Lan Nhân. Bích Nguyệt

… “trên tay phải từng giọt máu tươi thấm qua làn vải chảy xuống, khuôn mặt trắng bệch ghê người, môi bởi vì dính máu mà như thoa son, tóc dài tán loạn như dòng suối đen mướt vắt trên vai,”…

Minh Nhị giơ tay bắt lấy ngón tay lạnh băng đang di động trên mặt, thuận miệng đáp: “Sao Thất thiếu lại chỉ nghĩ tới địa ngục, chẳng lẽ thiên đường không dung được người sao?”

Lan Thất sửng sốt, sau đó tựa hồ nghe được điều gì vô cùng buồn cười liền cất tiếng cười to, cười không ngừng, trong đôi bích mâu lóe ra tinh quang.

“Ha ha ha… Nhị công tử, người như ta ngươi sao có thể lên trời…” Bàn tay xòe ra, cầm lấy tay của Minh Nhị kéo tới đặt trước mặt hai người, “Hai tay này đã nhiễm quá nhiều thứ quá nặng, chúng ta vĩnh viễn không lên được trời, chỉ có thể trầm xuống, không ngừng trầm, trầm… Thẳng đến mười tám tầng địa ngục!”

“Thật vậy ư?” Minh Nhị nghe vậy nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Lan Thất, “Thất thiếu muốn có người đồng hành, chẳng lẽ là sợ lửa địa ngục?”

“Không.” Lan Thất cười lắc đầu, “Bản thiếu ngóng trông lửa địa ngục, ngóng trông nó thiêu đốt từ dưới lòng đất, thẳng đến thiêu cháy toàn bộ thế gian này.”

Minh Nhị nghe vậy khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, “Nghe nói lửa địa ngục đỏ rực như máu, nếu có thể trông thấy nó thiêu cháy thế gian này, nhất định đó sẽ là đóa hoa tráng lệ nhất mỹ lệ nhất.” Nhãn mâu dời từ đống lửa nhìn ra bóng đêm dày đặc, “Trong đóa hoa kia, thế gian hết thảy đều hóa tro tàn, khi đó, sạch sẽ như tuyết.”

Lan Thất kinh ngạc nhìn đống lửa đang cháy, cúi đầu nói: “Khi đó, sẽ không còn phản bội và tuyệt vọng nữa…”

Minh Nhị nghe vậy quay đầu nhìn Lan Thất, ánh mắt nàng cũng dời từ đống lửa nhìn về phía hắn.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau, sương mù cùng yêu dị trong mắt hết thảy rút đi. Hai người đồng thời nhìn thấu đáy mắt nhau, chưa bao giờ cảm thụ được linh hồn của đối phương một cách sâu sắc, rõ ràng, thấu triệt như ngay lúc này.

Linh hồn cô độc lạnh lẽo, tịch mịch tuyệt vọng, cho dù như thế lại vẫn kiên trì sinh tồn, bởi vì muốn nhìn xem cái thế giới này sẽ bị hủy diệt trong thối nát bẩn thỉu thế nào.

Chính trong khoảnh khắc này, hai người chưa bao giờ gần nhau đến thế.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hai người hầu như cùng lúc dời ánh mắt về bóng đêm phía trước, đồng thời sáo trúc, ngọc phiến trong tay áo lần lượt trượt vào lòng bàn tay.

Một góc quần đỏ hiện ra tựa một ngọn lửa nở rộ trong bóng đêm.

Sau đó một bé gái ước chừng mười hai, mười ba tuổi nhún nhảy đi tới, thân hình xinh xắn nhỏ nhắn, khuôn mặt trứng hồng tròn trịa, đôi mắt đen láy to tròn, mày cong môi đỏ, vẻ mặt tươi cười thích thú trông chẳng khác nào tranh tết Phúc Hỉ Oa Nhi vô cùng đáng yêu.

Hẳn lửa địa ngục cũng chính là màu này đây. Minh Nhị nhìn bé gái một thân áo đỏ thầm nghĩ.

Trông chẳng khác nào một u quỷ thình lình nhảy ra từ địa ngục. Ánh mắt Lan Thất nhìn chăm chú vào chân của bé gái, đôi chân ấy bước không chạm đất, đạp không mà đi, Hoàng triều võ lâm hẳn không có người có khinh công như vậy.

“Hai vị ca ca thật xinh đẹp.” Phúc hỉ oa nhi nhảy đến trước mặt hai người, hai mắt lấp lánh cách đống lửa nhìn hai người cứ như nhìn thứ đồ chơi yêu thích nhất.

“Muội muội cũng thật đáng yêu.” Lan Thất đáp lễ.

“Khanh khách…” Phúc hỉ oa nhi mặt mày hớn hở, thanh âm non nớt đáng yêu so với cơn mưa đầu xuân càng ngọt, “U U thích hai vị ca ca, hai vị ca ca bồi U U chơi có được không?”

“Đáng tiếc.” Lan Thất tiếc nuối lắc đầu, “Bản thiếu từ trước tới nay chỉ bồi mỹ nhân.”

“Ca ca xấu tính, U U cũng là mỹ nhân.” Phúc hỉ oa nhi dẩu môi một cái.

Ngọc phiến trong tay Lan Thất nháy mắt hé ra, chỉ nghe đinh một tiếng, trên mặt phiến cắm một cây lam châm, lập tức không khỏi thở dài nói: “Mỹ nhân trong miệng thốt ra đều là hoa thơm cỏ ngọt, còn phun độc châm như mi, chính là một tên sửu bát quái* thì có.” (*người xấu xí quái dị)

“Ca ca xấu tính, bắt nạt U U!” Phúc hỉ oa nhi khịt mũi một tiếng hét lên.


Cơ hồ cùng lúc phúc hỉ oa nhi hừ lạnh, Lan Thất đột nhiên tung người bay vọt lên hơn trượng, giữa không trung lại xoay người hạ xuống cách xa một trượng, mà chỗ vừa đứng ban nãy chỉ nghe mấy tiếng nổ lách tách cùng mùi cháy khét.

“Thần tiên ca ca, người bồi U U chơi đi?” Phúc hỉ oa nhi dời mục tiêu.

Minh Nhị khẽ thở dài một hơi, nói: “Lấy niên kỉ của cô nương mà gọi tại hạ một tiếng ‘Ca ca’ thật khiến tại hạ có chút hổ thẹn.”

Một chữ “hổ thẹn” còn chưa tan mất, một chùm khói đen trong nháy mắt đã phóng thẳng về phía Minh Nhị.

“Ha ha ha…” Một bên Lan Thất cười rộ lên, “Nhị công tử, thì ra ngươi cũng có thời điểm đáng yêu như thế.”

Khinh công tuyệt thế Minh gia lúc này phát huy công hiệu, chỉ thấy Minh Nhị công tử thân như lá rơi, nháy mắt theo gió thổi nhẹ nhàng bay xa hơn hai trượng.

“Thì ra nữ nhân vô luận dạng gì đều không thích người khác nói nàng già.” Nhị công tử lại thở dài một hơi giữa không trung, đồng thời ống tay áo phất lên, chùm khói đen kia liền theo gió bay ngược trở về phía phúc hỉ oa nhi. Cùng lúc đó, ngọc phiến trong tay Lan Thất cũng vung lên, một chùm ngân quang mang theo một điểm lam quang bắn về phía phúc hỉ oa nhi.

“Ai cũng bắt nạt U U, ai cũng đều là người xấu!” Thân hình phúc hỉ oa nhi nhỏ nhắn hồng hồng nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh tránh được chùm khói đen cùng độc châm, y như một tia chớp xẹt qua đống lửa, hai tay vung lên, hai dải lụa hồng giống như độc xà thè lưỡi uốn éo trườn về phía Minh Nhị, Lan Thất.

Chỉ theo khinh công vừa rồi của nó, Minh Nhị, Lan Thất liền biết công lực người này rất thâm hậu, mà lúc này thấy nó thoải mái né tránh khói độc ám khí nhưng vẫn có thể ra tay phản kích, hai người liền biết đã gặp phải cao thủ không tầm thường.

Minh Nhị, Lan Thất không cần ngôn ngữ, một ống tay áo phất lên như mây phóng tới, một ngọc phiến như đao từng chiêu đâm thẳng vào yếu điểm, tức khắc vây phúc hỉ oa nhi vào bên trong cùng tấn công. Hai người mặc dù chưa bao giờ liên thủ nhưng lúc này phối hợp vô cùng ăn ý, mỗi chiêu mỗi thức đều không chê vào đâu được, mà phúc hỉ oa nhi dù bị hai người liên thủ tấn công nhưng công thủ không hề chật vật, đủ thấy võ công cực cao.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy giữa không trung lụa hồng tung bay như áng mây kiều diễm như lửa cháy rừng rực, ngọc phiến cắt qua như tuyết trắng như đao sắc, áo xanh tung bay như khói mờ như gió cuồng, vô cùng mỹ lệ vô cùng nhã dật. Nếu lúc này có người nhìn thấy, chắc chắn kinh diễm thở dài, đây làm sao có thể là trận chiến sinh tử, mà khi ánh mắt dời về phía đống lửa chớp động kịch liệt trên mặt đất, đột nhiên phát hiện hố sâu lỗ chỗ, đại thụ gãy nát, lập tức kinh hãi vì sự hung hiểm bên trong.

Đấu trong chốc lát, chợt nghe Lan Thất thở dài một tiếng, nói: “Đêm gió lạnh lẽo như vầy, bản thiếu hẳn phải ôm mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương ngủ mới phải, cớ sao lại ở chốn hoang vu chơi đùa với một đứa con nít thế này, không thú vị không thú vị.”

Một chữ “vị” vừa thoát ra, tức khắc liền thấy tràn ra từng đóa ngọc hoa mờ ảo lạnh lẽo như tuyết, trùng trùng điệp điệp, bao phủ rợp trời, cũng trong giây ấy, từ thân ảnh áo xanh bỗng dưng kiếm khí bắn ra, cắt ngang dải lụa, trực chỉ cổ họng.

“Ý?”

Chỉ nghe phúc hỉ oa nhi kêu lên một tiếng kinh ngạc, nháy mắt nhanh như tia chớp lui về phía sau, lụa hồng trong tay múa động bay chắn trước người, lại chỉ nghe tiếng lụa rách xoẹt, tức khắc từng mảnh lụa hồng rách vụn phấp phới giữa không trung, rơi vào đống lửa liền hóa thành tro bụi.

Minh Nhị, Lan Thất cùng phúc hỉ oa nhi cách đống lửa lẳng lặng nhìn nhau, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt.

“Khanh khách… võ công hai vị ca ca thật cao cường.” Phúc hỉ oa nhi vỗ đôi tay nhỏ bé hoan hô, nhưng lập tức lại nhíu mày dẩu môi, “Hai vị ca ca cùng nhau bắt nạt U U, thế này không công bằng.”

“Haizzz.” Minh Nhị công tử lại khẽ thở dài, nhìn nó nói, “Cô nương, lấy niên kỷ của tại hạ và Thất thiếu cộng lại có lẽ còn không lớn bằng cô, kỳ thật mới là chúng ta chịu thiệt.”

“Ha ha ha…” Lan Thất trải ngọc phiến ra che khuất nửa khuôn mặt cười, bích mâu trong suốt lướt qua Minh Nhị, thoáng cái rơi vào trên người phúc hỉ oa nhi, “Nhị công tử à, bản thiếu tự cùng ngươi quen biết tới nay, tối nay nhìn ngươi đặc biệt thuận mắt.”

“Cũng vậy.” Minh Nhị cười ôn nhã.

“Hu hu hu…” Phúc hỉ oa nhi đột nhiên khóc rống lên, đôi tay nhỏ bé mập mạp lau lau nước mắt, vô cùng tủi thân nhìn chằm chằm hai người, “Các người đều là người xấu, đều bắt nạt U U! Hu hu hu… Ca ca tỷ tỷ, U U bị bắt nạt các người cũng không đến giúp U U sao.”

“Hì hì hì hì… Đến đây…”

“Ha ha ha ha… Đến đây…”


Chỉ nghe một trận hi hi ha ha, sau đó trong bóng tối đột nhiên tuôn ra một đám con nít áo đỏ, có trai có gái, không nhiều không ít tám đứa, đứa nào đứa nấy xinh xắn nhỏ nhắn, mày cong môi đỏ, mặt cười vui vẻ, người người đều như tranh tết Phúc Hỉ Oa Nhi làm người ta yêu thích không thôi.

“Haizzz…”

Hai người Minh Nhị, Lan Thất đồng thời thở dài một tiếng, liếc nhau, sau đó lập tức thi triển môn công phu mà gần đây cả hai đang dày công tôi luyện — chạy trốn! Tức khắc, chỉ thấy hai bóng ảnh một tím một xanh bay vọt lên, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Phải biết rằng một phúc hỉ oa nhi đã khó đối phó mà lúc này lại thêm tám đứa, hai người không phải mình đồng da sắt, không phải kim cương đâm không thủng, không phải anh hùng vô địch vĩnh viễn bất bại. Nếu lúc này động thủ chắc chắn sẽ chịu thiệt, huống chi Lan Thất vì trúng hàn độc mà công lực đã suy giảm nhiều, nếu kéo dài thêm chốc lát, chỉ sợ Trích Tiên, Bích Yêu cũng có thể bị đám phúc hỉ oa nhi ăn nuốt sạch!

Cho nên, việc bảo toàn tính mạng vẫn quan trọng cấp bách hơn, trốn là thượng sách!

Đây cũng là lần đầu Trích Tiên, Bích Yêu tự ra giang hồ tới nay chân chính chạy trốn, cứ thế hai người vừa trốn vừa nghĩ, chờ một ngày đám phúc hỉ oa nhi kia lạc đàn, nhất định phải bắt một đứa lột da sạch sẽ xem có thể hầm ra một chén canh trường sinh bất lão hay không, như vậy mới có thể thật sự trở thành tiên (yêu).

“Ai nha, bọn họ chạy, bọn họ bắt nạt U U xong rồi chạy, hu hu… Mau đuổi theo bọn họ.”

“Ha ha… Đừng chạy, bồi bọn ta chơi đùa một chút đi.”

“Hì hì… Chúng ta chơi bắt quỷ đi.”

Phía sau, tiếng cười đùa của đám phúc hỉ oa nhi không ngừng theo sát, luôn cách không quá mười trượng.

Hai người Minh Nhị, Lan Thất đề khinh công đến cực hạn, chạy nhanh như gió, đảo mắt đã bay xa mấy dặm, mắt thấy ánh sáng phía trước càng lúc càng mờ, đường dưới chân càng lúc càng dốc thì bỗng có nhánh cây cao quét ngang.

Ở lần thứ ba thiếu chút nữa bị nhánh cây quét mắt, Lan Thất lên tiếng, tràn đầy hoài nghi, “Nhị công tử, ngươi khẳng định đường này có thể đi?”

“Bản lĩnh tại hạ không bằng ai, ngươi có thể không theo.” Minh Nhị công tử đáp một câu.

Khinh công Minh gia đệ nhất giang hồ, Lan Thất dù dụng hết toàn lực chung quy vẫn đi sau Minh Nhị, lực bất tòng tâm nên đành coi như là Minh Nhị dẫn đường, nàng bám theo.

“Vậy xin hỏi Nhị công tử đang muốn chạy đi đâu?” Lan Thất vung tay áo tránh một nhánh cây.

Minh Nhị trầm mặc.

“Không phải là Giả Tiên ngươi không nhìn hướng một mạch chạy loạn đấy chứ?” Lan Thất đoán.

Minh Nhị vẫn trầm mặc.

“Giả Tiên chết tiệt!” Lan Thất không dám tin gầm nhẹ một câu.

“Đây cũng được xem là một chiêu ‘Hoặc địch’ trong binh pháp.” Nhị công tử biện bạch một câu. Đông Hải đảo không phải là nhà mình, ai biết chỗ nào lại chỗ nào, dù sao đang trốn ấy mà, cứ chạy loạn không mục đích ngược lại có thể khiến địch nhân không đoán được, chẳng phải vừa hay.

“Minh Nhị công tử quả nhiên lợi hại.” Lan Thất cười nhạo, “Chẳng những có thể ‘Hoặc địch’ còn có thể ‘Hoặc mình’ nha… h…í…t…”

Một tiếng hít vào cực nhẹ, Minh Nhị nghe thấy không khỏi quay đầu, trong màn đêm, khuôn mặt Lan Thất đặc biệt bắt mắt, trắng bệch giống như băng. Thầm thở dài một hơi, đưa tay qua cầm lấy cánh tay lạnh như băng kia, một cỗ nội tức truyền qua, thản nhiên mở miệng nói: “Nếu ngươi chết ở nơi này, những chuyện chúng ta làm coi như bị hủy một nửa, không có lời.”


“Hừ.” Lan Thất hừ lạnh một tiếng, “Bản thiếu biết ngay Giả Tiên ngươi không có lòng tốt gì.”

“A…” Minh Nhị khẽ cười một tiếng, “Như nhau cả thôi.”

“Hai vị ca ca, các người ở đâu? Mau ra đây đi, U U thích các ngươi.”

“Hì hì… Mau ra đây đi, chúng ta cùng nhau chơi nha.”

Tiếng cười đùa của đám phúc hỉ oa nhi càng lúc càng gần.

“Đi mau!” Hai người vội vàng bỏ chạy, từng cây cổ thụ rậm rạp to lớn bị hai người bỏ lại phía sau, gặp chỗ cao thì nhảy xuống, gặp chỗ thấp thì bay lên, cũng không biết chạy bao lâu bao xa, chỉ biết tiếng cười đùa phía sau vẫn bám riết không ngừng, mà với công lực hai người, sau một hồi trốn chạy cũng thở hồng hộc, mệt không chịu nổi.

“Phải nghĩ cách gì thoát khỏi bọn nó, nếu cứ chạy thế này e là không bị bọn nó giết chết, cũng mệt chết.” Lan Thất nói.

“Phải…” Minh Nhị vừa mới mở miệng đột nhiên dưới chân đạp hụt cả người rơi xuống, nháy mắt hai người chộp lấy tay nhau, tay phải Lan Thất cùng lúc đưa ra chụp vào giữa không trung, cuối cùng nắm được một cành cây kịp thời ngăn số phận cả hai cùng nhau rơi xuống, nhưng ngay sau đó một tiếng “Răng rắc!” lại làm da đầu cả hai tê rần, toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Hai người không dám cử động, yên lặng chốc lát, không nghe thấy tiếng nhánh cây gãy nữa mới hơi thở ra một hơi. Mặc dù tính mạng tạm thời an toàn, nhưng nửa người của Lan Thất bị Minh Nhị kéo treo bên ngoài, mà cả người Minh Nhị đều treo lơ lửng, phía dưới đen ngòm lại lạnh băng, không biết là u cốc vực thẳm hay là vách núi dựng đứng. Thời khắc này, Minh Nhị căn bản không dám lôi kéo Lan Thất, chỉ sợ cành cây sẽ gãy, nếu không thể mượn lực, Nhị công tử đương nhiên không có cách nào bay lên, mà Lan Thất nắm nhánh cây kia đương nhiên biết nó yếu ớt ra sao, đương nhiên lại càng không dám liều lĩnh sử dụng lực.

Nhất thời hai người cứ bị treo lơ lửng như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Không phải chuyện xưa luôn kể, khi lâm vào loại tình huống này, nam nhân đều rất đại nghĩa bảo nữ nhân buông tay ra sao?” Lan Thất khó hiểu nhìn tay Minh Nhị đang nắm chặt tay mình.

“Sai.” Nhị công tử phủ quyết nàng, “Trong chuyện xưa, nữ nhân đều liều mạng nắm chặt tay nam nhân, cũng kêu khóc muốn y nhất định không được buông tay.”

“Không đúng.” Lan Thất không đồng ý, “Hẳn là nam nhân phải giương đao chặt đứt tay mình rơi xuống vực sâu không đáy, bảo toàn tính mạng nữ nhân.”

“Không phải.” Nhị công tử làm sao có thể đồng ý, “Trong chuyện xưa, nữ nhân dù xương cốt đứt lìa cũng sẽ không buông tay, cuối cùng nam nhân khí lực cùng kiệt rơi xuống đáy vực, nữ nhân cũng buông người nhảy theo.”

“Quên đi, mặc kệ chuyện xưa. Ngươi nói xem chúng ta có phải loại đó không.” Lan Thất cười tủm tỉm nhìn Minh Nhị, nếu bỏ qua khuôn mặt tái nhợt, đôi môi tím đen, trên trán dày đặc mồ hôi, tin tưởng nụ cười này là yêu mĩ vô luân.

“Chúng ta à…” Con ngươi mênh mang của Minh Nhị nhìn người phía trên.

“Hì hì… Cuối cùng cũng tìm được ca ca xinh đẹp!”

Không đợi Minh Nhị nói xong, đám phúc hỉ oa nhi đã đuổi tới.

“Ha ha, ta bắt được ca ca xinh đẹp thì phải là của ta.”

Giờ khắc này Minh Nhị, Lan Thất không dám cựa quậy dù chỉ là một cử động nhỏ, dưới có hung hiểm chưa biết, trên có cường địch, thật là khổ không nói nổi, mà đúng vào lúc này, một tiếng “Răng rắc!” vang lên…

Trong một thoáng ấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, tâm linh rốt cuộc ăn ý tương thông.

Không cần lựa chọn, ông trời đã quyết định, nếu đã như thế, buông hay không buông có gì khác biệt?

Thân mình rơi xuống.

Trong mắt hai người đồng thời lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Lẽ nào kết cục của Trích Tiên, Bích Yêu là thế này sao?

Thế nhưng, vô luận là hàn hoang tuyệt cảnh hay là địa ngục liệt hỏa, có người ấy, vô luận là bạn hay là thù, cũng không cô độc tịch mịch.


“Hì hì, U U muốn bắt ca ca xinh đẹp trước!”

Một đạo bạch quang xẹt qua, “Phập!” tiếng lưỡi dao sắt bén đâm vào da thịt, một thanh đoản đao xuyên thủng tay phải Lan Thất, đâm thật sâu vào bàn tay, chỉ còn lại chuôi đao bên ngoài, đóng đinh nàng thật chặt, máu tươi nhất thời trào ra ướt cả bàn tay. Con ngươi Lan Thất co rút lại nhưng không hề rên một tiếng, trên trán gân xanh gồ lên, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, hàm răng cắn chặt, tay trái vận lực, “Lên!”

Minh Nhị chỉ cảm thấy thân mình đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, trong mắt là Lan Thất mồ hôi đầy mặt cùng khóe miệng tràn ra tơ máu, lập tức biết nàng tất bị thương. Ngay sau đó liền cảm thấy trên cổ tay truyền đến lực đạo, tức thì không có thời gian nghĩ thêm, vận lực, thân thể bay lên, giữa không trung khẽ xoay mình nhẹ nhàng hạ xuống.

“Hì hì, U U chẳng những bắt được ca ca xinh đẹp, còn muốn bắt lấy thần tiên ca ca!” Một đám chín phúc hỉ oa nhi áo đỏ hiện ra trước mắt, cười đùa vui vẻ nhìn bọn họ.

Minh Nhị nhìn về phía Lan Thất, ánh mắt không khỏi co rút lại.

Một chuôi đao cắm trong vũng máu, trên mu bàn tay lộ ra vài điểm trắng bệch giữa màn máu đỏ tươi. Lan Thất đang nằm bên cạnh vũng máu chậm rãi bò dậy, khuôn mặt ảm đạm trắng bệch không còn giọt máu, chỉ có một đôi bích mâu lóe sáng như sao.

Đúng là bị xuyên thủng toàn bộ bàn tay ư… Minh Nhị dời ánh mắt quét về phía đám phúc hỉ oa nhi đang cười đùa vây quanh bọn họ, trên khuôn mặt thanh nhã hiện ra một hai phần lạnh lùng.

“Ai nha, ca ca xinh đẹp, thì ra người còn trúng ‘Huyền Âm hàn độc’ của Khuất ca ca, thôi cùng U U trở về đi.”

“Đúng nha đúng nha, cùng chúng ta trở về thôi, chúng ta sẽ cùng người chơi đùa.” Đám phúc hỉ oa nhi vỗ tay cùng nhau reo lên.

Lan Thất duỗi tay trái rút đoản đao ra, lập tức một dòng máu tươi phun trào.

“Ai nha, máu chảy nhiều quá, ca ca xinh đẹp, người đau không?” U U có chút đau lòng nhìn Lan Thất, “Sớm biết thế U U đã cắt luôn bàn tay của ca ca, như vậy sẽ không đau nữa?”

“Hì hì… Chi bằng cắt đứt luôn cái cổ thì sẽ không còn biết đau là gì.” Một phúc hỉ oa nhi khác đề nghị.

“Đúng nha đúng nha, cắt cổ chơi vui hơn.” Đám phúc hỉ oa nhi phụ họa, dưới chân di chuyển tới gần hai người.

Minh Nhị nhẹ nhàng di động vài bước, tức khắc, đám phúc hỉ oa nhi chỉ cảm thấy trước chân phảng như bị một vật vô hình cản lại, không khí chung quanh tựa hồ trở nên nặng nề, cả đám liền không dám vọng động nữa.

Lan Thất xé một mảnh tay áo buộc chặt bàn tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn đám phúc hỉ oa nhi trước mặt, khẽ nở nụ cười.

Nụ cười này, phảng như đại tuyết đầu xuân, lạnh lùng tàn nhẫn đóng băng hết thảy mọi vật!

“Ha ha… Bản thiếu tự sau khi xuất sư môn còn chưa bao giờ bị người khác làm cho chật vật thế này.” Một lời nhẹ nhàng thản nhiên, Lan Thất từ dưới đất đứng dậy.

Lúc này nàng một thân áo tím dính đầy bùn máu, mũ quan nghiêng lệch, cộng thêm hàn độc trong cơ thể và tay phải bị thương nặng khiến sắc mặt càng trắng bệch, khóe môi đọng máu. Vốn là một bộ dáng vô cùng chật vật yếu ớt, nhưng yêu khí sát ý trong đôi bích mâu vô cùng chói mắt khiếp người bao phủ dày đặc trước nay chưa từng có. Toàn thân tản mát ra một cỗ khí thế cường đại vô cùng bén nhọn, phảng như một thanh ma kiếm bị chôn vùi dưới vực sâu đáy cổ vạn năm nay đột nhiên phá vỡ phong ấn lao ra, không gì không phá nổi không gì không hủy được, GIẾT SẠCH! 

Thấy Lan Thất như vậy, đám phúc hỉ oa nhi đang cười đùa nháy mắt phát lạnh, nét cười trên mặt dần tan hiện ra sát khí ác nghiệt.

“Nhị công tử, ngươi ta tự gặp nhau tới nay tựa hồ luôn khó phân cao thấp.” Lan Thất vẫn bày một bộ dáng vô cùng thoải mái, tay trái dò vào trong ngực lấy ra hai viên thuốc.

Minh Nhị nhìn nàng nuốt hai viên thuốc kia, mi dài hơi nhíu, miệng lại đáp: “Luận võ công tài trí của Thất thiếu, tại hạ trước nay luôn cam bái hạ phong*.” Lời khách sáo điển hình của Minh Nhị công tử. (*chịu thua)

“Ha ha…” Lan Thất cười khẽ, đưa tay lau tơ máu bên miệng, nghiêng đầu cười nhìn Minh Nhị, “Hôm nay ta và ngươi lại so một hồi, ai giết được nhiều hơn sẽ thắng, thế nào?”

Trong con ngươi mênh mang của Minh Nhị hơi xao động, nhìn nàng, trên tay phải từng giọt máu tươi thấm qua làn vải chảy xuống, khuôn mặt trắng bệch ghê người, môi bởi vì dính máu mà như thoa son, tóc dài tán loạn như dòng suối đen mướt vắt trên vai, bất chợt một làn gió nhẹ lướt ngang qua chân mày, mấy sợi tóc bay tán loạn dính vào đôi bích mâu lạnh băng.

Trong gió đêm, thân ảnh mỏng manh kia dường như chỉ cần một cái chạm liền tan, lại cường hãn dường như có thể phá thiên hủy địa.

Con ngươi mênh mang chậm rãi dời về đám phúc hỉ oa nhi khắc trước còn vui vẻ đáng yêu mà lúc này đã đáng sợ ác nghiệt, Minh Nhị công tử có cái tật thích hoàn mỹ không khuyết điểm nhẹ nhàng thở dài nói: “Máu, thật tanh thật bẩn.”

“Ha ha ha…”

Trong đêm đông gió rét, trên núi hoang Vô Danh vang lên tiếng Bích Yêu cười tà tứ cùng tiếng Trích Tiên thở dài, một hồi giết chóc vô tình bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận