Lan Nhân. Bích Nguyệt

“Vũ Văn Phong thỉnh giáo Thất thiếu!”

Âm thanh hàm chứa kiêu ngao xen lẫn tức giận lanh lảnh vang lên, Vũ Văn Phong đưa tay chỉ Lan Thất, không thèm nhìn đối thủ tiếp theo muốn khiêu chiến hắn đã đi tới nửa đường, tòan sân ngập tràn ánh mắt kinh ngạc, hai mắt hắn nhìn chòng chọc vào người trong tiểu đình vẫn đang cười nhẹ nhàng phong lưu kia.

Ánh mắt Lan Thất di chuyển về phía Vũ Văn Phong, nhướng mày, thân thể không động đậy, quạt ngọc lay động, trên mặt hiện lên ý cười thâm sâu, tựa ý cho hắn một cơ hội cuối cùng.

“Vũ Văn Phong thỉnh giáo Thất thiếu!” Âm thanh kiên định của Vũ Văn Phong lại vang lên, mắt không hề chớp nhìn Lan Thất.

Lan Thất đứng dậy, dáng vẻ cực kỳ tiêu sái, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mà khi nàng dời bước đi xuống tiểu đình, đối thủ có ý định khiêu chiến với Vũ Văn Phong đang đứng ngốc ở đằng kia bỗng nhiên thấy lạnh cả người, không tự giác từng bước một lui về chỗ cũ.

Vũ Văn Phong thân đứng thẳng, lạnh lùng ngão nghễ nhìn đối thủ đang đi tới.

“Lan Thất là kẻ tầm thường, lại được Vũ Văn đại công tử dành cho vài phần kính trọng tự mình chỉ tên, may mắn, may mắn.” Lan Thất tâm tình nhàn nhã như đang dạo chơi, thả bộ chậm rãi đi đến trước mặt Vũ Văn Phong, “Một phen tâm ý của đại công tử, Lan Thất há có thể không hồi báo……” Lời cuối nhẹ nhàng kéo dài tựa như sợi tơ ôm lấy tai, khiến người ta tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe.

“Đại công tử thắng liên tiếp bốn trận, đã hao tổn không ít thể lực, Lan Thất há có thể chiếm tiện nghi, vì để cho công bằng……” quạt ngọc của Lan Thất đưa lên che môi cười yếu ớt, chỉ chừa một đôi mắt xanh, sóng đào lưu chuyển, trong thời tiết tháng bảy khi mặt trời lên cao nhất như chảy ngang một dòng  gió nước ngày xuân, tâm thần mọi người ngẩn ngơ một lúc, ngay cả Vũ Văn Phong một lòng căm tức đối với hắn, không khỏi cũng có thóang thất thần.

Yêu nghiệt! Bao gồm Vũ Văn công tử, mọi người lúc đó đều nảy lên ý nghĩ này.

“Ta lấy một ngón tay ứng chiến, coi như biểu hiện một phen kính ý của ta đối với đại công tử.”

Nghe có vẻ mơ mơ màng màng xuôi tai, lại rõ ràng từng chữ lọt vào tai, mọi người trừng to mắt nhìn con người đang cười phong lưu kia, giống như không thể tin được những lời vừa  mới nghe.

“Ngươi……” Lửa giận vọt lên trong khỏanh khắc, tòan thân Vũ Văn Phong run run, hai mắt đỏ bừng, cắn răng gắt gao nhìn thẳng Lan Thất,“Ngươi…… Lan Thất…… Ngươi……”

Quạt ngọc từ tốn khép, môi hồng răng trắng, nhẹ nhàng chậm rãi nói ra: “Chẳng lẽ đại công tử vẫn thấy không công bằng?” Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chuyển động, mắt xanh hơi hơi nhíu, mọi người chỉ thấy ngàn vạn mị hoặc, Vũ Văn Phong lại nhìn được rành mạch trong đôi mắt kia một tia tà vọng cùng khinh miệt, “Nếu Lan Thất ngay cả một ngón tay cũng không được sử dụng, chẳng lẽ đại công tử chỉ cho phép Lan Thất dùng chân sao?” Mắt xanh khẽ rũ, tầm mắt hạ xuống phía dưới chân, Vũ Văn Phong rõ ràng cảm giác được ánh mắt khinh thường kia lướt qua người mình, như bụi dơ bám trên giày.

“Không!” Vũ Văn Phong cắn răng đến bật máu,“Thiên hạ ai chẳng biết Thất thiếu võ công tuyệt thế, Vũ Văn Phong có thể được Thất thiếu dùng một ngón tay đã cảm thấy vinh hạnh, cảm kích không kịp, sao lại còn có thể vọng tưởng.”

“Ai nha, đại công tử thật khách khí.” Quạt ngọc mở ra, Lan Thất khẽ nghiêng vai cười.

Lan Thất, ngươi rất khinh người! Vũ Văn Phong nắm chặt hai tay đang run lên từng đợt,“Xin Thất thiếu chỉ điểm!” Một câu còn chưa dứt, quyền đã tấn công như chớp, trực tiếp hướng đến khuôn mặt tươi cười đáng giận kia.

Chỉ là nhẹ nhàng một bước, quyền kia uy vũ như gió liền lướt qua sau gáy, thất bại.

“Công phu của đại công tử quả nhiên rất giỏi.” Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, ngón tay cũng nhẹ nhàng bâng quơ điểm một cái lên cổ tay vung quyền.

Rõ ràng thấy, rõ ràng nhanh chóng né tránh, rõ ràng cũng đã né tránh được, nhưng …… Cúi đầu nhìn kỹ tay phải, tay vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, nhìn không ra một vết thương nào, nhưng mà nguyên cả bàn tay là một trận đau đớn!

Ngẩng đầu, nhìn đối thủ trước mắt.

Người đứng ở kia, không hề di chuyển, quạt ngọc nhẹ nhàng lay động, mỉm cười như cũ, vô cùng thoải mái tiêu sái. Nhưng là Vũ Văn Phong ngạo khí tận trời giờ khắc này cũng nhận ra rõ ràng, người đứng đối diện này đáng sợ đến mức nào! Có lẽ người khác nhìn từ ngoài vào chỉ là một quyền đơn giản trực tiếp, mà trên thực tế, một quyền đó, vì giận mà đánh ra, mười thành công lực, cũng là tốc độ nhanh nhất của hắn, bởi vì hắn đã hạ quyết tâm muốn một quyền đánh nát gương mặt khiến người sinh hận kia!

Nhưng người đứng đối diện…… Võ công cũng như cặp mắt xanh màu ngọc bích, là trên đời hiếm thấy!

Phong nhi, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân(1),  giang hồ không biết sâu bao nhiêu, cũng không biết ẩn tàng bao nhiêu cao thủ, con phải nhớ kỹ, làm người cần hiểu rõ bản thân, mọi sự  không thể cậy mạnh. Lời nói thấm thía của phụ thân vang lên bên tai.

Nhưng …… Nhưng ta là Vũ Văn Phong! Vũ Văn Phong ta chưa bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt kẻ địch!

“Thất thiếu quả nhiên danh bất hư truyền.” Vũ Văn Phong ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lan Thất, đồng thời hai tay chậm rãi đưa tới.

“Không xong!” Ở đằng xa Vũ Văn Lạc vừa thấy bộ dáng Vũ Văn Phong không khỏi âm thầm lo lắng.

Vốn Ninh Lãng tập trung tòan bộ tinh thần xem so đấu, nghe được lời hắn, di chuyển ánh mắt khỏi người Lan Thất, quay đầu nhìn:“Có chuyện gì?”

“Đại ca lần này chẳng lẽ thật sự muốn gục ở đây?” Vũ Văn Lạc thật sự lo lắng.

Ninh Lãng vừa nghe lời ấy không khỏi kinh hỏang,  quay đầu lại nhìn hai người đang giằng co ở trung tâm đình viên.

Thân hình thon dài của Vũ Văn Phong tập trung vào Lan Thất, hai tay đưa trước ngực không động đậy, không giận không động, trấn định thong dong, dáng dấp cao thủ khí thế có phong phạm, càng khiến người ta kinh hãi là hai lòng bàn tay hắn có vết đỏ đậm.

“Xích Tâm chưởng! Đại ca thế nhưng dùng chiêu này!” Vũ Văn Lạc vừa nhìn thấy đôi lòng bàn tay đỏ đậm kia không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Ninh Lãng giờ phút này cũng không khỏi biến sắc. Tuy nói hắn đối với chuyện giang hồ không thông thạo rành rẽ, nhưng  một đường võ học hắn lại hiểu biết rất rõ ràng. Vũ Văn thế gia tung hoành giang hồ là Xích Long tiên, nhưng khiến giang hồ kinh sợ, tuyệt đối không truyền ra ngòai lại là “Xích Tâm chưởng”!

Lòng son không hối hận — đây là giang hồ trăm năm qua vẫn đối với Xích Tâm chưởng mà hình dung!(2)

Xích Tâm chưởng xuất ra, tuyệt không hối hận!

Mỗi một thời đại, Vũ Văn gia đều tuyển con cháu có tư chất thật tốt để truyền lại, hơn trăm năm qua, chỉ có hai người thật sự luyện thành, còn lại chỉ đạt đến một nửa là tối đa, nhưng dù cho chỉ là một nửa thành, Xích Tâm chưởng vẫn giữ cho Vũ Văn thế gia có được vị trí trên giang hồ trăm năm không ngã. Thế nhưng giờ phút này, Vũ Văn Phong lại xuất ra Xích Tâm chưởng mà từ khi hắn tiến vào giang hồ cho tới nay vẫn chưa dùng qua. Người luyện thành Xích Tâm chưởng thật sự rất ít, vì thế cho đến nay chưa có ai trong chốn giang hồ chứng kiến qua, nghe đồn, đặc tính lúc luyện Xích Tâm chưởng là lòng bàn tay đỏ đậm, càng đến cuối thì màu đỏ càng nhạt dần, đến lúc luyện hòan thành, lòng bàn tay chỉ còn một chút đỏ, đây cũng là lý do cho cái tên “ Xích Tâm chưởng”. Hiện tại nhìn lòng bàn tay Vũ Văn Lạc đỏ ước chừng khỏang một tấc, không còn nghi ngờ đã đạt đến nửa thành công phu.

“Khó trách các trưởng bối đối với đại ca kỳ vọng rất cao, huynh ấy thật sự là nhận vật xuất sắc nhất Vũ Văn gia.” Vũ Văn Lạc nắm chặt bút trong tay.

“Hắn sẽ ứng phó như thế nào đây?” Ninh Lãng lo lắng là người kia

Lan Thất vẫn nãy giờ vẫn cười nhẹ, trong mắt hiện tia kinh ngạc, nhìn Vũ Văn Phong thu hồi tia khinh mạn.

“Đại công tử quả nhiên gia học sâu xa nhỉ.”

Một từ “ nhỉ” còn chưa nói hết, mắt xanh lóe sáng, thân ảnh đột nhiên di chuyển, thần trí mọi người còn chưa tỉnh táo, liền thấy một chỉ mặc vân phá không(3) hướng Vũ Văn Phong mà đến.

Một chỉ kia như kiếm ngọc sinh ra từ gió! Một chỉ mạnh mẽ như sấm sét! Một chỉ ý đọat mệnh câu hồn! Còn là một chỉ mang phong tình độc sát vạn linh!

Người trong đình viên, thần trí sợ hãi mê muội, thân thể vì một chiêu đó mà kinh hòang lui về đằng sau, cứ tưởng như là hướng về chính mình!

Khắc đó, Minh Nhị im lặng. Vũ Văn Phong nhìn thấy một chỉ kinh tâm động phách kia, không khỏi thần hồn run lên, thân thể đã phản ứng trước đầu óc, hai tay chưởng đánh ra, dưới chân di động, nhưng cũng trúng một đòn, sau gáy đau đớn, cũng không thể nhúc nhích.

Đình viên một mảnh tĩnh lặng.

Mọi người ngơ ngác nhìn.

Một ngón tay thon dài cực kỳ xinh đẹp điểm ở giữa cổ họng Vũ Văn Phong.

Tay chưởng ra, cũng chỉ tới được nửa đường.

Thắng bại đã phân, chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc.

Vũ Văn Lạc nhìn Ninh Lãng một lát, sau đó gian nan thở một cái, hỏi: “Hắn như vậy có tính là đánh lén không?”

Câu này cũng là câu mà tòan bộ anh hào trong đình viên muốn hỏi.

Quá nhanh! Đánh lén cũng không nhanh như  vậy! Chuyện chưa đánh đã xong không gọi là anh hùng!

“Đương nhiên không phải!” Ninh Lãng lập tức đáp.

Một câu này đối với đình viên đang im lặng  thật vang dội, tòan bộ ánh mắt đều đổ về phía này, Lan Thất cũng hướng bên này tự nhiên nhìn qua, sau khi nhìn thấy Ninh Lãng, trong mắt hắn hiện lên ý cười.

“Rõ ràng đại ca huynh đã động thủ trước.” một câu của Ninh Lãng cực nhẹ, ngay cả Vũ Văn Lạc ngồi bên cạnh cũng phải vểnh lỗ tai mới nghe rõ.

“Đa tạ.” Lan Thất vung quạt, rút tay.

Vũ Văn Phong gắt gao nhìn chằm chằm Lan Thất, trong mắt có phẫn, có hận, có xấu hổ, có ão não, còn có một tia kinh ngạc, sau một lúc lâu, mặt không chút thay đổi nói: “Đa tạ Thất thiếu ra tay lưu tình.” Sau đó thân hình di chuyển, đứng trước tiểu đình thi lễ,“Tiểu chất đã bại trận, như vậy xin cáo từ.” Dứt lời cũng không đợi Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong đáp lời liền xoay người rời đi.

Thu Trường Thiên đưa mắt ra ý với Thu Tang, Thu Tang hiểu được, liền đuổi theo.

Tòan bộ người trong đình viên giờ đây đã phục hồi tinh thần, nhìn theo bóng dáng Vũ Văn Phong nhanh chóng biến mất, lại quay đầu nhìn Lan Thất đang ung dung tiêu sái phe phẩy quạt ngọc, nhất thời toàn bộ trở nên trầm lặng.

Vừa rồi võ công của Vũ Văn Phong võ công ai có mắt đều thấy, nhưng người như vậy lại thua dưới một chiêu của Lan Thất, võ công người này…… Cao đến quỷ dị!

“Còn có anh hùng nào nguyện ý chỉ điểm?” ánh mắt Lan Thất chậm rãi đảo một vòng.

Không ai trả lời.

Lan Thất cực kỳ vừa lòng cười cười, ánh mắt dời về phía tiểu đình, nhẹ nhàng dừng trên người Minh Nhị: “Nhị công tử, không bằng chúng ta tiện tay chơi đùa?”

Minh Hoa Nghiêm mỉm cười đứng dậy, “Thất thiếu đã yêu thích, không dám không theo.”

“Minh gia ‘Vô Gian chỉ’ thiên hạ không có thứ hai, Lan Thất lâu nay lòng hâm mộ, hôm nay nhất định phải kiến thức một phen.” Lan Thất nhẹ vung quạt ngọc, yêu tà cười nhạt.

“Giang hồ thuyết rằng, Thất thiếu không sử dụng tuyệt học Lan gia, sư phụ vẫn là một câu đố, Minh Nhị cũng thật không tránh khỏi tò mò.” Người như sen xanh đón gió, cười như hơi xuân thỏang qua.

Hai người đối lập gay gắt, mọi người trong đình viên phi thường kích động.

Minh gia Nhị công tử, Lan gia Thất thiếu cùng Liệt tam gia đứng cùng nhau tạo thành võ lâm tam công tử, là ba người xuất sắc trẻ tuổi hiện thời. Liệt tam gia Liệt Sí Phong yêu võ mê đao, chỉ cần nghe nói nơi nào có cao thủ liền muốn đến thử sức một lần, giang hồ nhiều người nhận ra, võ công đao pháp cũng có người hiểu biết, duy chỉ Minh Nhị cùng Lan Thất, thiếu niên thành danh, phong thái tuyệt luân, năm đó vừa ra giang hồ không biết khuynh đảo bao nhiêu cũng như áp đảo bao nhiều người, nhưng hai người lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, sau khi đại phóng hung quang lại yên lặng lui về, cực kỳ ít lộ diện, mặc dù thường có vài sự kiện truyền ra, nhưng giang hồ đối với võ công thân thủ hai người biết rất ít, đến gần hai năm nay họ mới đi lại giang hồ nhiều hơn, nhưng hai người hồ như không hề động thủ, ít ai có thể thấy được, mà số người may mắn ít ỏi thấy được, vì quá kinh động lại không thể nói rõ.

Cho nên võ công hai người, bị liệt vào chuyện thần bí nhất trên giang hồ.

Mà giờ phút này ở nơi đây, này hai người lại muốn phân cao thấp, há có thể nào không khiến người tò mò kinh động.

Nhất thời, tất cả mọi người hết sức chăm chú.

Cao thủ luận võ, có khí thế dũng mãnh như ngàn quân, có thể khiến thiên địa biến sắc, có trăm thức ngàn chiêu thay đổi đấu mấy ngày mấy đêm cũng khó phân thắng bại, có ngưng thần tĩnh khí không chút tạp niệm ngày đêm bất động chỉ vì đợi một chiêu trí mạng…… Có thể là lọai quyết đấu không thể nói hết bằng lời, đến cuối cùng cũng không tránh khỏi một phen gió thổi mây bay nhiệt huyết sôi trào, nhưng là thế nào đi nữa, lại chẳng hề giống trước mặt.

“Không bằng xin mời Nhị công tử thỉ triển ‘Vô Gian chỉ’ một chút thì sao? Nếu có cơ hội được chính mắt nhìn thấy tuyệt học võ lâm, Lan Thất cam bái hạ phong.” (4)Lan Thất nâng tay thi lễ, dáng vẻ ngàn vạn  không hổ với yêu danh của mình.

“Nghe nói Thất thiếu kỳ tài cao vợi tinh thông các tuyệt học thế gia, chưa ai từng gặp qua võ công chân chính, Minh Nhị nếu có thể nhìn thấy, nhất định là vô cùng vinh hạnh.” Minh Nhị ôm quyền đáp lễ tương xứng với phong phạm thần tiên.

“Dịp này nếu được Nhị công tử chỉ điểm một, hai, Lan Thất hẳn chính là được tăng thêm hiểu biết.”

“Lời ấy của Thất thiếu sai rồi, nên là Minh Nhị học hỏi kinh nghiệm từ Thất thiếu mới đúng.”

“Lan Thất thấp kém há có thể sánh với Nhị công tử.”

“Minh Nhị ngu dốt sao bì kịp Thất thiếu uyên bác.”

……

Hai người một phen khiêm nhượng, lại khiến những người khác chờ đợi sốt ruột. Cứ nghĩ Lan Thất vừa rồi là cuồng vọng đến bao nhiêu,  lại đối với Minh Nhị công tử khiêm nhường cung kính, chẳng lẽ thật sự là tự biết không địch lại? Nhưng hãy nhìn vẻ mặt kia, không hề có ý khiếp sợ nào. Vậy tại sao cứ đứng ở đây nói những lời vô nghĩa, muốn đấu thì nhanh động thủ đi! Còn Nhị công tử khí khái tiên phong đạo cốt, sao lại giống các cô các bà như thế!

“E hèm!”

“Hừm!”

“Khụ!”

Đình viên liên tiếp vang lên tiếng thở ngắn thở dài, mọi người chờ cực kỳ không kiên nhẫn, mà Vũ Văn Lạc tay cầm bút đến chảy mồ hôi, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng hai người, chỉ sợ chính mình bỏ lỡ bất cứ tuyệt chiêu thiên cổ kỳ học nào mà hối hận đến suốt đời, nhưng hai người kia lại đứng ở đó khiêm nhường lễ độ, thực hận không thể giáng mỗi người một chưởng cho xong.

Toàn bộ sân hình như chỉ có Thu Trường Thiên cùng Nam Ngọa Phong là vẫn còn bình tĩnh.

“Ngươi với ta nếu mỗi chiêu mỗi thức đối chọi, có lẽ nhiều ngày cũng khó phân thắng bại.”

“Người khác cũng khó mà chờ nổi.”

“Tiểu thư Thu gia là mỹ nhân đương thời, đình viên lại do tay mỹ nhân bố trí, Lan Thất thật không đành lòng hủy họai.”

“Đình viên này lịch sự tao nhã như tranh, nếu là hủy hoại thật đúng là đốt đàn nấu hạc.”

“Nhị công tử cùng ta thật sự là cùng nghĩ một hướng, không biết có cách nào để miễn đi một phen đấm đá dung tục này?”

“Nói như Thất thiếu gia, có lẽ đã có thượng sách, vậy đâu cần hỏi câu thứ hai.”

“Như vậy……”

Hai người đối mặt, mỉm cười.

Mau mau ra tay đi! Mọi người thầm quát trong đầu, lại ngần ngại uy danh hai người không dám lên tiếng.

“Vậy chúng ta không rời khỏi phạm vi hai trượng này.”

“Ngươi với ta ra chiêu không rời đối phương.”

Chỉ là nghe hai câu nhẹ nhàng, bỗng dưng, mọi người thấy hoa mắt, thân hình màu tím chớp động, bóng xanh nhanh chóng thay đổi, tức khắc,  cảm thấy hình như cầu vồng chọc thủng mây, sương mù lượn lờ tràn ngập, hai bóng xanh tím trước mặt lần lượt thay đổi, không nhìn rõ là bóng người nào.

“Lấy thời gian một khắc làm giới hạn.”

Một câu này cả hai cùng nói, nhưng mọi người chẳng thể thấy rõ hai người, chỉ biết tay áo màu tím khua như mây che mặt trời là Lan Thất, áo xanh lay động tựa như sương mù trong khỏang không là Minh Nhị, chân chuyển như tia chớp, như mũi tên bắn ra, thân hình di động thoăn thoắt như rồng như phượng, chiêu chiêu đánh ra tựa thủy triều……

Mặt trời sáng rực ở trên cao, có gió thổi qua.

Mặc dù không thể thấy rõ, không thể lý giải, nhưng bóng dáng hai người nhẹ nhàng thần kỳ như đang chơi đùa.

Ngay tại khắc đó, mọi người mồ hôi chảy ròng ròng, hai mắt không dời đi được.

Không người nào dám tới gần hai trượng kia, cũng không ai dám bạo gan tiến lại gần hai thân ảnh kia.

Khí thế vô hình, vô cùng đáng sợ.

Ninh Lãng nín thở, Vũ Văn Lạc ngừng bút ngồi ngây ngốc, Hoa Thanh Hòa, Mai Hồng Minh mắt nhìn chăm chú, Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong im lặng tập trung quan sát.

“Một khắc cũng sắp qua rồi.” Lan Thất cười thỏang.

“Như vậy đây là cuối cùng.” Minh Nhị ôn hòa không nhiễm bụi trần.

Bóng tím như gió thổi, áo xanh tựa lá bay, tới gần, tách ra, sau đó gió ngừng, lá thôi rung động, hai người đứng đó, bình yên như lúc ban đầu.

Phù……

Mọi người trong sân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, giảm bớt buồn bực khó chịu trong lòng, sau đó lại nổi lên nghi hoặc: Hai người này rốt cuộc ai thắng ai thua?

Như là muốn giải thích nghi hoặc của mọi người, chỉ nghe hai tiếng giòn tan vang lên, hình như có cái gì gãy, sau đó “Leng keng” hai tiếng, trâm ngọc rơi xuống đất, một phân thành hai, tiếp theo, liền thấy ngọc quan búi tóc tách ra làm đôi chậm rãi rơi xuống, tóc dài không có gì bó buộc tự động tản ra.

Tức thì, mọi người không khỏi đều trở nên ngây dại.

Vũ Văn Lạc cứ nhìn mãi, sau một lúc lâu, thì thào lẩm bẩm:“Khó trách…… Khó trách người giang hồ vẫn nói Thu Hoành Ba cùng Hoa Phù Sơ không có ai là đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên là có đạo lý.”

“Người đó mới là thứ nhất?” Giật mình hoàn hồn, Ninh Lãng hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi không thấy được.” Ánh mắt Vũ Văn Lạc vẫn không thể dời khỏi người Lan Thất.

Ninh Lãng mở miệng, sau đó ánh mắt quay trở lại trên người Lan Thất, ngơ ngác nói: “Hắn là nam nhân.”

Môi Vũ Văn Lạc giật giật, cuối cùng nhịn xuống không nói, dù sao cũng chỉ là đồn đãi.

Minh gia “Vô Gian chỉ”, võ công thực sự của Lan Thất, vẫn như cũ không ai thấy được, Minh Nhị, Lan Thất trâm gài tóc gãy đôi, thúc quan cũng rớt, trận tỷ thí này không phân biệt được thắng bại, nhưng thời điểm này đã không còn ai quan tâm nữa.

Cũng là tóc dài xõa tung ra, nhưng hai người lại khác biệt đến như vậy.

Áo xanh đón gió lỗi lạc mà đứng, đó là tiên nhân xuất trần cùng an tĩnh tự nhiên.

Áo tím tung bay che mất một nửa tầm nhìn, đó là yêu ma tà mị lại là độc dược khiến người chìm đắm mê muội.

Ánh mắt dừng lại trên người Minh Nhị, trong lòng nảy lên một cảm giác  kính yêu, mà khi ánh mắt dừng trên người Lan Thất, đáy lòng mọi người đều sinh ra cảm giác run rẩy trầm luân.

Giây phút này, mọi người cho dù là nam hay nữ đều khổng thể dời ánh mắt đi, không tự chủ được nhớ đến lời đồn đãi kia.

__________________________________________________________________________________________________

Chú thích:

1/ thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân: núi cao còn có núi cao hơn

2/ Xích tâm: lòng son

3/ mặc vân phá không: xuyên mây chọc thủng không gian

4/ cam bái hạ phong: cam lòng nhận thua


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui