Tiếng trầm trồ khen ngợi không ngớt của chúng hiệp Hoàng triều đã chọc giận Vạn Ai, hắn vừa tức vừa nóng nhưng lại không biết phải phản bác lại lời của Ninh Lãng thế nào, nhất thời chỉ biết dậm chân.
Khuất Hoài Liễu cúi đầu nhìn người thiếu niên đang ngồi dưới đấy, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Thật không ngờ Ninh thiếu hiệp lại có thể nói được những như vậy. Chỉ có điều Ninh thiếu hiệp nói rằng tất thảy những điều Đông Hải làm đều vì tư tâm, vậy sao có thể khẳng định những hành vi việc làm của hai người Phong Tích Vân, Phong Lan Tức là không xuất phát từ tư tâm? Phải biết rằng khi bọn họ rời đi đã mang theo khối lượng lớn vàng bạc của Đông Hải.”
Có lẽ vì xung quanh quá ồn ào nên Ninh Lãng không nghe được Khuất Hoài Liễu nói gì, cho nên vẫn một mực cúi đầu.
“Tên này rõ là bám dai như đĩa*.” Lan Thất lắc đầu, chọt chọt Minh Nhị bên cạnh, “Nhị công tử, ngươi cũng nên nói một câu gì đi chứ.”
*Nguyên văn: tử triền lạn đả
Minh Nhị cười nhạt một tiếng, tao nhã đứng dậy, nhìn Khuất Hoài Liễu, nói: “Nghi vấn của các hạ tại hạ có thể thay mặt giải đáp được chăng?”
Mắt thấy Minh Nhị đứng dậy, mọi người giữa sân đều ngưng tiếng, im lặng nhìn về phía hành lang.
Đối diện với ánh mắt mênh mang của Minh Nhị, Khuất Hoài Liễu không khỏi ôm quyền, nói: “Mịnh Nhị công tử có thể giải đáp nghi hoặc cho tại hạ, được thế thì còn gì bằng.”
Minh Nhị nhàn nhạt gật đầu, “Các hạ cho rằng hai vị tiền bối có tư tâm, vậy xin hỏi, các hạ cho rằng họ là vì điều gì? Vì danh? Vì lợi? Hay vì quyền?”
“Đương nhiên là vì…”
Minh Nhị lắc đầu, câu tiếp theo của Khuất Hoài Liễu không thể nói thành lời.
“Vì danh? Bản thân bọn họ vốn đã danh truyền thiên hạ, thậm chí đến ngày hôm nay, chúng ta vẫn đối với bọn họ kính ngưỡng có thừa, ngay như chuyện trên Đông Hải đây, nếu không phải hôm nay các ngươi nói ra thì Hoàng triều cũng chẳng hề biết, thế thì nói gì đến danh. Vì lợi hay vì quyền? Điều này lại càng không đúng, nên nhớ rằng bọn họ đường đường là vua một nước nắm đại quyền sinh sát trong tay, tài phú khuynh quốc, vậy cớ chi phải lặn lội vạn dặm xa xôi đến Đông Hải đảo này cướp một chút vàng bạc cỏn con hay một khối ngọc tỷ. Thỉnh các hạ ngẫm lại, người có thể chắp tay đem ngọc tọa đem nửa thiên hạ nhượng lại cho người, vậy thế gian này còn danh còn lợi gì mà bọn họ không bỏ được?”
Thanh âm của Minh Nhị ôn hòa thanh nhã, phong thái nhẹ nhàng, người nghe vừa êm tai vừa thoải mái tinh thần, người xem thì đẹp mắt mát lòng, không riêng gì người người chúng hiệp tán phục, mà ngay cả Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai cũng không cách nào ác cảm với hắn được.
“Nói đúng lắm!” Chúng hiệp lại lần nữa hô to.
“Bạch Phong Hắc Tức là nhân vật bực nào, các ngươi đúng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử!”
Lại thêm một trận cãi vã ầm ĩ nổ ra, người người Hoàng triều khí tráng thần sảng, gương mặt Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai lộ vẻ khuất nhục và căm phẫn.
“Haizzz, đúng là tự rước nhục mà.” Lan Thất lắc lắc đầu, bích mâu nhìn thẳng Vân Vô Nhai vẫn một mực trầm mặc.
“Ta rất hiếu kỳ vị Vân thiếu chủ này.” Minh Nhị ngồi xuống nhẹ giọng nói.
“Bản thiếu cũng tò mò hắn sẽ giải quyết chuyện này thế nào.”
“Thiếu chủ!” Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai nhìn về phía Vân Vô Nhai.
Vân Vô Nhai liếc mắt nhìn chúng hiệp vẫn còn hưng phấn ầm ĩ giữa sân, chậm rãi giơ tay phải lên phất một cái.
“Thùng!” Bỗng một tiếng trống nặng nề truyền đến.
“Á!”
Một tràng tiếng rên rỉ vang lên, chỉ chợt thấy chúng hiệp khom lưng ôm bụng, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có thể thấy đau đớn kịch liệt.
Chốc lát đau đớn qua đi, chúng hiệp dần bình ổn trở lại, không khỏi theo tiếng trống nhìn lại, tức thì thấy trên đỉnh chóp của tầng tầng nhà đá không biết từ khi nào đặt một cái trống to, một người đứng bên cạnh trống.
Nhất thời mọi người đều kinh hoàng mờ mịt nhìn về phía Vân Vô Nhai, thoáng đau đớn trong bụng vừa rồi tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Vân Vô Nhai đứng chắp tay, khí độ tôn quý cao ngạo, thản nhiên nhìn chúng hiệp, nói: “Hôm nay ta nói nguyên nhân cho chư vị chính là vì muốn cùng chư vị cộng sự, chúng ta đối đãi thẳng thắn chân thành, không cần chư vị đánh giá đúng sai.” Hơi dừng một chút, rồi mới nói tiếp: “Cho dù vì tư tâm cũng được, hay vì thành tựu bá nghiệp cũng được, mấy trăm năm qua, Đông Hải cũng chỉ vì một tâm nguyện này. Mà chúng ta đứng ở vị trí này, vậy chúng ta tất phải làm chuyện này, chúng ta kế thừa di chí của tổ tiên, vậy chúng ta tất phải gánh vác trách nhiệm này.” Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, “Cho nên, chúng ta nhất định phải bước lên Hoàng triều, cho nên, các ngươi phải thần phục!”
Lời của Vân Vô Nhai thốt ra, không biết vì bị uy nghi của hắn chấn nhiếp hay vì bị ngữ khí quyết tuyệt trong lời nói của hắn khiến cho kinh hãi, mà ai nấy đều sửng sờ không phản ứng. Một khắc trước chúng hiệp còn vững vàng đứng trên danh chính nghĩa, nhưng lúc này lại dường như lung lay sắp đổ dưới khí thế của Vân Vô Nhai. Bởi vì, hắn không hề đếm xỉa gì đến cái gọi là chính đạo và lẽ phải.
Sau một lúc lâu, Ngải Vô Ảnh lại đứng lên, nhìn Vân Vô Nhai, bĩnh tĩnh mà nói rõ ràng: “Ta không đồng ý.”
Sau một tiếng này, lại có người đứng lên.
“Lão tử cũng không đồng ý!”
Tiếp đó thật nhiều người cũng đứng lên.
“Lão tử thà chết, cũng không thèm quỳ gối dưới các ngươi!”
Nhiều người đứng dậy hơn nữa.
“Các ngươi có thủ đoạn gì lão tử đều đã lĩnh giáo, bây giờ lão tử sợ sá gì, lão tử tuyệt không thần phục!”
Sột soạt tất cả mọi người đều đứng dậy, đều nắm lấy binh khí bên hông.
“Tuyệt đối không!”
“Muốn động thủ thì nhanh lên đi! Lão tử đã nhẫn rất lâu rồi, động thủ sớm một chút, cũng sớm báo thù cho võ lâm đồng đạo đã khuất.”
Chúng hiệp không hề quên nối khuất nhục bị cầm tù, cũng không quên hơn nghìn oan hồn vong mạng dưới tay Đông Hải, giờ phút này, bọn họ chỉ mong có thể động thủ nhanh thôi, giết một trận thật thống khoái để giải mối hận trong lòng!
Vân Vô Nhai lẳng lặng nhìn nghe, không hoảng không giận.
Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai nắm chặt chuôi kiếm nhìn mọi người.
Vân Vô Nhai lại phất nhẹ tay.
“Thùng!”
Lại một tiếng trống nặng nề, chúng hiệp vừa rồi còn đứng ngạo nghễ đằng đằng sát khí mà lúc này đều đau đớn lăn lộn đầy đất.
Vân Vô Nhai nhìn mọi người ngã xuống, bình thản nói: “Đông Hải có một loại ‘Đồng căn cổ’, một đôi hùng thư (trống mái/đực cái), đồng sinh đồng tử. Trong bụng các ngươi là hùng cổ (trống/đực), còn trong trống là thư cổ (mái/cái), trống vỡ thì các ngươi cũng vong mạng.”
“Ô.” Trên hành lang, Lan Thất bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Hèn chi bản thiếu thắc mắc tên Vân Vô Nhai này sao có thể thẳng thắn như vậy, hết thảy nguồn cơn đều nói rõ ràng, thì ra là đã sớm hạ ám chiêu.”
Minh Nhị nhìn dưới sân, tất cả mọi người đều lăn lộn đầy đất, xem ra đều bị hạ cổ trùng cả rồi.
Lan Thất chọt chọt Minh Nhị, nói: “Tên lang băm nhà ngươi không nhận ra sao.”
“Cổ không phải độc không phải bệnh, hơn nữa Vân Vô Nhai dám thả bọn họ đi, tất đã nắm chắc sẽ không bị phát hiện.” Minh Nhị nói, ánh mắt lại nhìn sang mấy người Minh Không thì thấy bọn họ không có phản ứng gì, có lẽ Vân Vô Nhai vẫn chưa hạ cổ trùng với mấy người. Khi chạm phải ánh mắt của Minh Không, không khỏi ngẩn ra. Minh Không khẽ gật đầu với hắn rồi dời ánh mắt.
Lẽ nào định dùng toàn bộ Hoàng triều võ lâm để làm bàn đạp sao? Minh Nhị hơi nhướng mày.
“Thần phục Đông Hải, bản thiếu chủ đảm bảo các ngươi suốt đời vinh hoa, trong vòng năm năm sẽ dẫn các ngươi bước lên đế đô Hoàng triều, khi đó chư vị đều là khai quốc công thần.” Giọng của Vân Vô Nhai vẫn nhất mực bình thản.
Đau đớn chậm rãi tiêu trừ, ánh mắt chúng hiệp đều nhìn về phía Minh Nhị, Lan Thất.
Vân Vô Nhai dĩ nhiên nhận thấy, hắn cũng quay đầu nhìn Minh Nhị, Lan Thất, “Còn hai vị chớ có loạn động thì tốt hơn.” Nói xong nâng tay vỗ hai cái, tức thì nghe thấy một tràng âm thanh vù vù, mọi người nhìn lại, nhất thời ngây dại.
Chỉ thấy mấy bóng người đứng thẳng trên đỉnh nhà đá, nhưng những bóng người đó không phải là cao thủ Đông Hải, mà lại chính là người của Hoàng triều võ lâm mà ai cũng biết. Có ‘Quỷ đầu đao’ Chu Đại, có ‘Hoa thương ôn hậu’ Ôn Thôi, có ‘Thiết trảo thủ’ Ngô Vấn Đạo, có ‘Tồi tâm chưởng’ Lý Hỉ Ly… Mười mấy tên cao thủ đều không chịu nổi cực hình hành hạ khi đó mà thần phục Đông Hải.
Nhìn những người này, chúng hiệp vừa sợ vừa giận. Dù võ công Minh Nhị, Lan Thất cao đến đâu, nhưng dưới thế bao vây tấn công của nhiều cao thủ như vậy e rằng muốn toàn thân trở ra đã là việc khó, huống chi còn phải đánh ngã những người này để đoạt trống trên đỉnh chóp, chỉ e người chưa đến nơi, trống đã vỡ.
Nhất thời chúng hiệp gần như tuyệt vọng.
“Các vị tiền bối.” Vân Vô Nhai nhìn mấy người Minh Không, rồi lại nhìn sang Minh Nhị, Lan Thất, nói, “Nhị công tử, Thất thiếu, không biết ý các ngươi thế nào? Chư vị hoàng triều đều là anh hùng hảo hán, họ không sợ chết, nhưng các ngươi nhẫn tâm sao? Nhẫn tâm nhìn bọn họ chết trước mặt các ngươi?”
Mấy người Thu Trường Thiên đều nhìn Minh Không, Minh Không cứng mày trầm mặc.
Lan Thất, Minh Nhị nhìn nhau một cái.
Thế nào đây?
Sau nửa canh giờ.
Gật đầu, quay đầu lại, đang định mở miệng thì bỗng một thanh âm vang lên.
“Không được…”
Chính là Ninh Lãng đang bò dậy, đau đớn đến mức gương mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn khăng khăng nói: “Nếu đáp ứng… thì… bách tính Hoàng triều sẽ càng nhiều càng nhiều người chết hơn nữa… Người giang hồ chúng ta tuy chỉ là thảo mãng, nhưng tuyệt không làm tội nhân!”
“Ninh thiếu hiệp quả nhiên trạch tâm nhân hậu.” Trong mắt Vân Vô Nhai lần đầu tiên xuất hiện ý cười, “Điểm này ngươi có thể yên tâm, chỉ cần các ngươi thần phục tương trợ, bản thiếu chủ đảm bảo cải triều hoán đại (thay đổi triều đại) mà tuyệt đối không động đến binh khí, tuyệt đối không đả thương một bách tính Hoàng triều.”
“Sao có thể như vậy…” Ninh Lãng hít chậm một hơi, nói.
“Tại hạ không rõ.” Lại một thanh âm vang lên, chính là ‘Phật thủ tam thiên’ Kim Khuyết Lâu, hắn từ từ bò dậy, nhìn Vân Vô Nhai, “Tại hạ chẳng qua chỉ là một võ nhân, cho dù có thần phục Đông Hải đi nữa, được rồi, xem như toàn bộ người của võ lâm đều thần phục Đông Hải, thì chẳng qua cũng chỉ là mấy vạn người, thế thì làm sao địch lại trăm vạn thiết kỵ của Hoàng triều? Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng chúng ta thần phục thì ngươi có thể đánh đổ Hoàng triều?”
Lời này nói xong, tức thì rất nhiều người đều gật đầu. Bọn họ tung hoành võ lâm, mỗi người một thân võ nghệ, tuy nói bình thường chẳng bao giờ để quan phủ triều đình vào mắt, nhưng trong lòng cũng biết rõ mình chẳng qua chỉ là giang hồ thảo mãng, nếu đối địch với triều đình, tuyệt không phải là đối thủ của đại quân triều đình. Vậy cớ làm sao Vân Vô Nhai lại cho rằng khống chế được Hoàng triều võ lâm thì sẽ đoạt được Hoàng triều đế quốc?
Vân Vô Nhai gật đầu, nhìn Kim Khuyết Lâu: “Kim đại hiệp chớ coi thường mình, mỗi người các ngươi đều một thân bản lĩnh, đều là nhân tài hiếm có. Còn về việc Đông Hải dựa vào đâu để đánh đổ Hoàng triều, trong lòng bản thiếu chủ tự có tính toán, bây giờ không phải là lúc nói rõ, ngày sau khi các ngươi đã trở thành quân thần Đông Hải thì tự nhiên sẽ hiểu.”
Mọi người nhìn nhau kinh hãi.
“Không biết chư vị đã suy nghĩ xong chưa?” Vân Vô Nhai quét mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người Minh Nhị, Lan Thất.
Lan Thất mỉm cười, nói: “Vân thiếu chủ, bản thiếu còn một nghi hoặc nho nhỏ, không biết Vân thiếu chủ có thể giải đáp giúp hay không?”
“Thất thiếu mời nói.” Vân Vô Nhai gật đầu. Bây giờ ngoại trừ hai người này, còn lại đều đã ở trong lòng bàn tay, không cần vội vàng.
“Không biết Liệt Sí Phong Liệt tam gia ở chỗ nào?” Bích mâu Lan Thất đảo vòng, cười vô cùng mị hoặc, “Bản thiếu chủ đã lâu chưa gặp hắn, thật là có chút nhớ nhung.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn Lan Thất chăm chú, một lát sau mới nói: “Nếu Thất thiếu đã nhớ Liệt tam gia như vậy, vậy bản thiếu chủ sẽ mời hắn ra đây để ngươi gặp.” Dứt lời quay đầu nhìn Khuất Hoài Liễu rồi nhẹ gật đầu một cái, Khuất Hoài Liễu nhận mệnh xoay người rời đi.
Lúc này chúng hiệp đều đã hít thở bình thường lại, đều lần lượt đứng dậy.
Minh Nhị khoát khoát tay chặn bọn họ, ý bảo tạm thời chớ vọng động.
“Hoàng triều võ lâm… Hoàng triều võ lâm…” Phía dưới Vũ Văn Lạc nhíu chặt mày suy nghĩ, chợt toàn thân hắn chấn động, lẩm bẩm nói, “Ta hiểu rồi…”
“Đại ca hiểu cái gì?” Ninh Lãng hỏi.
“Hắn không phải muốn người của Hoàng triều võ lâm, mà thứ hắn muốn là thế lực của Hoàng triều võ lâm.” Ánh mắt Vũ Văn Lạc chiếu thẳng vào Vân Vô Nhai.
“Ơ?” Ninh Lãng nhìn hắn.
“Thì ra là vậy, cuối cùng ta đã hiểu.” Con mắt Vũ Văn Lạc bỗng dưng sáng ngời, sau đó lại móc giấy bút ra.
Thu Hoành Ba bên cạnh cũng nhìn hắn, đang định mở miệng hỏi, đã thấy miệng hắn lẩm bẩm, không khỏi tập trung lắng nghe.
“Minh gia ở Thiên Châu, mà Anh Châu gần kề cũng là địa bàn của Minh gia, hai châu Thiên, Anh giáp với Đông Hải, nếu Đông Hải phát binh đánh Hoàng triều, tất nhiên phải qua hai châu Thiên, Anh, nếu có Minh gia giúp sức, vậy chẳng khác nào đã mở xong cánh cổng vào Hoàng triều.” Tay Vũ Văn Lạc ghi chép thoăn thoắt, nhưng hơi run rẩy, có thể thấy trong lòng kích động.
Thu Hoành Ba sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra.
“Thu gia, Lan gia, Vũ Văn gia chiếm Hoa Châu, Văn Châu, Nguyệt Châu, cửa hàng trải rộng cả nước, nắm giữ gần một phần sáu tài phú của Hoàng triều… vậy sẽ có tiền của, ô, Vũ Văn gia là nhà chúng ta này.” Hắn liên tục gật đầu, vẫn vừa nói vừa viết.
“Hai phái Phong Vụ, Thiển Bích đều có qua lại với triều đình, hơn nữa Đại đô thống Ngọc Châu chính là môn hạ của Phong Vụ phái, ồ, đây là quân quyền… Còn có Phủ đài Tức Châu, Mặc Châu thì xuất thân là môn hạ Thiển Bích, Ninh Lãng còn có một vị đường thúc giữ chức Thân cư thái luật trong triều, đây chính là trọng thần… Ừm, chờ quay về Hoàng triều nhất định phải đến bái phỏng một phen mới được, ta là nghĩa huynh của Ninh Lãng, vị đại nhân kia ắt sẽ tiếp kiến ta nhỉ… Ô… Đúng rồi… Hỏa lôi đạn của Hoa gia uy lực cực lớn có thể oanh tạc một ngọn núi nhỏ, nếu dùng nó để tạc binh sĩ vậy nhất định chỉ cần một viên thì đã hạ gục hàng ngàn hàng vạn… À, còn có Cửu Thiên các là nơi thu thập tin tức nhanh nhạy nhất, nghe nói ngay cả trên người hoàng đế Hoàng triều có bao nhiêu nốt ruồi cũng biết tất, không biết có phải sự thực không nữa, hôm nào nhất định phải hỏi Giang các chủ mới được. Ừm… Mỗi một môn phái phân bố một nơi… Nếu tập hợp toàn bộ lại… A cổ thế lực này đủ để có thể địch với triều đình! Ừm… Không chỉ có những môn phái này, trên giang hồ người tài còn rất nhiều, không bàn đến võ công tuyệt đỉnh, chỉ xét dịch dung, độc được, mê dược, ám khí vân vân, mỗi thứ dùng một chút trên người những người trong triều đình thì vẫn có tác dụng rất lớn, nói không chừng dịch dung thành hoàng đế, mọi người cũng xem thành hoàng đế thật, haizzz, nếu được thế thật, hôm nào đó ta cũng dịch dung một lần thử xem… Chậc chậc, thì ra hắn định âm thầm hành động, dùng cách gian trá*, hèn chi nói rằng không động binh khí, ha, suy nghĩ cũng thật là sâu xa, chỉ có điều… Ừm… Haizzz, vì sao vị Vân thiếu chủ này lại muốn làm như vậy, có vẻ hơi giống chó cùng rứt giậu. Vương giả thì nên đường đường chính chính bước lên ngọc tọa mới phải, từ cổ chí kim, có ai dùng trò gian trá mà tồn tại được lâu dài.”
*Nguyên văn: dĩ quỹ đạo thủ chi.
Thu Hoành Ba nghe Vũ Văn Lạc lẩm bẩm lộn xộn, kinh ngạc và khiếp sợ trong đôi mắt sáng chậm rãi tan đi, thay vào đó là ánh mắt sâu xa lẳng lặng nhìn hắn.
“Đại ca huynh ấy… huynh ấy chỉ… Cô đừng trách.”
Chợt nghe thanh âm ấp a ấp úng của Ninh Lãng, quay sang nhìn thì thấy hắn đang ngượng ngùng nhìn nàng, nỗ lực giải thích: “Cô đừng nghĩ đại ca điên điên khùng khùng, thật ra huynh ấy không phải, huynh ấy…” Ninh Lãng gãi gãi đầu, nhất thời chẳng biết phải dùng từ thế nào mới đúng.
Thu Hoành Ba bật cười, lắc đầu ý bảo không sao.
Ninh Lãng thở phào yên lòng.
Mà Vũ Văn Lạc rốt cuộc cũng ghi xong, ngẩng đầu, không đầu không đuôi nói: “Vân thiếu chủ này không giống người như vậy.”
“Haizzz, cũng không biết bây giờ bộ dáng của Liệt tam gia trông ra sao?”
Trên lang diêm, Lan Thất thở dài một tiếng, bích mâu đảo qua chúng hiệp và mấy người Minh Không, “Bản thiếu vẫn thích dáng vẻ khi hắn càn quét quần hùng thiên hạ trên Anh Sơn thôi.”
Nhớ đến lần trên Anh Sơn, Liệt Sí Phong một người một đao lần lượt đánh bại quần hiệp, trong lòng mọi người không khỏi nổi lên chút mùi vị chua xót.
“Thất thiếu đợi gặp rồi tự nhiên sẽ biết.” Vân Vô Nhai nhìn Lan Thất, trong mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Bản thiếu chủ cũng có một chuyện vẫn muốn thỉnh giáo Thất thiếu.”
“Ồ?” Bích mâu Lan Thất liếc hắn, “Vân thiếu chủ mời nói.”
“Thất thiếu rốt cuộc là nam hay nữ?” Vân Vô Nhai thản nhiên hỏi.
Lời này vừa ra, ngoại trừ Minh Không, Phượng Duệ, Minh Nhị, còn lại tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lan Thất, đó là vấn đề mà tất cả mọi người đều muốn hỏi.
“Ha ha…”
Lan Thất cười khẽ, tiếng cười mềm như tơ, như gãi vào tận đáy lòng mọi người, ai nấy đều không khỏi rung động tinh thần, chỉ thấy quạt bạch ngọc mở ra từng chút từng chút một, rồi từng chút từng chút che lấy khuôn mặt, yêu mỹ từng chút từng chút tràn ra, ma mị từng chút từng chút rướm lại, đến khi quạt ngọc mở ra toàn bộ che khuất nửa khuôn mặt dưới, chỉ để lộ một đôi bích mâu như dòng suối sâu xanh biếc lướt trên bạch ngọc, chỉ nhẹ nhàng thế thôi, lập tức cảnh xuân lưu động quỳnh hoa* nở rộ, phong lưu tình vận khắp thiên hạ đều thu vào trong đó.
*琼华: quỳnh ở đây không phải hoa quỳnh, mà nghĩa là ngọc đẹp (hay chỉ đồ vật tinh xảo đẹp đẽ); hoa ở đây không phải bông hoa mà là sáng, sáng sủa, rực rỡ, lộng lẫy.
Thời khắc đó, cho dù là nam hay nữ, không ai có thể dời mắt.
Mâu quang Minh Nhị đảo qua mọi người mà vừa rồi còn đau đớn tột cùng mà lúc này tất cả đều thần hồn si mê, mày nhăn lại, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác khó chịu, thầm mắng một câu, “Yêu nghiệt lại đang hoặc người!”
“Lúc này bản thiếu đương nhiên là nam nhân.”
Thanh âm thanh thanh mị mị từng chút từng chút một kéo thần hồn mọi người quay về, tức thì chỉ nghe tiếng hít thở liên tục chỉ vì vừa rồi nín thở quá lâu.
Ninh Lãng thất vọng cô đơn gục đầu xuống.
Vũ Văn Lạc xoa tay than thở: “Thất thiếu cần gì võ công, chỉ bực này nhan sắc đã có thể nhiếp hồn đoạt mệnh!”
“Yêu cũng không hoặc người được bằng hắn.” Thu Hoành Ba khe khẽ thở dài.
“Nếu hắn là nam tử thật, vậy nữ nhân nào dám gả cho hắn.” Hoa Phù Sơ cảm thán.
“Đây sẽ là giáo chủ lợi hại nhất Tùy giáo.” Tùy Khinh Trần nhẹ nhàng nói.
Thời khắc đó, đến cả Vân Vô Nhai cũng có một giây mất hồn. Lúc hoàn hồn thì, nhìn người yêu mỹ vô luân mị hoặc thiên hạ trước mắt, nói: “Ngụ ý của Thất thiếu là, lúc này là nam nhân, nhưng một khắc sau lại khó nói?”
“Ha ha…” Lan Thất không đáp, chỉ có tiếng cười câu người lại lần nữa khiến mọi người ngẩn ngơ.
Đúng vào lúc này, bên trong cửa đá truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, sau đó thì thấy hai người đi ra.
Quạt ngọc trong tay Lan Thất soàn soạt khép lại, quay đầu nhìn lại.
Thời khắc này, mọi người mới chợt tỉnh hồn từ trong si mê.
Khuất Hoài Liễu vừa bước ra cửa đã thấy vẻ mặt Vạn Ai đỏ bừng, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, nhưng không ngờ mặt hắn càng đỏ hơn.
“Liệt huynh, lâu rồi không gặp, trông dáng vẻ này của ngươi tựa hồ ngày tháng trôi qua cũng không tệ lắm nhỉ.” Lan Thất cười tủm tỉm nhìn Liệt Sí Phong.
Mọi người nhất tề dời mắt nhìn trên hành lang, tức thì toàn bộ đều đồng ý với lời của Lan Thất.
Chỉ thấy Liệt Sí Phong áo mũ vẫn sạch sẽ chỉnh tề, dáng người như tùng, thần thanh khí lãng, không hề có vẻ khốn đốn chật vật, hơn nữa bên hông hắn còn đeo bảo đao, tất thảy đều giống hệt ngày trước. Nhất thời mọi người đều không khỏi cảm thấy nghi hoặc, sao trường hợp của hắn lại ngoại lệ như vậy?
Liệt Sí Phong đứng trên hành lang nhìn thấy nhiều người như vậy cũng không tỏ ra quái lạ gì, chỉ lạnh lùng nói: “Gọi ta tới làm gì?”
“Liệt huynh, là Thất thiếu muốn gặp ngươi.” Vân Vô Nhai thong thả nói.
Liệt huynh? Mọi người nghe một tiếng xưng hô này lại càng nghi hoặc hơn.
Liệt Sí Phong dời mắt nhìn Lan Thất, nói: “Ngươi bằng lòng dùng toàn lực cùng ta tỷ thí một trận?”
Lan Thất nghe vậy không khỏi nhìn sang Minh Nhị.
Minh Nhị tiến lên, cười tao nhã, nói: “Liệt huynh, chúng ta lâu ngày không gặp ngươi, không biết an nguy ngươi thế nào nên mới mời đến đây.”
Liệt Sí Phong nâng tay vỗ một cái, một tảng đá lớn cách hành lang hơn trượng lập tức chia năm xẻ bảy.
Ánh mắt Liệt Sí Phong nhìn Minh Nhị vô cùng chăm chú, nói: “Rất khỏe mạnh, lúc nào cũng có thể đánh nhau với ngươi một trận.”
“Vậy thì tốt.” Minh Nhị cười vừa tao nhã vừa chân thành, “Chỉ có điều không biết vì sao Vân thiếu chủ lại đối đãi với Liệt huynh khác biệt như vậy?”
“Đương nhiên đó là vì Liệt huynh không phản đối Đông Hải lật đổ Hoàng triều.” Vân Vô Nhai đáp.
“Ồ?” Minh Nhị đưa mắt nhìn Vân Vô Nhai, rồi lại nhìn sang Liệt Sí Phong, tựa hồ chờ câu trả lời của hắn, nét mặt cũng không tỏ vẻ quái lạ gì.
Mặc dù hôm nay mọi người đã liên tục đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nhưng lúc này tất cả cũng đều đực người nhìn chằm chằm Liệt Sí Phong, một lát sau vẫn không thấy hắn có bất kỳ phản bác nào, nhất thời lòng ai nấy đều nóng như nước sôi vậy.
“Liệt đại hiệp, sao ngươi có thể như vậy!” Có người đau lòng.
“Đồ phản bội!” Có người nhịn không được mắng.
“Mặt mũi của Hoàng triều võ lâm đều bị người phá hết!”
“Hoàng triều sao lại có một người không cốt cách như ngươi vậy chứ!”
* * * * *
Câu này nối tiếp câu khác mà mắng.
Liệt Sí Phong không cảm xúc nhìn mọi người, qua một lát mới nói: “Hoàng triều thì dính dáng gì đến ta.”
Ơ? Mọi người cho rằng mình nghe nhầm, nhất thời yên tĩnh lại.
“Hoàng triều võ lâm thì liên quan gì đến ta đâu.” Lời nói lạnh lùng rõ ràng.
Giữa sân lâm vào yên tĩnh, ai nấy đều trợn to hai mắt mà nhìn hắn.
“Lẽ nào Liệt đại hiệp không coi mình là một phần tử của Hoàng triều võ lâm?” Kim Khuyết Lâu hỏi.
Liệt Sí Phong quét mắt nhìn Kim Khuyết Lâu một cái, ánh mắt sắc như lưỡi đao, lạnh như tuyết trong.
“Hoàng triều võ lâm là Hoàng triều võ lâm, ta là ta.”
“Gì… Ngươi nói gì?” Kim Khuyết Lâu kinh ngạc đến mức nói cà lăm.
Liệt Sí Phong cau mày, nhìn mỗi người phía dưới đều đang trừng mắt nhìn mình, lạnh lùng nói: “Ta Liệt Sí Phong chỉ vấn võ công, sở dĩ đến đây chỉ bởi đại ca mất tích, nếu hắn không việc gì, thì Hoàng triều võ lâm có long trời lở đất cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
Bên dưới trầm mặc, một lát sau có người quát: “Ngươi… Thế thì ngươi cũng không nên giúp người Đông Hải!”
Liệt Sí Phong lại cau mày rậm: “Ai nói ta giúp Đông Hải?”
“Chính miệng vị Vân thiêu chủ kia vừa nói thế!” Ngải Vô Ảnh nhìn hắn chằm chằm, nói.
“Ta đã không dính dáng đến chuyện Hoàng triều võ lâm thì còn quản chuyện Đông Hải làm gì.” Liệt Sí Phong trao cho Ngải Vô Ảnh một ánh mắt như nhìn một kẻ đần, “Chỉ cần đại ca không sao thì Hoàng triều, Đông Hải thế nào cũng không liên quan đến ta. Hơn nữa Vân Vô Nhai nói rằng chỉ cần ta không để ý đến những chyện vặt vãnh này, hắn liền đồng ý tỷ thí với ta mỗi ngày, thật khó khăn mới gặp được cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, sao ta lại không làm. So với các ngươi hắn sảng khoái hơn nhiều.” Lại đưa mắt nhìn Minh Nhị, Lan Thất, một câu cuối cùng là nói với bọn họ.
“Chỉ… như vậy?” Mọi người lại mở to hai mắt mà nhìn.
Liệt Sí Phong lại cau chặt mày, tựa hồ vô cùng phiền chán, lại nói: “Người với người có gì khác biệt? Người Hoàng triều và người Đông Hải có gì khác nhau? Ai làm hoàng đế ai làm lệnh chủ mà chẳng giống nhau, đều là thần phục dưới một người. Hơn nữa…” Ánh mắt lại nhìn Minh Nhị, Lan Thất, “‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ thì có gì đặc biệt hơn người, nếu võ lâm chỉ luận võ, vậy người nào võ công cao nhất người nào muốn làm lệnh chủ thì cứ làm, cần chi phải vì một khối ngọc nát mà đến Đông Hải này để rồi bao người chết, trong mắt của ta, đây là một việc làm quá ngu xuẩn.”
“Sí Phong!” Liệt Sí Đường đề đủ khí lực rống một tiếng, “Ngươi… Sao ngươi có thể như thế… Ta… Ta thà chết cũng không mượn ngươi lo.” Rống xong một câu, ngực hắn phập phồng bất định, có lẽ tức giận không nhẹ, cứ nhìn bộ dáng kia của hắn rõ ràng cũng không biết phải làm sao với tên đệ đệ này.
Mà đối với rống giận của huynh trưởng, Liệt Sí Phong chỉ cau mày một cái, nói: “Trước khi mẹ chết nói rằng chúng ta chỉ còn hai huynh đệ.” Lời này khiến mọi người không biết rốt cuộc hắn đến đây bởi lời dặn dò của mẫu thân hay bởi vì tình cảm huyết mạch.
“Quả nhiên là vậy.” Lan Thất lẩm bẩm, “Mệt cho hắn lần này còn phải nói nhiều như vậy.”
“Đây mới đúng tác phong của hắn.” Minh Nhị vẫn cười cười.
Mọi người bên dưới vẫn còn ngẩn người. Không ai ngờ rằng tam công tử Liệt Sí Phong một trong ‘Sí nhật thần đao’ được người người võ lâm kính ngưỡng sẽ nói ra những lời như vậy. Tuy lần trên Anh Sơn đã lĩnh giáo qua hắn mê võ như cuồng, nhưng không ngờ rằng hắn còn cho bọn họ một sự ‘Kinh hỉ’ (ngạc nhiên vui mừng) như vậy.
Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc trợn mắt há mồm không nói nên lời.
“Liệt tam gia này so với sư phụ chúng ta còn kệ đời hơn nữa.” Tống Tuyệt, Tạ Mạt thì thào.
Thu Hoành Ba lắc đầu, lo lắng nhìn Hoa Phù Sơ.
Hoa Thanh Hòa cũng nhìn muội muội đầy quan tâm.
Hoa Phù Sơ sững sờ nhìn Liệt Sí Phong, sau một lúc lâu, trên mặt tràn ra một nụ cười thất vọng ảm đạm.
“Ta đúng là tên ngu, ta chưa bao giờ hiểu được con người hắn đã tự cho là đúng, cho rằng hắn là người trong lòng ta, tự cho là đúng, cho rằng chỉ cần mình thích đơn phương thôi cũng không sao, thật là… Trên đời thật chẳng còn ai ngu xuẩn hơn ta.”
“Muội muội.” Thu Hoành Ba gọi nàng một tiếng, nhưng không biết phải an ủi thế nào, chỉ đành đưa tay sang nhẹ cầm tay nàng.
“Muội muội, đừng khổ sở, nam nhân tốt trên đời còn rất nhiều.” Hoa Thanh Hòa chỉ biết an ủi thế.
“Liệt đại hiệp.”
Ngay lúc mọi người đang trầm mặc, thì Mai Hồng Minh bỗng nhiên đứng dậy, “Có thể ở trong lòng ngươi võ công mới là điều quan trọng nhất, nhưng trong lòng đại đa số người Hoàng triều chúng ta, tôn nghiêm, khí tiết còn quan trọng hơn. ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ không chỉ là một khối ngọc một khối lệnh, đó còn đại biểu cho toàn bộ Hoàng triều võ lâm, đó cũng là một tôn chỉ mà hai vị tiền bối Bạch Phong Hắc Tức đã để lại cho chúng ta, tượng trưng cho hai đạo hắc bạch cùng tồn tại, toàn thể võ lâm đoàn kết một thể. Cho nên, chúng ta mới vì nó mà đến.”
“Nói rất đúng!” Vũ Văn Lạc vỗ tay một cái, lập tức ghi chép.
“Ừ.” Ninh Lãng cũng gật mạnh đầu.
Thu Hoàng Ba, Hoa Phù Sơ đều kinh ngạc nhìn Mai Hồng Minh, thật không ngờ vị thiếu chủ thanh tú trầm mặc của Đào Lạc môn này hôm nay lại có thể nói ra những lời này.
Trên hành lang, Nam Ngọa Phong gật đầu không ngừng, vẻ mặt đầy ý cười. Mấy người Minh Không, Thu Trường Thiên cũng gật đầu khen ngợi.
“Hôm nay thật đúng là xuất hiện nhiều nhân vật ngoài dự đoán của mọi người.” Lan Thất lẩm bẩm.
“Như vậy xem ra võ lâm này cũng thật là thú vị, không phải sao?” Minh Nhị thì nhẹ nhàng nói.
“Ngươi có chính kiến của ngươi, ta có chính kiến của ta.” Liệt Sí Phong gật đầu không phản đối.