"Tiểu Mặc, ở đây"- Chú Triệu đưa tay, gọi cô.
Đàm Thư Mặc dẫn Văn Tĩnh Hy hoà nhập vào đám người, ngồi xuống bàn. Hai người mấy ngày trước cãi nhau còn chưa có hoà hảo. Hôm nay Văn Tĩnh Hy mặc chiếc váy vào vàng nhạt, trang điểm nhẹ, trong xinh đẹp đứng cạnh Đàm Thư Mặc, như khiêu khích cô.
Đàm Thư Mặc trên đường đến quán ăn nhìn nàng mấy lần, thật là xinh đẹp. Muốn nắm tay mấy lần nhưng Văn Tĩnh Hy ngó lơ cô.
Đàm Thư Mặc ngồi xuống, giới thiệu "Giới thiệu một chút, đây là Văn Tĩnh Hy".
Tiểu Kiệt ghẹo cô "Giới thiệu ngắn gọn thế, hai người là quan hệ gì nữa chứ".
Văn Tĩnh Hy cướp lời Đàm Thư Mặc, trả lời "Dì Ba Tư hay đùa bảo tôi là vị kia trong nhà Thư Mặc, mọi người nghĩ như vậy là được".
Bàn ăn gồm chú Triệu, tiểu Kiệt, tiểu Hạo, chú Trần, cùng vợ của tiểu Kiệt, bạn gái tiểu Hạo. Vợ chú Triệu và chú Trần không đến. Tiểu Kiệt nắm tay bạn gái mình nói "Tôi và Hân Hân dự định cuối năm này làm đám cưới, hoàn thành thủ tục cuối cùng của việc kết hôn"
Tiểu Hạo nhìn sang "Vậy à, tin vui nha".
Chú Trần cười, nói "Nghe nói Hân Hân đúng là đã có tin vui nhỉ, mẹ con bé chạy đến nhà tôi, vui vẻ khoe khoang cả ngày, tôi thật nhứt đầu".
Hân Hân mỉm cười ngại ngùng, tiểu Kiệt cũng đỏ mặt, hai người bọn họ năm ngoái đã làm gặp gia trưởng, vì hoàn cảnh khó khăn nên chỉ ký giấy kết hôn, chưa mở tiệc chung vui.
Chú Triệu quay sang hỏi cô "Tiểu Mặc thì sao, cũng bằng tuổi cháu, người ta đã làm ba rồi đó".
Cô không biết trả lời làm sao, Văn Tĩnh Hy điềm tĩnh, thay cô đáp "Hiện tại bọn cháu chưa ổn định, đợi một thời gian nữa, lúc đó chắc chắn sẽ gửi thiệp cưới đến cho mọi người".
Chú Triệu nghe xong, chọc hai người "Ta nói mà, quan hệ của hai cháu thông qua ánh mắt dò xét của Ba Tư chắc chắn là đôi vợ già. Ta còn cá cược với bà ta xem bọn cháu đã kết hôn chưa?"
"Vậy cuối cùng là dì Ba Tư thắng hay chú Triệu thắng ạ?" - Văn Tĩnh Hy hỏi chú Triệu.
"Ta thắng, nhìn con nhóc Thư Mặc này, nhắc đến cháu còn ngại ngùng thế này, làm sao mà kết hôn rồi chứ"- Chú Triệu vỗ vào ngực khoe khoang.
"Đúng vậy, nếu không phải do cái đầu gỗ này suốt ngày lo đông lo tây, thì con của tiểu Kiệt đã có bạn rồi nha"- Văn Tĩnh Hy bắt trước điệu bộ của chú Triệu, nói lên.
Tiểu Kiệt nghe tên mình, ngước mặt lên, mỉm cười "Tôi thích con gái, Hân Hân lại thích con trai, không biết nhà hai người thế nào, Thư Mặc mau trả lời".
Tất cả ánh mắt tập trung vào cô, chờ đợi câu trả lời. Đến nước này, Đàm Thư Mặc biết rõ mình đang bị Văn Tĩnh Hy đưa vào thế khó. Không thể qua loa, cô trả lời "Gái hay trai đều được, quan trọng là mẹ con bình an".
Nói xong ngại ngùng uống sạch ly bia, Văn Tĩnh Hy nghe đáp án kia khá hài lòng nên không ngăn cản cô uống. Chỉ là gấp thức ăn cho cô, thỏ thẻ nhỏ "Uống ít lại".
Đàm Thư Mặc hôm nay không thể trốn được, đội xe của bọn họ là một nhóm sâu rượu, dẫn vợ theo chính là để có người dẫn đường về. Bình thường cô cùng bọn họ uống đều tự bò về nhà, hôm nay có Tĩnh Hy bên cạnh, cao hứng nên uống không ngừng.
Văn Tĩnh Hy mấy lần cản lại, cũng không dừng nổi, nhìn sang Hân Hân và bạn gái tiểu Hạo. Thái độ này xem ra rất quen thuộc. Rốt cuộc hiểu rõ, hỏi nhỏ Hân Hân "Bình thường sẽ uống đến khi nào?"
Hân Hân ăn miếng táo "Đến khi không thể uống nổi nữa, đừng chặn lại, bọn họ đã như vậy mấy năm nay, công việc nặng nhọc, lái xe nhiều nên không được chạm vào rượu bia. Lâu lâu được thả lỏng cứ cho phép bọn họ vui vẻ.".
Văn Tĩnh Hy hiểu rõ nhưng vẫn nhăn mặt, lấy khăn giấy lau bia bị rơi trên áo của Đàm Thư Mặc, tiện tay cầm ít hoa quả đút vào miệng cô dụ dỗ "Thư Mặc, ăn xong hoa quả xong hẳn uống có được không?".
Đàm Thư Mặc ngà say, gật đầu lung tung, nghe lời cô, bia được đưa vào bụng cũng ít đi.
Tiệc rượu của bọn họ đến tận khuya mới xong, Văn Tĩnh Hy gọi một chiếc xe ba gác nhỏ chuyên chở mấy con sâu rượu về. Đỡ cô nằm trên giường muốn mắng một trận, lại đau lòng, chỉ có thể lau cơ thể thay quần áo cho cô.
"Tĩnh Hy"- Đàm Thư Mặc bắt lấy tay nàng, gọi tên.
"Đừng phá, tớ lau người cho cậu, còn đi ngủ nữa" - Văn Tĩnh Hy tiếp tục công việc trên tay, nhẹ giọng.
Đàm Thư Mặc không nói nữa trực tiếp kéo Văn Tĩnh Hy xuống giường. Ôm lấy nàng, sức mạnh của cô lớn, chế ngự được Văn Tĩnh Hy đang vùng vẫy kia.
"Thư Mặc, ngoan một chút, để yên tớ lau người" - Văn Tĩnh Hy thở dài, dỗ dành.
"Tĩnh Hy" - Đàm Thư Mặc lại gọi tên cô.
"Hửm" - Văn Tĩnh Hy để yên ôm lấy mình, cưng chiều nghe cho Đàm Thư Mặc gọi tên.
Đàm Thư Mặc lại gần hôn lên môi nàng, nhưng mà Văn Tĩnh Hy nhất quyết không cho cô tiến vào trong.
Đàm Thư Mặc khó chịu áp lên người Văn Tĩnh Hy, cúi đầu hôn lên môi nàng, vẫn không tiến công được. Cô khó chịu "Tĩnh Hy, tớ muốn"
Văn Tĩnh Hy thấy mình đùa đủ rồi, mỉm cười "Tớ chỉ cho cậu hôn 5 phút".
Đàm Thư Mặc nghe xong tiến công, hôn lên đôi môi kia, lưỡi thành công tiến vào khoang miệng nàng, càng quét, lưu luyến vui đùa cùng Tĩnh Hy"
"Ưm" - Văn Tĩnh Hy rên nhẹ. Đẩy người vừa hôn, lại không an phận kia.
Đàm Thư Mặc ngồi dậy, vụng về, trong cơn say muốn xé nát cái vây của Văn Tĩnh Hy.
"Đừng xé"
"Này, đừng, tớ tự cởi, đừng xe" - Văn Tĩnh Hy chặn tay cô cuối cùng tự cởi váy ra.
Đàm Thư Mặc say rượu như con sói đang săn mồi, đè Văn Tĩnh Hy xuống, gậm lên xương quai xanh của nàng.
"Thư Mặc, đừng để lại dấu vết"- Văn Tĩnh Hy gọi cô.
Đàm Thư Mặc ừ nhẹ, môi vẫn đang ngấu nghiến thưởng thức từ xương quai xanh lên chiếc cổ của người dưới thân.
Một tay nhào nắng bầu ngực, một tay đặt nơi riêng tư bên dưới của Tĩnh Hy, dịu dàng vuốt ve nơi đó.
"Thư Mặc, Thư Mặc" - Văn Tĩnh Hy cảm giác cô không ổn, người này trong trí nhớ cứ say rượu sẽ muốn nàng, 5 năm rồi, không thay đổi được tính cách xấu này.
Theo kinh nghiệm của mình, Thư Mặc say quá mức sẽ dạo đầu rất nhanh, nàng chưa sẵn sàng đã tiến công.
"Chờ tớ chuẩn bị kĩ hẳn vào, có biết không?" - Văn Tĩnh Hy dỗ dành sâu rượu.
Đàm Thư Mặc gật đầu, di chuyển xuống giữa hai chân cô, vùi đầu vào, lần này là thưởng thức nơi đó.
"Ưm, Thư Mặc" - Văn Tĩnh Hy thầm mắng người này, không cho vào liền thì cậu ta đưa lười vào nơi đó, ra vô liên tục, mỗi miệng lại chuyển qua liếm toàn bộ nơi tư mật của Tĩnh Hy.
Thở không nổi nữa, Văn Tĩnh Hy tay bấu chặt vào ga giường, không hiểu sau nước mắt tự rơi ra. Eo cong lên, nàng sắp ra.
Đàm Thư Mặc lúc này đưa ngón tay vào.
Văn Tĩnh Hy cố hết sức nói nhỏ "Hai ngón thôi"
Đàm Thư Mặc không trả lời, trực tiếp là ba ngón tay, sau đó hôn lên môi nàng, dùng lưỡi xoa diệu nàng, sau đó di chuyển ba ngón tay ra vào liên tục.
"Ưm, tớ, ưm" - Văn Tĩnh Hy nói không được, nơi phía dưới bị Đàm Thư Mặc ra vô nhiều lần, đầu đã theo nhịp điệu.
"Cậu ra rồi sao?"- Đàm Thư Mặc dừng hôn này, hỏi.
"Cho tớ nghĩ một lát"- Văn Tĩnh Hy đặt hai tay lên vai cô, thở hổn hển.
Đàm Thư Mặc hôn lên trán nàng "Tĩnh Hy, tớ thích cậu"
Nói xong dần thiếp đi, tay cũng rút khỏi nơi kia của nàng.
Văn Tĩnh Hy thầm mắng người say kế bên. Cũng may đêm nay uống nhiều, nếu không chắc đến tận sáng mới được nghỉ.
Trước đây là chiều hư, mỗi lần Đàm Thư Mặc say rượu điên cuồng muốn, Văn Tĩnh Hy vẫn đồng ý.
Chỉ là xong việc Đàm Thư Mặc ngủ say như chết, Văn Tĩnh Hy tự mình dọn dẹp, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như giất mộng xuân.
Lần này nàng không thèm dọn nữa, để xem sáng mai đầu gỗ này còn trốn tránh nữa hay không? Bọn họ không phải lần đầu cùng nhau trên giường thế này, Văn Tĩnh Hy lần đầu tiên cũng trao cho Đàm Thư Mặc. Kể ra lại một câu chuyện dài đầy ẩn khuất.