Lạn Kha Kỳ Duyên


Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Tiêu Lăng sửng sốt.

Thế nhưng đại đa số các quốc gia xung quanh, thậm chí là nước Thiên Bảo xa xôi, đều gọi các châu phủ bằng những cái tên khá giống nhau, chỉ có một số ít bộ tộc man di có cách xưng hô riêng.

Nếu như chỉ ở nước khác thì vị thần tiên này cũng sẽ không nói như vậy.

Gã muốn hỏi lại nhưng Kế Duyên đã mở lời ngăn gã nói tiếp.

"Tiêu công tử chớ quản mấy chuyện ở chốn thiên ngoại không đến được đó.

Ngươi cũng đừng quên rằng hôm nay Kế mỗ đến đây đòi nợ đấy."
Tuy chỉ mới một lúc nhưng đã xảy ra không ít chuyện, nếu Kế Duyên không nhắc thì có lẽ Tiêu Lăng đã sớm quên chuyện này rồi.

Hoặc nói rằng gã còn tưởng mình nợ Giang Thần nương nương lúc nãy nữa cơ.

Hiện tại, nghe thấy vị thần tiên trước mắt nhắc nợ, Tiêu Lăng cẩn thận suy nghĩ, rồi hỏi một câu xác nhận lại.

"Năm trăm lượng hoàng kim ạ?"
"Đúng vậy.

Vừa đúng năm trăm lượng hoàng kim.

Tiêu công tử có thể lấy ra chứ?"
Với hiểu biết của Kế Duyên về Tiêu gia, cha của Tiêu Lăng cũng không được xem là người trong sạch hay là một thanh quan.

Nhiều năm qua nhận được nhiều bổng lộc như vậy, chút tiền cỏn con như năm trăm lượng hoàng kim vẫn có thể đưa ra được.

"Được chứ, tiên sinh về nhà cùng ta không, hay là còn có dự định khác?"
Kế Duyên lắc đầu.

"Không cần phải như vậy.

Tiêu công tử tự mình hồi phủ, lấy hoàng kim lại đây là được.

Chúng ta sẽ đợi công tử ở đây."
Tiêu Lăng nhìn Đoạn Mộc Uyển.

"Uyển Nhi thì sao?"
Kế Duyên hiểu gã muốn nói gì, chẳng qua hắn không có ý định hạn chế tự do đi lại của hai người bọn họ.

"Hai vị cứ tự nhiên."
Nghe vậy, Tiêu Lăng an tâm một chút.

Sau khi cáo từ Kế Duyên, Long Tử và Long Nữ, gã dẫn Đoạn Mộc Uyển đi ra khỏi quán rượu, hòa mình vào bóng đêm.

Kế Duyên quay trở lại bàn, còn Long Tử đứng nhìn hai người kia qua ô cửa sổ, sau đó mới ngồi xuống.

"Ha ha ha...Nếu như lúc trước kẻ này may mắn gặp được Kế thúc thúc, hơn nữa còn lưu lại ấn tượng như vậy, chỉ cần dựa vào bản thân phấn đấu nỗ lực thì hôm nay gặp lại có thể đã trở thành một cọc thiện duyên.

Thật là mỉa mai thay..."
Ứng Nhược Ly cũng gật đầu đồng ý.

Nàng và huynh trưởng đều hiểu được kha khá về tính khí của Kế thúc thúc.

Vào lúc hai huynh muội đang cảm khái, Kế Duyên đã lấy ra ba đôi đũa mới, đưa cho Long Tử và Long Nữ mỗi người một đôi.

"Ở đây còn một bàn rượu thịt, chớ lãng phí."
Trên bàn vẫn còn bảy tám phần đồ ăn, số lượng rất phong phú.

Tối nay, Tiêu Lăng và Đoạn Mộc Uyển nhất định sẽ không thể nào ăn hết được.

Cho nên, Kế Duyên cũng chẳng khách khí làm gì.

Hắn bắt đầu ăn.

Cho dù Long Tử và Long Nữ vẫn làm ra vẻ nhưng cũng phải tiếp đãi trưởng bối, tự nhiên cũng cầm đũa lên.

Lúc Tiêu Lăng trở lại cũng gần nửa giờ sau.

Gã ôm một rương nhỏ đi vào nhã gian.

Đoạn Mộc Uyển không đi cùng gã.

Vốn dĩ có thể dùng ngân phiếu nhưng Tiêu Lăng tự cảm thấy người kia muốn hoàng kim, nên cũng không vẽ vời thêm chuyện, trực tiếp mang vàng ròng đến.

"Kế tiên sinh, năm trăm lượng hoàng kim có đủ ạ!"
Tiêu Lăng đặt cái rương nhỏ xuống góc bàn, mở nắp gỗ ra.

Bên trong toàn bộ là thỏi vàng.

Kích thước của hộp nhỏ này bằng với hộp giày của mấy bé sơ sinh trong kiếp trước của hắn.

Năm trăm lượng bên trong thực ra đã hòa thành một thể, tuyệt đối không lớn bằng một khối gạch.

Nhưng hộp nhỏ như vậy lại nặng tới năm trăm lượng.

Dù Tiêu Lăng có võ công không tầm thường nhưng thân thể lại đang hư nhược, giờ đây còn ôm cái rương nhỏ này lâu như vậy, nên toàn thân gã đổ đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Kế Duyên chỉ nhìn thoáng qua ánh vàng rực rỡ trong rương, sau đó gật đầu nói.

"Tốt, không tệ, Tiêu công tử đã trả hết nợ với ta rồi."
Nói xong, hắn vung tay áo lên, rương nhỏ trên bàn không cánh mà bay.

Hộp nhỏ xoay chuyển một vòng liền biến mất trong tay áo.

Đòi nợ xong, lại biết rõ Bạch Hồ kia đã làm gì, Kế Duyên cũng không muốn tán dóc với Tiêu Lăng nữa.

Sau khi làm xong tất cả, hai bên hành lễ với nhau, hắn dẫn Long Tử và Long Nữ rời đi.

Bên trong nhã gian, Tiêu Lăng đứng nhìn ba người rời đi qua khung cửa sổ.

Nhưng chỉ mới đi mấy chục bước, bọn họ đã biến mất trong màn đêm.

"Kế thúc thúc, Tiêu gia kia chính là đời sau của Tiêu Tĩnh sao?"
Dọc đường, Long Nữ đột nhiên hỏi một câu.

Kế Duyên nhìn nàng, khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, trước khi đến còn chưa xác định, sau khi gặp Tiêu Lăng, ta có xem khí tượng và tính toán một chút.

Gã đúng là hậu nhân của Tiêu Tĩnh."
Kế Duyên biết rõ, khi còn ở trên thuyền lúc trước, Long Nữ đã xem Vương Lập viết sách, cũng đại khái quan sát được nội dung cuối cùng của toàn bộ cuốn sách.

Vì vậy, nàng biết được chuyện Tiêu Tĩnh cũng chẳng có gì lạ.

Điều này cũng khiến cho Long Tử thấy tò mò.

"Nhược Ly, muội với Kế thúc thúc nói gì bí hiểm thế.

Tiêu Tĩnh là ai? Vì sao muội biết mà ta không biết? Ta còn ở chung với Kế thúc thúc lâu hơn muội nữa!"
Kế Duyên cũng lười giải thích cho y, chỉ liếc mắt với Long Nữ một cái.

Bản thân hắn đi ở đằng trước để hai huynh muội bọn họ tự nói chuyện với nhau.


Rốt cuộc Long Nữ còn là một Giang Chính Thần nên vài ngày sau khi giải quyết chuyện của Tiêu gia, nàng cũng có chuyện phải làm nên rời đi trước.

Long Tử thì mặt dày mày dạn ở lại nửa tháng, cuối cùng cũng bị Kế Duyên đuổi đi.

Thời gian cứ vậy trôi đi, qua mùa hạ lại đến mùa thu.

Kế Duyên chờ đợi một mình ở Kinh Kỳ phủ đã hơn hai tháng.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng hiểu được một ít chuyện.

Thế cục của kinh thành khá khẩn trương nhưng bất luận là lục đục với nhau, đả kích ngấm ngầm hay công khai gì đó, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Chuyện hắn làm nhiều nhất trong lúc này chính là nhàn hạ đi đến từng quán cờ trong kinh thành, nhìn người ta đánh cờ.

Hắn còn đặc biệt đi đến Âm Ti quỷ thành một chuyến để thăm Bạch Lộc và tướng công của nàng.

Ngoại trừ lần đó ra, đáng nhắc tới chính là thứ tự khoa cử của Doãn Thanh.

Từ lúc vào xuân, khi hoa hạnh đua nở, thành tích của kỳ thi mùa xuân lần này cũng đã được công bố.

Doãn Thanh đã thông qua kỳ thi Châu giải, đủ tư cách tham gia thi Hội, thi Đình.

Dù thành tích không cao, không đạt được ba vị trí Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa trong Đỉnh giáp, nhưng cũng không quá kém.

Doãn Thanh chiếm vị trí Nhị giáp.

Chẳng qua, vì người cha Doãn Triệu Tiên quá mức chói mắt nên thành tích của cậu trong mắt người ngoài vẫn còn kém.

Thật ra điểm này cũng có chút ý tứ.

Người khác thì Kế Duyên không dám nói nhưng hắn hiểu tài học của Doãn Thanh một chút.

Nếu nói ba vị trí Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên đúng là cần một ít vận khí, không đạt được cũng bình thường.

Nhưng ba vị trí Đỉnh giáp trong cuộc thi Đình thì Doãn Thanh vẫn có năng lực cạnh tranh được, hơn nữa cơ hội cũng khá cao.

Thế mà hết lần này đến lần khác, thành tích của Doãn Thanh chỉ nằm ở Nhị giáp, khó khăn lắm mới không rớt xuống Tam giáp mà thôi.

Chuyện này rất đáng để nghiền ngẫm đấy chứ.

Hành động ít người biết đến đương nhiên là không thể.

Mặc dù hôm nay Doãn Triệu Tiên đắc tội với rất nhiều người, nhưng không có ai dám làm như vậy.

Chỉ có thể nói, "Tiểu Doãn Thanh" đã tận lực giấu dốt.

Thậm chí Kế Duyên còn có thể đoán được suy nghĩ của Doãn Thanh, căn bản là cậu chỉ cần đủ điều kiện ra làm quan là được.

Sau đó, cậu sẽ vận dụng các mối quan hệ để đi lên những chức vị thích hợp, có thể phát huy tác dụng nhưng tạm thời cậu không cần quá chói mắt.

Rất nhiều người kính trọng, cũng có rất nhiều người kiêng kị Doãn Triệu Tiên.

Nhưng trên thực tế, mặc dù Doãn Triệu Tiên là một vị quan tài tình xuất chúng nhưng bên trong vẫn là một văn nhân hơn người.

Tâm tư nhanh nhẹn của Doãn Thanh mới đáng chú ý, chỉ là ngoại trừ những người thân cận lại không có ai hiểu điểm này.

Một ngày nọ, Doãn Triệu Tiên lo lắng hết lòng cho Uyển Châu nhiều năm, đã bị truyền vào kinh thành để báo cáo công tác.

Tất cả mọi người trong triều, kể cả Doãn Triệu Tiên đều hiểu rõ đương kim thánh thượng không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Dù sao, bất luận là người kính trọng Doãn Triệu Tiên cũng được, người kiêng kị, thậm chí ghen ghét y cũng tốt, các văn võ vương công quý tộc đều biết Doãn Triệu Tiên là vị quan của Đại Trinh, là hiền thần, lại còn là trung thần.

Mà trong những năm này, trong triều người người bất an.

Vị quan chân chính được Nguyên Đức Đế tín nhiệm, lại cực kỳ sủng ái có lẽ chỉ có một người rưỡi.

Một người là Doãn Triệu Tiên, và một nửa là vị Thái Thường Sử Ngôn Thường vì gã đã tìm được tiên duyên cho Hoàng đế.

Lần này, Tri châu Uyển Châu Doãn Triệu Tiên vội vã chạy vào kinh thành, càng là một dấu hiệu có ý nghĩa.

Bây giờ, bên ngoài phòng ngủ của Thiên tử ở sâu trong hoàng cung, một lão thái giám đang giẫm lên mảnh vụn, chạy tới bên giường của Thiên tử.

Lão khom lưng, thấp giọng nói với người trong mành trướng.

"Bệ hạ, Tri Châu Doãn Triệu Tiên của Uyển Châu đã vào kinh, đang chờ ở bên ngoài cung ạ."
"Doãn, Doãn ái khanh đến rồi sao? Lâu chưa?"
Lão thái giám hiểu ý vua, biết rõ ngài đang hỏi cái gì.

"Bẩm bệ hạ, từ lúc chiếu lệnh phát ra đến bây giờ cũng hơn một tháng.

Vân Ba phủ của Uyển Châu cách kinh thành quá xa.

Doãn đại nhân không hổ là trung quân ái quốc, trụ cột của quốc gia, đi gấp trong mười mấy ngày đêm, chết mấy con ngựa tốt..."
"Ôi...!Được rồi, được rồi...!Truyền vào."
"Vâng!"
Hôm nay, trong tẩm cung không cho phép nói lớn tiếng.

Lão thái giám lui ra không bao lâu liền dẫn Doãn Triệu Tiên phong trần mệt mỏi tới bên cạnh giường,
"Tri châu Uyển Châu Doãn Triệu Tiên bái kiến bệ hạ!"
Y chắp tay làm lễ.

"Doãn ái khanh...!Đến gần ta một chút, để cho, để cho Cô nhìn ngươi..."
Doãn Triệu Tiên nhìn lão thái giám bên cạnh.

Y cũng không do dự, tiến lên năm bước rồi quỳ xuống.

Mặt y thấp hơn giường.

Lão thái giám đi đến bên long sàng, kéo mảnh vải trướng lên một chút.

Giờ phút này, khuôn mặt lão Hoàng đế gầy còm, suy yếu.

Doãn Triệu Tiên nhìn thấy có chút sững sờ.

Nhiều năm nay, y không vào kinh.

Trong ấn tượng của mình, Hoàng đế vẫn giống như lúc y đỗ Trạng nguyên.

Không nghĩ tới hôm nay lại như gặp được một người khác vậy.

Chẳng qua, y chỉ ngây người trong chốc lát.

Doãn Triệu Tiên vội cúi đầu hành lễ.

"Bệ hạ!"
Mà trong mắt lão Hoàng đế, Doãn Triệu Tiên khác hoàn toàn với những đại thần khác.

Quanh người y như phát ra ánh sáng, làm cho những nơi khác trong tẩm cung lu mờ hơn trước.

"Doãn ái khánh, Cô từng nghe đồn, khắp phố phường, trường học...không ít, không ít người đều nói ái khanh có Hạo nhiên chính khí, chính là vị quan cao quý ngàn đời..."
"Thần không dám nhận!"
Lão Hoàng đế cười cười.

Lão được mấy tên thái giám nâng người, kê gối, ngồi dậy trên giường.

"Ban ghế ngồi."
"Vâng!"
Thái giám đưa một ghế nhỏ thấp ra.

Doãn Triệu Tiên cũng thản nhiên ngồi xuống.

"Ôi ôi ôi, vốn dĩ Cô cũng cho rằng, rằng lời đồn khắp phố chợ...!nhưng hôm nay nhìn thấy ái khanh...!ngược lại có vài phần tin tưởng!"
"Vi thần sợ hãi!"
"Ha ha ha...Người khác sợ hãi, ngươi lại không phải!"
Doãn Triệu Tiên thật sự hốt hoảng, vội vàng hành lễ.

"Thần không dám!"
Lão Hoàng đế khoát tay.

"Quan lớn của ba tỉnh sáu bộ, một số người, Cô đã, nhìn thấy.

Doãn Triệu Tiên ngươi chỉ là một Tri Châu, nhưng trong triều không ai dám coi thường ngươi.

Ban đầu, Cô nghĩ là khác biệt một chút, nhưng, đột nhiên cảm thấy nên hỏi ngươi một vấn đề khác..."
Doãn Triệu Tiên hơi thi lễ.

"Hoàng Thượng xin cứ hỏi, thần không biết không nói!"
Lão Hoàng Đế khẽ gật đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Doãn Triệu Tiên, ngươi cho rằng, Tấn vương và Ngô Vương, người nào có thể gánh vác được đại sự?"
Nghe thấy vậy, lão thái giám đang bưng nước bên cạnh cũng run rẩy, suýt chút nữa làm đổ khay trà.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui