Lúc vào đến thành Hoa Châu đã là lúc nhà nhà lên đèn, mặc dù như vậy, người người đi đường vẫn đông như dệt cửi, hai bên trái phải là cửa hàng san sát, những ngọn đèn máng trước cửa đã được thắp, chiếu sáng rực một góc phồn hoa náo nhiệt của Hoa Châu.
Ngụy Tây Lai và Ngụy Sơn Nhi chúi đầu qua cửa sổ nhìn ngắm phố phường, chậc chậc cảm thán rằng Hoa Châu không hổ là vùng đất giàu có nhất Hòang triều.
“Vũ Văn Lạc, đã từng đến Ly Phương các chưa?” Lan Thất phe phẩy quạt ngọc hỏi.
“Đã từng nghe, chưa từng đến.” Vũ Văn Lạc đáp, nghĩ một chút, mắt lóe sáng,“Thất thiếu, ‘Tam Tuyệt nương tử’ kia là loại người nào?”
“Hoàng triều các châu có tổng cộng bảy mươi lăm Ly Phương các, nàng ấy là bà chủ của tất cả các nơi đó”mắt xanh của Lan Thất nhiễm ba phần ý cười,“Ly Phương các Ly Tam Tuyệt, thiên hạ ít người không biết.”
“À, Ly Tam Tuyệt, ta biết!” Vũ Văn Lạc đột nhiên vỗ tay hoan hỉ nói, vẻ mặt hưng phấn kích động,“Đường huynh nhà ta rất thích nàng ấy, thường xuyên nhắc với ra.”
“Vậy sao?” Lan Thất ngạo nghễ cười.
“Chẳng qua đường huynh thường gọi nàng là Ly Tam, chứ không gọi là ‘Tam Tuyệt nương tử’, chả trách ta vừa rồi không biết.” Vũ Văn Lạc lại nói,“Đường huynh bảo rằng nàng là kỳ nhân chốn phong trần, đối với nàng rất quý trọng!”
“Phải không?” Lan Thất hơi nhướng mày.
“Đại ca, Ly Tam này võ công rất cao sao?” Ninh Lãng hỏi. Đối với hắn để có thể khiến cho người nhà Vũ Văn nể trọng, khẳng định là cao nhân võ công tuyệt thế, huống hồ ‘Tam tuyệt’ thực sự dễ khiến người liên tưởng đến ba loại tuyệt thế võ công.
“Nàng ấy không biết võ công.” Vũ Văn Lạc lại lắc đầu nói,“Ly Tam Tuyệt, chính là nói dung tuyệt, vũ tuyệt, cầm tuyệt.”
“A, nói theo một cách khác nữa,còn là tuyệt tình, tuyệt phu, tuyệt tử.” Lan Thất lại khẽ cười nói.
“Hả?” Ninh Lãng hoảng sợ,“Chuyện này…… sao lại nói như vậy?”
“Đúng vậy, nói như thế cũng có chút ác độc.” Đến cả Nguỵ Tây Lai cũng chịu không nổi mở miệng.
“E hèm.” Vũ Văn Lạc hắng giọng,“Để ta nói cho mọi người nghe Ly Tam Tuyệt này là dạng người nào vậy.”
Ninh Lãng, Nguỵ Tây Lại, Nguỵ Sơn Nhi quả nhiền đều dời ánh mắt về phía Vũ Văn Lạc, khiến lòng hắn sinh vài phần đắc ý.
“Nghe nói Ly Tam Tuyệt này từ nhỏ lớn lên ở Ly Phương các, mười lăm tuổi treo biển hành nghề tiếp khách, dung mạo bất phàm lại cầm vũ tuyệt hảo, chẳng những là hoa khôi ở Hoa châu thành, mà còn…… ừm…… công phu kia cũng rất lợi hại, nam nhân một người lại một người đếm không xuể, tên tuổi rất nhanh mà truyền khắp Hoàng triều, người nghe tiếng mà tìm đến có thể nói là không dứt, mà Ly Tam Tuyệt này chẳng những xinh đẹp, lại là một người trí tuệ, hơn mười năm trôi qua, chẳng những Ly Phương các trở thành của nàng, mà còn khiến cho Ly Phương các trải rộng khắp các châu ở Hoàng triều.”
“Đại ca, huynh không phải mới vừa nói qua nàng không biết công phu sao, sao giờ lại nói nàng công phu lợi hại.” Ninh Lãng ngắt lời hỏi.
Lời này của hắn vừa dứt, Ngụy Sơn Nhi vẻ mặt đỏ bừng, Nguỵ Tây Lại khục khục cười, Lan Thất lắc đầu thở dài, Minh Nhị nhắm mắt mỉm cười, sắc mặt Vũ Văn Lạc thoáng quẫn bách sau đó chuyển qua vừa xấu hổ vừa buồn bực,“Lúc ta đang nói chuyện, đệ không cần xen mồm vào!”
Ninh Lãng nhìn thần sắc mọi người, liền biết chính mình lại hỏi lỡ lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không biết chính mình sai ở đâu, đành bất đắc dĩ nghiêng đầu, không nói lời nào nữa, lặng im nghe tiếp.
“Núi Thiển Bích rốt cuộc là nơi tiên cảnh thế ngoại nào nhỉ?” Lan Thất nhịn không được cảm thán một tiếng.
“Nơi đó……” Ninh Lãng vừa nghe Lan Thất hỏi về núi Thiển Bích không khỏi dâng lên thích thú, rất muốn vì nàng miêu tả tỉ mỉ một phen tình cảnh trên núi, nhưng vừa nghiêng đầu qua thấy ánh mắt đáng sợ của Vũ Văn Lạc, nhất thời nghẹn giọng.
“Những cô nương thanh lâu mặc dù cười vui hoan hỉ, nhưng chuyện đón đưa hoa bướm, đáy lòng ai lại không cay đắng bất đắc dĩ, đêm ngày chờ mong cũng chỉ là một người phu quân, một mái ấm, chỉ có Ly Tam Tuyệt là không như vậy, những người yêu thích nàng tuyệt đối không phải là ít, nhưng nhưng cho dù là quan lớn, quý tộc hay phú hào, thương nhân, ai muốn chuộc thân cho nàng đều bị nàng cự tuyệt, cho dù là lập thành cơ thiếp hay cưới hỏi đàng hoàng, nàng tất thảy đều từ chối. Có người khó hiểu hỏi nàng, một lời đáp trả đúng là khiến thiên hạ kinh ngạc.” Vũ Văn Lạc nói đến đây, ánh mắt đảo một vòng mấy người trong xe,“Biết nàng nói gì không?”
“Nói cái gì?” Ninh Lãng rất ngoan ngoãn hỏi
“Nói cái gì?” Ngụy Tây Lại cũng nghểnh cổ tò mò.
Mà Nguỵ Sơn Nhi cho dù ngại ngùng mở miệng, nhưng ánh mắt cũng gắt gao nhìn Vũ Văn Lạc.
Lan Thất, Minh Nhị tất nhiên là thản nhiên phẩm trà không thèm chú ý.
Vũ Văn Lạc cười rộ lên, cười đến cực vui vẻ, lộ ra hai hàm răng trắng, tôn lên mắt to mày rậm, thật là vui vẻ đáng yêu.
“Nàng thế mà lại nói‘Bà cô ta cho dù là gả cho vương hầu, không phải là thân chỉ hầu hạ một người nam nhân sao, chi bằng ta ở Ly Phương các này đây, muôn vàn nam nhi tất cả anh hùng, mặc ta hoan ái, thích ý đến cực điểm, sao phải oan uổng chính mình, cả ngày chỉ biết một nam nhân, thật chán ngấy.’” Vũ Văn Lạc sang sảng nói.
“Hả?” Ninh Lãng trợn mắt.
Ngụy Tây Lại cứng lưỡi,“Này…… Nữ nhân này chẳng lẽ…… thật sự là muốn nam nhân cả thiên hạ?”
Ngụy Sơn Nhi vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu thầm nghĩ nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, có thể nói được những lời vô sỉ như vậy.
“Khá lắm Ly Tam.” Minh Nhị cũng lạnh nhạt tán một tiếng.
Lan Thất nhẹ liếc Minh Nhị một cái, mắt xanh khẽ cong.
Vũ Văn Lạc tiếp tục nói: “Lại có người khuyên nhủ nàng, hiện hồng nhan vẫn còn, có nam nhân chào đón, nếu một ngày dung sắc tàn phai, chẳng còn ai đoái hoài, không bằng sớm tìm một mái ấm thì tốt hơn. Cho dù là không lấy chồng đi nữa, hà cớ gì phải ở mãi chốn phấn hoa, không duyên cớ khiến người đặt điều nhục mạ, nếu đã có tiền bạc, chẳng bằng thoát đi nơi dơ bẩn này, tìm một chốn thanh bạch, bình yên vượt qua những ngày còn lại cũng tốt. Nàng lại cười nhạo phản bác ‘Bà cô ta đây là kỹ nữ, từ lúc sinh ra vốn đã là kỹ nữ, nửa đời này nghe chẳng lẽ nghe lời đàm tiếu còn ít sao? Bà cô ta chỉ cần vào tai này ra tai kia là được. Chẳng lẽ thoát thân hoàn lương thì không còn ai cười nhạo ta nữa? Từ nay về sau lại coi ta như công chúa cao quý hay xử nữ thuần khiết ư? Kỹ nữ dù có đi đến đâu cũng bị người mắng là kỹ nữ, cho nên bà cô đây vô cùng vui vẻ cởi mở làm chức kỹ nữ của mình. Đối với nữ nhân mà nói, tuổi trẻ theo thời gian mỗi ngày một trôi đi, cho dù là gả cho người, lúc về già xấu xí cũng bị coi như chiếc giày cũ, bà cô ta sáng nay vui sáng nay say, kiếm được niềm vui lại kiếm được vàng bạc, cho dù đến một ngày già cả xấu xí cũng không đến nỗi bị phu quân ruồng rẫy bội bạc.’”
Ninh Lãng, Nguỵ Tây Lai trừng mắt cứng lưỡi không thốt nên lời, Nguỵ Sơn Nhi không dám ngẩng đầu.
Minh Nhị vỗ về chén trà, thản nhiên mà thán:“Phong trần quả nhiều kỳ nhân.”
Lan Thất cười giễu ,“Nhị công tử thấy ái mộ sao?”
“Giai nhân như thế, thật mong gặp gỡ.” Minh Nhị cười đáp.
“Vậy bản thiếu đành vì ngươi trở thành người luồn kim dẫn chỉ, bậc nhân tài như Nhị công tử, Ly Tam hẳn mở rộng tấm lòng.” Lan Thất khép quạt, nhìn đường phố, mắt xanh dao động khi lấp loáng khi âm tà.
Sáng sớm, mở cửa sổ ra, ánh mặt trời rạng rỡ, ngòai vườn rực ánh vàng hoa cúc, chập chờn vài cánh bướm trắng bay lượn, gió nhẹ thỏang qua, bướm vờn hoa, đung đưa khiêu vũ. Khẽ buông chén trà trên tay xuống, nhẹ tựa vào thành cửa sổ trúc, từ từ nhắm hai mắt, lắng nghe điệu cầm do giai nhân đang ngồi phía sau đàn, tuy chỉ là một giai điệu không rõ tên, thế nhưng lại hết sức thoải mái.
“Nơi này của Tam tỷ tỷ vẫn vô cùng dễ chịu.” Lan Thất nhẹ nhàng thở dài.
Ly Tam dừng tay đang gảy đàn, ngẩng đầu hỏi:“Đêm qua ngủ ngon giấc không?”
“Tỷ cũng biết là bản thiếu ở đâu cũng như nhau.” Lan Thất thản nhiên đáp.
“Đúng vậy, ở đâu ngươi cũng có thể ngủ được.” Ly Tam cười nhẹ, nhìn người đang nằm cực kỳ ung dung trên tháp trúc, trong ánh mắt không che dấu được một thóang tim đập mạnh lọan nhịp, một lát sau lại nhẹ nhàng thán một câu,“Cho dù ở nơi băng tuyết tràn ngập…… Ngươi cũng có thể ngủ.”
Lan Thất không trả lời, nhắm mắt dựa mình trên tháp, ngủ.
Ly Tam đứng dậy tiến đền gần hơn, nhìn người đang bình yên nhắm mắt,“Năm đó bắt gặp một người nằm im lìm trong tuyết, vẫn ngỡ là người chết, ai ngờ vừa tới gần, ngươi lại đột nhiên mở mắt nhìn ta, cái ánh mắt kia……”
Gió bỗng thổi một cánh hoa mỏng manh rơi lạc vào phòng, đáp xuống trán Lan Thất, Ly Tam nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tháp, đưa tay phất đi cánh hoa,“Bà cô đây cả đời này không sợ cái gì, nhưng hôm nay nghĩ lại, ánh mắt ngươi ngày đó lại khiến ta đổ mồ hôi lạnh, chưa từng có đứa bé nào lại có ánh mắt lợi hại như người, so với sói còn ngoan độc hơn!”
Lan Thất mở to mắt nhìn nàng cười nhẹ, nói:“Thế ư?”
“Đúng vậy.” Ly Tam âm thầm cảm thán một tiếng trong lòng, ngón tay hạ xuống dọc theo đuôi lông mày, vỗ về cặp bích mâu xanh ngắt sáng rọi,“Ai có thể ngờ, một đôi mắt thế này có thể khiến người vô cùng sợ hãi lại vô cùng mê hoặc, khiến cho người người hận không thể chết chìm trong đó.”
“Tỷ tỷ cũng muốn?” Lan Thất khẽ nở một nụ cười nhạt, vô cùng tà mị.
“Đúng vậy, bà cô này cũng muốn.” Ly Tam chậm rãi cúi người,“lần thứ hai gặp lại, đầu tiên bà cô đây đã muốn đắm mình trong đôi mắt xanh này, muốn thử bên trong đó là mùi vị như thế nào.” Nói xong thân mình càng cúi thấp hơn, hướng xuống Lan Thất.
Lan Thất không hề động đây, chỉ là thản nhiên cười, nói:“Tam tỷ tỷ, tỷ cũng biết giang hồ đồn đại bản thiếu lúc nam lúc nữ.”
“Hở?” Ly Tam dừng lại một chút,“Như thế thì sao?”
“Nếu bản thiếu là nữ nhân, tỷ tỷ cũng muốn say một hồi sao?” mắt ngọc Lan Thất nhìn Ly Tam, xuân sắc lung linh say hồn người.
Ly Tam ngẩn ra, sau đó dịu dàng đáng yêu cười,“Cho dù ngươi là nữ, bà cô cũng muốn say một hồi!”
“Ha ha……” Lan Thất cười lớn,“Quả nhiên là Tam tỷ tỷ! Chỉ có điều……” Tiếng cười trở thành châm biếm, mắt xanh nhìn nàng thật sâu,“Tỷ tỷ xác định…… Thật muốn say một hồi sao?”
Ly Tam nhìn nàng đang nằm dưới mình, lại nhìn mắt xanh trước mắt.
Khuôn mặt kia đẹp đẽ vô luân như thế, lại kiêm thêm vẻ yêu ma tà mị, cặp mắt xanh ngọc bích độc nhất vô nhị, rõ ràng vẫn trong vắt như nước trời nhưng giờ lại u trầm không thể nhìn rõ, đây chính là thứ duy nhất trong cuộc đời này nàng yêu thích, tình cảm này tồn tại trong lòng nàng cũng đã mấy năm rồi, nhưng ngay giờ phút này, tại thời điểm chỉ cần vươn tay là chạm được, nàng lại không dám tiến gần thêm một mảy may.
Sau một lúc lâu, Ly Tam thở một hơi dài, thân thể rụt lùi,“Bà cô ta thật sự muốn say một hồi, lại càng sợ trầm luân vạn kiếp bất phục.“
“Ha ha…… Tỷ tỷ quả nhiên hiểu rõ chính mình nhất.” Lan Thất lại cười.
“Chính mình không thương bản thân mình, chẳng lẽ phải lo lắng cho người khác sao.” Ly Tam khẽ liếc mắt, liếc ra bách mị thiên kiều,“Nói đi, hôm qua ngươi mang mấy người đó đến làm gì?”
“Nói đến chuyện này……” Lan Thất mở quạt ngọc,“Đêm qua tỷ tỷ có thu hoạch gì không?”
“Ai da!” Ly Tam nhớ tới đêm qua không khỏi thở dài một tiếng,“Thất thiếu lần sau thật không nên mang những bằng hữu như vậy đến đây, nếu không bảng hiệu của Ly Phương các ta chắc có ngày cũng đổ!”
“Hả?” Lan Thất khẽ nheo mắt ngọc, cười, cười đến có phần giả dối.
“Hôm qua vì ngươi bảo chiếu cố bằng hữu mình cho tốt, bà cô ta thật sự đã phá lệ ưu đãi.” Ly Tam nói có vẻ nghiến răng nghiến lợi,“Tên nhóc thiếu niên mắt tròn tròn nhỏ tuổi nhất, nể mặt hắn có vẻ đáng yêu, bà cô để Linh Đang ngọt ngào họat bát nhất đi tiếp đón hắn, thế mà tên tiểu tử đó, từ lúc Linh Đang vừa vào cửa, liền đỏ mặt tránh như rắn rết, Linh Đang há bằng lòng chịu thua, một tiếng ca ca, hai tiếng ca ca vô cùng ngọt ngào, ai ngờ được nguyên cả một đêm là chơi trò ngươi chạy ta bắt, cuối cùng tiểu tử kia nhảy lên xà nhà mãi không chịu xuống, khiến Ling Đang tức giận đến xanh cả mặt.”
“Ha ha ha……” Lan Thất nhịn không được cười rộ lên,“Quả thế, chuyện đó thật chỉ có Ninh Lãng mới làm được.”
Ly Tam tức giận liếc nàng một cái, nói:“Còn Vũ Văn Lạc có nụ cười đáng yêu kia, nể mấy phần giao tình giữa bà cô với Vũ Văn Hoàn, chọn riêng Thải Âm đoan trang thuỳ mị nhất cho hắn, ai ngờ……” Ly Tam nói đến đây đột nhiên cũng bật cười,“Ngươi có biết tiểu tử đó đã làm gì không? Hắn đầu tiên tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn dỗ dành ngay đến cả trái tim của Thải Âm cũng trở nên ngọt lịm, sau đó là ca ngợi Thải Âm từ đỉnh đầu đến ngón chân, khỏi nói, những lời đó hoàn toàn không tục chút nào, khiến cho Thải Âm ngay lúc đó nhận thêm một đệ đệ mới, kế tiếp, hắn cùng Thải Âm nhẹ nhàng hoà nhã chuyện trò, gần như đem xuất thân lai lịch của Thải Âm hỏi rõ ràng cặn kẽ, lại rồi tiếp theo bắt đầu hỏi đến chuyện của bà cô ta đây, còn lấy giấy bút tỉ mỉ ghi lại.” Nói đoạn Ly Tam đưa tay vờ đánh Lan Thất một cái,“Ông trời của ta, Thất thiếu tốt của ta, ngươi ở đâu tìm ra một bảo bối như vậy?!”
“Vũ Văn Lạc…… Hắn, ha ha ha……” Lan Thất cũng vuốt trán bật cười,“Tỷ không biết hắn lập chí muốn làm võ lâm sử gia sao? Dọc theo đường đi bản thiếu sớm đã được nhận thức qua.”
“Về phần vị Minh Nhị công tử kia……” Ly Tam cười nhẹ, trong ánh mắt nổi rõ sự vô lực, bất đắc đĩ,“Cả đêm, bà cô tặng hắn sáu vị mỹ nữ, tuyệt đối đều là mỹ nhân nhất đẳng, phong tư khác nhau, thế mà cuối cùng, một đám sáu vị cô nương đều vì hắn không ngớt ái mộ, tự biết xấu hổ, chủ động rời đi.”
“A?” lông mày Lan Thất khẽ động, ngồi dậy,“Nói rõ hơn một chút cho bản thiếu.”
“Nhị công tử kia xuất thân danh môn, mang khí độ cao thượng ưu nhã, người như vậy, thưởng thức cũng nên là những cô nương băng thanh ngọc khiết, bởi vậy người thứ nhất được đưa đến là Thanh Khê. Nàng vốn là con gái nhà quan, dung sắc thanh lệ lại thi thư đầy bụng, từ trước đến nay vô cùng thanh cao không nhiễm bụi trần, trước nay chỉ kết giao với tầng lớp trí thức cao nhã thượng lưu, hầu hạ Nhị công tử, chọn nàng là thoả đáng nhất, ai mà ngờ, Nhị công tử kia chẳng qua chỉ vừa nhìn nàng cười một cái, Thanh Khê không cầm lòng nổi, vừa gặp đã chung tình, nàng không đợi kịp ánh mắt thứ hai liền vội chạy trối chết, ngươi có biết lúc nàng trở ra đã nói gì với bà cô đây không?” Ly Tam khẽ một nụ cười trào phúng.
“Nói gì?” Lan Thất nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc.
“Nha đầu kia nói rằng ‘Nếu nhìn thêm một lần, chắc chắn sẽ là ‘không phải chàng không lấy chồng’, nhưng từ trước đến nay, hoa rơi nước chảy vốn là vô duyên, Thanh Khê không muốn ôm nỗi khổ tương tư.’” Ly Tam có phần thở dài,“Nha đầu kia quả nhiên là người có căn cơ, biết nhanh chóng một đao chặt đứt.”
“A……nụ cười của Trích Tiên, thế mà không người nào chống đỡ nổi sao?” Lan Thất nhắm đôi mắt ngọc, lại nằm xuống.
“Người thứ hai bà cô đưa đến là Hồng Anh, dung nhan rực rỡ như thược dược, am hiểu ca múa, mà còn là do bà cô đích thân dạy, sớm đã trò giỏi hơn thầy. Nàng vì Nhị công tử nhảy một khúc ‘ Hí uyên ương’. Thất thiếu biết điệu vũ kia là như thế nào rồi đó.” Ly Tam nhẹ nhàng cười, đưa tay vén tóc mai, trong quyến rũ mang theo ba phần tiếc hận.
“Lúc Hồng Anh khiêu vũ, chưa bao giờ có nam nhân nào lại không động lòng si mê, nhưng Nhị công tử lại từ đầu đến cuối vẻ mặt như thường, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh. Cuối cùng, hắn lấy đàn ngọc trong phòng tấu một bài ‘ Hỏa phượng hoàng’, trong lúc đàn chỉ liếc nhìn Hồng Anh một lần, nhưng với một liếc mắt kia thôi đã khiến Hồng Anh hoàn toàn trầm luân, sau, nàng nói cho ta biết, bản thân nàng cũng không rõ đã làm thế nào ra khỏi căn phòng đó, chỉ biết là sau khi tỉnh lại liền ở trước mặt bà cô, sau đó liền ôm lấy bà cô đây khóc lớn, hỏi vì sao nàng lại không biết múa ‘Hoả phượng hoàng’, kiếp này dù không có được tình cảm của người này, ít nhất cũng muốn một lần cầm vũ kết hợp, như vậy cuối đời mới không hối tiếc!”
“ ‘Hỏa phượng hoàng’? Hắn thế mà lại biết khúc này.” Lan Thất cũng cảm thán một câu.
Ly Tam cười cười,“Lúc đó bà cô này ôm Hồng Anh, vừa sợ hãi than thở nhưng cũng không phục, không tin có nam nhân nào tại Ly Phương các mà không say, cho nên lúc này đây liền phái bốn vị cô nương cùng vào một lần.”
Lan Thất nghe vậy mày dài nhếch lên, cũng có vài phần kinh ngạc.
“Thức Vi sở trường ca hát, lại thêm thân hình nhỏ nhắn thần thái bách mị, chẳng có nam nhân nào gặp mà không thương, Thù Kiều dịu dàng đáng yêu, linh động khôi hài, luôn luôn khiến người cười vui vẻ, Hoán Đài am hiểu về cầm, một khúc ‘Mộ thanh ti’ (1) khiến người nghe khuynh tình, Thanh Ải toàn tài, cầm kỳ thư họa, thi từ ca múa không gì không giỏi, lại thêm phong vị như lan, nam tử vừa gặp liền sinh cảm giác vừa kính vừa yêu, vốn nghĩ bốn vị mỹ nhân như vậy ít nhất cũng khiến Nhị công tử hoa mắt tim đập. Nhưng mà……” Ly Tam nắm tay oán hận đánh xuống thành tháp trúc, giận dữ nhìn Lan Thất,“Đều tại ngươi hết, mang đến toàn người gì đâu không, câu hết hồn phách của mấy cô nương nhà bà!”
“Như thế nào?” Lan Thất vươn tay vỗ vỗ gương mặt Ly Tam để trấn an,“Nhị công tử này làm cái gì để nhiếp hồn các mỹ nhân nhỏ bé vậy?”
Ly Tam phủi cái tay trên mặt xuống, cầm lấy muốn đưa lên miệng cắn một cái, may mắn Lan Thất phản ứng đúng lúc, tránh thoát một kiếp.
“Thật sự thì Nhị công tử kia cũng chẳng làm chuyện kỳ lạ gì cả, lúc bốn bị cô nương vào phòng, hắn đang viết chữ, quay lưng lại nhìn về tấm giấy trắng ở trên tường, một tay tài hoa, từ tốn mà viết, ánh đèn rọi lên bức tường trắng tinh, một thân áo xanh, không biết vì sao, ngay giây phút đó, những ý nghĩ lúc đầu của bốn vị cô nương kiều diễm trong phút chốc bay biến, chỉ một mực nhìn người nọ, vén tay áo vung bút, thong dong chấm mực, rõ ràng chỉ là hành động bình thường, lại khiến cho người ta có cảm giác nhàn tĩnh thanh cao, trong yên lặng mang theo cảm giác thóat tục, chỉ là một bóng lưng mà thôi, đã khiến người khuynh phục.”
Ly Tam mang theo ánh mắt xáo động tâm thần nhìn ra ngòai cửa sổ, tựa như ngòai đó cũng có một Trích Tiên áo xanh.
Lan Thất không nói một lời, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, nhìn Ly Tam.
“Đợi hắn viết chữ xong, xoay người đối mặt bốn vị cô nương, gương mặt cùng phong tư đó há không làm người sợ hãi thở than sao, lúc bốn cô nương giật mình định thần, hắn chỉ một nụ cười đó, đem giấy trải xuống mặt bàn, chấm mực, sau đó ngước mắt nhìn bốn người không nói năng gì, nhưng bốn cô nương ngay lúc đó đã hiểu được ý hắn, tiếp đó là Hóan Đài gảy đàn, Thức Vi cất lời ca, Thù Kiều nghe thấy tiếng ca nhảy múa, Thanh Ải một bên vì đó mà ngâm……” Ly Tam thở một hơi dài, như kính trọng như luyến tiếc,“Bà cô đời này gặp qua bao nhiêu nam nhi chi chí, không hiếm hoi một hai người biết văn, giỏi võ, lục nghệ tinh thông, nhưng lúc chiêm ngưỡng bức họa kia, bà cô không thể không thở than bội phục. Bốn người các nàng hình dáng, tướng mạo, vẻ đẹp, thần vận đều khác nhau, nhưng bức họa kia không những lột tả rõ ràng, lại mang theo một chút phiêu dật, một cái gì đó không nhiễm hồng trần. Cả bốn người đều trông rất sống động, bà cô chỉ mới nhìn thôi, đã cảm được điều này.”
Nói đến tận đây, Ly Tam ngừng một chút, mới nói tiếp :“Bốn người mang theo tranh trở về, Hóan Đài, Thức Vi, Thù Kiều nói ‘Lúc đó đàn, hát, múa cứ như không thể tự mình điều khiển, vì thế mà trở nên đẹp đẽ đến không ngờ, sau này hẳn sẽ không có lần nữa’, Thanh Ải nói ‘Khỏanh khắc đó dù tai nghe đàn hát, mắt thấy vũ điệu, nhưng đáy lòng lại vô cùng trầm tĩnh yên lặng, ngay cả đến ánh đèn lay động cũng có thể cảm giác được rõ ràng.” Các nàng nói với bà cô rằng ‘Người như thế này, thật không muốn gặp lại lần nữa, gặp chỉ để thêm đau lòng.”
“Gặp chỉ để thêm đau lòng……” Lan Thất chậm rãi lặp lại một câu, tay đang phe phẩy quạt bỗng dưng bất động.
“Xưa nay chỉ nghe người đồn đãi, nay mới xem như được kiến thức.” Ly Tam xoay qua ấm trà để trên chiếc bàn con, pha một ly trà, hớp một ngụm, nói,“Người này không cần ngôn ngữ hành động gì, chỉ cần khí thế thần vận đã có thể nhiếp hồn đoạt phách, trăm năm không có một nguời thứ hai.”
“A……” Lan Thất nhẹ nhàng cười, quạt ngọc trên tay động mạnh, mắt xanh biếc trong suốt nhìn Ly Tam,“Người như vậy tỷ tỷ nên vui mừng mới đúng, sao không tự mình thử một lần?”
“Ha ha……” Ly Tam cũng cười, đưa ngón tay thon đẹp như lan chỉ giữa trán Lan Thất,“Tỷ tỷ ta đâu có ngu xuẩn tới mức đó? Biết rõ không thể vì sao còn muốn lâm vào.”
“Ai da, đáng tiếc.” Lan Thất lắc lắc đầu,“Vốn nghĩ nếu là tỷ tỷ có thể tìm ra nhược điểm, ai ngờ đúng là thân kim cương bất hoại.”
“Thật ra……” Ly Tam cúi đầu ghé sát Lan Thất,“Thất thiếu mới nên tự mình thử một lần, bà cô ta vô cùng tò mò, tiên cùng yêu, không biết là tiên độ yêu, hay yêu dụ hoặc tiên?”
“Ha ha ha……” Lan Thất cười rộ. Đáy lòng nhớ tới một hồi ác mộng kia, bỗng nhiên bối rối, chợt thấy lạnh cả sống lưng.
“Lần này ngươi ở chơi chỗ bà cô bao lâu?” Ly Tam hỏi sau khi uống hết ly trà.
“Ngày mai đi, còn có chuyện.” Lan Thất tiếp,“Chuyện nhờ tỷ hỏi thăm có tin gì chưa?”
Ly Tam lắc đầu,“Đây là chuyện đầu tiên ngươi nhờ bà cô hỏi thăm nhưng lại không có manh mối.”
“Vậy sao?” Lan Thất khép quạt, nụ cười trên mặt cũng nhạt bớt,“Đến cả Ly Phương các cũng không tìm hiểu được, xem ra thật sự phải đi đảo Đông Hải.”
Ly Tam nhướng một bên mày liễu, sóng mắt nghiêm túc,“ ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ rốt cuộc là cái gì, ngay đến ngươi cũng khẩn trương như vậy?”
“Thứ đó sao……” Lan Thất nở nụ vười, mắt xanh hiện lên ánh sáng nhiếp hồn người,“Là vật đẹp nhất thế gian, đại biểu cho tất cả mọi thứ trên đời!”
“Hử?” Ly Tam cười nhạo,“Đại biểu cho tất cả mọi thứ trên đời?”
“Đúng.” Lan Thất vẫn giữ nụ cười,“Nếu tỷ cho rằng tiền là thứ quan trọng nhất, nó đại diện cho tiền, tỷ nghĩ quyền lực quan trọng nhất, nó đại diện quyền lực, tỷ cho rằng địa vị quan trọng, nó khiến người khắp thiên hạ cúi đầu, tỷ cho rằng tình nặng nhất, nó lại khiến cả nam lẫn nữ mơ tưởng tìm đến……”
“Ha ha……” Ly Tam cười lớn, thân thể lay động, như hoa đung đưa trong gió, quyến rũ phong tình,“Như vậy trong mắt Thất thiếu, nó đại diện cho cái gì?”
“Trong mắt bản thiếu……” mắt xanh nhìn quạt ngọc trong tay, mi cong khẽ hạ,“Nó là nó!”
“cốc cốc cốc!” Cửa phòng bỗng nhiên vang lên.
“Là ai?” Ly Tam mở lời hỏi.
“Thất thiếu có ở trong không?” Ngoài cửa là giọng nói của Vũ Văn Lạc.
Ly Tam nhíu mày nhìn Lan Thất, Lan Thất chỉ chớp mắt, nhàn nhạt gật đầu. Ly Tam đứng dậy mở cửa, Vũ Văn Lạc đang đứng ngòai, sau lưng là Ninh Lãng.
Lúc cửa vừa mở, Vũ Văn Lạc trước tiên ước lượng Ly Tam, tiếp theo dời qua Lan Thất đang nằm trên tháp trúc, cuối cùng sau khi đảo nhanh một vòng quanh phòng, nhắm thẳng phía trước mặt, mở miệng nói :“Thất thiếu, khi nào chúng ta mới đi?”
Lan Thất còn chưa đáp, Ly Tam lại nói trước,“Sao Lạc công tử lại vội vã muốn rời đi như vậy? Chẳng lẽ Ly Phương các tiếp đãi chưa được chu đáo ư?”
“Không phải.” Vũ Văn Lạc rối rít xua tay.
“Vậy sao Lạc công tử lại muốn đi gấp như thế?” Ly Tam truy vấn. Một đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Ninh Lãng, ngặt nỗi Ninh Lãng cúi đầu khép mắt không nhận ra.
“Đó là bởi vì……” Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn Ninh Lãng, ánh mắt vòng vo.
“Ta không thích ở nơi này.” Ninh Lãng bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữa giọng nói còn không hề nhỏ,“Ta không thích nơi này, chúng ta rời đi được không?” Ninh Lãng nhìn Lan Thất chăm chú, không né tránh cũng không ngần ngại, vẻ mặt còn tỏ ra rất nghiêm túc.
Ly Tam nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, chớp mắt, sau đó cười nói:“Tại Ly Phương các này, bà cô ta chính là lần đầu tiên nghe được lời như vậy, lá gan ngươi cũng không nhỏ.”
Ninh Lãng nhìn Ly Tam một cái, không nói gì, quay đầu nhìn Lan Thất như trước
Lan Thất đứng dậy tiến đến gần, mặt mang vẻ quan tâm nhìn Ninh Lãng,“Ở đây cảm thấy không thoải mái sao? Ở đến ngày mai cũng không được sao?”
Ninh Lãng lắc đầu,“Ta không thích nơi này.”
“Như vậy …… Vậy chúng ta kiếm một khách sạn trong thành ở.” Lan Thất cười nhẹ, sau đó quay đầu,“Ly Tam, chuyện vừa nhờ tỷ chờ ta quay về suy nghĩ kỹ xem còn có biện pháp nào không, về phần kia…… Xem ra chỉ có buổi tối mới có thời gian nói chuyện, bản thiếu đi rồi sẽ trở lại.”
Dứt lời đi ra cửa, nói với Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc:“Chúng ta đi.”
Vũ Văn Lạc xoay người, Ninh Lãng lại không động đậy, chỉ nhìn Lan Thất, một lát sau mới nhẹ giọng nói:“Chúng ta ở đến ngày mai.”
“Hở?” Lan Thất kinh ngạc.
“Đại ca, chúng ta trở về.” Ninh Lãng dùng sức lôi kéo Vũ Văn Lạc đang bận tìm tòi đánh giá Ly Tam rời đi.
Ly Tam nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, sau một lúc lâu mới nói:“Đứa nhỏ này thật đáng thương, sao không buông tha hắn.”
Lan Thất mở quạt, mắt ngọc tóat ý cười,“Tỷ thấy bản thiếu có nắm bắt hắn sao?”
“Không có.” Ly Tam quay đầu nhìn hắn,“Cho nên đây mới là đáng buồn nhất.”
Ngày đó, Ly Phương các so với xưa kia càng thêm náo nhiệt.
Có rất nhiều cô nương tập trung lại một nơi, dồn vào trong một căn phòng, nói cười chỉ trỏ cậu thiếu niên đỏ mặt trốn mãi trên xà nhà, hay là vây quanh một thân cây, ngửa đầu nhìn kia nhìn người thiếu niên tuấn lãng yên tĩnh say ngủ ở trên.
Mà một người thiếu niên có nụ cười đáng yêu lại đuổi theo các cô nương,một tay giấy một tay bút, truy hỏi hết chuyện này qua chuyện khác, có cô nương gặp hắn thì vui mừng, lại có người thấy hắn mà sợ hãi.
Rồi trong các cũng có một nơi an tĩnh nhất, các cô nương thường thường ngây ngẩn nhìn về phía đó hồi lâu, cuối cùng chỉ nhẹ than thở, không người dám tiến lại gần.
_______________________________________________________
Chú Thích:
1: Mộ thanh ti: yêu mến tóc xanh