Theo thói quen mở mắt ra là hình ảnh Văn Tĩnh Hy nằm trong lòng mình. Đàm Thư Mặc ngắm nhìn người kia, cô đã theo đuổi nàng 10 năm, sau đó nhìn thấy nàng vì cô mà đau lòng 5 năm.
Đổi lấy vài giây ngắn như vậy, cũng tốt. Đàm Thư Mặc sờ lên gương mặt xinh đẹp, thấy nàng nhíu mày, tay dừng lại. Phải tự kiềm chế bản thân, không cho phép vượt quá giới hạn. Vì tương lai của Tĩnh Hy, không có cô lại càng tốt.
Cô ngồi dậy, đắp chăn cẩn thận cho Tĩnh Hy, thay đồng phục rồi mới bước ra ngoài.
Hôm nay tiểu Kiệt xin nghỉ, cô phải làm một mình, nhìn thấy đơn hàng trước mặt, là vật liệu xây dựng, tận ba mươi bao xi măng, 20 thùng nước sơn. Nghĩ đến đã thấy đau đầu, cô cầm đơn hàng, lái xe vào khu nhà đang xây trong nội thành.
Đoạn đường này hơn 60 phút mới đến nơi, cong lưng lên, khiêng từng thứ vào trong. Mãi đến lúc gần trưa, cô lau mồ hôi, ngồi xuống đất, nhấp vài ngụm nước, tiện tay lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng.
Động tác thuần thục này, làm mỗi ngày, điện thoại reo lên, dường như ngoại trừ công việc ra, chưa từng có bất cứ môi quan hệ nào cần điện thoại cả. Nhìn dẫy số quen thuộc kia, cô mỉm cười trong vô thức.
"Trưa không về ăn cơm sao?" - Bên kia là tiếng động Văn Tĩnh Hy đang nấu cơm.
"Tớ còn ở trong nội thành, không về được" - Đàm Thư Mặc trả lời.
"Vậy từ mai tớ dậy sớm nấu cơm cho cậu, mang cơm nhà theo, đồ ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ" - Văn Tĩnh Hy giọng nói nhẹ nhàng, động tác nấu cơm cũng rất điêu luyện.
Đàm Thư Mặc nghe xong, ấm áp "Tĩnh Hy, tối nay tớ mang cậu ra ngoài ăn cơm"
"Tớ nấu nhiều lắm, tối về cậu phải ăn hết, cơm nhà mới tốt, còn đòi đi đâu" - Văn Tĩnh Hy đáp lại, giọng nói rất nuông chiều không có ý tứ trách móc.
Dặn dò thêm hai câu, cuộc gọi mới dừng lại. Đàm Thư Mặc nhìn điếu thuốc trên tay, tình huống bây giờ thật khó nói, Văn Tĩnh Hy nếu mãi ở với cô như vậy, chắc chắn làm chậm tiến độ, tương lai của cậu ấy.
Trước đây một người bạn tù của cô đã nói, trước ngày vào đó cậu ta đã ly dị. Không phải là hết yêu, mà vì cho người đó có một cuộc sống tốt hơn. Xã hội bây giờ, nhìn thấy người từng bị giam cầm như bọn họ, ai lại không sợ chứ. Nếu vợ cậu ấy không ngại, thì họ hàng sẽ ngại. Bạn bè người vợ ấy sẽ đánh giá, sau này con bọn họ lại phải nghe thấy cái gì "Cha/Mẹ của nó từng giết người". Thật đáng sợ, một mình bọn họ tự chịu được rồi, không cần phải lôi kéo thêm người khác vào nơi tâm tối này.
Đàm Thư Mặc biết rõ, Văn Tĩnh Hy đến đây đã vất vả như thế nào, người nhà họ Văn vẫn còn ở thành phố X. Nhớ lại, ngày trước khi cô được tự do hai ngày, cha Văn đã đến thăm cô, ông ấy ngồi nhìn cô qua một cánh cửa kính.
"Thư Mặc, cháu ra khỏi nơi này rồi, có thể tách khỏi tiểu Hy không?"- Cha Văn đã nhìn cô, khẩn cầu như vậy.
Đàm Thư Mặc biết, không ai hy vọng cô trở thành gánh nặng của Tĩnh Hy, chỉ là tình huống này cô có chút không nỡ. Vì sao lựa chọn thị trấn Đồng La ư? một người bạn tù của cô giới thiệu, nơi này gần như tách biệt xã hội, tách biệt Tĩnh Hy.
"Còn không mau làm việc, chúng tôi thuê cô để hút thuốc à"- Một ông lão tóc trắng mắng cô.
Đàm Thư Mặc không nói gì, đứng dậy tiếp tục công việc, đi được một đoạn đã nghe vài công nhân bên cạnh bàn tán "Cho người vừa ra tù làm à, cô ta nhân cách có tốt không vậy?"
"Này, tôi nghe nói cô ta giết người cướp của".
"Tôi thấy cô ta đáng sợ, còn nữa loại người như vậy tại sao lại nhận vào làm chứ?"
"Thật nguy hiểm, chúng ta tốt nhất tránh xa, đừng dính dáng đến loại người đó".
Đàm Thư Mặc vờ như không nghe thấy, tiếp tục công việc, chỉ là bên tai còn tiếng nói không ngừng. Cô mặc kệ, bọn họ nói rồi cũng mệt, sẽ tự dừng lại.
Một lần làm việc, liền không dừng tay, đến khi hoàn thành đã thấy bầu trời dần như sắp tối đi, Đàm Thư Mặc lau nhẹ mồ hôi trên mặt. Lái xe trở về, trên đường đi, cô bậc lại một ca khúc, ngân nga theo điệu nhạc.
"Tiểu Mặc, hôm nay đơn hàng to như vậy, vất vả lắm sao?" - Quản lý đoàn xe, chú Triệu bước ra.
"Không sao, có tiền là được"- Cô mỉm cười, chú Triệu là người không quan tâm bàn tán, nhận cô vào làm.
"Tiểu Mặc này, cuối tuần này là liên hoan, cháu nhớ mang người nhà đến dự"- Chú Triệu vỗ vai cô.
Nói xong, ông còn làm vẻ thần bí "Ba Tư nói với ta, vị kia trong nhà của cháu rất xinh đẹp, nhìn như diễn viên trên Tivi. Cháu nhất định ra mắt với bọn ta, không được giấu diếm".
Cô ngại ngùng, đồng ý qua loa, rồi trở về, trên đường về mua một quả dưa hấu, Tĩnh Hy thích nhất là ăn dưa sau bữa cơm. Bất giác trên môi đã nỡ nụ cười, chỉ cần nghĩ đến Văn Tĩnh Hy, mọi mệt mỏi cả ngày dài gần như tan biến.