Lần Này Đổi Lại Anh Bảo Vệ Em

...----------------...

Sau khi trở về nhà, nhìn quanh một lượt thấy không có ai. Cậu liền quay trở về phòng của mình, khi khóa cửa lại, bật đèn. Cậu lúc này mới nhìn tới cái tay đau nhức, nó xuất hiện một dấy tay đậm màu tím, chứng tỏ lực nắm vô cùng mạnh.

Nhìn nhìn tay mình một lúc, cậu lại cảm thấy tức giận '' Ngày gì đâu không biết, nhưng nhớ kĩ lại thì gương mặt đó vô cùng quen thuộc, không biết đã gặp ở đâu rồi ''.

Cậu nghĩ nghĩ một hồi vẫn không thể nhớ ra được, liền cho nó vào quên lãng luôn, cằm đồ vào nhà tắm, tắm rửa ra.

Khi tắm xong, cảm thấy bụng bắt đầu kêu inh ỏi liền ra khỏi phòng, xuống nhà bếp tìm đồ ăn.

Người hầu thấy cậu vào nhà bếp, lập tức đem đồ ăn hâm nóng lại, sau đó dọn ra bàn cho cậu. Đợi cậu ăn xong thì nhanh chóng dọn dẹp.

Cậu ăn xong liền đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế đem điện thoại ra nghịch, đợi cho cơm xuống mới về phòng.

Nhưng nghịch chỉ được một lúc,người hầu vội vàng chạy ra mở cửa. Thấy người bước vào nhà, cậu có hơi kinh ngạc, đang lẽ ra người thân này của cậu ngày mai mới về, vậy mà lần này lại trở về sớm hơn một ngày. Quỹ đạo đã thay đổi rồi sau.

Nhìn 5 người họ từ từ đi lại phía mình, cậu cũng đứng dậy nhìn họ. Giả vờ như không quen biết mà đánh mắt sang Nam Mộc, Nam Mộc hiểu ý liền đứng ra giới thiệu.


Đưa tay về hướng cậu nói với 4 người kia '' Đây là Nam An ''. Sau đó lại đưa tay về từng người họ giới thiệu '' Đây là ba Nam Hoàng, đây là mẹ Yến Hoa, đây là anh 3 Nam Vĩ, còn đây là anh 4 của em Nam Thiên ''.

Cậu chào hỏi từng người một qua lời giới thiệu của anh, sau khi xong bầu không khí lại trở nên ảm đạm đi, không còn ai biết nói gì nữa.

Cậu cũng lười nói chuyện, cứ im lặng quan sát. Nhưng đột nhiên, có một người lại xoa đầu cậu, dịu dàng nói '' Chào mừng em trở về nhà ''. Giọng nói đầy dịu dàng này, cả đời cậu không thể nào quên được. Người mà có hết tất cả những thứ cậu muốn, người mà cả thế giới này yêu thương và che chở.... Nam Thiên....

Cậu nhìn anh, nở nụ cười nói '' Cảm ơn ạ ''.

Nam Thiên vui vẻ kéo tay cậu vào phòng của mình, cùng cậu trò chuyện rất nhiều thứ. Mặc dù trong cuộc trò chuyện đó chỉ có mình anh chủ động hỏi, cậu đôi khi chỉ đáp cho có lệ.

Cả hai trò chuyện rất lâu, rất lâu. Đợi đến khi nhìn lại thì cũng đã 23h, Nam Thiên vì vậy mới buông cậu ra '' Nói nhiều quá đến quên cả giời, thôi em mau về phòng ngủ đi. Có gì mai chúng ta lại nói chuyện tiếp ''.

Cậu cũng muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, sau khi nghe xong liền nhanh chóng chào tạm biệt rồi đi về phòng.

Nam Thiên nhìn hình bóng bỏ chạy của cậu mà không khỏi bật cười '' Đáng yêu thật ''.


Nam An quay trở về phòng, liền nằm phịch xuống giường. Nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy, rồi lại bật cười '' Thật nực cười, người mà thật lòng mong mình quay về đây nhất lại chính là người mình căm hận nhất, còn cái gọi là gia đình lại có thể vì anh ta mà vứt bỏ đứa con này ngay lập tức. Trớ trêu a.... ''.

Cậu nhớ lại kiếp trước, cũng là anh ta vui vẻ chào đón mình về, cũng chỉ có anh ta thật sự xem mình là em trai mà đối đãi. Và cũng chỉ có mình anh ta, quan tâm đến cậu lúc suy sụp nhất.

Sau khi hồi tưởng về quá khứ xong, cậu liền đem chuyện này ra sau đầu, nhắm mắt lại đi ngủ.

Giấc ngủ này rất ngon, đợi khi cậu tỉnh lại đã là 9h rồi. Cậu nhìn xung quanh một lượt, thấy khung cảnh trong tầm mắt vẫn như vậy liền thở dài. Rồi nhanh chóng vào phòng tắm vệ sinh và thay đồ.

Khi xuống dưới lầu, đã thấy một màn năm người ngồi ghế sofa ngước lên nhìn cậu. Cậu không hiểu gì nên gật đầu chào hỏi trước '' Ba, mẹ, các anh, chào buổi sáng ''.

Mẹ Yến Hoa mỉm cười đứng dậy, kéo tay cậu để cậu ngồi kế bên mình. Dịu dàng vỗ vào tay cậu nói '' Mẹ cuối cùng cũng tìm thấy con rồi, mẹ cảm thấy rất vui mừng ''.

Cậu cũng cười lại nói '' Vậy ạ ''.


Bà bị câu trả lời của cậu làm cho sững người, ngơ ngác hỏi lại cậu '' Con đây là có ý gì ''.

Cậu nhìn bà, trong ánh mắt lúc này đây đã không còn chút tình cảm nào. Thẳng thắn nói ra nghi vấn của mình '' Nếu vui vẻ, thì tại sao ngay từ đầu đi đón lại không thấy mẹ. Khi về tới nhà cũng chẳng thấy bóng dáng của ai, vậy đây là rất vui mừng mà mẹ nói sao ''.

Ba cậu bên cạnh nghe vậy, liền không vui nói '' Một đứa nhóc như con lại nói chuyện với mẹ của mình như vậy sao ''.

Yến Hoa cũng làm ra vẻ khổ sở nói '' Con là đang trách mẹ đúng không, mẹ biết là mẹ sai khi không đón con về, mẹ cũng biết mẹ sai khi không ở nhà vào đêm con trở về. Nhưng con cũng phải thông cảm cho mẹ, lúc đó là mẹ ở bên nước Z đâu thể nào về ngay được. Con..... ''.

Ông ta ngồi kế bên nghe vợ mình kể khổ, liền đau lòng ôm bà vào an ủi. Đợi bà ổn rồi lại quay ra trách cậu '' Không về cạnh con là bọn ta không đúng, nhưng con cũng không thể thông cảm cho bọn ta nhiều việc mà phải trách cứ đến cùng vậy sao ''.

Nam Mộc thấy không khí đã thay đổi, lập tức lên tiếng giải vây '' Ba mẹ, em ấy mới về nhà, còn đang sợ hãi. Tuổi lại quá trẻ, trách cứ mọi người vài câu như vậy cũng không phải điều quá đáng gì. Mọi người cũng làm sai trước. Coi như chuyện nhỏ hóa..... ''.

Cậu lên tiếng cất ngang lời anh, giọng nói chứa nhiều sự chất vấn mà cậu đã muốn hỏi ở kiếp trước '' Tôi vô cớ kiếm chuyện, vậy tôi hỏi hai người. Hai người có thật lòng mong tôi quay về hay không, hay chỉ vì đã tìm thấy tôi mà không đem về lại sợ danh tiếng bị hỏng nên mới làm vậy. Nếu không phải, vậy tôi hỏi tiếp lúc tìm thấy tôi cho đến khi khám xét nghiệm mọi người đều biết, vậy tại sao ngày tôi quay trở về nhà, hai người vẫn còn tâm trạng đi du lịch. Là vì hai người không coi tôi là người nhà, về hay không cũng chỉ thế mà thôi. Đúng không ''.

Bị cậu hỏi như vậy khiến cả nhà đứng hình, ấp úng một lúc vẫn không thể tìm ra câu trả lời thích hợp.

Nam Thiên nhìn cậu, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị cậu nói trước '' Tôi biết, tôi chỉ là một đứa từ nhỏ đã sống ở nông thôn, là một đứa thất học, quê mùa. Nhận về gia đình hào môn này cũng chỉ tổ làm mất mặt các người mà thôi, và tôi cũng biết trong lòng các người ai cũng xem thường tôi, không coi tôi ra gì cả ''.

Nam Thiên lên tiếng nói '' Em đừng nói như vậy, anh.... ''.


Cậu giơ tay lên chặn lại lời nói của anh '' Anh đừng nói gì cả, cũng chẳng cần tìm lý do. Tôi biết địa vị của mình, nên tôi chỉ đến đây xem xem thái độ của các người ra sao mà thôi. Đúng thực là không khiến tôi thất vọng mà ''. Nói rồi cậu xoay người lên phòng, đem sách nhét vào vali xong. Liền nhanh chóng kéo đi xuống lầu, dừng lại trước 5 người họ, cuối đầu thật thấp rồi nói '' Cảm ơn hai người đã sinh ra tôi, công sinh thành này tôi sẽ khắc ghi, đợi đến khi tôi có đủ tiền để trả ơn này thì coi như chúng ta cắt đứt hoàn toàn. Còn bây giờ thì tôi và các người cứ coi như chưa từng quen biết giống trước đây đi, xin phép đã làm phiền gia đình trong 2 ngày qua rồi, tạm biệt ''.

Cậu kéo vali, cắt bước đi ra khỏi nhà mà không hề quay đầu lại. Sống lại đời, cậu biết thứ gì nên buông thì buông, cứ cố nếu kéo cũng chỉ làm đau mình mà thôi.

Nam Mộc nhìn cậu rời đi, rồi lại nhìn ba mẹ anh. Cảm thấy hơi tức giận, anh nhìn hai người họ rồi nói '' Lúc đầu người kêu con tìm là hai người, đợi đến khi tìm được hai người lại không thấy hài lòng khi nhìn qua tư liệu và không muốn nhận người, con cũng tính cho qua chuyện này, chỉ tặng cho nó một số tiền để nó ăn uống vui chơi tới chết là được rồi. Nhưng sau đó thì sau, qua hôm sau lại một hai phải kêu đem người về. Đem người về thì các người lại đi du lịch chơi bời, có biết lúc đó cảm giác của thằng bé ra sau khi mà bước vào nhà, không khí lại vô cùng lạnh lẽo, một chút ấm áp cũng chẳng có. Thật sự không hiểu hai người nghĩ cái gì nữa ''. Anh đứng dậy nhìn họ, thở dài rồi nói tiếp '' Sau này đừng tìm con giúp lôi thằng nhóc về nữa, chuyện này mọi người tự xử đi ''. Nói rồi anh lập tức rời đi.

Nam Vĩ nãy giờ ngồi đó quan sát, im lặng không nói gì. Lúc này mới lên tiếng '' Ba Mẹ, con nói hai người nghe. Là hai người nợ em ấy, chứ không phải em ấy nợ hai người. Nếu ngay từ đầu mẹ không để lại em ấy cho bạn thân của mẹ giữ còn mình thì đi chơi thì mọi chuyện sẽ không như vậy, các người coi tài liệu thu thập được của em ấy lại không quan tâm đến trọng điểm rằng em ấy bị bạo hành từ rất rất nhỏ, mà lại chỉ quan tâm đến việc em ấy chưa học đại học có thể làm mất mặt các người. Nói cho cùng, cũng chỉ có thành đạt mới là con của hai người, còn lại đều không phải. Hứ.... ''. Bỏ lại câu nói ấy, anh liền đứng dậy rời đi.

Nam Thiên nhìn anh rời đi, rồi lại quay qua nhìn hai người, gương mặt hiện lên vẻ khó xử.

Anh nhìn bà rồi nhớ lại cảnh lúc đó, quay lưng lên phòng mà không nói gì, coi như ngầm thựa nhận họ đã sai.

Bà buồn bã ngồi phịch xuống sofa, tới đứa con hiểu chuyện của mình cũng nói như vậy, thì chắc có lẽ bà đã sai rồi. Bà không nên làm vậy để ra uy với con mình, không nên bỏ nó ở một mình khi mới vừa được đón về.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận