy còn khá đơn sơ, nhưng dù sao cũng coi như đầy đủ. Kế Duyên ngồi ở trong sân lại có chút thất thần.
Đáng tiếc không có Internet, không có điện thoại. Cũng không có mấy vị thiếu hiệp chất phác kia thỉnh thoảng lại phía trước một tiếng "Kế tiên sinh", phía sau một tiếng "Kế tiên sinh".
"Ôi, có chút cô độc... A..."
Kế Duyên đang than thở bỗng nhiên thần kinh căng thẳng quay đầu nhìn về phía giếng nước. Rồi đứng dậy đi về phía bên đó, cầm cái nắp gỗ lên "Bịch" một tiếng, miệng giếng được che lại lần nữa.
"Phù... Thoải mái hơn rồi. Mẹ nó, kiếp trước nên ít xem phim kinh dị một chút, tự mình dọa mình!"
...
Nửa đêm, âm thanh của phu canh (*) trong ban đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, cũng truyền đến tai Kế Duyên.
"Đông... Thùng thùng..."
"Bình an vô sự ~~~~ "
"Đông... Thùng thùng..."
"Bình an vô sự ~~~~ "
...
Không biết vì cái gì, đêm nay Kế Duyên lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Đếm cừu và các chiêu khác cũng đã thử đều không có hiệu quả.
Phu canh vừa gõ mõ, Kế Duyên nhắm mắt lại mới biết được thế mà đã thức đến canh ba. Mõ gõ ba cái nghĩa là gì thì hắn vẫn hiểu được.
Tuy rằng trên thực tế mới khoảng 11 giờ tối. Nhưng bây giờ ngoài trời tối đen như mực, lại không có hoạt động giải trí gì, đúng ra thì ở nơi này phải ngủ sớm dậy sớm.
"Chẳng lẽ ta lại là loại người phải quen giường mới ngủ được? Hoặc vì có nhà ở nên quá hưng phấn?"
Đang lúc nghĩ vậy, Kế Duyên bỗng cảm thấy nhiệt độ không khí đột ngột lạnh đi không ít.
"Xoẹt xoẹt két... Cạch... Két... Két..."
Một loạt âm thanh xoẹt xoẹt của tấm ván gỗ cũ từ ngoài sân vang lên, rất nhỏ. Nhưng tuyệt đối không chạy khỏi lỗ tai Kế Duyên được.
Thân thể Kế Duyên cứng ngắc, giữ yên lặng tuyệt đối để lắng nghe, chỉ hy vọng vừa rồi nghe nhầm.
"Xoẹt xoẹt két..."
Hòn đá đè phía trên tấm ván gỗ ở miệng giếng bị xê dịch đi từng chút một, tấm ván gỗ không chịu nổi gánh nặng nên phát ra những tiếng vang động.
Kế Duyên nằm trên giường lập tức mở mắt, đủ loại liên tưởng vào ban ngày toàn bộ hiện lên trong đầu.
Từng đợt hàn ý từ lưng vọt thẳng lên đỉnh đầu. Mồ hôi cũng như có ma thuật vậy đột nhiên xuất hiện dày đặc trên trán.
"Xoẹt xoẹt kít..."
"Bịch..."
Đó là âm thanh hòn đá đè phía trên tấm ván gỗ rơi xuống đất, trái tim Kế Duyên cũng theo tảng đá rơi xuống đất mà nhảy mạnh một nhịp.
Tấm gỗ bị đẩy qua một bên, lít nha lít nhít tóc từ miệng giếng tràn ra ngoài...
"Ực ực..."
Hàn ý càng ngày càng nặng, Kế Duyên nuốt một ngụm nước bọt, kéo chăn mền trên giường với động tác cực kỳ chậm chạp, lặng lẽ trùm đầu của mình lại.
"Nó... Mẹ... Ta sẽ không xui xẻo như vậy chứ!!! Tên thương nhân chết tiệt!!"
(*) Phu canh: Người tuần đêm và báo canh.