Hoàng lăng được xây trong lòng núi Thiên Hoa, ngọn núi tuy không phải là cao nhất quốc, nhưng Thiên Hoa là ngọn núi cao nhất kinh thành, thuộc địa phận cấm của hoàng gia. Trên đỉnh núi là bàn thờ tổ tiên, ngoài ra còn xây thêm bia mộ giả các đời đế vương. Nguyệt Thần quốc xây hẳn một hành cung trên đó, để mỗi năm Nguyệt Thần đế bái tế dịp năm mới có thể nghỉ lại. Dưới chân núi, sâu trong lòng núi mới là nơi an nghỉ thật sự của các đế vương Nguyệt Thần quốc.
Nguyệt Thần quốc là hậu duệ của Minh Thuần đế, lăng mộ phá lệ tồn tại lâu nhất, cũng đồ sộ nhất ở Thần Minh đại lục. Nguyệt Thần đế càng đối với lăng mộ không dám sơ suất, thủ vệ nghiêm ngặt ngày đêm canh gác.
Năm xưa Minh Thuần đế xa hoa trụy lạc, sau khi mất lệnh cho toàn bộ người xây lăng mộ và hậu cung chôn theo, oán khí ngất trời, hơn nữa còn có tà thuật quốc sư thi triển, bảo vệ cho Minh Thuần đế vĩnh viễn được yên nghỉ.
"Lan Lan, đây là sơ đồ lăng mộ. Khi vào đó nhất nhất cẩn thận, cơ quan rất nhiều. Nàng cũng chỉ hoạt động ở gần phía ngoài, tuyệt đối đừng vào sâu trong nữa" Nguyệt Dạ Long trịnh trọng nhắc nhở "Nếu nàng đi sâu nữa, đó chính là lăng mộ của Minh Thuần đế, chưa từng có ai bước vào đó còn có thể an toàn trở ra, đến vi phu...cũng không đảm bảo an toàn cho nàng. "
Nàng cảm nhận được khí tức nghiêm túc trong lời nói của hắn, khẽ cong môi. Kiếp trước làm sát thủ, bao nhiêu cơ quan bậc cao của trí tuệ hiện đại nàng cũng trải qua cả rồi, không lẽ lại sợ cơ quan lăng mộ của người cổ đại. Ngược lại, những chuyện thử thách khó khăn đầy nguy hiểm càng khơi dậy tính háo thắng muốn chinh phục của nàng.
Phượng Họa Lan thong thả gật đầu, cột tóc đuôi ngựa, đeo mặt nạ: "Đã biết, nhanh xuất phát thôi."
Để tiện hành động, Phượng Họa Lan một thân hắc y dạ hành, từng đường cong mềm mại của cơ thể ẩn hiện, cực kì thỏa mãn mắt nhìn của ai đó. Bên tay áo phải thêu một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực tượng trưng cho Ám Dạ cung và Ma Vực, có một chi tiết khác biệt, đó là nơi tay cổ tay áo thêu họa tiết đóa tường vân nho nhỏ màu đỏ. Đóa tường vân nhỏ ở hai cổ tay có tác dụng phân chia phẩm cấp, với các sát thủ bình thường thì không có đóa tường vân, rồi lên dần dần lục, lam, tím, vàng. Màu đỏ dành cho cung chủ Ám Dạ cung, giáo chủ Ma Vực là nàng sử dụng. Nàng đeo mặt nạ bạc y hệt Nguyệt Dạ Long, đúng vậy, là mượn một cái từ chỗ của hắn, đỡ cho nàng phải đeo khăn bịt mặt, rất khó chịu a.
Như chợt nhớ ra điều gì, nàng quay trở lại vào trong, lục lọi trong hòm xiểng tùy thân, rút ra hai đôi găng tay. Một đôi nàng đưa cho hắn, đôi còn lại nàng mang vào.
Nguyệt Dạ Long đón lấy, nghi hoạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Đây gọi là găng tay. Thứ này rất tốt, bên trong còn được ta bố trí ám tiễn, cũng đỡ dơ tay khi giết người." Phượng Họa Lan nhẹ nhàng giải đáp, nhưng nhìn thấy hắn sau khi mang găng tay, nàng cảm thấy một trận...bất lực
Có thể nói cho nàng biết, có ai vận y phục dạ hành lại chọn màu trắng không? Đây không phải là hận không thể để đám người địch nhân phát hiện ra bản thân sớm hơn a.
Thế nhưng không thể phủ nhận, yêu nghiệt Nguyệt Dạ Long sinh ra cực kì hợp với màu trắng. Bình thường cơ thể tráng kiện của hắn ẩn dấu dưới những bộ y phục dày, khiến người ngoài nhìn lại chỉ thấy hắn một bộ dạng thư sinh cao gầy, y phục dạ hành này ôm sát lộ rõ từng đường nét tráng kiện của cơ thể, tỉ lệ chuẩn của các nam thần đại minh tinh ở hiện đại, có thể khiến phái nữ điên cuồng hâm mộ theo đuổi. Khí tức trầm ổn hùng hậu không đúng độ tuổi kia của hắn càng khiến người khác kính phục kinh sợ.
Vấn đề là, một thân bạch y, nay lại mang găng tay màu đen vào, trông thật... A, thế này hiệu quả nổi bật còn cao hơn cả vận bạch y đi ám sát người khác nữa!
"Lan Lan, đây là đồ tốt." Nguyệt Dạ Long cảm nhận được sự mềm mại nhẹ nhàng từ tay truyền đến, còn cảm giác được ở từng đầu ngón tay ẩn chứa cơ quan nho nhỏ thần bí, không giấu nổi kinh ngạc cùng thích thú.
Nàng gật đầu, đây là nàng tự tay chế tâc, dĩ nhiên là đồ tốt của đồ tốt.
"Bây giờ chỉ vừa sắp chín ngọ, đến lăng mộ có hơi sớm. Yêu nghiệt, chúng ta dạo chơi nơi dịch quán một chút đi." Nàng giắt thêm một con dao nhỏ nơi cổ giày, vừa làm vừa đề nghị
Nguyệt Dạ Long đơn giản viết vài chữ ra giấy, cuộn lại đặt trên bàn, thấp giọng phân phó: "Các ngươi bảo vệ vương phủ cho tốt. Mọi chuyện hỏi ý kiến Sử Tiêu Dung rồi mới giải quyết. "
Sau đó, hai người, một bạch y một hắc y sóng vai nhau kinh công rời khỏi phủ.
***************************************
Dịch quán là nơi mà Nguyệt Thần quốc sắp xếp cho sứ giả các nước nghỉ ngơi trong thời gian đi sứ. Mỗi vương quốc lại có một khu riêng, nhưng đều ở san sát gần nhau.
Nàng và hắn đầu tiên đột nhập vào khu dịch quán dành cho người Hoa Thương quốc, quốc gia với binh lực hùng hậu, lấy võ độc tôn, khát máu hiếu thắng.
Đi sứ lần này là biểu muội của Hoa Thương đế Thục Tuệ công chúa Bách Lý Ái Minh, là vị công chúa mà nàng và hắn từng cứu lúc trước. Hộ vệ Hoa Thương quốc cao lớn, mặt mũi hung tợn đứng thẳng như tùng bách, mặc cho nắng làm hun đen da mặt, uy vũ đại diện cho cả quốc gia.
Tẩm điện gọn gàng sạch sẽ, xem ra lần này Hoa Thương quốc để vị công chúa hiền lành này đi, cho dù muốn có tâm cơ không tốt, cũng không thể thi hành.
Theo điều tra Ám Dạ cung, Thục Tuệ công chúa bị hạ độc từ khi trong bụng mẹ, sinh ra yếu ớt hay bệnh tật, không thể luyện võ công, tính tình hiền lành hệt các tiểu thư đài các ở các quốc gia khác, một chút cũng không giống vẻ hùng hổ của nữ tử Hoa Thương quốc. Phượng Họa Lan ca thán, vị công chúa này cũng mệnh khổ, sinh thân bệnh tật ngay vương quốc lấy võ độc tôn, nghĩ liền hiểu nàng ấy bị kinh thường thế nào.
Nguyệt Dạ Long thuần thục di chuyển, dẫn nàng hoàn hảo tiến nhập nội viện.
"Khoan đã. Yêu nghiệt, chúng ta dừng lại một chút." Phượng Họa Lan kéo kéo tay áo hắn, thấp giọng lầm bầm, nàng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng dựa vào thính lực rất tốt của hắn liền nghe không sót một chữ.
Biết nàng có chủ ý, hắn kéo nàng vào một khe hở nhỏ giữa hai góc tường gần đó, co người nghe lén.
"Hạ công tử, ám sát thất bại, ngài định khi về báo lại với bệ hạ thế nào?"
Sau tàng cây, hai bóng người vận hoa phục Hoa Thương, thân thể cường tráng lưu lại bóng lưng thật dài trên nền đất, cước bộ chậm rãi ổn định, vừa nhìn là biết có công phu không hề thấp.
Nguyệt Dạ Long dễ dàng thăm dò khí tức, một người tầng bốn cấp tám, một người tầng năm cấp ba. Thấp như vậy, còn không xứng là đối thủ của hắn.
"Lần này tổn hại nhân mạch bệ hạ hao tâm bố trí ở Cấm Long Vệ, Hạ mỗ cảm thấy thẹn không bằng, khi về sẽ tự mình quỳ ở Kim Loan điện chịu phạt, tuyệt không làm Trịnh công tử nửa điểm liên lụy. Chỉ là ngài không thấy sao, người kia thân thủ bất phàm, ra tay nhanh gọn mau lẹ, võ công cao cường, lại không phải là người Lan Lăng vương. Nếu là người trong giang hồ mà có thân thiết với hoàng thân thì e là nguy hại đến con đường thống nhất Thần Minh đại lục của bệ hạ."
"Nội trong mấy ngày còn lại ở đây, chúng ta phải lấy công chuộc tội, điều tra tên nam nhân kia." Người gọi Trịnh công tử gật gù
" Trịnh công tử vẫn nên quyến rũ Thục Tuệ công chúa thành công, lấy thứ kia nhanh a." Hai nam nhân càng nói càng đi xa
Nhưng thông tin như vậy, cũng đủ khiến phu thê họ hiểu được tình thế vạn phần.
Vật kia, chắc hẳn đang nói đến bảo vật chìa khóa mở ra bản đồ hồ Nhật Nguyệt?
"Thục Tuệ công chúa đang tham gia hôn sự. Dù sao công chúa thân nữ nhi trói gà không chặt, cũng không mang âm mưu gì to lớn. Chúng ta đi một chút Vu tộc và Thanh Loan."
Phượng Họa Lan gật đầu, nàng định lách thân hình ra ngoài, đột nhiên cảm nhận sát khí, bao tay liền xuất ra vuốt sắc, chỉ nghe keng một tiếng thanh thúy, vuốt sắc vừa cản một cây trâm gỗ phóng đến.
"Cao nhân phương nào, sao lại có hành vi tiểu nhân nghe lén?"
Hai nam nhân Hạ Trịnh không biết trở lại khi nào, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn thẳng về phía phu thê nàng đang nấp.
Nguyệt Dạ Long vươn tay, làm một động tác bảo vệ, thuận thế ôm trọn nàng vào ngực, chóp mũi nàng chạm vào ngực hắn. Bên tai nàng bị luồn khí ấm nóng phun đỏ, thanh âm khiêu gợi từ tính của hắn vang lên: "Để vi phu xử lí."
Hắn vừa dứt câu, bên ngoài vang lên hai tiếng bịch bịch, là tiếng vật nặng ngã xuống.
Hạ Túc gắng sức trừng mắt, chết tiệt, gã bị điểm huyệt đạo, mà đến bản thân gã còn không biết hắn bin điểm huyệt đạo khi nào!
Không uổng công gã cố gắng trừng mắt nhìn về nơi kia, gã thoáng thấy hai bóng người, một hắc một bạch, thân thủ cực nhanh thoát cái đã biến mất.
Nhìn huynh đệ kế bên hai mắt cũng vì tức mà đỏ ngầu, Hạ Túc liền cảm thấy sự sợ hãi to lớn chưa từng có trong lòng gã. Bệ hạ, ngài liệu có đấu lại đám người lai lịch bất minh này không?