Lan Nhân. Bích Nguyệt

Minh Không âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì thêm, nhìn hắn, trong lòng dâng lên cảm giác thương hại, mà trong đó phần nhiều là bất lực không biết làm sao cho phải.

Đứa bé này, cũng là là lọai người tuyệt đối không quay đầu.

Nhiều năm trước, khi sư huynh dẫn nó lên núi, trong vẻ mặt vui mừng, lại mang theo tiếc thương không che dấu được.

“Sư đệ, vi huynh thay đệ tìm được truyền nhân tốt nhất cho Phong Vụ phái.”

Đứa bé đó tuổi tác chưa qua khỏi mười, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, độc một đôi mắt thật lớn, khảm trên khuôn mặt bé bằng nửa bàn tay, ánh nhìn đen kịt, tĩnh mịch, trống rỗng không thấy đáy. Khi đó, ông vẫn cứ tự hỏi, đứa bé nhỏ như vậy, sao lại mang ánh mắt như thế, ánh mắt tuyệt vọng đến không có một tia cảm xúc.

Đứa bé này, còn đang sống ư?

Đứa bé này, có thể sống bao lâu?

Nhưng ngòai dự kiến của ông, đứa bé đó sống sót, tựa như trên đời còn có thứ gì đó chống đỡ cho nó.

Nó, giống như lời sư huynh đã nói, căn cốt rất tốt, bẩm tính thông minh, quả là truyền nhân tốt nhất cho Phong Vụ, chỉ là…… đứa bé này như người không có linh hồn.

Đời người nói ra thì dài không dài, ngắn không ngắn, nhưng luôn luôn có một vài trường hợp, khổ đau nhiều hơn hạnh phúc. Như nó, như bản thân mình, cũng như……

Tiếng mở cửa khoang thuyền ở phía sau vang lên, vài người lục tục kéo nhau ra, đưa mắt nhìn qua, thuyền bên kia cũng lác đác thêm vài người, Lan Thất chỉ về phía mấy cánh chim trên nền trời, cười với Liệt Sí Phong, Minh Nhị nói:“Các ngươi cũng nhìn xem, trông thật vui mắt.”

Minh Không nghe thế cũng ngẩng đầu, sau khi nhìn hình ảnh đó một thóang, giữa đôi chân mày nhăn lại.

“Hồng Minh hiền đệ.” Minh Nhị ở bên kia lên tiếng.

“Chuyện gì?” Mai Hồng Minh vừa mới lên boong thuyền hỏi lại.

“Đánh rớt ba con chim màu trắng kia đi, còn sống.” Minh Nhị chỉ hướng bầu trời.

“Ừm.” Mai Hồng Minh ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía đám chim biển chao lượng cao thấp hỗn lọan, bao nhiêu màu sắc, trắng, đen, xám, nâu… đủ cả.

Ba viên đá được bắn ra nhanh như điện xẹt, đám chim biển trên không vẫn bay một cách rối lọan, chỉ có ba cánh chim màu trắng bỗng bay vút lên cao, tựa như trốn tránh viên đá hướng về phía mình. Khóe miệng Mai Hồng Minh nhếch một nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trời. Ba viên đá kia hình như mọc thêm đôi mắt, ngay lập tức tăng tốc độ, đuổi theo ba con chim biển đó.

“Quác!Quác! Quác”

Ba tiếng kêu, mấy vệt từ trên trời rơi xuống, Minh Nhị phất tay áo, ba con chim kia như có thứ gì điều khiển, ngoan ngoãn bay đến, Minh Nhị vươn tay, một con dừng lại ở tay mình, một con khác dừng trên tay Lan Thất, con còn lại dừng ở tay Minh Không.

“Không rơi một cọng lông, công phu tốt!” Đôi con ngươi lạnh lùng của Liệt Sí Phong dường như phát sáng.

Mai Hồng Minh ở bên kia nghe thấy chẳng lấy đó làm vui mừng, hạ mắt khiêm tốn, nói:“Trên Anh Sơn tiểu đệ đã bại trận dưới tay Liệt huynh.” Ngụ ý là: Ngươi khen như thế chẳng khác nào châm chọc ta.

Lại một tên võ si. Vũ Văn Lạc nghe được thầm bụng bảo dạ.

“Mai đại ca, công phu ám khí của ngươi thật rất cao! Ta chắc không bao giờ làm được.” Ninh Lãng vô tư nhiệt tình khen.

“Chỉ cần dùng được là hay, chẳng có gì đáng nói.” Lần này gương mặt Mai Hồng Minh có vẻ thóang cười

“Mắt sáng như vậy, thật sự là chim tốt, không biết hầm canh ăn có giúp bổ mắt hay không?” Lan Thất đùa giỡn con chim biển trong tay mình.

Minh Nhị chăm chú đánh giá con chim trong tay mình, quay đầu nhìn qua thuyền bên cạnh,“Minh tiền bối nghĩ như thế nào?”

Minh Không trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu.

Hai người giơ tay lên, hai chú chim liền vỗ cánh bay đi.

“Để lại con này hầm ăn được không?” Lan Thất thả lỏng tay, nhưng con chim kia dù có cố gắng thế này đi nữa cũng không bay xa khỏi bàn tay nàng một thước.

“Thất thiếu xin cứ tự nhiên.” Minh Nhị cười cười liếc nhìn nàng.

“Ai da, quên đi, vẫn chớ nên đánh rắn động cỏ.” Lan Thất than thở một tiếng, thu tay lại, con chim biển kia cuối cùng cũng bay thóat, kêu một tiếng vút lên trời cao kiếm tìm đồng bạn.

Minh Nhị gọi một người thì thầm căn dặn vài câu, người nọ gật đầu, đi xuống.

Một lát sau, hai thuyền quẹo trái, đuổi theo hướng ba cánh chim kia mà đi.

“Nhị công tử cảm thấy những con chim đó như thế nào?” Ánh mắt Lan Thất đuổi theo mấy cánh chim trên bầu trời.

“Huấn luyện không tồi.” Minh Nhị nhận xét.

“Nhị công tử cảm thấy chúng nó có thể dẫn chúng ta đến đảo Đông Hải không?” Lan Thất hỏi.

“Có lẽ là dẫn đường, hoặc có lẽ là……” Minh Nhị sau một hồi đảo mắt không trung, đối diện với mắt ngọc của Lan Thân,“Mồi câu.”

Lan Thất hiểu rõ cười,“Quả nhiên.”

Liệt Sí Phong đứng một bên cau mày liếc nhìn hai người, lạnh lùng nói:“Các ngươi muốn đùa? Không cần liên lụy những người khác.“

“Ha ha……” Lan Thất cười khẽ,“Liệt huynh, nhiều người mới náo nhiệt chứ. Hơn nữa……” Ánh mắt trêu đùa chuyển hướng Minh Nhị,“Nhị công tử người như tiên nhân bực này, sao lại có chuyện trêu đùa sinh mệnh người khác, có phải hay không, Nhị công tử?”

Minh Nhị cười, nói:“Thất thiếu thật thích nói giỡn, Liệt huynh chớ xem là thật.”

Liệt Sí Phong hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hai cái người cực kỳ mặt dày kia, xoay người tránh đi, bỏ lại một câu:“Chó chê mèo lắm lông.” (1)

“Ha ha ha……” Lan Thất cười vui sướng, trong ánh mắt nhìn Minh Nhị lộ vẻ trào phúng.

Minh Nhị vẫn một bộ dáng thanh nhã như thường.

Thuyền đi theo mấy cánh chim biển kia độ khỏang nửa ngày, bỗng từ rất xa, thấy một điểm đen mờ mịt giữa đại dương, lại gần thêm chút nữa, thì nhìn thấy một hòn đảo nhỏ, vô cùng nhỏ, ở giữa đại dương bao la rộng lớn chỉ như một chấm đen, nhưng điều này lại khiến mọi người ở trên thuyền cảm thấy phấn khởi, coi như bao nhiêu ngày lênh đênh trên biển cuối cùng cũng nhìn thấy cái gì đó.

“Mọi người cẩn thận chút.” Giọng nói vững vàng của Minh Không vang tới tai từng người

“Chẳng lẽ đây là đảo Đông Hải ư?” Có người đóan mò.

“Đảo Đông Hải chỉ nhỏ như vậy thôi sao?” Có người hoài nghi.

“Đảo Đông Hải  chẳng lẽ lại để chúng ta dễ dàng tìm thấy như vậy?” Có người không tin.

Thuyền dần đến gần hơn, hòn đảo từ từ lớn lên, nhưng diện tích ước chừng chỉ vài dặm, bao quanh đảo là bao nhiêu đá lớn nhỏ lởm chởm, ở giữa có mấy gò đất được bao bọc bởi màu xanh lục, nhìn qua rõ ràng là cây cối, lại gần chút nữa, liền thấy một người đứng trên đảo, mà đột nhiên ba cánh chim biển ở giữa không trung hạ xuống, bay về phía người nọ, người nọ nâng cánh tay, ba con chim đáp xuống cánh tay hắn

Mọi người trên thuyền nhìn thấy, nâng cao cảnh giác.

Thuyền vẫn di chuyển, chậm rãi tới gần hòn đảo nhỏ, tới gần người nọ, ước chừng đã có thể nhận ra người nọ là một gã nam tử, tay áo bay lên, có khí thế đĩnh đạc, đứng yên một chỗ, lẳng lặng tựa như đang chờ bọ họ đến.

“Xem ra thật đúng là dẫn đường.” Lan Thất phán một câu.

“Không chỉ đơn giản là dẫn đường thôi.” Minh Nhị nhướng mày, có vẻ nghiêm túc

Thuyền tiếp tục tiến về hòn đảo, mọi người trên thuyền đều chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Càng ngày càng gần, tới lúc chỉ còn cách đảo tầm hai mươi trượng, Minh Nhị chợt cảm thấy dưới lòng bàn chân khẽ bị đẩy lên, tựa như có cái gì đó đang xoay tròn phía dưới, mà mặt biển phía trước cũng bắt đầu gợn sóng…… Trong giây lát, nhớ tới lời đồn đã từng nghe được, nhất thời trong lòng chấn động,“Không tốt!” Vừa mở miệng, thân hình nhóang cái đã di chuyển về mép trái thuyền, quay đầu thoáng nhìn Lan Thất đã qua phía bên phải, ánh mắt nhìn nhau, gật đầu, đồng thời hai tay dùng tòan lực vỗ xuống mạn thuyền, tức khắc, từ dưới đáy thuyền nổi lên sóng lớn, ngay lập tức nâng thuyền lên cao, con sóng vừa ngừng, thì con thuyền đã dừng cách vị trí cũ xa mấy trượng, ùm một tiếng, rung động mà dừng trên mặt biển.

Việc đó xảy ra ngay trong chớp mắt, vốn mọi người còn chưa kịp phản ứng, vì sự chấn động quá lớn, nên tất cả đều ngã nằm xuống boong thuyền.

“Vẫn chưa được!”

Minh Nhị cùng Lan Thất lại tung chưởng lần nữa, sóng lớn lại ào lên, thuyền tiếp tục được nâng cao, sau đó lại tiếp tục bị đẩy xa thêm mấy trượng trên mặt biển. Lúc này đây, mọi người đã rơi ngã lăn lóc, đầu óc chóang váng, mắt mũi bầm dập, cũng có rất nhiều người bị rơi xuống biển, nhưng Minh Nhị, Lan Thất ngay tại lúc này chẳng thể ôm đồm nhiều quá, vội vàng nhìn qua chiếc thuyền bên kia

Một tiếng òanh nổ vang, chiếc thuyền kia rơi xuống cách đó một trượng, bọt nước bắn tung tóe lên như pháo hoa, thấm ướt mấy người họ từ đầu xuống chân,  thế nhưng lòng lại thấy an tâm. Chỉ có thể nói, may mắn thuyền kia có võ lâm đệ nhất-Minh Không, công lực của ông so với Minh Nhị, Lan Thất chỉ có cao hơn, trong sự đề phòng nên cũng quyết định rất nhanh, theo phương pháp của Minh Nhị, Lan Thất cứ thế mà làm.

Chẳng qua…… Đôi con ngươi của Minh Nhị vút sáng. Đứng đối về phía bên boong thuyền của Minh Không, vốn tưởng là Vũ Văn Lâm Đông, ai ngờ lại là Phượng Duệ! Công lực của hắn cao đến thế sao…… nụ cười trên môi Minh Nhị thóang một chút thâm ý khó kiểu, đưa mắt nhìn về phía Lan Thất, đã thấy nàng sớm xoay người nhìn nơi khác, tựa như đang nhìn vài người bị rớt xuống biển, biểu hiện có vẻ khá lo lắng, còn Phượng Duệ…… lại vẫn luôn nhìn về phía nàng.

Thời khắc sống chết, lòng có từng lọan hay chăng?

Minh Nhị cười sâu sắc. Thú vị.

Trên thuyền có người hả dây thừng xuống để cứu mấy người bị rơi xuống biển, có mấy người lại tỏ ra bất mãn,“Làm trò quỷ gì vậy!” Dù sao vừa rồi hai người kia cũng khiến bọn họ kinh hồn táng đảm, không phát tiết ra cũng thật là uất ức.

Nhưng cũng chẳng ai thèm chú ý tới bọn họ, Minh Nhị, Lan Thất, Minh Không chăm chú nhìn mặt biển phía trước.

“Đau chết mình rồi!” Vũ Văn Lạc tay trái ôm lấy cứng lấy cánh tay Ninh Lãng, tay phải vít chặt chân đại ca Vũ Văn Phong, may mắn là chưa rơi xuống biển, chỉ là bị lăn tới lăn lui, khiến tòan thân trên dưới chỗ nào cũng đau.

“Đại ca, huynh nắm cánh tay đệ đau quá.” Ninh Lãng vẻ mặt đau khổ, một tay hắn còn vịn trên lan can thuyền.

“A.” Vũ Văn Lạc gật đầu, nhưng vẫn không thả tay ra, bởi đầu óc hắn vẫn còn choáng váng.

Vũ Văn Phong buông tay vịn lan can thuyền, gỡ tay đệ đệ mình ra, đứng dậy, ánh mắt nhìn phía Phượng Duệ, cắn chặt răng, tay đang cầm roi xiết mạnh thêm hai phần

“Thì ra võ công Phượng Duệ đại ca lại giỏi như vậy!” Ninh Lãng đứng dậy ngưỡng mộ nhìn về phía Phượng Duệ.

“Ừm.” Vũ Văn Lạc cũng đi lên,“Không hổ ca ca song sinh của Thất thiếu, lợi hại!”

“Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi…… Ta không phải cố ý…… Ta…… Thật xin lỗi…… Thật sự không phải cố ý…… Thật xin lỗi……”

Chợt nghe thấy lời xin lỗi của Mai Hồng Minh liên tục vang lên, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, đố kỵ, phẫn nộ, thật có thể nói là trăm ngàn cảm xúc trào lên, ngay tới Vũ Văn Lạc cũng đỏ con mắt.

Chỉ thấy Hoa Phù Sơ một đôi tay ngọc nắm chặt lan can thuyền, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn đã lơ lửng ngòai mặt biển, mà cái eo thon nhỏ lại bị một người ôm, cũng lơ lửng trên mặt biển, đúng là Mai Hồng Minh.

“Hắn sao lại may mắn thế nhỉ!” Vũ Văn Lạc hâm mộ muốn hộc máu. Vì sao trong hỗn lọan hắn lại ôm lấy hai người đàn ông là Ninh lãng và đại ca mình, vì sao không ôm được một trong hai tuyệt đại giai nhân như Thu Hòanh Ba hay Hoa Phù Sơ chứ, hoặc được ôm người đẹp như Dung Nguyệt, Liễu Mạch cũng không tệ chút nào!

“…… Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi……”

Hoa Phù Sơ vừa thẹn vừa giận, cắn môi muốn bật cả máu, mà người nọ chỉ biết xin lỗi không ngừng, không khỏi kêu lên:“Ngươi muốn ôm tới khi nào? Tay ta sắp gãy mất rồi!”

“A?” Mai Hồng Minh tựa hồ tới lúc này mới giật mình bừng tỉnh, hỏang hốt nới lỏng tay, ùm một tiếng, cuối cùng vẫn rơi xuống mặt biển.

Hoa Phù Sơ không còn gánh nặng, tay dùng lực một chút, xoay người bay trở về thuyền.

“Đã xảy ra chuyện gì?” đám người bị xoay vần đến chóanh váng ở trong khoang thuyền Vũ văn Lâm Đông, Liễu Mạch, Dung Nguyệt, Thương Bằng Hàn, Kim Khuyết Lâu kéo nhau ra.

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Liễu Mạch vội vàng kêu lên.

“Ở đây.” Từ trên cột buồm vang lên một giọng nói dịu dàng, sau đó một bóng người thon thả bay xuống, khóat tay, ánh bạc lóe lên nhập vào trong tay áo.“Phù Sơ muội muội, muội không sao chứ?” Thu Hoành Ba thân thiết nhìn về phía Hoa Phù Sơ, khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười, nghĩ đến là chuyện vừa rồi xảy ra đã nhìn rõ tuờng tận.

“Không có việc gì.” Hoa Phù Sơ cứng ngắc bật ra hai chữ.

Bên kia Mai Hồng Minh đã được mọi người cứu lên, một thân ướt đẫm, bị mọi người cười vang trêu chọc, khuôn mặt điển trai chẳng những đỏ bừng, ngay đến tai và cổ cũng hồng cả lên, lủi xa về phía sau, đến liếc mắt về phía bên này một cái cũng không dám.

Mấy đấng nam nhi ở thuyền bên cạnh nhìn thấy cũng đỏ mắt không thôi.

Minh Nhị, Lan Thất lại không một chú ý đến sự náo nhiệt đó, mà cẩn thận nhìn về trước mặt, vẻ mặt Minh Không cũng vô cùng nghiêm túc.

“Xem bên kia kìa.” Vũ Văn Phong bỗng lên tiếng.

Mọi người nhìn lại, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Trước mặt cách thuyền chừng mười trượng, mặt biển vốn đang yên tĩnh lại cuồn cuộn nổi lên lốc xóay, chỉ thấy đá ngầm, cá biển, hải tảo cùng nhau xóay tròn, y như một động sâu không đáy hút tất cả mọi sinh vật vào trong đó!

“Sóng ngầm!” Vũ Văn Lạc hoảng sợ kêu lên.

“Không thể tưởng được nơi này lại có sóng ngầm.” Vũ Văn Lâm Đông kinh nghiệm sóng gió cũng tái mặt.

Mặc dù là lần đầu gặp phải, nhưng bọn họ cũng không phải là con nít ba tuổi, sóng ngầm hung hiểm ra sao họ đều hiểu được, cho dù ngươi võ công cái thế, chỉ cần bị cuốn vào, tuyệt không còn đường sống! Ai nấy trong khỏang khắc xanh xám mặt mày, nhớ tới chuyện vừa xảy ra…… Không khỏi cảm thấy sợ hãi! Chỉ cần chậm trễ một giây, có lẽ giờ nãy họ đã bị sóng ngầm cắn nuốt, chìm sâu xuống đáy biển tự hồi nào!

“Mau rời khỏi đây.” Mọi người vẫn còn ngơ ngẩn, Minh Không phân phó một tiếng.

Thuyền ngay lập tức đổi hướng, nhanh chóng tránh xa nơi sóng ngầm.

“Quả nhiên cũng là mồi câu.” Lan Thất nhìn sóng ngầm càng lúc càng lùi xa nói.

“Hình như không chỉ đơn giản vậy thôi đâu.” Minh Nhị xoay người nhìn về hướng thuyền đi, đột nhiên than một câu.

Lan Thất quay đầu, thấy trước mặt bốn con thuyền lớn đối diện mà đến, trên thuyền có rất nggiều người, tất cả đều mặc đồng phục màu xanh như nhau, chỉ nhìn thóang qua đã biết là cao thủ.

“Sau lưng sóng ngầm, trước mặt vây đón, người này rất am hiểu binh pháp.” Lan Thất cũng nhịn không được thở dài.

Giờ phút này, mọi người cũng thấy được mấy con thuyền phía trước.

“Người tới không có ý tốt, Minh Không huynh, chẳng thà chúng ta cập bến đi, ở trên thuyền chúng ta yếu thế hơn.” Vũ Văn Lâm Đông đưa ý kiến

“Ừ.” Minh Không gật đầu.

Thuyền tức khắc chuyển hướng, vòng về hướng bên kia đảo, chuẩn bị lên bờ, chẳng qua còn chưa tới gần, đã có rất nhiều người ngoi lên từ mắt nước, sau tà áo còn lấp lóang ánh đao, từ xa đã cảm nhận được sát ý tóat ra.

“Không chừa một đường sống, người này……” Lan Thất dời ánh mắt về bóng người đứng sừng sững ở trên đảo, mắt lấp lánh như ngàn sao tụ hội,“Bản thiếu muốn thật muốn gặp mặt!”

Thu Hoành Ba nhìn phía sóng ngầm, im lặng không nói.

“Tỷ tỷ.” Hoa Phù Sơ cầm lấy tay nàng.

“Muội muội, muội nói xem, cha tỷ và đại ca của muội…… Bọn họ hẳn sẽ không……” cổ họng Thu Hoành Ba khô khốc, nói không thành lời. Phụ thân cùng ba ngàn hào kiệt kia có phải cũng bị dụ tới nơi sóng ngầm, rồi bọn họ cũng phát hiện ra, rồi cứ thế……

“Bọn họ nhất định sẽ không sao!” Hoa Phù Sơ nắm chặt tay Thu Hoành Ba. Tận sâu trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

Vai hai người bỗng cảm thấy ấm áp, quay đầu, Minh Không đang nhìn các nàng quan tâm,“Bây giờ không phải là lúc phân tâm, giữ được tánh mạng, mới có thể đi tìm bọn họ.” Nâng ngón tay chỉ về phía trước,“Hôm nay chính là lúc quyết định sống chết.”

“Chúng ta hiểu được, Minh tiền bối.” Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ ổn định tinh thần

“Ừ.” Minh Không gật đầu, dời bước đi tới đầu thuyền, đón gió mà đứng, thong dong nghiêm nghị, phía sau là võ lâm chúng anh hào đi theo, thời khắc đó, xác thực mang phong thái của một vị lãnh đạo võ lâm quần hùng.

Thu Hoành Ba nắm tay Hoa Phù Sơ cùng nhau đi qua, khóe mắt thoáng nhìn, lại phát hiện Vũ Văn Lạc hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang tìm cái gì, không khỏi hỏi:“Ngươi đang tìm ai? Cha và đại ca ngươi đang ở phía trước mà.” Nàng tưởng hắn đang tìm cha, anh mình, muốn cùng nhau kề vai chiến đấu.

“Không phải.” Vũ Văn Lạc nhìn trái nhìn phải một hồi,“Ta đang xem xem nơi nào là an tòan nhất.”

“Hở?” Thu Hoành Ba sửng sốt, Hoa Phù Sơ cũng là ngẩn ra, cứ tưởng là nghe nhầm.

Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn các nàng cười, nhe cả hàm răng tựa như trẻ con, cười đến vô cùng thoải mái,“Lấy võ công của ta mà nói……” Đưa ngón tay chỉ về bốn con thuyền lớn kia,“mấy người đó nhìn một cái liền biết họ rất lợi hại, lỡ không may gặp một người, chưa tới hai chiêu đã có thể giết ta, ta đương nhiên muốn trốn đi.”

“Vũ Văn thế huynh, ngươi thế nhưng……” Hoa Phù Sơ không biết nói cái gì cho phải.

“Nhát gan sợ phiền phức.” Vũ Văn Lạc thay nàng nói, trên mặt không có chút xấu hổ,“Mạng của ta chỉ một cái, chết rồi sẽ không còn nữa, đương nhiên phải tự bảo vệ tốt. Hơn nữa, nếu ta chết đi, cha, mẹ, đại ca, Ninh Lãng còn có cô, cậu, huynh đệ, tỷ muội sẽ đau lòng, có lẽ ngay cả hai người cũng nhỏ một hai giọt nước mắt, như vậy sẽ vô cùng có lỗi với mọi người, cho nên ta tự bảo vệ tánh mạng mình cũng coi như vì mọi người mà suy nghĩ.”

“Ngươi……” Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ nghe vậy không khỏi chẳng biết nên khóc hay cười, vốn tinh thần đang căng thẳng cũng thả lỏng ra một ít.

“Biết rõ là nguy hiểm còn cố lao vào, không phải dũng, mà là ngu.” Vũ Văn Lạc được nói chuyện với hai vị đại mỹ nhân vô cùng phấn khởi, lắc đầu khóat tay,“Ta Vũ Văn Lạc là võ lâm đại sử gia thông minh cơ trí tương lại, sao có thể làm chuyện ngốc nghếch thế, ta phải trường mệnh trăm tuổi mới được.”

“Vậy ngươi vốn không nên đi theo đến đây.” Thu Hoành Ba nói.

“Làm sao có thể không đến, Minh đại ca cùng Thất thiếu đều đến đây, ta chắc chắn phải đến.” Vũ Văn Lạc đương nhiên đáp lại.

“Hở?” Thu Hoành Ba chớp mắt đẹp, chẳng lẽ người này là bởi vì sùng bái Minh Nhị, Lan Thất cho nên theo tới? “Vậy ngươi ngươi vào khoang thuyền kiếm một chỗ trốn đi.”

“Vậy cũng không được, ta mà vào khoang thuyền thì sao có thể tường tận chứng kiến trận đại chiến chuẩn bị diễn ra! Đây là chuyện có những người cả đời cũng không thể gặp được, ta làm sao có thể bỏ qua!” Vũ Văn Lạc lắc đầu.

“Như vậy thì……” Thu Hoành Ba trong mắt hiện lên ý cười, nâng ngón tay chỉ cột buồm,“Ngươi có thể trốn lên trên kia.”

“Đúng rồi!” Vũ Văn Lạc ngẩng đầu nhìn cột buồm vỗ tay cười,“Đây thật sự là chỗ tốt, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ.” Lập tức liền đi đến hướng đó, đi được hai bước, quay đầu,“Xấu hổ là khinh công của ta hơi yếu, hai người nhớ nói cho đại ca ta biết, để huynh ấy đỡ ta xuống, khinh công huynh ấy rất tốt.” Dứt lời đi về phía cột buồm, khinh công mèo ba chân của hắn tất nhiên là tệ, nhưng lọang chọang rồi cũng qua, cuối cùng hắn cũng lên tới, ẩn trong cánh buồm trắng, thu mọi diễn biến ở dưới vào tầm mắt, quả nhiên là chỗ tốt

Mà tất cả mọi người hiện giờ đều chú tới mấy con thuyền trước mặt, chẳng ai chú ý tới chuyện đó

“Thật sự là một người kỳ quái.” Hoa Phù Sơ nói.

Thu Hoành Ba nhìn cái người trên cột buồm, cười cười, nói: “Đó là một người vừa thông minh lại thẳng thắn.”

“Vậy ư?” Hoa Phù Sơ lại không nghĩ thế. Trong lòng nàng, nam nhi thì nên có dũng khí phong thái anh hùng, tính tình hiệp nghĩa, sao có thể nhát gan đến vậy.

“Sau hôm nay nếu còn có thể giữ được mạng sống, để xem người đó sau này sẽ thế nào đi.” Thu Hoành Ba nhìn về mấy con thuyền trước mặt,“Chúng ta bây giờ, nên cho người đảo Đông Hải biết, võ lâm Hòang Triều không dễ dàng bị khinh thường.”

“Đúng.” Hoa Phù Sơ cười rộ lên.

Bên kia thuyền, Minh Nhị, Lan Thất tập trung nhìn vào những người trên mấy con thuyền kia.

“Bọn chúng muốn ta bị vây ở trên biển.” Lan Thất nhíu mày nói.

Minh Nhị vẻ mặt luôn bình tĩnh cũng mang theo vẻ nghiêm trọng,“Chúng ta phải cập đảo.”

Hai người hiểu rõ, kẻ địch vốn là người sinh ra lớn lên trên biển, hiểu rõ đại dương, mà mấy người bọn họ, rất nhiều người không biết bơi, nếu quyết đấu trên biển tất nhiên họ sẽ nghiêng về phía bất lợi, vả lại, nếu bọn chúng giở thủ đọan phá thuyền, vậy họ dù không chết trong tay kẻ địch, cũng sẽ chết dưới lòng biển sâu.

“Liệt huynh, cho bọn chúng kiến thức một chút uy danh ‘Sí Nhật thần đao’ đi.” Lan Thất dương quạt ngọc chỉ hướng thuyền đối diện.

Liệt Sí Phong nhìn mấy người đó, lại quay đầu nhìn Minh Nhị, Lan Thất,“Chúng ta so đấu với……”

“Không thể.” Lan Thất chẳng thèm đợi hắn nói xong đã lên tiếng từ chối,“Bản thiếu muốn một lần nhìn thấy khí phách của Liệt huynh một đao quét ngang ngàn vạn anh hào, Liệt huynh trăm ngàn chớ khiến bản thiếu thất vọng.”

Liệt Sí Phong nhìn nàng, sau đó đưa tay chỉ về người đứng sừng sững trên hòn đảo nhỏ,“Mục tiêu của ngươi là hắn? Mơ tưởng, ai tới trước thì là của người đó.” Dứt lời thân thể chuyển một cái, đã phi thân mà đi.

Lan Thất vội vàng một phen giữ chặt hắn,“Không cho ngươi dành trước.”

“Minh tiền bối.” Minh Nhị đứng bên lên tiếng gọi, chỉ về phía bốn con thuyền lớn,“Nơi đó đành phải làm phiền.”

“Được, các ngươi đi đi.” Minh Không gật đầu.

Lời vưa dứt, Liệt Sí Phong, Lan Thất, Minh Nhị đã đồng thời nhảy lên, nhắm thẳng hòn đảo nhỏ.

__________________________________________________________________

Chú thích:

1: chó chê mèo lắm lông: nguyên văn “ 五十步笑百步.” ( năm mươi bước  cười một trăm bước): ý là cả hai chẳng khác gì nhau cả mà cứ đưa đẩy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui